Hi Du Hoa Tùng
Đình Nhi nhìn kỹ, cầm đầu đích thực là Đạo Đức chân nhân, bên cạnh lão còn cócác đệ tử đồng môn với nàng.
“Các vị sư thúc, các vị làm gì vậy. Đây là Phi nhi, là sủng vật của Lưu Phong,các vị có biết không?” Đình Nhi có chút không vui. Phiêu Miểu cốc và Huyền TâmChánh tông là phái lớn cạnh nhau, mọi người đều biết lai lịch của Phi nhi,hiện giờ lại thừa dịp chủ nhân của nó không ở đây định bắt làm của riêng, thậtsự là làm cho người ta tức giận. Đây còn là phong thái của đại phái sao?
“Đình Nhi, sao con lại hồ đồ vậy, đây là linh điểu Thanh Loan, thiên hạ có đứcđều có hể giữ. Chúng ta là Huyền Tâm Chánh tông, là môn phái lớn nhất thiênhạ. Tất nhiên là có đủ tư cách làm vậy rồi. Nhanh lên, giúp sư thúc bắt nó, sưbá chưởng giáo của con mà biết điều này hẳn sẽ rất vui lòng” Đạo Đức Chân Nhânlại thúc giục.
Đình Nhi khẽ chau mày, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Sư thúc, các người thật quáđáng. Không được, Phi nhi là của Lưu Phong. Hôm nay có ta ở đây, các người aicũng đừng nghĩ bắt nó đi.” Một bên là sư môn, một bên là người thương củamình, Đình Nhi không chút do dự lựa chọn ở bên có lý, thề rằng phải bảo vệngười thương của mình.
“Làm càn!!”
Khuôn mặt Đạo Đức Chân Nhân sa sầm mà nói: “Đình Nhi, ngươi sao có thể cànquấy như vầy. Ngươi không phân biệt được đúng sai sao, chẳng lẽ trong mắtngươi cái tên xú tiểu tử kia còn quan trọng hơn sư môn? Nếu ngươi nhất địnhkhông đồng ý, thì hãy mau tránh ra để cho chúng ta tự thân động thủ”
“Không được, hôm nay có ta ở đây, ta sẽ không cho phép các ngươi làm càn nhưvậy!!” Đình Nhi trợn mắt nhìn, đối với hành động này của đồng môn đã thực sựthất vọng đến cực điểm.
“Hỗn trướng, dám coi thường trưởng tôn, xem ra bản tôn phải thay sư tôn ngươihảo hảo giáo huấn ngươi một phen.”
Lập tức Đạo Đức Chân Nhân liền động thủ bức lui Đình Nhi. Đột nhiên giữa khôngtrung hiện lên một nhân ảnh quát lớn: “Đạo Đức, mau dừng tay! Đệ tử của ta cònchưa tới lượt lão giáo huấn.”
“Ngưng Nguyệt sư muội, ngươi tới thật đúng lúc, ngươi nhìn xem đệ tử của ngươinhư thế nào kìa. Ngay cả lời của trưởng bối của sư môn cũng không nghe. Cònkhông hảo hảo giáo huấn nó tốt một chút.” Đạo Đức giận dữ nói.
“Đạo Đức, đệ tử của ta ta biết. Không cần người phải đặt điều nói thêm” NgưngNguyệt đại sư bây giờ đối với Đình Nhi luôn bảo vệ nàng, gần như đã đứng vềbên đối lập với sư môn nàng. Chỉ vì địa vị của Ngưng Nguyệt đại sư luôn đượctôn sùng, hơn nữa vừa mới hóa giải tâm ma xong, tu vi liền được tiến nhanh.Trừ những vị trưởng giáo ở sau núi thì bà hơn hẳn đám đệ tử đồng bối. Đối vớiđám người Đạo Đức thì bà hoàn toàn không để vào mắt.
“Sư tôn, là bọn họ muốn chiếm thần điểu của bạn con” Đình Nhi ủy khuất nói.
“Ngưng Nguyệt, Đình Nhi, lùng bắt linh điểu là pháp lệnh của chưởng giáo. Nếucác ngươi dám ra tay ngăn cản, chính là phản bội sư môn, các ngươi đã biết rồichứ?” Đạo Đức Chân Nhân hừ lạnh một tiếng.
“Ta mặc kê, bất luận thế nào hôm nay có ta ở đây, các ngươi cũng đừng nghĩ đếnviệc đó.” Đình Nhi là người tài cao gan lớn, căn bản là chưa từng sợ người nhưĐạo Đức Chân Nhân
“Đình Nhi, chớ làm chuyện ngu ngốc, chúng ta lui ra phía sau.” Tuy rằng rấtcoi thường hành vi của Đạo Đức chân nhân, nhưng với pháp lệnh của chưởng giáothì Ngưng Nguyệt cũng không dám cãi lời.
“Nhưng sư tôn...” Đình Nhi cũng biết là hậu quả như thế nào sau khi mình ratay, nhưng lại không thể không quản Phi Nhi.
Lúc này nàng lại lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Phi Nhi cho đến giờvẫn bay xung quanh hai bên của Đình Nhi đột nhiên hót một tiếng trong phútchốc thân hình lớn lên, quanh thân toàn toàn bị một ngọn lửa màu xanh bao phủ.
Phi Nhi kêu lên một tiếng, dường như nó phát tín hiệu ý bảo Đình Nhi và NgưngNguyệt đều lui lại phía sau.
Đình Nhi liền hiểu ngay ý của Phi Nhi, lập tức kéo sư tôn lui lại phía sau.
“Phía trên!!”
Đạo Đức Chân Nhân thấy Đình Nhi cùng Ngưng Nguyệt lui về phía sau, tưởng rằnglà do bọn họ sợ chưởng giáo. Lão mỉm cười quát các đồng môn bao vây Phi Nhi.
Đình Nhi dường như có chút căng thẳng liền nắm chặt tay sư tôn, lo lắng nói:“Sư tôn, sao bọn họ lại như vầy? Thật sự là làm cho con thất vọng quá”
Ngưng Nguyệt cũng thở dài rồi nói: “Linh điểu Thanh Loan là sự hấp dẫn quálớn, ngay cả chưởng giáo cũng... Quên đi, sư tôn đã không nghĩ tới lời đàmtiếu của người đời sau lưng. Đình Nhi, con cũng đừng quá lo lắng, Linh điểuThanh Loan này có linh tính. Con xem nó đã biến thành tư thế sẵn sàng chiếnđấu rồi kìa, xem ra nó cũng không e ngại những người này.”
“Chỉ hy vọng là như vầy nếu không hôm nay cho dù chưởng giáo đên đây chăngnữa, con cũng sẽ ra tay ngăn trở!!” Đình Nhi đã xuất ra tiên kiếm, bất cứ lúcnào cũng có thể chiến đấu. Với tu vi của nàng hiện giờ thì đối phó với nhữngđồng môn này cũng không phải là chuyện tình quá khó. Ân tình của sư môn caonhư núi, đều không thể làm nguội lạnh tình luyến ái trong lòng.
“Mà thôi, chuyện này sư môn quả thật là không ổn” Ngưng Nguyệt suy nghĩ mộtchút rồi nói: “Hài tử, nếu thực sự bị bức đến lúc bất đắc dĩ thì sư tôn và consẽ cùng tiến lui”
“Sư tôn.” Đình Nhi có chút động tâm, ân tình của sư tôn đối với nàng thậtlà...
Đúng vào lúc này, Phi Nhi cùng Đạo Đức Chân Nhân mỗi bên đều đã bắt đầu giởđấu pháp.
Hơn mười đạo kiếm quang cùng hướng về phía Phi Nhi. Vì không muốn làm bịthương Thanh Loan nên bọn họ cũng không toàn lực ra tay, mà chỉ dùng chưa tớiba thành tu vi
Phi Nhi lúc này cũng không cam lòng yếu thế. Sau khi kêu lên một tiếng, đôicánh nhẹ nhàng huy vũ bay nhanh giữa không trung. Tốc độ cực nhanh, ngay cảĐạo Đức chân nhân không cách nào có thể thấy rõ được. (DG: trình văn của mìnhdạo này hay vãi chưởng: 57:)
Sau vài tiếng kim loại vang lên, Phi Nhi liền vỗ cánh dùng sức mạnh cơ thểđánh tất cả phi kiếm rơi hết xuống đất.
Hả dạ nó liền kêu lên một tiếng rồi bay xung quanh ở trên đầu của Đình Nhi,như hổ rình mồi nhìn đám người Đạo Đức Chân Nhân.
Mở đầu bất lợi khiến cho Đạo Đức Chân Nhân hiểu được linh điểu Thanh Loan đãkhác ngày trước. Tu vi của nó dường như đã tăng tiến rất nhiều.
“Mọi người cẩn thận, không được coi thường, hãy ra tay toàn lực” Phi nhi chỉsử dụng sức mạnh của thân thể đã có thể đánh rơi phi kiếm của bọn họ. Thế thìcó thể tưởng tượng tu vi của nó đã mạnh tới mức nào rồi. Ngay cả Đạo Đức ChânNhân cũng không dám thân thể để đối kháng phi kiếm.
Sau khi được Đạo Đức Chân Nhân nhắc nhở, mọi người vội vàng lại xuất ra phikiếm dùng tám phần lực lượng triển khai công kích Phi Nhi.
Phi Nhi liền vỗ cánh bay với tốc độ chóng mặt linh hoạt né tránh các đòn côngkích, sau đó nó phun ra một ngọn lửa phô thiên cái thế màu xanh thổi bay phikiếm của đám người Đạo Đức Chân Nhân.
Chỉ nghe được vài tiếng kêu đau đớn, Phi Nhi trong nháy mắt đã phá hủy phikiếm vốn liên quan đến tu vi và tính mạng của đám người Đạo Đức Chân Nhân.
Ngay cả khi dùng tu vi cao nhất thì lúc này Đạo Đức chân nhân cũng bị chấnđộng tâm huyết. Ngực giống như bị quả chùy nặng nện xuống, bởi vì phi kiếm đãbị hủy nên tu vi giảm năm sáu thành.
“Hảo điểu nhi!”
Đôi mắt của Đạo Đức Chân Nhân không ngừng quan sát, quát lớn với Ngưng Nguyệt:“Sư muội! Còn không mau ra tay, chẳng lẽ ngươi có thể khoanh tay xem con súcsinh này mặc sức ra uy hả??
Chuyện này là do các người tự chuốc lấy, Ngưng Nguyệt hừ một tiếng, cũng khôngđể ý đến Đạo Đức chân nhân nữa. Người này ở sư môn đã nhiều lần hãm hại bà vàĐình Nhi. Ỷ vào sự sủng ái ở sư môn nên sinh ra tính kiêu ngạo ương ngạnh. Hômnay phi kiếm bị hủy, âu cũng là một bài học vô cùng tốt đối với hắn.
Phi nhi hủy hết phi kiếm của mấy người, dường như còn chưa thấy thỏa mãn. Nhìntư thế của nó, có lẽ là muốn trực tiếp cho bọn chúng cháy sạch hôi phi yêndiệt.
Do sự ảnh hưởng từ Lưu Phong, Tử Vi Linh hỏa của Phi Nhi đã có thành tựu. Tuychỉ là chuyên khắc chế tà khí hắc ám, nhưng muốn đốt cháy những người tu chânthì vẫn là một chuyện dễ dàng.
“Không tốt, Đình Nhi mau ngăn cản Thanh Loan lại.”Ngưng Nguyệt dường như đãnhìn ra tâm tư của Phi nhi, vội vàng nhắc nhở đệ tử của mình. Đạo Đức ChânNhân mặc dù bất hảo, nhưng cũng là đồng môn với bà a. Bà cũng cũng không đànhđể lão bị chết oan uổng như vầy được.
Đình Nhi cũng không dám không quan tâm, những người này mặc dù đáng tráchnhưng cũng không phải đáng chết a. Hơn nữa ở đây vẫn còn nhiều sư huynh đệtừng cùng nhau tu luyện với nàng.
Nghĩ đến đây. Nàng vội vàng hướng về Phi nhi rồi quát: “Phi nhi, thủ hạ lưutình, hủy phi kiếm của bọn họ như vầy thì coi như là đã giáo huấn họ rồi.”
Đình Nhi vừa nói xong, Phi nhi lập tức liền dừng lại.
Mặc dù Phi nhi không thể nói tiếng người, nhưng lại có thể nghe người nói. Nócó trí tuệ, với lại Đình Nhi kia là ai, là nữ nhân quan trọng nhất của chủnhân của nó a.
Những người này tội ác tày trời, Phi Nhi cho dù có chút không cam lòng, nhưngcũng không thể không để cho Đình Nhi chút thể diện.
Kêu lên một tiếng, phi nhi khinh thường nhìn thoáng qua Đạo Đức chân nhân đangchật vật không chịu nổi liếc mắt một cái. Lập tức biến thành con chim họa minhỏ, đậu ở trên vai của Đình Nhi, líu ríu kêu không ngừng.
“Đạo Đức, còn không mau mang đệ tử của ngươi trở về chữa trị.” Ngưng Nguyệt sợđêm dài lắm mộng, khẩn trương bảo Đạo Đức chân nhân mau rời đi.
Đạo Đức chân nhân cũng là một người vô lương tâm. Thầy trò Ngưng Nguyệt cứubọn họ một mạng, lão lại không một chút cảm kích, ngược lại lấy tay chỉ vàoNgưng Nguyệt giọng căm hận nói: “Tốt lắm! Ngưng Nguyệt, Đình Nhi, các ngươikhông ngờ cùng ngoại nhân cấu kết chống lại đồng môn, ta sẽ trở về bẩm báo chochưởng giáo.”
“Ngươi...” Đình nhi cực kỳ tức giận, cũng không quản cái gì là bối phận sưmôn, mắng: “Đồ vô sỉ! Nếu không có chúng ta, ngươi đã chết rồi.”
“Các ngươi cứ chờ đó, ta đi bẩm báo cho chưởng giáo.”Công phu mặt dày của ĐạoĐức chân nhân quả thật không tồi, đối mặt với lời chỉ trích của Đình Nhi lãokhông có một chút áy náy, ngược lại còn đổi trắng thay đen, đảo lộn trái phải,đem toàn bộ trách nhiệm đỗ lên đầu hai thầy trò Ngưng Nguyệt.
“Không được đi!”
Đình Nhi thật sự tức giận, nàng đã gặp qua nhiều người không biết xấu hổ.Nhưng người vô liêm sỉ, không biết xấu hổ như thề này thì chưa hề gặp qua a,còn tu chân nữa chứ, tu cái rắm a.
“Đình Nhi, để bọn họ đi. Cây ngay không sợ chết đứng, chúng ta có cái gì màphải sợ chứ.” Ngưng Nguyệt thản nhiên nói. Tu vi hiện giờ của Ngưng Nguyệtkhông những tiến nhanh, mà ngay cả tâm tính cũng thay đổi không ít. Đối vớiloại người ngụy quân tử tiểu nhân như Đạo Đức Chân Nhân, bà cực kỳ khinhthường. Cùng người như vậy so đo thì có chút hạ thấp bản thân mình.
“Cút!” Đình Nhi khinh miệt nói.
Đạo Đức chân nhân vừa đi vừa tức giận nói: “Các ngươi cứ chờ đó, chờ chochưởng giáo đến thu thập các ngươi.”
...
Chật vật mới chạy về đến sư môn, Đạo Đức Chân Nhân đang định kể hết tội tìnhcủa thầy trò Ngưng Nguyệt, cũng không ngờ chưởng giáo thản nhiên nói: “ĐạoĐức, mang các đệ tử đi chữa trị đi, sự tình ta đã biết rõ.”
Đạo Đức vội vàng hỏi: “Chưởng giáo, thầy trò Ngưng Nguyệt kia cấu kết vớingoại nhân đối địch với chúng ta và các đồng môn thì người định xử lý việc nàynhư thế nào?”
“Chuyện này không liên quan đên bọn họ, ngươi đi đi.”Chưởng giáo không kiênnhẫn được nữa, phất tay ý bảo Đạo Đức Chân Nhân rời đi.
Đạo Đức chân nhân mặc dù có chút không cam lòng, nhưng cũng đành phải cáo từ.Chính điều này càng làm cho lão hận thầy trò Ngưng Nguyệt hơn.
Đợi cho Đạo Đức chân nhân rời đi, trong đại điện bỗng nhiên nỗi lên âm thanhcủa Thiên Tâm: “Chưởng giáo, Đạo Đức sư thúc thật sự là quá phận rồi.”
“Được rồi Thiên Tâm, ngươi cũng đừng than phiền nữa. Sự tình ngươi đã nói chota hết rồi, thị phi thế nào ta đã phán xét rõ ràng rồi. Nhưng bây giờ Đạo Đứcchân nhân còn có chỗ hữu dụng lớn, tương lai ta sẽ xử trí hắn.” Chưởng giáothản nhiên nói.
“Hãy nhớ kỹ, trong khoảng thời gian này không đươc xuất núi. Cho dù ngươi đốivới Đình Nhi như thế nào, ta xem ra nàng cũng sẽ không bị ngươi cảm hóa. Hãyđặt hết tâm tư vào việc tu luyện, tương lai nếu ngươi thắng tiểu tử Lưu Phongkiathì Đình Nhi sẽ là của ngươi, tuyệt đối sẽ không thoát khỏi bàn tay củangươi đâu.”
Thiên Tâm khẽ gật đầu: “Chưởng giáo dạy phải, con đi đây.”
Lại nói bên bờ Hàn Nguyệt Thủy đàm, vì để không sinh thêm rắc rối nữa, Đìnhnhi nhanh chóng để phi phi trở về. Ai mà biết Chưởng giáo khi nghe những lờicủa Đạo Đức lão tặc xong thì có ra tay hay không.
...
Hoàng cung ngự hoa viên, có một hồ nước trong suốt nhìn tới tận đáy, bên hồtùng bách xanh ngắt, hoa cỏ ngời ngời, cảnh sắc thực hợp lòng người. Giữa vạnkhóm hoa một đình nghỉ mát nhỏ khắc rồng chạm phượng mọc cao chót vót.
Người đang ngồi trong đình nghỉ mát kia đúng là người đứng đầu hậu cung TrầnHoàng hậu, bên cạnh là hai nha hoàn trung thành. Chung quanh còn có một toánlớn thị vệ hầu hạ. Hậu nhón mấy loại hoa quả tươi cung tiến trên án đưa vàomiệng, thật sự là cảnh hưởng thụ vô cùng thanh bình.
“Nương nương, chuyện ngày hôm qua đã bị bệ hạ biết được, chẳng lẽ người lạikhông lo lắng một chút nào sao?” Nói lời này chính là nha hoàn đứng bên tráiTrần Hoàng hậu.
Trần Hoàng hậu lạnh lẽo nhìn thoáng qua nha hoàn kia, đột nhiên cười rộ lên:“Lo lắng, tại sao ta phải lo lắng. Nói cho ngươi biết, bản cung hôm nay tớiđây chính là chờ lão đó.”
