Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 836



Tu Duyên nghe vậy, lập tức liền đổ mồ hôi đầy đầu, vội vàng nói: “Bệ hạ, vithần chúc người phúc đức tề thiên, trường sinh bất lão a.” Tuy rằng trong lòngkhông nghĩ như thế này, nhưng ở trước mặt thiên tử Tu Duyên cũng không dám nóilung tung. Dù sao lão bây giờ còn là người thống trị đế quốc.

Lão Hoàng đế vừa lòng vỗ tay, cười lớn: “Tốt! Tốt lắm! Trẫm biết tiểu Thiên sưsẽ không làm trẫm thất vọng mà.” Nói xong, lão Hoàng đế há miệng tự tay cầmbình rượu lớn, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

Lão Hoàng đế âm hiểm cười nói: “Trẫm hy vọng trong vòng tám tháng có thể xâyxong Tế Thiên tháp, tiểu Thiên sư, có khó gì không?”

“Cái này...” Tu Duyên thật không biết nên nói như thế nào nữa. Xây Tế Thiêntháp, theo như lão tính, như thế nào cũng cần phải thời gian ba năm, vậy támtháng thì làm thế nào.

“Bệ hạ, thời gian sợ là hơi lâu một chút?” Tu Duyên khó xử phân trần.

Lão Hoàng đế lập tức không hài lòng, tức giận nói: “Tiểu Thiên sư, theo ý tứcủa ngươi, sau bao lâu có thể xây xong Tế Thiên tháp? Ba năm, tám năm, hay làtám tháng. Tới thời điểm đó, chỉ sợ trẫm đã chết. Nếu khanh thực tình muốntrẫm có thể trường sinh bất lão thì cứ dựa theo lời trẫm mà làm. Mau đưa bảnvẽ thiết kế Tế Thiên tháp ra, chuẩn bị sẵn sàng, tám tháng xây xong. Nhớ kỹ,bằng mọi giá phải làm xong...”

Tu Duyên biết mình có khuyên can thế nào đi nữa cũng không được, nên đành phảiđáp ứng. Chỉ là trong lòng lão còn có chút lo lắng. Hiện giờ thế cục đế quốchỗn loạn, các lộ phiên vương đã rục rịch. Vì cần quân lương, đồ quân nhu, lạitìm mọi cách bóc lột dân chúng mình đang cai trị. Nếu thêm Tế Thiên tháp nữa,dân chúng thiên hạ sẽ không sống nổi.

“Bệ hạ, vạn nhất dân chúng tạo phản thì thế nào?” Tu Duyên lo lắng nói.

Lão Hoàng đế khinh thường cười cười: “Tạo phản? Thiên hạ này đều là của trẫm.Trẫm sao lại phải sợ đám tạo phản. Tu Duyên, khanh nghe trẫm nói, Tế Thiêntháp là chuyện trọng yếu nhất trước mắt. Để hoàn thành chuyện này, cho dù làđại khai sát giới cũng không từ. Biết không?”

“Hừ!” Lão Hoàng đế khinh thường cười cười: “Hiện giờ thiên hạ này phản dânnhiều như mây, trẫm cũng không ngại giết thêm vài tên.”

Tu Duyên thầm thở dài mà nói: “Bệ hạ, nếu đang tế thiên cầu phúc, tại sao phảisát hại nhiều người như vây?”

“Việc khác trẫm không quản. Trẫm chỉ hy vọng Tế Thiên tháp của trẫm có thể mauchóng hoàn thành.” Lão Hoàng đế trầm giọng nói.

Tu Duyên âm thầm cười lạnh. Bách tính trăm họ thật là đáng thương. Nếu khôngphải là bị bức bách đến không còn đường sống thì ai ăn no rồi đi chống lại bộmáy chính quyền chứ.

Tu Duyên nghĩ mãi, cảm thấy rằng mình nên khuyên bảo vài câu. Lão thật sựkhông đành lòng nhìn dân chúng bị làm cho cửa nát nhà tan.

Nhưng không đợi Tu Duyên mở miệng, lão Hoàng đế đã đắc ý nói: “Hôm nay trẫm sẽhạ Thánh chỉ, dốc quốc lực, trong nửa năm nhất định phải hoàn thành Tế Thiêntháp”

“Bệ hạ, tuyệt đối không thể!” Tu Duyên quay cuồng dầu óc. Vốn đã định ra thờihạn hoàn thành Tế Thiên tháp là tám tháng. Cần hoàng kim, bạc trắng, ngọc khícũng đã khiến dân chúng không còn đường sống rồi. Không ngờ lại rút còn nửanăm, không phải là cố ý bức dân chúng tạo phản sao?

“Vì sao không thể? Lão Hoàng đế sâu kín hỏi lại Tu Duyên: “Thiên hạ này là củatrẫm. Dân chúng thiên hạ là con dân của trẫm. Trẫm cho bọn họ sống, bọn họsống. Trẫm bắt bọn họ chết thì bọn họ phải chết! Trẫm được trường sinh, cho dùlà dân chúng khắp thiên hạ đều chết sạch, thì có sao chứ?”

“Tiểu Thiên sư. Khanh là Thiên sư của trẫm, làm sao khanh lại có thể nói đỡcho đám dân đen này chứ?” Lão Hoàng đế vẻ mặt không vui, đứng dậy khỏi long ỷ,chắp tay đằng sau người, trầm giọng nói: “Tiểu Thiên sư, khanh nhớ kỹ chotrẫm, trẫm là Hoa Hạ Hoàng đế, cũng là thần của Hoa Hạ, chuyện sinh tử của bọndân đen không quan hệ tới trẫm. Hiện tại trẫm chỉ nghĩ muốn trường sinh, khanhhiểu chưa?”

Nói tới đây, lão đột nhiên quay đầu, phẫn nộ quát: “Khanh chỉ để ý phụ tráchthiết kế bản vẽ kiến tạo Tế Thiên tháp. Việc khác khanh không cần quản. Chờcông tác chuẩn bị xong hết, trẫm sẽ chọn người coi sóc kiến thiết cho đến khihoàn thành Tế Thiên tháp”

Chỉ tay vào Tu Duyên, lão Hoàng đế âm trầm nói: “Tiểu Thiên sư, khanh có ngàyhôm nay là do trẫm ban cho. Nếu khanh không muốn vì trẫm làm việc, trẫm hoàntoàn có thể thu hồi hết thảy mọi thứ đã cho khanh. Trẫm nghĩ kĩ rồi, mặc kệ cónhiều khó khăn lớn đến đâu nữa thì kỳ hạn hoàn thành công trình Tế Thiên thápphải rút gọn lại còn nửa năm cho trẫm.”

Tu Duyên chua xót nói: “Bệ hạ, dân chúng không đủ sức.”

Lão Hoàng đế sắc mặt trầm xuống nói: “Dân chúng không đủ sức? Là chuyện bọnhọ, không quan hệ gì tới trẫm. Nói cho khanh cho dù thế nào cũng phải hoànthành Tế Thiên tháp trong nửa năm. Chuyện còn lại là các khanh cùng dân chúngphải làm. Nếu đến lúc đó không thể hoàn thành, ta sẽ đi truy cứu trách nhiệm,tru di thập tộc. (tru di mười họ)

Tru di thập tộc?? Tu Duyên dầu đầy mồ hôi, bạo chúa a, nếu Hoàng đế trườngsinh như vậy, sợ là thiên hạ này hoàn toàn xong hết rồi.

“Tiểu Thiên sư, trẫm biết khanh là người tu đạo, đáy lòng thiện lương, khôngđành lòng xem này dân chúng chịu khổ, chỉ là khanh không nghĩ tới, nếu dânchúng không chịu khổ, thì trẫm phải chết. Chẳng lẽ trong lòng của khanh, việcsống chết của những dân đen này, so việc trường sinh của trẫm thì trọng yếuhơn.”

Việc sống chết của bá tánh so với hôn quân như ngươi tất nhiên là trọng yếuhơn rồi. Tu Duyên trong lòng thầm nghĩ như vậy, nhưng không dám nói ra. Dùsao, hắn vẫn người cao cao tại thượng, vận số của hắn vẫn chưa tận a.

Lão hoàng đế đi vài bước đến trước mặt Tu Duyên, thay đổi sắc mặt thành vẻtươi cười, tủm tỉm nhìn Tu Duyên nhẹ nhàng nói: “Nếu khanh mềm lòng, trẫm cóthể giao nhiệm vụ vinh quang này cho sư môn của khanh đi làm. Đương nhiên,điều kiện tiên quyết là khanh không được tiết lộ bí mật kiến tạo Tế Thiêntháp”

Lời này vừa nói ra, Tu Duyên vội vàng nói: “Bệ hạ, ngài đừng dùng các vị sưmôn, chuyện này vẫn để cho Tu Duyên tự mình xử lý” Cho đến giờ rất ít ngườibiết điều này, hiện giờ chỉ có hai đời chủ giáo Trương Thiên Sư và Tu Duyênbiết thôi. Đây là tà pháp, Tu Duyên tự nhiên không muốn cho nhiều người biếttình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó. Giao cho người khác, lão thật sự là lolắng a. Hơn nữa, có chính lão thiết kế trông coi, có lẽ ở vật liệu còn có thểtiết kiệm một chút để dân chúng thiên hạ ít chịu khổ một chút.

“Ha ha!” Lão Hoàng đế đắc ý nở nụ cười mà nói: “Trẫm sớm biết khanh sẽ đáp ứngmà.”

Tu Duyên nháy mắt mấy lần trầm giọng hỏi: “Bệ hạ, người còn chưa nói cho TuDuyên biết, chuyện Tế Thiên tháp người nghe ai nói?”

Lão Hoàng đế đắc ý dương dương tự đắc cười: “Đây là bí mật của trẫm, khanhcũng đừng hỏi. Tóm lại người chỉ điểm hẳn là cao nhân thì được rồi”

Cao nhân? Cũng không biết là tên vương bát đản nào mà làm chuyện thất đức nhưvậy. Tu Duyên âm thầm hừ lạnh trong lòng thầm nghĩ, nếu ai cho lão biết kẻ mậtbáo thì lão nhất định sẽ không dễ dàng buông tha hắn. Theo tình huống hiệntại, Tu Duyên bước đầu nhận định người nọ chắc chắn là có quan hệ với sư môn.Kỳ thật Tu Duyên đã sớm cảm thấy được hành vi sư môn có chút dị thường. Lúctrước khi luyện đan ở hậu cung thì lão đã cảm giác có chút không ổn. Hiện giờkhông ngờ ngay cả việc thất đức như xây Tế Thiên tháp mà cũng nói ra. Khôngbiết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.

Tu Duyên ngẩng đầu nhìn lão Hoàng đế được một lúc, đột nhiên nói: “Không biếtbệ hạ quyết định để cho ai đảm đương chức Đốc Tạo (coi sóc kiến thiết) này.”

Con ngươi chợt lóe lên, lão Hoàng đế cười ha hả nói: “Không dấu gì khanh, bâygiờ trẫm còn chưa chọn được người thích hợp. Không bằng khanh giúp ta đề cửmột vị?”

Nói tới đây, lão Hoàng đế vỗ nhẹ vào vai Tu Duyên ôn hòa nói: “Khanh là ngườitrông coi, cho nên việc này nên chọn một người có thể phối hợp cùng khanh mớiđược. Nếu không các khanh trong lúc đó xảy ra hiềm khích gì đó thì kì hạn làmxong Tế Thiên tháp khẳng định sẽ trễ mất.”

Tu Duyên cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói: “Bệ hạ, trong lòng vi thần đã cómột người thích hợp.”

“Oh?” Lão Hoàng đế lập tức hứng thú vội vàng hỏi: “Tiểu Thiên sư, khanh nóinhanh rốt cuộc là ai? Ha ha, có thể để tiểu Thiên sư nhìn trúng hẳn phải làngười tài năng hiền đức”

“Hầu gia Lưu Phong!” Tu Duyên nói ra sự lựa chọn của mình.

“Lưu Phong?” Lão Hoàng đế khẽ nhíu mày, dường như cảm thấy được không ổn. TếThiên tháp quan hệ đến mưu toan trường sinh của lão, đến tương lai của lão.Việc lớn như thế đem giao cho Lưu Phong thì lão có chút lo lắng a. Nhất là bâygiờ, lão vẫn chưa xác định được tâm tư Lưu Phong thì càng không thể đem việclớn như vậy giao cho hắn làm.

Tu Duyên dường như nhìn ra tâm tư lão Hoàng đế khuyên nhủ: “Bệ hạ, xin nghethần nói, Lưu Phong đích thị là nhân tuyển hàng đầu vào chức Đốc Tạo Tế Thiêntháp.”

“Khanh hãy nói rõ thêm...” Lão Hoàng đế cảm thấy được là trong lời Tu Duyên cóchuyện, vội vàng truy vấn.

Tu Duyên hơi hơi rùng mình, trầm giọng giải thích: “Bệ hạ, việc xây dựng côngtrình Tế Thiên tháp thật sự là rất lớn cần nhất là vật liệu, thế nào cũng phảidốc hết quốc lực mới có thể hoàn thành, chức Đốc Tạo nói trắng ra chính là mộtchức quan tồi vừa hao sức vừa mất lòng. Tương lai chỉ có thể khiến cho dânchúng thiên hạ thóa mạ. Bệ hạ, thần nói như vậy, người đã rõ chưa?”

Lão Hoàng đế nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức đột nhiên đã rõràng vến đề then chốt trong đó, lúc này liền cười ha hả: “Diệu kế, quả là diệukế. Tiểu Thiên sư, cũng nhờ khanh nghĩ chu đáo a. Tốt lắm, chuyện này liềntheo ý của khanh mà làm. Lưu sẽ Phong đảm nhận chức Đốc Tạo Tế Thiên tháp.”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...