Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 860



Sau đó lãonhẹ nhàng phất phất tay, bọn thái giám nhanh chóng đem bàn ghế anbài chư vị hoàng thân quốc thích ngồi xuống.

Ngoại trừ mấy vị Vương gia và Vương tôn ở xa, còn lại Vương gia, Vương tôn,công chúa, Phò mã, quốc cữu, quốc trượng... thì gần như mọi hoàng thân quốcthích ở kinh đô đều nhất nhất có mặt.

Thái tôn rất đúng quy củ đứng bên cạnh long tháp chỗ lão Hoàng đế. Mặc dùkhông có chỗ ngồi, nhưng lại có thể đứng gần lão Hoàng đế như thế, cũng là mộtloại vinh dự.

Trước kia, mỗi khi gặp gỡ như vậy thì địa vị của Thái tôn thật sự rất được hâmmộ bởi đám chỉ có thể ngồi ở sau cùng của hàng vương tôn.

Nhưng mà hôm nay không khí dường như có điều khác. Hồi trước lão Hoàng đế nhấtđịnh nói với Thái tôn vài câu cổ vũ và ca ngợi có vẻ vô cùng thân thiết. Nhưngmà hôm nay thì khác, ngay từ đầu lão Hoàng đế đối với Thái tôn thực lạnh lùng,xa cách.

Thái tôn trong lòng mặc dù có chút ủy khuất, nhưng hắn hiện giờ cũng đã biếtthân thế của mình cho nên không oán hận. Chỉ có ra sứcgiữ cho tâm tình củamình bình tĩnh, coi như mình là cái lọ để quên ở nơi này là được.

Giữa đám đông hoàng thân quốc thích, vị trí của Yến vương đến lão Hoàng đế làkhá gần. Lão nhìn lén mấy lần nhi tử thứ tư của mình.

Nói đến cũng thật sự tức giận, mấy ngày nay ngay cả gặp nhi tử của mình mà lãocũng thấy khó như lên trời. Nữ nhân kia thật sự là rất bá đạo, rất điên cuồng.

Thừa dịp này lão mới nhìn nhìn nhi tử của mình. Đã lâu không gặp thì thấy gầyđi rất nhiều, hiển nhiên hoàn cảnh sống ở trong cung cũng không làm hài lòng.

Đang suy xét có nên quay đầu tìm Thái tử phi trao đổi một chút thì đột nhiêncảm thấy có một cái nhìn sắc bén soi tới dường như nhắc nhở lão. Hơi ngẩng đầunhìn, quả nhiên là Thái tử phi đang ngầm nháy mắt, báo hiệu lão đừng để lộ sơhở.

Trên thực tế, ngoại trừ mấy người phụ trách vụ việc tại Tông Nhân phủ thì đạibộ phận hoàng thân quốc thích cũng không rõ vì sao bệ hạ đột nhiên triệu tậpđến buổi gặp mặt hoàng tộc.

Trước khi đến, bọn họ đều đoán có lẽ bệ hạ sẽ giải quyết việc Yến vương trongnội bộ. Dù sao Yến vương muốn tạo phản đã là tin đồn lâu rồi. Trong nhữngngười không hay thăm viếngYến vương và có lợi ích liên quan thì giờ thấy cảnhnày lại có chút lo lắng. Còn một vài người còn lại thì có vẻ vui sướng khithấy người khác gặp họa.

Ngoài Thái tôn thì hiện giờ vẫn còn có một người đứng. Đó là Lưu Phong.

Ánh mắt Thái tử phi thỉnh thoảng ra vẻ vô tình lướt qua hắn, miệng nở nụ cườithản nhiên. Hôm nay bệ hạ cố tình xác nhận thân phận Trịnh vương Thế tử củaLưu Phong. Với nàng mà nói thì đây tuyệt đối là tin tức quá tốt. Ít nhất làtrong thời gian ngắn, nàng không hề phải lo lắng chuyện sự tình năm đó lộ ra.Nàng sẽ vẫn là người đứng đầu Đông cung.

“Phong nhi, lại đây—!”

Nhìn thấy mọi người đến đông đủ, lão Hoàng đế gọi Lưu Phong tới.

Phong nhi?

Cách xưng hô và sự niềm nở của lão Hoàng đế dường như khiến mọi người đều liêntưởng đến tin đồn gần đây. Hay Lưu Phong thật sự là người Hoàng tộc?

Lưu Phong hơi hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua lão Hoàng đế rồi chậm rãi đi tới.

Lão Hoàng đế liếc qua hắn ý bảo tiểu hoàng môn đặt thêm ghế bên cạnh longtháp.

“Phong nhi, ngồi xuống đây—!” Lão Hoàng đế cười cười với Lưu Phong.

Lưu Phong sợ hãi nói: “Vi thần không dám—!” Trước khi công bố thân phận chínhthức, do cẩn thận nên Lưu Phong vẫn dùng danh nghĩa triều thần.

“Có gì mà không dám? Chỗ này thuộc về ngươi” Lão Hoàng đế trầm giọng nói.

Lời vừa thốt ra làm một ít hoàng thân quốc thích lập tức biến sắc mặt. Vị trígần thiên tử như vậy a, thật sự là thèm muốn đến chết. Có vài vị Phò mã giathậm chí còn nhìn cái ghế kia, đột nhiên mông đều hơi ngứa ngáy vì thật sựmuốn mình được ngồi trên đó.

Lưu Phong cung kính nói với lão Hoàng đế: “Bệ hạ, thần vẫn xin đứng”

Thấy Lưu Phong nhất định không chịu ngồi. Lão Hoàng đế đứng dậy đi tới kéo tayhắn, nhìn đám hoàng thân quốc thích rồi hỏi: “Lưu Phong ngồi ở đây, các ngươicó ý kiến không?”

Im lặng như tờ.

Ý kiến khẳng định là có, nhưng mà trước mặt lão Hoàng đế thì ai dám hé răng.

Địa vị lão Hoàng đế gần như đạt tới thời kì cường thịnh, hiện giờ lời của lão,sự uy nghiêm của lão đã không ai có thể ***ng tới. Không ai dám nghi ngờ quyếtđịnh của lão nếu như không chán sống.

“Thế nào sao không ai nói?” Lão Hoàng đế trầm giọng hỏi.

Lão Hoàng đế hỏi như vậy càng khiến Thượng thư phòng yên lặng. Thậm chí có thểnghe được tiếng tim đập của vị quốc cữu nào đó.

“Tốt lắm, xem ra mọi người là không có ý kiến? Ta hỏi ngươi, trong các ngươicó ai biết, vì sao Lưu Phong có tư cách ngồi ở chỗ này?” Lão Hoàng đế nhìn nhitử của nữ nhi, tiểu cữu tử (em vợ)... Rồi nhẹ nhàng nói: “Nói thật cho cácngươi biết, Lưu Phong là tôn tử ngoan của trẫm”

Lời này vừa nói ra, Thượng thư phòng lập tức liền nổ tung, tin đồn như thế nàolại là sự thật. Năm đó Trịnh vương phủ bị khám nhà, chư vị cũng rất rõ ràng.

Đáng ra không được là còn lưu lại một người sống. Như thế nào sau hơn hai mươinăm đột nhiên lại tòi ra một Trịnh vương Thế tử. Và còn là Hộ Quốc công quyềnthế ngút trời của đế quốc hiện nay.

Năm đó Trịnh vương bị khép tội danh âm mưu tạo phản, cả nhà bị xử trảm tịchthu tài sản. Về sau lại chứng thật là án oan. Trên thực tế, trong số đang ngồicó một bộ phận biết chuyện lúc trước. Bởi vì, tội danh tạo phản của Trịnhvương là bọn họ bày ra. Về sau dù bệ hạ vì Trịnh vương sửa lại án xử sai,nhưng lại không đi truy cứu người bày ra án oan. Mọi người đều nghĩ sự việc đãtrôi qua, hết thảy đều yên ổn, nhưng không nghĩ rằng năm đó vẫn còn có cá lọtlưới.

Mấu chốt chính là Trịnh vương Thế tử hiện giờ đã quá mức cường đại rồi, nếuhắn ngầm tính sổ, quyết tâm vì Trịnh vương rửa sạch oan tình thì trong bọn họai có thể ngăn cản được.

Lưu Phong đã mạnh gần bằng Yến vương cũng đang ngồi đó, có lẽ cũng chỉ có Yếnvương mới có thể cùng đối kháng. Điều đáng tiếc chính là năm đó Yến vươngkhông tham dự thảm án của Tịnh vương.

Trong lúc này chư vị hoàng thân quốc thích ở đây sắc mặt khác nhau. Có maymắn, có e ngại, có sợ hãi, có ngờ vực vô căn cứ...

Lưu Phong mặc kệ đám này bởi vì hắn vốn không phải là Trịnh vương Thế tử nàocả. Trịnh vương ngay cả có bị oan khuất tày trời thì cũng chẳng liên quan gìtới hắn.

Lão Hoàng đế hiểu biết sâu sắc lập tức liền hiểu rõ tâm tư mọi người, nhưngtrong lòng lại cười lạnh cũng không nói gì.

Hồi lâu sau, lão Hoàng đế mới nói: “Các vị, nói vậy mọi người đối với thânphận của Tôn nhi ngoan nhất định có điều hoài nghi. Tuy nhiên ta muốn nói chocác ngươi biết là thân phận của Tôn nhi ngoan ta đã cẩn thận kiểm tra thực hư.Không có một chút vấn đề. Con nối nghiệp cha, từ giờ trở đi, Tôn nhi ngoan sẽlà Trịnh vương của Hoa Hạ đế quốc”

“Chúc mừng phụ hoàng, chúc mừng phụ hoàng.” Yến vương là người đầu tiên đứnglên chúc: “Chúc mừng Trịnh vương—!”

“Chúc mừng phụ hoàng, chúc mừng Trịnh vương—!” Thái tử phi lập tức cũng đứnglên tỏ vẻ chúc mừng.

Trong hoàng thân quốc thích thì Yến vương và Đông cung thế lực lớn nhất. Hainhà này đều tỏ thái độ nên đương nhiên mọi người cũng không dám chậm trễ, vộivàng đứng dậy đều chúc mừng.

Dưới quyền uy của lão Hoàng đế, cuộc gặp mặt Hoàng tộc vô cùng thuận lợi đãhoàn thành tốt đẹp kì vọng của lão Hoàng đế và Lưu Phong. Xuất phát từ ý đồkhác nhau nhưng hai người đều nóng lòng thu xếp cho Lưu Phong thân phận Trịnhvương Thế tử. Hôm nay, rốt cục đã danh chính ngôn thuận.

Đến lúc tiệc tan có người vui mừng cũng có người buồn. Những hoàng thân quốcthích tham dự thảm án năm đó của Trịnh vương thì sắc mặt mỗi người đều u ám,cúi đầu suy nghĩ miên man mà nhanh chóng ra về. Mà mặt khác một ít có thái độthuần túy chỉ nghe ngóng thì hứng thú đánh giá Lưu Phong.

Còn có số rất ít như là Yến vương và Thái tử phi lại âm thầm thấy may mắn.Thân phận của Lưu Phong được xác định, đối với bọn họ mà nói không thể nghingờ là chuyện rất tốt. Ít nhất trước mắt bọn họ có thể không cần lo lắngchuyện âm mưu năm đó bị bại lộ.

Lão Hoàng đế cũng tràn đầy đắc ý, lão tin tưởng sắp xếp như vậy thì Lưu Phongsẽ càng gần gũi hơn với mình. Rồi có thể chính đại quang minh tiếp quản ngôivị Hoàng đế mà mọi người đều mơ tưởng.

Dưới ánh nến chiếu rọi, da dẻ trẵng nõn nhẵn nhụi của Mộ Dung phu nhân quảnhiên là tuyệt vời đến cực điểm. Nữ tử tu chân quả nhiên có khác, năm thángcũng không hề để lại dấu vết trên thân thể của nàng. Ngược lại vẻ quyến rũthành thục, khí chất phong tình gợi cảm lại còn hơn các thanh nữ rất nhiều.

Lưu Phong nhìn phu nhân đứng dưới ánh nến trong lúc nhất thời cũng có chútngây người.

“Phong nhi, ta có đẹp không?” Mộ Dung phu nhân hai tay chống nạnh, bộ ngựcxinh đẹp vểnh lên, cong mông ưỡn đầu dáng vẻ phong tình vạn chủng nhìn LưuPhong mà hỏi.

Lưu Phong ngây ngốc nói: “Đẹp, phu nhân là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ”

“Xì—!” cười một tiếng. Nghe Lưu Phong nói vậy, phu nhân lập tức liền nở nụcười, nói cũng hơi quá đáng đó. Tuy nhiên trong lòng nàng lại có chút ngọtngào và hạnh phúc.

Đồng ý với Lưu Phong để cùng động phòng với hắn.

Lần này Mộ Dung phu nhân quyết định làm thật sự. Từ sớm đã tới phòng LưuPhong, hơn nữa còn mới thay bộ nội y tình thú mới nhất của Thiên Thượng NhânGian.

Nói là tình thú nội y, kỳ thật chỉ là một mảnh vải bên trên có mấy sợi thừng.Ít nhất là Mộ Dung phu nhân thấy như vậy. Tuy nhiên theo Lí Hương Quân nói thìnội y như vậy có thể khiêu khích và kích thích dục vọng nam nhân tốt nhất.

Đúng vậy, tình thú nội y là do Lí Hương Quân ra sức tán dương. Từ Khuynh Thànhmà nàng đã biết việc Mộ Dung phu nhân quyết định động phòng với Lưu Phong nêncó vẻ rất sốt sắng. Đầu tiên là cổ vũ một phen, sau đó mà bắt đầu ra sức hiếnkế, thậm chí còn đem ham mê trên giường của Lưu Phong nói cho Mộ Dung phunhân.

Mộ Dung phu nhân thực lòng cảm tạ (thiên ân vạn tạ), nhớ tới thái độ lúc trướccủa mình với người ta thì lại xấu hổ không chịu nổi. Cũng may Lí Hương Quâncực lực chân thành mới làm cho phu nhân yên lòng.

Giờ phút này Mộ Dung phu nhân gần như là nửa thân để trần. Bên trên chỉ có bộngực đầy đặn được hai mảnh vải con che còn hạ thân chỉ có mảnh tam giác nhỏxíu cũng chính là tình thú nội y chỉ vừa đủ che nơi riêng tư của nữ nhân. Tuynhiên cái đó dường như so với rừng rậm thì mẩu vải này căn bản là không chenổi.

Lưu Phong cẩn thận thưởng thức thân hình khêu gợi của phu nhân. Một hồi nhìnngực, một hồi lại ngó xem phía dưới làm dục vọng trong lòng liền chậm rãi bốclên, huyết mạch có ý muốn trương lên.

“Phong nhi, sau đêm nay thì nô gia sẽ là người của ngươi” Mộ Dung phu nhân saukhi quyết tâm thì mắc míu cũng được tháo gỡ làm cho tự tin và lá gan cũng lớn.

Phu nhân lắc lư đôi mĩ đồn tuyết phau nhẹ nhàng bước tới chỗ Lưu Phong. Mộttay ôm lấy cổ hắn, miệng cắn lỗ tai, hơi thở thơm ngát nói nũng nịu: “Phongnhi, đừng làm cho ta thất vọng a.”

Thất vọng?

Lưu Phong có chút buồn bực, chẳng lẽ mình giống như người khiến nữ nhân phảithất vọng sao? Có vẻ cho tới bây giờ hắn chưa từng làm nữ nhân phải thất vọng.

“Ha hả, phu nhân, cẩn thận sáng mai nàng không xuống giường được.” Lưu Phongcười hắc hắc, ôm nữ nhân gần như trần trụi vào trong ngực. Tiểu bổng bổng nóngbỏng trong đũng quần đã cách lớp vải quần mà tì lên bụng phẳng lì của nữ nhân.

Khi cảm nhận thấy sự hùng tráng và mạnh mẽ của nam nhân, thân thể mềm mại củaphu nhân không khỏi hơi run rẩy một chút, nói thực khả ái: “Phong nhi, tathích—!”

Trong khi nói thì tay nàng đã hướng về phía hạ thân Lưu Phong.

Quả nhiên là khuê phòng oán phụ, phu nhân thuộc loại nữ nhân nghiêm nghị.Nhưng đừng nhìn ngày thường đứng đắn, một khi bạo phát cũng là càng không thểdừng lại a. Lưu Phong thật vui vẻ, phu nhân đích thực là vưu vật a.

Nhẹ nhàng tụt xuống, Lưu Phong kéo tình thú nội y chính mình thiết kế xuống.Nửa dưới của phu nhân lập tức liền nhìn thấy không sót chỗ nào.

Thân mình Mộ Dung phu nhân lẩy bẩy, âm thanh có chút run rẩy, song giữa haichân thì nóng như lửa, môi anh đào khẽ mở, tiếng rên rỉ mê người lập tức thoátra.

Lưu Phong mừng rỡ, hai tay ôm mĩ đồn trắng phau của Mộ Dung phu nhân lên, ômnàng đến giường.

Vừa đặt phu nhân bên dưới, quần áo trên người Lưu Phong trên người đã bị mộtngọn lửa màu xanh đốt cháy sạch sẽ trong nháy mắt. Toàn thân trần trụi cùngthân thể của phu nhân áp sát vào nhau.

Mộ Dung phu nhân hai tay ôm lấy cổ nam nhân, hai đùi quắp chặt bên hông, tứchi cuốn chặt Lưu Phong như thể cùng với hắn đã dính liền.

Trongthời gian uống chén trà nhỏ, Mộ Dung phu nhân và Lưu Phong đã hoàn toànhợp thể. Phu nhân động tình chủ động khác thường, mĩ đồn trắng phau khôngngừng vận động phối hợp với nam nhân.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...