Hi Du Hoa Tùng
“Phụ hoàng, nhi thần không đồng ý.” Chuyện này có một số việc còn nghi vấn.Nhi thần hy vọng được tự mình xét duyệt, thần sẽ thực hiện hội thẩm Tam Đường,cam đoan sẽ không vì tình riêng mà làm trái pháp luật. Ai có thể bảo đảm rằngnhững người ở Hình bộ Đô Sát viện này không đồng mưu với Lý Hàn chứ?”
Lão Hoàng đế thật sự nghiêm túc, gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, Trẫm giaochuyện này cho Chân Long vệ tự mình xét duyệt, ngươi thấy thế nào?”
“Sao ngươi không nói một lời?”
Lão Hoàng đế cười khẩy rồi nói: “Hay là ngươi cho rằng Trẫm cùng với Chân Longvệ cũng đồng mưu với Lý Hàn à. Chuyện này quyết định như vậy đi.”
Yến vương cười gằn trừng mắt. Lửa giận trong lòng bốc lên, mạnh mẽ tiến mộtbước rồi lớn tiếng nói: “Phụ hoàng, nhi thần thực lòng tin tưởng Chân Long vệ.Nhưng việc này nhi thần hy vọng được tự tay điều tra.”
Sát khí khẽ hiện lên trong mắt, Yến vương lớn tiếng quát: “Cao Phi là con ta,con ta bị giết, ta làm phụ thân há có thể ngồi yên không quan tâm đến sao. Nếuchuyện này truyền đi ra ngoài, chẳng phải người trong thiên hạ đều nhạo bángta, một Yến vương vô năng, một Hoàng tộc vô tình...”
Hoàng đế sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, Yến vương nói lên những lời này chẳngphải ám chỉ Hoàng tộc vô tình, ngay cả Hoàng thượng còn bỏ mặc hay sao?
“Phụ hoàng, người cứ năm lần bảy lượt không chịu giao Lý Hàn cho ta, người sợcái gì?” Nhất thời nhớ đến đứa con thân yêu của mình, ngay cả hồn phách cònchưa tìm được, Yến vương căm phẫn không chịu nổi mà trách móc.
Lão Hoàng đế xám mặt lại nhìn lão Tứ ngày càng không có quy củ, trong mắt lửagiận tỏa ra. Lão Hoàng đế mạnh mẽ từng bước tiến đến Yến vương, ánh mắt trừngtrừng, cả giận nói: “Lão Tứ, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Ngươicó tin ta sẽ gán ngươi tội bất kính, đem ngươi nhốt vào tử lao không?”
“Hoàng gia gia bớt giận.”
Lưu Phong mỉm cười, đi đến giữa hai người, thản nhiên nói: “Hoàng gia gia, tônnhi cũng nghĩ là người nên giao Lý Hàn cho Tứ thúc thẩm tra. Người cũng làmphụ thân, chắc hẳn có thể hiểu được suy nghĩ của Tứ thúc mà.”
“Bệ hạ, ta xem Yến vương nghi ngờ rất có đạo lý. Người chậm chạp không chịuđáp ứng, tám phần Lý Hàn la do chính người điều khiển.” Thu Sương thấy LưuPhong cố ý bênh vực Yến vương, liền nhất thời tranh thủ góp chút lửa.
Trong lời nói của Thu Sương, căn bản không có một chút gì để ý đến thân phậncủa lão khiến lão Hoàng đế nghẹn họng, đứng nhìn trân trối Thu Sương không nóiđược lời nào. Thực sự với thân phận của Thu Sương, lão Hoàng đế không dám phảnbác cũng như trách mắng gì cả. Lão giờ đang dựa vào Hoàng Đình Đấu Ti, thếnhưng Hoàng Đình Đấu Ti còn không dám trêu chọc đến Thu Sương, vậy thì lão saocó khả năng chứ.
Thực sự, lão Hoàng đế muốn giải thoát cho Lý Hàn. Lão không đành lòng để Binhmã Ti tại kinh thành bị Lưu Phong khống chế. Nhưng hiện giờ, lời nói của ThuSương đã khiến lão rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, dáng vẻ vô cùngxấu hổ
Việc tiếp tục khăng khăng thực hiện Tam Đường hội thẩm dường như là không cóthể làm. Hiện giờ ngàn vạn lần không nên trở mặt với Yến vương. Ổn định mới làđại kế, tất cả vì Tế thiên tháp nên lão phải nhẫn nhịn.
“Phụ hoàng, xin người thành toàn cho nhi tử.” Yến vương ánh mắt trầm xuống,nói đầy cung kính.
Thật lâu sau, lão Hoàng đế mới lạnh nhạt nói: “Lão Tứ, nhi tử của ngươi cũnglà cháu của ta. Một khi đã như vậy, chúng ta nên thăng đường thẩm vấn Lý Hàn.Các ngươi thấy thế nào?” Lão Hoàng đế kỳ thật cũng không phải kẻ ngốc. Nếukhông tính đến vấn đề nắm quyền tại Binh mã Ti của kinh thành thì kỳ thật lãocũng có chút hoài nghi đối với Lý Hàn. Dù sao những gì Lưu Phong nói đều cóchứng cớ vô cùng xác thực.
Tạm thời nhẫn nhịn. Nếu như Lý Hàn thực sự có vấn đề. Hắn có tham dự việc giếtChu Cao Phi thì rõ ràng hắn đã muốn phản bội lại mình.
Suy nghĩ như vậy, lão Hoàng đế lập tức liền nổi giận, tức thì không kiềm nổitức giận, phẫn nộ quát: “Lý Hàn, không phải ngươi đã nói là có thể giải thíchrõ à? Vậy thì ngươi nói rõ đi.”
Yến vương thấy lão Hoàng đế tự mình thẩm vấn, sắc mặt lập tức liền dịu đi rấtnhiều, hắn hướng đến lão Hoàng đế cuống quít hành lễ nói: “Phụ hoàng, ngườinói rất đúng, xin người để làm chủ cho nhi tử, trả lại công đạo cho tôn tử củangười”
Nói đến đây, trong mắt Yến vương hiện lên một chút hung quang, đằng đằng sátkhí nhìn Lý Hàn hỏi: “Lý Hàn, ngươi nói đi, nếu như ngươi không nói rõ, nghĩalà chứng minh ngươi cùng kẻ sát hại con ta là đồng mưu. Tội sát hại ngườihoàng tộc sẽ tru di cửu tộc...”
Bên kia đang vội vàng thẩm vấn Lý Hàn, bên này Lưu Phong lại cùng Thu Sương ởtrên thư phòng tán gẫu việc nhà.
Đương nhiên, hai người sử dụng chính là thuật truyền âm, người khác không thểnghe thấy được.
“Di nương, bốn vị sư tôn của con như thế nào? Bao giờ có thể xuất quan, Phongnhi rất nhớ các nàng.” Lưu Phong vội vàng hỏi.
Thu Sương thản nhiên nói: “Yên tâm, không thể coi thường bốn vị mĩ nhân củangươi đâu. Việc cường hóa tu luyện hiện giờ cực kỳ thành công. Ta phỏng chừngkhông chờ đến đại hội tu chân chính thức bắt đầu, bốn người bọn họ đã có thểxuất quan. Đúng rồi, ngươi có phải đã giết Đồng tử ngồi chầu của Bạch HuyềnY?”
“Ân, là giết một tên đồng tử, với lại một tên nô bộc mà thôi. Đúng rồi dinương, tại sao Bạch Huyền Y bây giờ vẫn chưa đến báo thù?” Lưu Phong kỳ quáihỏi.
Thu Sương tức giận nói: “Ngươi thật sự hy vọng Bạch Huyền Y ra tay à? Ngươicũng không nghĩ là với tu vi nhà ngươi cũng chỉ chịu được một chiêu của thuộchạ hắn mà thôi.”
Ngừng một chút, Thu Sương nói: “Ta gần đây nhận được tin tức, Bạch Huyền Ydường như đang muốn cấu kết với Yến vương, hắn đang nhờ Yến vương điều trathân thế của ngươi. Chính xác là hắn đang kiểm tra xem ngươi có phải là nhi tửcủa Thi Kỳ muội tử hay không. Nếu phải, hắn sẽ tự thân động thủ.”
“Tại sao thế?” Lưu Phong có chút khó hiểu
“Đại kiếp tu chân giới sắp đến, Bạch Huyền Y cũng là người tu chân, dĩ nhiênhắn phải chuẩn bị cẩn thận. Nếu không, một khi nghiệp lực quấy rầy, muốn độkiếp sẽ gặp nhiều phiến toái.” Thu Sương giải thích tiếp: “Hơn nữa, Bạch HuyềnY cũng biết ngươi là người ngoài số kiếp nên hắn càng không dám hành độngthiếu suy nghĩ.”
“Nhưng ngươi cũng đừng vì vậy mà lơi lỏng cảnh giác. Tên Bạch Huyền Y này làmviệc luôn không có quy tắc nào cả nên có một số việc không thể biết chính xác.Tuy nhiên trong khoảng thời gian này, Tiên Linh Môn đang phải bận bịu việcchuẩn bị cho công tác đại hội tu chân, Bạch Huyền Y chắc tạm thời không thoátthân được... Cho nên hắn sẽ không tự mình ra tay.” Thu Sương phân tích nói:“Ta phỏng chừng Bạch Huyền Y sẽ tự mình ra tay ở tu chân đại hội, như vậy, khảnăng hắn thành công sẽ lớn hơn một chút.”
“Di nương, ta hiểu được. Ta sẽ cố gắng tu luyện.” Lưu Phong thành tâm nói.
“Tốt lắm, trong khoảng thời gian không gặp ngươi, ngươi đã tu thành Ngọc Hànhnguyên anh.” Thu Sương khen ngợi nói: “Chiếu theo tốc độ tu luyện như vậy, tanghĩ đến khi tu chân đại hội bắt đầu, ngươi sẽ tu thành bảy nguyên anh hẳnkhông thành vấn đề. Đến lúc đó di nương sẽ trợ giúp ngươi một tay.
“Đúng rồi, ngươi có chú ý đến cái tên thí thần kia không... Hắn là thượng cổthí thần, lực lượng chưa toàn bộ thức tỉnh.” Thu Sương cười nói: “Tìm cơ hộibắt lấy tên thí thần này, rồi đem cho Tuyết Cơ nuốt hắn, dung hợp với lựclượng của nàng. Sau khi dung hợp sẽ trở thành một trợ lực rất lớn cho ngươi.”
Lý Hàn ủ rũ đi tới, yếu ớt bẩm báo với lão Hoàng đế: “Bệ hạ, vi thần thật sựoan uổng. Ngày đó vi thần quả thật là vì an nguy của kinh thành.”
Lão Hoàng đế trên mặt hơi giận dữ, trầm giọng hỏi: “Lý Hàn, ngươi không nghetôn tử của ta nói sao? Ngày đó chính ngươi dẫn Thủ Bị quân kinh thành làm bộđi dạo vài vòng à? Ngươi nếu không nói thật, cũng đừng trách ta không kháchkhí...”
Lý Hàn trong lòng thở dài, nhất thời liền quỳ xuống trên mặt đất, âu sầu nói:“Bệ hạ, Lý Hàn đối với người trung thành, nhật nguyệt chứng giám. Rõ ràng làYến vương cùng Trịnh vương muốn liên thủ đưa thần vào tử địa.”
Yến vương đôi môi run rẩy, tức giận chỉ vào mặt Lý Hàn quát mắng: “Ngươi làtên vô sỉ, đến bây giờ còn muốn lấp liếm à. Nói, đồng mưu với ngươi là kẻnào.”
Lão Hoàng đế nhìn Lý Hàn có chút thâm ý nói: “Lý Hàn, ngươi phạm vào tội trudi cửu tộc, nếu ngươi đem hung thủ phía sau nói ra, trẫm có lẽ sẽ suy nghĩlại.”
“Bệ hạ, người thật sự muốn thần nói?” Lý Hàn đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Lão Hoàng đế sắc mạnh lạnh lẽo quát hỏi: “Ngươi có ý tứ gì?”
“Bệ hạ, một khi đã như vậy, người đừng trách ta...” Ngừng một chút, ánh mắt LýHàn đột nhiên chuyển hướng sang Yến vương, nghiêm túc nói: “Yến vương điện hạ,theo như ngươi nói, mạt tướng đích thật phụng mệnh bệ hạ, đem Thủ Bị quân kinhthành ly khai, còn về phần Tam công tử có phải do bệ hạ phái đi để bị kẻ địchsát hại hay không, ta thực sự không biết.”
“Phụ hoàng...” Nghe những lời Lý Hàn vừa nói ra, Yến vương sắc mặt liền thayđổi. Vương phẫn nộ nhìn lão Hoàng đế nói: “Phụ hoàng, người nói như thế nào? “
“Ngươi thật là vô liêm sỉ, ngươi nói chuyện với phụ hoàng như vậy à?” LãoHoàng đế đầu tiên gầm lên với Yến vương. Lập tức đi đến, một cước đá ngã LýHàn, quát mắng: “Ngươi, tên cẩu nô tài này, chính mình phạm sai lầm còn khôngngờ muốn cắn trả lại ta, muốn phá hỏng quan hệ phụ tử của ta và Yến vương à.”
“Người đâu, lôi ra chém đầu.”
Dưới cơn thịnh nộ, lão Hoàng đế hướng Yến vương nói: “Lão Tứ, việc tịch thutài sản và giết cả nhà Lý Hàn giao cho ngươi.”
“Bệ hạ, ngươi không thể như vậy, vi thần chỉ là thực thi khẩu dụ của người màthôi...” Lý Hàn một mực làm bộ dáng oan khuất mà nói.
Lưu Phong cũng khẽ nhíu mày, tên Tĩnh Vương gia cáo già kia không biết dùngthủ đoạn gì, không ngờ đến việc tịch thu tài sản và giết cả nhà hắn mà hắn vẫnkhông chịu nói thật.
“Phụ hoàng, như vậy thật là có chút qua loa?” Yến vương tuy rắng không tin lờiLý Hàn, nhưng hắn muốn tìm ra người chủ mưu đằng sau. Dù sao hắn hiện giờ làđầu mối duy nhất.
“Cái gì... , hay là ngươi không tín nhiệm ta.” Lão Hoàng đế tức giận quát hỏi.
“Nhi thần không dám”
Yến vương đầu tiên hướng lão Hoàng đế xin lỗi, rồi lập tức bước lại chỗ LýHàn, một cước đem Lý Hàn vừa mới đứng lên đã ngã lăn ra. Hắn lạnh giọng nói:“Tặc tử, ngươi cho là mọi người đều ngu ngốc như ngươi nghĩ sao. Ngươi nghĩ làta sẽ tin chuyện này ư. Ta biết chuyện này với phụ hoàng không có quan hệ. Tacho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói cho ta biết rút cuộc là ai sai khiếnngươi, Nói ra ta bảo đảm cho ngươi sẽ không phải chịu tội chết, nếu không sẽtịch thu tài sản, tru di tam tộc.”
“Ta phụng mệnh khẩu dụ bệ hạ làm việc. Các ngươi tin hay không là tùy cácngươi.” Lý Hàn dường như đã có quyết định, không muốn nói ra chân tướng sựthật. Khi hắn ngày đầu tiên đi theo Tĩnh Vương gia đã có chuẩn bị hiến thân.Cũng may Tĩnh Vương gia là người trượng nghĩa, đối với hắn đã sớm an bày thỏađáng, một nhà già trẻ đều được Tĩnh Vương gia bảo vệ. Hừ, tịch thu tài sản vàgiết cả nhà à, không có khả năng.
“Cẩu tặc, ngươi rõ ràng muốn chết.” Yến vương cũng nổi giận, chân dẫm mạnhxuống đất, lập tức hướng lão Hoàng đế nói: “Phụ hoàng, nhi thần hiện tại muốntru di cửu tộc hắn, xem hắn có nói hay không.”
“Được, trẫm chấp thuận.” Lão Hoàng đế cũng tức giận không thôi, chính mình lúcđầu đang muốn vì hắn mà giải vây, không nghĩ rằng tên tặc tử này lại như thế,thực là đáng giận.
“Hừ—!”
Lý Hàn đột nhiên hừ một tiếng: “Đã sớm đoán được ngươi cùng tên cẩu Hoàng đếnày không đáng tin cậy, ta đã mang một nhà già trể chuyển dời đến địa phươngan toàn rồi, các ngươi đừng nghĩ sẽ tìm được bọn họ.”
“Bệ hạ quả thật là ác độc. Ta trung thành làm việc cho ngươi, không ngờ rờivào kết cục như vậy, ta thực sự có mắt như mù...” Vợ con ta an toàn, ta chếtthì có sá gì. Nếu như có thể đem lão Hoàng đế cùng Yến vương ly gián thànhcông, cái chết của mình cũng coi như đáng giá.
“Im miệng—!”
Yến vương vung tay tát mạnh vào miệng Lý Hàn, tức giận nói: “Tên tặc tử này,chết đến nơi mà còn mạnh miệng khiêu khích, thực sự là đáng tởm.”
“Giết hắn!” Lão Hoàng đế cũng không để Lý Hàn hàm hồ nói tiếp, có trời mớibiết được Yến vương có chịu ảnh hưởng bởi lời nói của hắn hay không.
Lưu Phong cũng âm thầm khen ngợi, không thể không nói tên Lý Hàn này quả thậtthiên phú diễn trò, khiến Yến vương mất cả suy nghĩ, nếu là người bình thường,không tin mới là lạ.
“Lăng trì xử tử!” Yến vương đề nghị
“Hảo, mọi thứ tùy vào lão Tứ.” Lão Hoàng đế lửa giận trong lòng càng ngày cànglớn.
Eo ôi, thật tàn nhẫn. Lưu Phong hít một hơi thầm nghĩ, hình phạt lăng trì nàyquả thật là loại hình phạt ác độc nhất.
“Phong nhi, ta có thể khảo vấn linh hồn hắn?” Thu Sương truyền âm nói.
“Di nương, ta biết người có khả năng này. Tuy nhiên ta cảm thấy được thời điểmnày chưa thích hợp để nói rõ cho bệ hạ biết dã tâm của Tĩnh Vương gia. Phảiđợi một vài ngày nữa” Lưu Phong giải thích.
“Được rồi, việc này di nương nghe theo lời của ngươi.” Thu Sương mỉm cười,thản nhiên quay mặt lại đáp.
Rời khởi hoàng cung, Thu Sương căn dặn Lưu Phong phải tự mình tu luyện. Nàngcòn đem Lưu Phong đến Thiên Thượng Nhân Gian, triệu tập các nữ nhân, nghe nóilà có chuyện gì đó quan trọng phải dặn dò.
