Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 867



“Chu Cao Phi kỳ thật không tệ, là một nhân tài... So với hồi ở Giang Nam thìhắn được khen ngợi hơn. Vốn ta nghĩ sớm hay muộn hắn sẽ trở thành chủ nhân Yếnvương phủ, lại không nghĩ rằng hiện giờ chết oan chết uổng. Thật sự là cuộcđời khó liệu a?” Lưu Phong hơi hơi thở dài tay lại tiếp tục du ngoạn trên ngựcnữ nhân.

Mộ Dung phu nhân cắn môi cố gắng ghìm mình không để thoát ra tiếng rên rỉthoải mái, dù sao nàng tìm đến Lưu Phong là để nói chuyện công việc.

“Phu nhân, nếu đã đến đây thì đêm nay cũng đừng đi, ở lại giúp ta” Lưu Phongcười cợt hỏi. Trong lòng lại phới phới nghĩ tới thân thể phu nhân tựa như vưuvật.

Mộ Dung phu nhân đỏ mặt đánh hắn một chút, tình tứ nhìn hắn rồi mới quở trách:“Người ta nói chính sự với ngươi. Nếu ngươi còn như vậy, ta sẽ không để ýngươi nữa” Tuy nói như thế, nhưng trong lòng Mộ Dung phu nhân lại muốn tay LưuPhong đừng rời đi cứ tiếp tục xoa bóp ngực của mình.

Lưu Phong cười nói: “Kỳ thật chủ mưu đằng sau chuyện này đã được làm sáng tỏ?”

“Nói nói, là ai?” Mộ Dung phu nhân hiếu kỳ hỏi.

Lưu Phong đứng dậy, thong thả bước tới lui trong phòng. Ánh mắt lóe ra khôngthôi, hiển nhiên đang trầm tư.

Mộ Dung phu nhân theo hắn đi tới đi lui, rốt cục không chịu nổi đành nói:“Ngươi nói mau lên a, rốt cuộc là ai?”

Lưu Phong dừng bước, cười nói: “Nếu ta không đoán sai, chủ mưu của vụ sát hạiChu Cao Phi chính là Tĩnh Vương gia.”

Mộ Dung phu nhân sợ run một chút, nói: “Ngươi làm sao mà khẳng định chính làTĩnh Vương gia chứ không phải là bệ hạ?”

Lưu Phong cười dài đi tới ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng rồi nói: “Ngươinghĩ a, hiện tại tâm nguyện lớn nhất của bệ hạ là gì, xây Tế Thiên tháp a. TếThiên tháp đối với lão mà nói, trước mắt là chuyện trọng yếu lớn nhất. Ở thờikhắc mấu chốt như vậy lão tuyệt đối sẽ không phá hư thế cục vốn đã tế nhị củađế quốc”

“Có thể làm bạo tay như vậy như vậy, nhìn chung toàn bộ đế quốc cũng chỉ cóvài người, bệ hạ đã có thể loại trừ. Còn lại chính là bản vương và Thái tửphi, Tĩnh Vương gia.”

“Ngươi nói là chuyện này do Tĩnh Vương gia bố trí. Quả nhiên là cao a, nhấttiễn song điêu a.” Mộ Dung phu nhân lập tức liền rõ ràng ngọn nguồn trong đó.

“Lão hồ li này quả nhiên lợi hại a. Chuyện lần này nếu làm không tốt thì cóthể đế quốc có thể sẽ xảy ra đại loạn” Lưu phong lo lắng nói: “Một chiêu nàycủa Tĩnh Vương gia là trong hư có thật, trong thật có hư. Nếu nghĩ cẩn thậnthì bệ hạ khó thoát khỏi trách nhiệm a.”

“Chúng ta nên làm gì bây giờ? Tới khuyên bảo Yến vương hay chỉ là ngồi xemdiễn tuồng?” Mộ Dung phu nhân từ khi thực sự làm vợ chồng với Lưu Phong thìđương nhiên tự coi mình là người của Phong Thành. Khi suy nghĩ vấn đề cũngkhông chỉ giới hạn vẻn vẹn trong gia tộc. Có nhiều lúc suy nghĩ của nàng đềuchỉ dựa trên quyền lợi và ảnh hưởng của Lưu Phong.

Lưu Phong lại sờ soạng bộ ngực vểnh cao của nữ nhân mà cười hì hì: “Tiểu muộimuội, chúng ta không xem diễn cũng chẳng đi khuyên can Yến vương. Mọi thứ cứthuận theo tự nhiên, chúng ta còn nhiều việc phải làm”

Mộ Dung phu nhân đã là nữ nhân thành thục nay lại bị Lưu Phong chế nhạo coinhư tiểu hài tử thì không biết nên khóc hay cười. Tuy nhiên trong lòng nàngcũng thấy ngọt ngào khác thường. Mặc dù so với Lưu Phong thì phu nhân lớn tuổihơn rất nhiều, nhưng trong lòng nàng thì vẫn mong muốn được nam nhân sủng ái.Cho nên cử chỉ vô cùng thân thiết của Lưu Phong khiến nàng thực sự vui mừng.

Một khi nỗi ngần ngại đã được cới bỏ, lửa tình trong lòng không bị cản trở thìphu nhân chỉ hận không thể ngày đêm cùng kề vai áp má với Lưu Phong.

Nhìn thân hình mềm mại của phu nhân, Lưu Phong hơi hơi động tâm nên kìm lòngkhông được mà đặt một nụ hôn. Mộ Dung phu nhân lúc này mới tỉnh lại từ giấcmộng ngọt ngào.

Sau khi giãy dụa phản kháng tượng trưng vài cái thì nàng không tự chủ được màquàng tay ôm lấy Lưu Phong để hưởng thụ sự âu yếm của hắn.

Vừa mới thắm thiết được một hồi thì Mộ Dung phu nhân đã kiều mị thở hổn hển,vì không bỏ lỡ việc nói chuyện chính sự nên nàng vội vàng đẩy Lưu Phong ra.Nếu cứ tiếp tục nữa thì nàng sợ mình sẽ để đầu óc lên mây.

Vuốt vội mái tóc bị rối, Mộ Dung phu nhân hỏi nhỏ: “Phong nhi, ngươi nói xembây giờ chúng ta nên làm gì?”

Ánh mắt Lưu Phong chợt lóe rồi bình tĩnh nói: “Ở kinh đô Tĩnh Vương gia có rấtnhiều đồng bọn. Hiên nay chúng ta phải mau chóng tra rõ xem rốt cuộc trongtriều có bao nhiêu quan viên đã bí mật cấu kết với Tĩnh Vương gia. Mặt khác,ta hoài nghi ở Phong Thành cũng lọt lưới không ít cơ sở ngầm của Tĩnh Vươnggia. Đó đều là vấn đề cần giải quyết”

“Còn có a, chỗ này của ta đang bốc lửa cần nàng giúp đỡ...” Nói xong, LưuPhong kéo tay phu nhân đưa đến đũng quần của mình.

Cảm nhận được hùng phong nam nhân Mộ Dung phu nhân đỏ bừng mặt phì ra đầy khóchịu: “Tức chết thôi, ta sẽ không giúp ngươi làm...”

Nói thì như vậy nhưng hai tay phu nhân vẫn bắt đầu chậm rãi vuốt ve, có chútkhẩu thị tâm phi.

“Phu nhân, nàng cũng không thể thấy chết mà không cứu a” Đang khi nói, tay củaLưu Phong cùng lần đến cạp váy của nữ nhân.

Mộ Dung phu nhân vội vàng đứng thẳng người lên cười ngọt lịm: “Đáng ghét, lêngiường...”

Lưu Phong nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, ôm vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Mộ Dungphu nhân nhẹ nhàng thổi vào tai nàng: “Phu nhân, nàng thật sự là báu vật trờiban cho ta”

Lời của Lưu Phong khiến trong lòng Mộ Dung phu nhân vừa thẹn thùng vừa vuimừng. Nữ nhân đều thích được nam nhân yêu dấu và sủng ái. Trước kia mặc dù phunhân từng lập gia thất, thế nhưng không được hưởng thụ sự sủng ái của nam nhânnhư vậy. Hiện giờ ở bên mình Lưu Phong nàng dường như nghe được tiếng tơ lòngsống lại, thấy một phần đời mình đã thuộc về ái tình đích thực.

Trong lòng có cảm giác vô cùng khác thường, nàng cúi đầu ngượng ngùng nói:“Phong nhi, vì ngươi ta nguyện ý ra sức nỗ lực”

Tay của Lưu Phong đã vuốt ve vòng eo mềm mại của Mộ Dung phu nhân, hắn nhẹnhàng thốt lên bên tai nàng: “Phu nhân, nàng thực sự nghĩ như vậy thì khôngbằng ngày nào đó chúng ta cùng nhau với Uyển Nhi cùng nhau, đến... bay bổngnhé” Mẫu nữ song thu a, thật là kích thích cỡ nào. Nghĩ đến đây, trong lòngLưuPhong không khỏi rung động, hạ thân cũng bắt đầu bốc hỏa.

Nghe xong lời của Lưu Phong, Mộ Dung phu nhân cúi đầu nói nhỏ như muỗi kêu:“Ân, ngươi nói gì ta đều đồng ý” Mẫu nữ song thu đối với Mộ Dung phu nhân mànói, dù sao cũng không phải loại kích thích quá mức.

Nâng cằm Mộ Dung phu nhân lên, Lưu Phong nhìn kỹ gò má xinh đẹp gợi cảm nên cóchút động tình. Bàn tay liền đơn giản sờ soạng vùng tam giác của nữ nhân.

Trên mặt Mộ Dung phu nhân lập tức liền đỏ tới mang tai, xấu hổ đến không dámnhìn Lưu Phong. So với lần đầu tiên, hôm nay Mộ Dung phu nhân còn thẹn thùnghơn.

Hôm đó tuy rằng chủ động trực tiếp, nhưng là do đã nghĩ hồi lâu và hạ quyếttâm. Còn hiện giờ cũng có hương vị khác, nhưng mà vẫn có chút kích thích.

Lưu Phong cúi đầu hôn Mộ Dung phu nhân, còn phu nhân lại e ấp để đầu lưỡi namnhân tiến vào miệng mình. Hơn nữa cái lưỡi thơm tho cũng lập tức quấn lấy đầulưỡi của nam nhân rồi kiều mị thở hổn hển.

Lưu Phong đưa một tay luồn vào trong áo bắt đầu thưởng thức đôi nhũ phong cựcđại tròn căng kia. Rất nhanh, Mộ Dung phu nhân liền bị Lưu Phong sờ soạng màbắt đầu rên rỉ.

Lưu Phong lại động tâm, lửa cháy trong lòng cũng bùng lên. Chỉ vài lần đưa taylà gỡ hết mọi thứ khỏi nữ nhân. Mộ Dung phu nhân xấu hổ đỏ mặt, hơi hơi nhắmmắt mặc kệ cho Lưu Phong làm.

Khi đã hoàn toàn giải phóng nữ nhân khỏi y phục, Lưu Phong đưa tay nâng tráiđào tiên cực đại rồi nhẹ nhàng mà xoa nắn. Xong hắn cúi đầu hôn đôi nụ hồngnhư của thiếu nữ.

Mộ Dung phu nhân thở dồn dập, rên rỉ không thôi. Thân thể theo bản năng liềnphối hợp với động tác của Lưu Phong. Tiếng rên rỉ của nàng càng lúc càng lớn,càng ngày càng dài, cuối cùng gần như trở nên hét lớn.

Cuối cùng. Lưu Phong tiến nhập thân thể Mộ Dung phu nhân làm nàng thở gấp,không ngừng vặn vẹo đồn bộ trắng bóng đón từng động tác của nam nhân.

Sau hồi cảm xúc mãnh liệt, Mộ Dung phu nhân tựa vào lòng Lưu Phong trên mặttràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn. Vẻ mặt nàng lúc này giống như một xuân nữ bìnhthường. Trong lòng không còn lo lắng, chỉ lẳng lặng hưởng thụ tình cảm sungsướng mãnh liệt.

“Phong nhi, ta đi trước. Các nàng Khuynh Quốc và Lí Hương Quân đều bận vìchuyện Tĩnh Vương gia nên ta cũng không thể nhàn hạ. Nếu không để bọn họ biếtthì ắt bị chê cười.” Mộ Dung phu nhân việc này mà đến, kỳ thật cũng là vìchính sự, kết quả là nhất thời không thể giữ được nên mới cùng Lưu Phong làmchuyện đó. Sau một hồi vuốt ve thì không thể không mau rời đi để lo công việc.

“Ha hả—!”

Lưu Phong cười hắc hắc, sờ soạng đồn bộ nữ nhân mấy cái, lại nhéo khuôn ngựctrắng phau của nàng vài lượt, cảm thấy mỹ mãn nói: “Đi thôi. Nhớ kỹ, nói choKhuynh Quốc, đằng Phong Thành nhất định phải thu xếp tăng cường mức độ điềutra. Ở đó là hậu phương lớn của chúng ta nên tuyệt đối không thể để một chútsai lầm. Tĩnh Vương gia này cáo già, có thể ẩn nhẫn lâu như vậy thì thật sự làkhông đơn giản a.”

Mộ Dung phu nhân mặc quần áo, hôn qua hạ thân nam nhân một chút rồi mới nghiêmtúc gật gật đầu, nói: “Ngươi yên tâm, chúng ta làm việc sẽ không khiến ngươiphải lo lắng”

“Đợi đã—!”

Mắt thấy Mộ Dung phu nhân đang muốn rời đi, Lưu Phong lại cất tiếng gọi nàng:“Phu nhân, nói cho Khuynh Quốc cùng Hương Quân để các nàng phái ra người tinhnhuệ điều tra lão nhạc phụ Vương Đức Vọng của ta”

Mộ Dung phu nhân khẽ nhíu mày: “Phong nhi, đây là ý gì? Vương Đức Vọng là phụthân của Đông Đông cũng là người đi với ngươi sớm nhất... Vạn nhất bị ĐôngĐông biết thì không tốt. Chẳng lẽ ngươi hoài nghi lão?”

Lưu Phong giải thích: “Không phải nói ta hoài nghi lão, chỉ là muốn đề phòngvạn nhất thôi. Lão nhạc phụ của ta và Tĩnh Vương gia quan hệ không bìnhthường, cho nên ta có chút lo lắng. Tĩnh Vương gia có thể nghĩ biện pháp xúigiục lão. Về Đông Đông các nàng không cần lo lắng, ta sẽ viết thư giải thíchvới nàng”

Tĩnh Vương gia, mật thất soái phủ.

“Trương công công, chuẩn bị đối phó thế nào?” Tĩnh Vương gia mấy ngày nay tâmtình không tệ. Chu Cao Phi chết có thể nói là vô cùng thành công. Hiện giờtrong triều đã muốn nổ tung, đại bộ phận mọi người đều nghĩ đây là bệ hạ làm.Yến vương tuy rằng tạm thời có vẻ bình tĩnh, nhưng là theo sự hiểu biết củalão với Yến vương thì càng bình tĩnh là sự tình có thể lại càng lớn. Lão thựcsự chờ đợi biểu hiện cuối cùng của Yến vương.

Tuy nhiên đối với cách làm của Bạch Thọ thì lão vẫn có chút không hài lòng.Bởi vì hiện tại đã có một bộ phận vì việc này mà theo dõi soái phủ. Chungquanh soái phủ càng ngày càng nhiều thám tử cũng đã có thể nói lên vấn đề.

Dựa theo kế hoạch, bước tiếp theo sẽ là đối phó với Lưu Phong.

Trương công công trong tay nắm chứng cứ Lưu Phong và Ân Quý phi tư thông. Hơnnữa lão còn có thể chứng minh Ân Quý phi vẫn còn sống chứ không phải đã chếtnhư Tông Nhân phủ của Hoàng tộc tuyên bố.

Việc này nếu một khi cho đưa ra ánh sáng, chắc chắn lại dẫn đến cơn phong ba.Nhất là bây giờ Lưu Phong vừa mới được nhận tổ tông, được sắc phong Trịnhvương. Sau khi lộ ra chuyện không rõ ràng giữa hắn và Ân Quý phi thì dư luậnthiên hạ có thể đập nát hắn. Hơn nữa đến lúc đó, lão Hoàng đế cũng không cókhả năng bỏ mặc ngồi yên.

Như vậy tới giờ, lão đã thành công châm ngòi gây nên mâu thuẫn giữa lão Hoàngđế cùng Lưu Phong và Yến vương. Thế cục đế quốc sẽ càng hỗn loạn thêm.

Loạn thế tạo anh hùng.

Thời cơ mà Tĩnh Vương gia vẫn liên tục chờ đợi cũng sẽ xuất hiện.

“Vương gia yên tâm, sự tình ta đều chuẩn bị tốt. Chỉ chờ một câu của người làta cam đoan có thể khiến Lưu Phong thân bại danh liệt.” Giọng the thé củaTrương công công trả lời rất kiên quyết.

“Cẩn thận cân nhắc lại xem còn có gì để lộ. Không được làm như Bạch Thọ, dẫnđến sự hoài nghi của người khác” Tĩnh Vương gia trầm giọng nói.

Bạch Thọ đứng bên cạnh có chút không nhịn được, vội vàng nói: “Vương gia, sựtình không nghiêm trọng như người nói được. Sở dĩ Yến vương hoài nghi ngườiđều không phải là ta lộ ra sơ hở, mà là...”

“Được rồi, chắng có gì mà biện luận. Trên thực tế, thám tử chung quanh soáiphủ đã không riêng gì của nhà Yến vương” Tĩnh Vương gia trách mắng Bạch Thọ:“Ngươi chính là một tên ngu xuẩn, ngươi ở đó nhiều lần nhắc tới bệ hạ thìngười khác có thể không nghi ngờ sao? Tại sao ngươi làm việc mà không dùng đầuóc. Hơn nữa, không ngờ tại hiện trường ngươi còn để lại lệnh bài Đại nội thịvệ trong cung. Là ngươi kẻ ngốc a, hay là bệ hạ ngốc a. Lão phái người đi giếtChu Cao Phi thì sao còn có thể không cẩn thận lưu lại chứng cớ như vậy. Thậtkhông biết, làm sao mà ngươi lại ngồi trên vị trí Cẩm Y Vệ phó Đô Chỉ Huy Sứ”

“Vương gia, ta...” Bạch Thọ cố tìm nguyên nhân khách quan. Đối với chỉ tríchvề việc Yến vương thì hắn cũng không phục. Vốn định cãi cọ vài câu, đã thấyTrương công công nháy mắt với hắn.

“Vương gia, ta xem a, sự tình nếu đã như vậy thì đơn giản cũng không có sailầm gì lớn. Ngài cũng đừng quở trách Bạch Thọ. Mấy ngày này a, ta ở trong cungcũng hỏi thăm. Mặc dù có người hoài nghi, nhưng đại bộ phận mọi người đều nghĩChu Cao Phi chính là do bệ hạ giết. Ta xem a, chỉ cần bọn họ điều tra vài ngàymà không có kết quả, liền chắc chắn từ bỏ. Đến lúc đó trò hay cũng liền mởmàn”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...