Hi Du Hoa Tùng
“Có khác nhau.”
Yến vương nói: “Điềm nhi, ngươi hẳn là biết, bên người Lưu Phong có rất nhiềunữ nhân, mà ngươi lại là nữ nhân của Đại ca, cho nên các ngươi hoàn toàn khôngcó khả năng. Quay đầu lại đi.”
“Câm mồm!”
Thái tử phi lạnh lùng quát: “Có thể hay không là chuyện của ta và Phong nhi,còn chưa đến lượt người ngoài như ngươi mở miệng bình luận.”
Yến vương nghe vậy, trong mắt hiện lên một vẻ tuyệt vọng, sắc mặt lập tức xámxịt, hờ hững nói: “Tốt lắm, ngươi tốt lắm. Ngươi hoàn toàn dập tắt hy vọngtrong lòng ta”
“Hy vọng?”
Thái tử phi châm chọc nói: “Yến vương điện hạ, không phải ngươi định nói chota biết, từ trước tới giờ, ngươi vẫn còn yêu ta, chờ ta, chờ mong cùng tasao?”
“Thật buồn cười, ngây thơ!”
Thái tử phi trào phúng cười: “Uổng cho ngươi là Yến vương đại danh đỉnh đỉnh,không ngờ lại ngây thơ như vậy. Ngẫm lại những năm qua, ngươi đốivới ta thếnào. Vì đại nghiệp của ngươi, từ sau buổi tối hôm đó, ngươi có quan tâm tới tasao? Ngươi tự nhận mình là một nam nhân có trách nhiệm sao? Không có, cái gìcũng không có. Là ngươi tự tay hủy từng chút từng chút tín nhiệm giữa chúng tatrong đó. Hiện giờ, ta với ngươi là địch nhân, điều này sẽ vĩnh viễn khôngthay đổi”
Nghe Thái tử phi nói như vậy, ngược lại trong lòng Yến vương bình tĩnh hơn rấtnhiều, Vương khẽ cười rồi nói: “Ngươi nói rất đúng, ta quả là rất khờ dại, quángây thơ. Ta đã xem nhẹ khả năng của ngươi sau khi phát cuồng”
“Hừ!”
Thái tử phi khinh miệt cười cười: “Yến vương, ngươi là địch nhân chung của tavà Phong nhi, sớm hay muộn ngươi sẽ chịu báo ứng. Nhớ kỹ một câu: Không phảilà không báo, mà là chưa tới lúc.”
“Điềm nhi, kỳ thật hôm nay đến, ta cũng không mong là có thể cùng ngươi hảohảo nói chuyện, tuy nhiên là ta muốn chấm dứt tình cảm của mình.” Yến vươngtrầm giọng nói: “Hôm nay, ta đã hoàn toàn hết hy vọng. Từ hôm nay trở đi,chúng ta là kẻ địch, ngươi tự giải quyết cho tốt. Đúng rồi, hy vọng ngươi đemTriệt nhi giao cho ta.”
“Không được!”
Thái tử phi quả quyết cự tuyệt nói: “Mặc kệ nói như thế nào. Nó bây giờ còn làĐông cung Thái tôn Điện hạ. Ta làm sao có thể cho ngươi dẫn nó rời đi.”
“Điềm nhi. Có hợp có tan, ta hy vọng ngươi không nên làm khó ta.”
“Được rồi, ngươi có thể đi rồi, từ hôm nay trở đi, Đông cung của ta không hềhoan nghênh ngươi. Đúng rồi, mang thuộc hạ Hắc Phượng Hoàng của ngươi rời đi.Nếu không, ta không chắc có thể bảo đảm an nguy của nàng đâu. Ta có thể camđoan với ngươi, đứa con ở lại bên người ta, tuy rằng không thể ngồi trên cáighế kia, nhưng là ít nhất có thể vinh hoa phú quý một đời. Lời nói đã cạn,ngươi đi đi.” Thái tử phi không kiên nhẫn phất tay.
Yến vương thở dài rồi quay người rời đi.
“Điềm nhi, ngươi và ta hôm nay xem như đoạn tuyệt ân tình. Ngày khác nếu là ởchiến trường gặp lại. Ta tuyệt đối sẽ hạ thủ không lưu tình. Bảo trọng!” Rađến cửa, Yến vương lại liếc nhìn Thái tử phi thật sâu, nhìn nữ nhân khiếnVương quá yêu, quá hận.
...
Ngay trong lúc triều thần của đế quốc đang xôn xao, Lão Hoàng đế hạ chỉ triệuLưu Phong vào cung diện kiến long nhan.
Gần như tất cả các thế lực đều phái thám tử ra để hy vọng có thể hỏi được tìnhhình thực tế. Tế Thiên tháp đến tột cùng là chuyện gì, Hoàng đế thực sự có thểtrường sinh sao? Lưu Phong liệu có cự tuyệt nhận trách nhiệm Đốc Tạo sứ không?
“Ái khanh, nghe nói thời gian vừa rồi khanh đi một chuyến về Phong Thành. Thếnào, đất Phong hết thảy đều tốt chứ?” Sau khi làm lễ quân thần, lão Hoàng đếcười tủm tỉm hỏi Lưu Phong, trong mắt lộ ra vẻ thân thiết thật nồng nàn.
Lão già này, lại còn diễn trò, đúng là diễn viên trời sinh.
Lưu Phong cũng không vì lão Hoàng đế giả nhân giả nghĩa đến cảm động rơi nướcmắt, hắn lạnh nhạt nói: “Khởi bẩm bệ hạ, hết thảy đều tốt”
“Ha ha!”
Lão Hoàng đế cười lớn một tiếng, nói: “Tốt lắm, không sai. Nếu chuyện tìnhphong thành đều giải quyết, trẫm cũng vừa vặn muốn ủy nhiệm khanh một việclớn.”
“Xin hỏi bệ hạ, hôm nay có chuyện gì vậy?” Lưu Phong bình thản cung kính hỏi.
Lão Hoàng đế cười gượng nói pha chút thâm ý: “Ái khanh, khanh trở về cũng đãnhiều ngày. Tin đồn mấy ngày gần đây trong đế quốc, thiết tưởng khanh cũngbiết. Đúng vậy, chuyện Tế Thiên tháp là sự thật. Trẫm đích thực là muốn ủynhiệm cho khanh làm Đốc Tạo sứ, phụ trách kiến thiết Tế Thiên tháp. Không biếtkhanh có bằng lòng san sẻ lo toan với trẫm hay không?”
“Thần muôn chết không chối từ!” Lưu Phong cung kính tỏ thái độ, thể hiện sựmong muốn của mình.
“Bệ hạ, xin người yên tâm. Chuyện người giao phó thì thần tuyệt đối không dámcó sai lầm gì.”
“Ha hả!” Lão Hoàng đế dường như thực sự vừa lòng với thái độ của Lưu Phongcười nói: “Ái khanh a, khanh không hổ là đại thần trung thành nhất, đắc lựcnhất bên người trẫm. Khanh có điều không biết a, mấy ngày nay, trên dưới khắpnơi đều nghị luận chuyện này. Nói là cái gì cố hết sức lấy lòng, cái gì đắctội với người... Còn có người thậm chí phát ngôn bừa bãi rằng khanh nhất địnhsẽ không chịu nhận ủy thác của trẫm. Hiện tại xem ra a, đám đại thần đó đều làlấy chí tiểu nhân đo tâm quân tử a.”
“Bệ hạ minh giám!”
Lưu Phong cung kính nói: “Vì đại kế trường sinh của bệ hạ, thanh danh của vithần có tính là gì.”
“Hảo, tốt lắm, trẫm rất thích điều này của khanh” Lão Hoàng đế trầm giọng nói:“Kiến thiết Tế Thiên tháp cần sớm làm không nên chậm trễ. Trẫm đã để KhâmThiên giám bắt tay vào làm thiết kế bản vẽ. Ngày mai, khanh cùng tiểu Thiên sưgặp mặt, đem ngày động thổ, đặt móng xác định cụ thể để trẫm đích thân tự chủtrì.”
“Bệ hạ yên tâm, vi thần quay về sẽ đi Khâm Thiên Giám tìm tiểu Thiên sư thươngnghị cụ thể mọi việc, tuyệt đối không để chậm trễ đại sự của bệ hạ” Lưu Phongcung kính trả lời.
“Ái khanh, Tế Thiên tháp quan hệ đến vận mệnh đế quốc và vận mệnh của trẫm,trẫm hy vọng khanh cũng coi trọng nó. Mấy ngày hôm trước trẫm cùng tiểu Thiênsư đã bàn tính. Sau nửa năm, Tế Thiên tháp phải hoàn công. Sau khi khanh nhậnchức tuyệt đối không thể khinh thường chờ đợi làm chậm trễ kỳ hạn kiến thiếtđể lỡ đại sự của trẫm. Nếu không trẫm chắc chắn không tha cho khanh” Lão Hoàngđế đột nhiên cao giọng quát lớn.
“Bệ hạ yên tâm, thần đương nhiên cúc cung tận tụy, dù chết không từ—!”
...
“Bệ hạ, ta có phát hiện rất trọng đại!”
Ngay lúc Lưu Phong vừa mới đi chưa được bao lâu, Vu Thiên vẫn nấp ở sau lãoHoàng đế đột nhiên hiện thân, cũng kinh ngạc kêu một tiếng.
Lão Hoàng đế vội vàng truy hỏi: “Thượng tôn, rốt cuộc ngài phát hiện ra điềugì?”
“Tử Hư Chân Long quyết!”
Vu Thiên chỉ ra cửa, nói: “Ta cảm ứng ở trên người Lưu Phong có khí tức Tử HưChân Long quyết, hơn nữa Tử Hư Chân Long lệnh sau khi sửa cũng có phản ứng.”
“Điều này sao có thể?” Lão Hoàng đế lập tức sợ hãi: “Rốt cuộc xảy ra chuyệngì?”
“Lưu Phong có thể là người hoàng tộc đích thực!” Vu Thiên đưa ra kết luận. Tuyrằng vẫn chưa kiểm tra đầy đủ theo nghi thức. Nhưng lúc này Vu Thiên đã có thểkhẳng định, dòng máu trong người Lưu Phong đích thực thuộc về Hoàng tộc.
“Vu Thiên, điều ngươi nói là sự thật?” Bộ dạng lão Hoàng đế kinh ngạc, hiểnnhiên có chút khó tin đối với lời Vu Thiên.
“Như vậy thì nói tin đồn Lưu Phong là Trịnh vương Thế tử lại đúng?” Lão Hoàngđế nhíu mày, dường như có chút rất không thoải mái.
“Dĩ nhiên!”
Vu Thiên trầm tư một chút rồi: “Lưu Phong là hoàng tộc không sai, nhưng chưachắc đã là Trịnh vương Thế tử. Bệ hạ. Ngài hẳn là biết Tử Hư Chân Long quyếtđại biểu cho điều gì.”
“Tử Hư Chân Long quyết là pháp quyết đế vương các triều. Các đời triều đại,ngoại trừ Hoàng đế bệ hạ, người khác không có khả năng học được. Trong Bảntriều đại, ngoại trừ trẫm ra thì chỉ có Thái tử năm đó mới có thể biết.” Nóitới đây, lão Hoàng đế đột nhiên căng thẳng, trong đầu xuất hiện một giả thiếtlớn: “Ngươi nói là, Lưu Phong có thể có quan hệ cùng Thái tử?”
“Có lẽ vậy!”
Vu Thiên giải thích: “Nếu nói hắn cùng Thái tử không có quan hệ gì thì khôngthể giải thích chuyện về Tử Hư Chân Long quyết. Đương nhiên, sự tình cũngkhông phải tuyệt đối. Có việc này tiện thể ta nói cho ngài. Trong triều đạinày ngoài ngài với Lưu Phong, Thái tử, còn có người thứ tư mang Tử Hư ChânLong quyết.”
“Ai? Là ai?” Trong lòng lão Hoàng đế lại một phen chấn động.
“Yến vương!” Vu Thiên nghiêm túc nói.
“Cái này... Điều này sao có thể được? Thượng Tôn Vu Thiên, có phải la ngài sailầm hay không, Yến vương hắn như thế nào lại có Tử Hư Chân Long quyết được?”Lão Hoàng đế rõ ràng không tin. Nhắc tới Tử Hư Chân Long quyết. Các đời triềuđại thì đều chỉ có bệ hạ đương triều mới có thể nắm giữ. Bây giờ lại nghịchthiên, trong triều không ngờ có bốn người biết. Bình tĩnh nào, Tử Hư Chân Longquyết a, cũng không phải là công pháp tùy tiện. Nó là đặc quyền của Hoàng đế,đại biểu cho thần thông pháp quyết của ý trời a.
“Bệ hạ, bản tôn không có tính sai.” Vu Thiên trầm giọng, nói: “Tử Hư Chân Longquyết trên người Yến vương đã thành đại cảnh. Trình độ ước chừng đã luyện hơnhai mươi năm nhưng được che dấu rất kín, nếu không phải chính mình đứng rấtgần hắn thì ta cũng không cảm thấy chắc chắn điều đó.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Yến vương, Yến vương như thế nào lại có Tử Hư ChânLong quyết? Điều đó không có khả năng a?” Lão Hoàng đế biết Vu Thiên không cónói đùa, chỉ là ngài không cách nào chấp nhận sự thật như vậy. Nắm được Tử HưChân Long quyết có ý nghĩa gì. Thân là đế vương, trong lòng Ngài thực rõ ràngnhất.
Cũng may, bây giờ không phải chỉ mình Yến vương mang Tử Hư Chân Long quyết.
“Thượng Tôn, ngài mau nghĩ biện pháp cho ta a?” Lão Hoàng đế chờ mong nhìn VuThiên: “Thỉnh Thượng Tôn ra tay...”
Vu Thiên lắc đầu, ngắt lời lão Hoàng đế nói: “Bệ hạ, chức trách của Hoàng ĐìnhĐấu Ti chỉ là giữ gìn an toàn sinh mạng của ngài, việc khác chúng ta sẽ khônglàm. Hơn nữa, Lưu Phong, Yến vương đều là người mang Tử Hư Chân Long quyết,Hoàng Đình Đấu Ti càng không thể ra mặt. Việc này, chỉ có thể dựa vào chínhngài giải quyết.”
Ngừng một chút, Vu Thiên lại nói: “Bệ hạ, ngài cũng không cần lo lắng. Chỉ cầnđến ngày Tế Thiên tháp xây xong, đích thân ta hoàn thành nghi thức cầu nguyện.Với một vạn đồng nam đồng nữ hiến tế, nhất định có thể cầu được ông trời chechở, đến lúc đó cây khô lại hồi xuân, đại kế trường sinh của ngài liền có thểcó thể trở thành sự thực. Đến lúc đó, Tử Hư Chân Long khí khô kiệt của ngàicũng có thể khôi phục. Ngôi cửu ngũ chí tôn lại được thiên hạ triều bái thìhai tiểu tử hậu bối đối với ngài mà nói, không tính là gì hết”
“Đúng, Thượng Tôn nói rất đúng. Trẫm có cái gì phải sợ, trẫm là thiên tử, làHoàng đế của thiên hạ. Mạng của ta chưa hết thì bọn họ có thể làm khó được tasao.” Lão Hoàng đế nghe xong lời của Vu Thiên, trong lòng lập tức liền kiênđịnh hơn nhiều.
“Bệ hạ, có một số việc vì ngại thân phận cho nên ta cũng không thể ra tay. Vìvậy nhiều lúc phải đích thân ngài ra tay. Ta chỉ có thể giúp ngài đưa ra chủý. Tuy nhiên sắp tới Hoàng Đình Đấu Ti của ta có việc còn phải tiếp tục dựavào bệ hạ tương trợ.” Trong lời của Vu Thiên hiển nhiên là có chuyện.
Lão Hoàng đế vội vàng nói: “Thượng Tôn cứ nói.”
“Chúng ta cần năm trăm tên đồng tử!” Vu Thiên thản nhiên nói.
Lão Hoàng đế hơi kinh hãi, vội vàng nói: “Lần trước không phải đã...”
Vu Thiên hừ lạnh một tiếng, ngắt lời lão Hoàng đế: “Đừng hỏi đừng hỏi, ngàichỉ cần đưa đồng tử ra là được. Bệ hạ, ngài hẳn là đã rõ, gần đây ta đã giúpngài làm rất nhiều việc bên ngoài chức trách. Cho nên, ta hy vọng ngài có thểđền đáp (nv: đầu đào báo lí). Như vậy với ai cũng đều tốt đẹp”
Sắc mặt lão Hoàng đế hơi sa sầm, tuy nhiên do dự suy tính một hồi rồi vẫnquyết định dựa theo lời Vu Thiên: “Nếu Thượng Tôn đã ngỏ lời thì ta đây có thểlàm được. Cho ta thời gian năm ngày, đến lúc đó ta sẽ đem năm trăm đồng tử đưatới”
“Hảo, ta liền chờ ngài năm ngày, đến lúc đó ta sẽ trả tiền cho ngài năm vạnlạng ngân lượng” Vu Thiên thản nhiên nói.
“Nhu cầu một vạn đồng nam đồng nữ của Tế Thiên, ngài cũng phải bắt đầu mauchuẩn bị, đừng để đến lúc đó chậm trễ đại sự” Vu Thiên dặn dò.
“Thượng Tôn yên tâm, chuyện này ta đã truyền cho Chân Long Vệ, Cẩm Y vệ, cùngquan viên các nơi khai báo rõ ràng. Trong vòng nửa năm, một vạn đồng nam đồngnữ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì sai sót” Lão Hoàng đế đắc ý cười nói.
...
Ngay lúc Lưu Phong chuẩn bị đi Khâm Thiên giám thì Tu Duyên lại tự tìm tớicửa.
Từ sau khi đọc thư do sư tôn Trương Thiên sư tự tay viết, Tu Duyên có vài phầnkính trọng với Lưu Phong. Tuy rằng không thường liên hệ, nhưng mà đằng sau vẫnngầm quan tâm chuyện tình của Lưu Phong.
Lưu Phong được nhậm chức Đốc Tạo sứ Tế Thiên tháp, kì thực là do tu duyênthỉnh cầu cho hắn. Hôm nay, lão vội vàng đem bản vẽ hoàn công Tế Thiên tháptới cùng Lưu Phong thương nghị đại sự.
“Tiểu Thiên sư mau mau mời vào. Bản Hầu đang chuẩn bị đi Khâm Thiên giám gặpngài, không nghĩ rằng chính ngài lại tới đây trước—!” Lưu phong vội vàng bướclên trước chào đón.
