Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 869



Trong mắt Yến vương cũng lóe lên vẻ hung dữ hệt như lão Hoàng đế, Vương tứcgiận nói: “Phụ hoàng, nhi tử của thần đã chết, là bị người ta chém thành hainửa, người bảo nhi tử làm sao bình tĩnh được. Hơn nữa nhi tử đã bình tĩnhnhiều ngày, nhưng mà người lại không có hành động gì. Người đừng quên, nhi tửcủa thần cũng là tôn tử của người”

“Bệ hạ, phụ hoàng, cho dù Cao Phi không phải do người giết, nhưng mà ngườicũng phải có trách nhiệm. Người đừng quên, thiên hạ này chính là thiên hạ củangười...” Yến vương nói rất nghiêm túc.

Lão Hoàng đế đột nhiên bình tĩnh lại, thản nhiên nói: “Lão Tứ, ngươi cuối cùngcũng nói một câu tiếng người. Không sai, Cao Phi con ngươi cũng là tôn tử củatrẫm. Ngươi đau xót, chẳng lẽ trẫm lại không thương tâm sao? Nói thật chongươi biết, ngay ngày đầu tiên Cao Phi gặp chuyện ta liền nghiêm lệnh các Bộbắt đầu tra rõ việc này. Chỉ là địch nhân rất giảo hoạt, cho tới bây giờ vẫnkhông có kết quả thôi.”

Hét giận dữ một tiếng, Yến vương nói với lão Hoàng đế: “Phụ hoàng, người nóinhẹ nhàng vậy sao. Nhi tử của con đã chết mà người lại chỉ nói một câu...”

Yến vương cười lạnh tiếp tục: “Phụ hoàng, người biết không? Kỳ thật nhi thầncũng vẫn không tin chuyện này là do người làm. Nhưng mà mọi người đều nói, màngười lại không nói nửa câu vậy người bảo nhi thần làm sao bây giờ? Người cóđể đứa con đã chết của nhi thần ở dưới cửu tuyền yên lòng nhắm mắt sao?”

“Hừ—!”

Lão Hoàng đế lạnh lẽo cười lớn, lui ra phía sau vài bước rồi chỉ vào Yến vươngnói: “Lão Tứ, ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Chỉ bằng chuyện ngươi hômnay mang nhiều người như vậy là trẫm có thể khép ngươi tử tội.”

“Đương nhiên, ngươi không cần căng thẳng. Trẫm không phải hôn quân, trẫm biếtngươi bức xúc vì yêu con, trẫm biết không phải ngươi cố ý mạo phạm... Cho nênlúc này đây, ta cũng không tính toán truy cứu tội của ngươi”

Ngừng một chút, lão Hoàng đế tiếp tục nói: “Cao Phi chết tại kinh đô, phụtrách phòng vệ trị an kinh đô chính là Hoàng Thành Binh mã Ti. Trẫm để chỉ huyHoàng thành Binh mã Ti Lý Hàn nói với ngươi”

“Lý Hàn, đi ra—!”

Sắc mặt Lý Hàn lập tức liền thay đổi, hắn vội vàng bước ra khỏi hàng nói vớilão Hoàng đế: “Bệ hạ, vi thần tuy là Nguyên soái Hoàng thành Binh mã Ti. Nhưngchuyện gần đây đều do phó soái Vương Đức Vọng phụ trách...”

Hắn xoay người khom lưng nói với Yến vương: “Vương gia minh giám, vị trí biệtviện của Tam công tử chính là do thuộc hạ Vương Đức Vọng của thần phụ trách”

Hừ, lão Hoàng đế âm thầm cười lạnh. Lý Hàn này thật là quỷ quái, định đem sựtình đổ lên đầu Vương Đức Vọng. Trong mắt lão Hoàng đế chớp lên ánh sáng bíhiểm lạnh giọng hỏi: “Ý của khanh là chuyện này hẳn phải do Vương Đức Vọngchịu trách nhiệm”

“Bệ hạ anh minh—!” Lý Hàn vội vàng nói.

Mụ nội nó chứ, định đem trách nhiệm đổ lên đầu nhạc phụ của ta, ngươi chơiđược đó. Lưu Phong nãy giờ vẫn không nói chuyện bước lên phía trước cười khẩymà nói: “Lý Hàn tướng quân, hôm huynh của ta gặp chuyện không may, ngươi cótừng hạ lệnh dời quân phòng giữ ở quanh biệt viện đi không?”

Lời này vừa nói ra thì Lý Hàn lập tức liền sợ hãi, sau khi vội vàng ổn địnhtâm tình hắn mới mở miệng phản bác: “Vương gia, ngươi cũng không thể nói bậya...”

“Nói bậy?”

Lưu Phong khinh thường cười cười: “Có thể đưa ra một vị thiên tổng ngày đó làmchứng. Cùng ngày ngươi đã cố ý điều Thủ Bị quân vùng ngoại thành kinh đô đichỗ khác. Xin hỏi là ngươi có ý tứ gì?”

Yến vương nghe vậy thì vội vàng trầm quát: “Trịnh vương. Ngươi nói có đúngkhông?”

“Tuyệt đối không giả được. Nếu Vương gia và bệ hạ không tin lời nói thì hiệntại ta có thể để vị thiên tổng kia đứng ra cùng Lý Hàn tướng quân đối chất”

“Lý Hàn tướng quân. Có cần ta gọi vị thiên tổng kia lên điện?” Lưu Phong cườilạnh mà nói.

“Để ta nghĩ đã...”Dường như Lý Hàn đột nhiên bừng tỉnh vội vàng nói: “Lời nhắcnhở của Vương gia rất đúng. Hôm đó đích xác ta ra lệnh điều binh, tuy nhiên tacũng chỉ lo lắng cho an nguy của Hoàng thành. Ta nhớ rõ ngày đó thì ta nhậnđược tin tức nói là có rất nhiều người thân phận không rõ xuất hiện xung quanhhoàng thành, cho nên mới hạ lệnh điều Thủ bị quân các vùng kinh đô tạm thờituần tra nghiêm ngặt bốn phía hoàng thành... Thế nhưng, bệ hạ, hai vị Vươnggia, vi thần cũng ngàn vạn lần không ngờ là sau đó lại có thể xuất hiện sựviệc như vậy”

Yến vương hừ lạnh liếc nhìn Lí Hàn có pha thâm ý rồi trầm giọng nói: “Lý Hàntướng quân, nếu ngày đó ngươi không điều binh, ta nghĩ chuyện lớn như vậy ởbiệt viện nhất định sẽ khiến cho quân đồn trú chú ý...”

Đôi mắt tinh tường của lão Hoàng đế di chuyển nhìn chòng chọc Lý Hàn: “Lý Hàn,ngươi hiện tại có cảm thấy hẳn là ai phải chịu trách nhiệm rồi chứ?”

“Bệ hạ, vi thần cũng là vì sự an nguy của hoàng thành a...” Lý Hàn dường nhưcó chút ủy khuất.

Không đợi lão Hoàng đế mở miệng, Yến vương mở miệng chất vấn: “Lý Hàn tướngquân, ngươi luôn mồm nói mình là vì sự an nguy của hoàng thành. Vậy ta hỏingươi, cùng ngày hôm đó ngươi thu được tin tức từ đâu nói là có người làm loạnở Hoàng thành?”

Nói tới đây, Yến vương mạnh mẽ trừng mắt nhìn, xoạc chân bước lên vài bước màtức giận nói: “Phụ hoàng, nhi thần nghĩ trong chuyện này Lý Hàn tướng quânkhông thoát được liên quan, sự tình sao có thể lại trùng hợp như vậy?”

“Vương gia, người nói cái gì, cái gì mà trùng hợp a. Ta làm sao biết được chỗTam công tử sẽ phát sinh chuyện như vậy.” Lý Hàn có chút kinh hoảng.

“Nếu ngươi biết thì chẳng phải chính là đồng lõa của hung thủ?” Yến vương cườilạnh lẽo.

“Bệ hạ, Vương gia, vi thần oan uổng a. Chẳng qua vi thần chỉ là vì bảo hộ annguy cho hoàng thành nên lúc ấy mới hạ lệnh điều binh a?” Lý Hàn vội vàngthanh minh cho mình.

Lưu Phong cười lạnh rồi đi tới chậm rãi nói: “Lý Hàn tướng quân, về chuyệntình hôm đó ta nghĩ đã rất rõ ràng. Nghe nói ngày đó Thủ bị quân xung quanhkinh đô đều bị điều động. Tuy nhiên việc tuần tra quanh Hoàng thành căn bản làkhông hề thấy có hành động tập kích đại quy mô nào. Theo lời mấy vị quan binhlúc ấy đang chấp hành nhiệm vụ nói thì ngươi hoàn toàn là ứng phó sai. Thửnghĩ, nếu ngươi thật sự nhận được tin túc có người định gây bất lợi cho Hoàngthành thì làm sao lại không nghiêm túc? Ngươi làm gì nói được rõ lí do? Ta xema, ngươi rõ ràng là cố ý muốn điều động Thủ bị quân kinh đô đi một đoạn thờigian. Mà đúng lúc này là thời gian huynh Cao Phi của ta bị hại... Ta không tinthiên hạ lại còn có chuyện tình trùng hợp như thế này”

“Trịnh vương, lời ngươi nói đều là sự thật?” Sắc mặt Yến vương đại biến, vộibước lên phía trước truy vấn.

Lưu Phong nghiêm mặt nói: “Lời bản vương câu nào cũng thật. Vương gia chỉ cầnđến Hoàng thành Thủ bị Ti hỏi quan binh thừa hành ngày hôm đó là có thể chứngnhận sự thật.”

Nghe những lời này thì sắc mặt Lí Hàn lập tức xanh mét, muốn nói điều gì đónhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Bên này Yến vương đã muốn coi Lý Hàn là đồng mưu của hung thủ sát hại nhi tử.Hai mắt phun lửa, hận không thể lập tức đem hắn đi giết.

“Phụ hoàng, ta tin tưởng lời Trịnh vương nói” Yến vương trầm giọng nói: “Hyvọng phụ hoàng vì cái chết của Cao Phi mà báo thù?”

“Bệ hạ, Vương gia, các người ngàn vạn lần không thể tin tưởng lời Trịnh vươngnói. Nhạc phụ của Trịnh vương là thuộc hạ của vi thần. Vương muốn hãm hại ta,sau đó cho Vương Đức Vọng nhân cơ hội hoàn toàn tiếp quản Hoàng thành Thủ bịTi a. Bệ hạ, vi thần đi theo người đã nhiều như vậy năm, lòng trung của thầnhẳn là người biết a?” Lý Hàn oán hận nhìn Lưu Phong, cả giận nói: “Trịnhvương, ngươi muốn cho Vương Đức Vọng tiếp nhận chức vụ Hoàng thành Thủ bị Tithì có thể dùng thủ đoạn chính đại quang minh. Vì sao phải bỉ ổi như thế...”

Lưu Phong khinh miệt liếc nhìn Lý Hàn lạnh lùng nói: “Ta đương nhiên là ănngay nói thật, đúng sai đều có công luận. Lý Hàn, ngươi cho là nói như vậy thìcó thể che dấu tội ác của mình sao, thật sự là buồn cười.”

Nói tới đó Lưu Phong xoay người nói với lão Hoàng đế: “Hoàng gia gia. Khôngnói gạt người, tôn nhi sau khi biết được huynh Cao Phi bị hại trước tiên bắtđầu cho điều tra. Tôn nhi cho rằng Lý Hàn là khả nghi nhất...” Lý Hàn đíchthật là khả nghi, điều này đối với Lưu Phong là không thể nghi ngờ. Bởi vì hắnlà người của Tĩnh Vương gia. Lưu Phong vì vậy ra tay trên đại điện có thể nóilà nhất tiễn song điêu. Thứ nhất là chỉ đường cho Yến vương. Thứ hai cũng nhâncơ hội chèn ép Lí Hàn để cho nhạc phụ của mình là Vương Đức Vọng có cơ hộingồi trên ghế Đại nguyên soái Hoàng thành Thủ bị Ti. Tương lai có Nhạc Tử Lântrợ giúp thì hắn không khó gì có thể hoàn toàn nắm giữ Thủ Bị Ti.

“Bệ hạ, vi thần oan uổng a. Người nhất định phải làm chủ cho thần a?” Lý Hàngiờ phút này ngoại trừ khóc lóc kể lể oan uổng thì cũng chẳng còn cách nàokhác. Cho dù là Lưu Phong hay là Yến vương thì hắn đều không có khả năng ứngphó. Hiện tại hắn có chút hối hận. Hôm đó quả thật làm có chút đại khái, đãsớm biết rằng nên diễn một vở tuồng hay ở vùng ven Hoàng thành thì cũng khôngđược để cho người ta hoài nghi.

Lão Hoàng đế sốt ruột phất tay về Lí Hàn cả giận nói: “Được rồi, ngươi câm mồmcho ta. Sự tình ta sẽ mau chóng điều tra rõ. Từ giờ trở đi, ngươi tạm đình chỉchức vụ trong quân”

Sau đó lão Hoàng đế đột nhiên dùng tay vỗ vỗ bả vai Yến vương an ủi: “Lão Tứhãy tin tưởng phụ hoàng, trẫm sẽ không để tôn nhi chết oan. Trẫm sẽ vì hắn đòilại công đạo. Có lẽ trong lúc đó chúng ta vẫn có chút mâu thuẫn, nhưng cho dùnói như thế nào thì Cao Phi cũng là con của ngươi, cũng là tôn tử của trẫm.Trẫm là gia gia, sao lại có thể vô tình, thờ ơ như vậy. Hôm nay ở đây trẫmphát hạ lời thề, cho dù hung thủ là ai, trẫm đều tuyệt không buông tha”

“Tôn nhi ngoan, căn cứ pháp chế đế quốc, ngươi là không có quyền tự mình điềutra...” Tâm tư của Lưu phong thì lão Hoàng đế biết rõ ràng. Nhưng sự tình đãđến nước này thì dù rằng lão không mong muốn để Hoàng thành Thủ bị Ti hoàntoàn lọt vào tay hắn mà cũng không thể né tránh. Chỉ có thể lộ ra một chút khóchịu trong lòng.

“Hừ—!”

Đột nhiên, một khí tức cường đại hiện ra trong Thượng thư phòng, nhưng giọngnữ thanh này lại vô cùng quen thuộc với Lưu Phong.

“Là di nương đến đây?” Lưu Phong mừng rỡ trong lòng.

Quả nhiên, một đạo hào quang bảy màu mờ ảo hiện ra trước mặt Lưu Phong. Đếnkhi hào quang tan đi thì đúng là Thu Sương tiên tử đã xa cách Lưu Phong nhiềungày hiện ra.

Thu Sương liếc qua lão Hoàng đế lạnh lùng nói: “Bệ hạ, ngươi có ý tứ gì? Ngươinghĩ muốn khi dễ Phong nhi của ta? Hừ, Phong nhi của ta vì cái chết của huynhđệ mà nỗ lực như vậy. Nhưng mà ngươi làm gia gia chẳng những không khen ngợithì thôi, không ngờ còn muốn mượn chuyện để chỉ trích hắn, ngươi rốt cuộc mưutính khép vào điều gì đây?”

“Chu Cao Phi chết thì ta đã biết được. Đáng tiếc a, hắn bị người ta đánh tancả hồn phách. Nếu không ta thật ra có thể làm cho hắn hoàn hồn sống lại.” ThuSương hơi hơi thở dài một tiếng rồi nói: “Hung thủ quá độc ác—!”

“Bệ hạ, làm sao ta thấy ngươi đối với cái chết của Chu Cao Phi không chútthương tâm. Các ngươi làm hoàng đế, một đám đều mất hết lương tâm, căn bản làkhông phải người.” Thu Sương bất mãn trách hỏi.

Lời này vừa nói ra, mọi người trong Thượng thư phòng lập tức tái mặt, dám nóivới bệ hạ như vậy thì e là từ xưa đến nay chỉ có một người này a.

Mà Yến vương nghe được Thu Sương nói vốn có thể cứu được, nhưng mà bây giờngay cả hồn phách cũng không còn thì lập tức liền đỏ bừng hai mắt tựa như lànổi điên mà nhảy dựng lên, tức giận nói với lão Hoàng đế: “Phụ hoàng, ngườinghe thấy không? Hung thủ tàn nhẫn tới mức nào. Chẳng những giết Cao Phi thậmchí ngay cả hồn phách của hắn đều đánh tan... Thực tàn nhẫn. . Dù hung thủ làai, nhi thần đều bằng mọi giá phải giết chết hắn, giết chết...”

Lão Hoàng đế lại xoay người, nửa ngày không hé răng, chỉ là sát khí trên mặtđã dịu đi một chút. Hung thủ thì lão sẽ không bỏ qua, nhưng mà Yến vương vô l�như thế cũng khiến lão cảm thấy khó chịu.

Còn có Lưu Phong cũng vô cùng đáng giận a. Hoàn toàn tận dụng mọi thứ chỉ nhằmlật đổ Lí Hàn.

Trầm mặc một hồi, lão Hoàng đế lúc này mới đột nhiên hừ lạnh: “Lão Tứ, ngươiphát điên a, ngươi không thể bình tĩnh một chút sao”

“Lý Hàn, trẫm hy vọng ngươi có thể đem chuyện ngày đó giải thích rõ ràng, tatin tưởng ngươi là trong sạch.” Lão Hoàng đế thản nhiên nói.

Lý Hàn khom người, vội vàng nói: “Bệ hạ, người yên tâm, vi thần luôn trungthành và tận tâm đối với người. Thần chắc chắn sẽ đem sự việc giải thích rõràng.”

Yến vương đứng thẳng người nhìn lão Hoàng đế, không biết lão Hoàng đế vì saolại nói tới vấn đề này. Nghe ý tứ của lão thì e là định cố ý giải vây cho LíHàn.

Nghĩ đến đây, Yến vương nhìn chằm chằm lão Hoàng đế rồi nói: “Phụ hoàng, ngườicó ý tứ gì? Hy vọng ngươi đem tên cầm đầu giao cho nhi thần thẩm tra xử lí?”

Lão Hoàng đế không nhanh không chậm tiến lên hai bước đến sát trước mặt Yếnvương trầm giọng nói: “Nước có quốc pháp, gia có gia quy. Ta xem a, Lý Hàn vẫnlà giao cho Đại Lý tự, Đô Sát viện, Bộ Hình Tam Đường thẩm vấn”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...