Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 824



Tam Thái Tuế tay trái giơ thanh kiếm tiên lên, lạnh lùng nói: “Tiểu oa nhi,ngươi chỉ nói nhảm thôi, lão phu sẽ không tin mấy lời vô căn cứ ấy đâu. Trừphi ngươi có người giúp đỡ, có điều dựa vào đám binh sĩ này thì chắc chẳng cótác dụng gì đâu.” Tam Thái Tuế vừa nói vừa chỉ một đội Thần Thánh Quân Đoàn màLưu Phong sai đến bảo vệ mỏ quặng.

“Lão già kia, bớt nói nhảm đi, muốn kiếm thì tới đây.” Lưu Phong không hề lolắng, tình huống lần này so với lần trước gặp Huyết Đạo nhân thì tốt hơnnhiều. Thứ nhất, hắn đã luyện thành Ngọc Hành nguyên anh, tu vi so với lầntrước đã tăng hơn một tầng. Thứ hai, Bạch Khiết cũng không còn như xưa nữa,hắn dám khẳng định, chỉ cần Bạch Khiết ra tay, lão Tam Thái Tuế này nhất địnhsẽ thua.

Có điều Lưu Phong sẽ không tùy tiện để Bạch Khiết ra tay, giờ đúng là lúc hắnđang muốn thử xem sức chiến đấu của mình sau khi tu thành ngũ anh đã tăng đếncảnh giới gì rồi.

Dĩ nhiên, đối đầu với một tu chân giả Thiên Nhân kỳ chuẩn bị phi thăng thì LưuPhong cũng không dám sơ suất chút nào.

“Tiểu oa nhi, xem ra ngươi quả thật là muốn chết rồi, lão phu sẽ thành toàncho ngươi!” Tam Thái Tuế lạnh giọng nói.

Ngay sau đó, một cỗ uy áp như Thái sơn áp đỉnh ập về phía Lưu Phong, hắn vộivàng vận chuyển nguyên anh lực toàn thân, đem khí lực đẩy lên mức đỉnh điểm.

“Lão già, xem kiếm!”

Lưu Phong hét to một tiếng, vung tay lên, Hạo Thiên Kiếm trong tay sắc bén vôcùng bổ thẳng về phía Tam Thái Tuế.

Tam Thái Tuế ung dung chống đỡ thế mãnh công của Lưu Phong, khóe miệng nhếchlên lộ nụ cười khinh thường. Theo như lão thấy, một tu chân giả Nguyên Anh kỳquả thực chẳng có chút lợi hại nào.

“Oa nhi, không tệ lắm đâu, có điều nếu muốn đấu cùng ta thì ngươi vẫn còn kémxa. Không bằng giao kiếm ra, bái làm môn hạ của lão phu, ta sẽ tạm tha mộtmạng cho ngươi.” Tam Thái Tuế chọc tức.

Lưu Phong trong lòng thầm hừ lạnh, một kiếm mới rồi hắn mới chỉ dùng có nămthành lực lượng.

“Tử lão đầu, ngươi chẳng qua cũng chỉ thế này!” Lưu Phong miệng nói khôngngừng nhưng tay bấm kiếm quyết còn nhanh hơn. Kiếm quang màu vàng nhạt phunnuốt không ngơi, co duỗi liên tục, mỗi một kiếm đều nhanh như chớp giật. Rachiêu càng ngày càng nhanh, nguyên anh lực tăng vọt, uy thế theo đó cũng càngngày càng mãnh liệt.

Cảm nhận được sức chiến đấu của Lưu Phong càng ngày càng tăng nhanh, Tam TháiTuế hiểu được tiểu tử này quả thực không đơn giản, sức chiến đấu của hắn lúcnày hoàn toàn có thể sánh được với tu chân giả Thiên Nhân sơ kỳ.

Đáng chết, rõ ràng là lừa ta, dám nói tiểu tử này chỉ mới Nguyên Anh kỳ.

Tam Thái Tuế không khỏi oán giận Huyền Hoàng môn, lão phát lời thề, chờ khichiếm được kiếm, nhất định phải diệt Huyền Hoàng môn, xả nỗi bực tức tronglòng.

“Tiểu oa nhi, ngươi quả thực không tệ. Lúc trước quả thật đã nhìn nhầm ngươirồi, có điều nếu muốn giết ta, chút bản lĩnh ấy còn chưa đủ đâu.” Tam Thái Tuếvẫn dễ dàng ứng phó công kích của Lưu Phong như trước, vẻ mặt còn rất là đắcchí.

Lưu Phong không thèm quan tâm đến lời Tam Thái Tuế nói, kiếm thế trong tay vẫnmạnh mẽ như cũ.

Dần dần, sức chiến đấu của hắn đạt đến Thiên Nhân trung kỳ. Giờ phút này, vẻmặt của Tam Thái Tuế cũng dần ngưng trọng lại. Lão tựa hồ vẫn còn xem nhẹngười thanh niên này.

Hạo Thiên kiếm vung chém khí thế điên cuồng thì nội tâm của Lưu Phong cũng gầnđạt mức hư vô thần diệu. Dần dần, nhờ ngũ đại nguyên anh cùng nhau phát lực màhắn đã chiếm được thế thượng phong.

Kiếm pháp của Lưu Phong trông có vẻ rất giản dị, tựa như không có bất cứ chiêuthức nào, nhưng như vậy vô tình lại hợp với đạo tự nhiên. Sát ý trong lòngcùng kiếm hồn của Hạo Thiên kiếm hòa thành một thể, làm tăng sức sát thươngcủa kiếm chiêu nên mức cao nhất.

“Chết tiệt, sao lại như vậy chứ?” Tam Thái Tuế đã cảm nhận được áp lực này,trong lòng thầm thấy sợ hãi.

Một tiếng huýt dài vang lên, Tam Thái Tuế quyết định không thể tiếp tục nươngtay nữa. Chỉ thấy lão vung tay giơ thẳng kiếm lên trời cao, cả người và kiếmnhất thời hóa thành một đạo quang mang lạ thường màu xanh sẫm, đâm thẳng vềphía Lưu Phong.

Sắc mặt Lưu Phong nghiêm lại, không nhanh không chậm đâm ra một kiếm. Một kiếmtưởng như không hề khoa trương nhưng lại khiến thiên địa phong vân biến sắc.Kiếm ý cường đại thậm chí còn khiến cho tiên kiếm trong tay Tam Thái Tuế runglên “ong ong”.

Tam Thái Tuế kinh hãi, lão cuối cùng đã biết được sức mạnh thật sự của LưuPhong.

Không cần mất nhiều thời gian để do dự, Tam Thái Tuế đã quyết định lựa chọnrút lui. Vì căn bản là lão không biết làm thế nào mới có thể cản được một kiếmnày của Lưu Phong.

Lão cũng là một cao thủ dùng kiếm, thế nhưng đối mặt với một kiếm của LưuPhong, lão thực sự không biết cách nào để đón đỡ được. Sức uy hiếp và sátthương của một kiếm này trong đời lão cũng rất hiếm gặp.

Tam Thái Tuế rất nhanh, nhưng vẫn không thể nào nhanh bằng kiếm thế của LưuPhong. Phút cuối vẫn bị kiếm quang của Hạo Thiên kiếm quét trúng một cánh tay,khiến cho giữa không trung nở rộ ra một bông huyết hoa.

“Ngươi dám đánh thương ta, ta phải giết ngươi!”

Lùi một bước bị thương một vết đã khiến lòng tự trọng của Tam Thái Tuế bị tổnthương, lão giận dữ quát lên một tiếng, hai tay cầm chắc kiếm, cũng chẳng hềquan tâm đến vết thương trên tay mà điên cuồng chém một nhát về phía LưuPhong.

Vì đang tức giận nên một kiếm này thật uy lực biết bao.

Lưu Phong rất cẩn thận, tập trung toàn bộ tinh thần đâm ra một kiếm, giây phútấy Ngũ Đại Nguyên anh cũng phát lực ra. Hạo Thiên kiếm từ lúc đi theo LưuPhong cho đến giờ thì đây mới là lần đầu tiên cảm nhận được lực lượng mạnh mẽnhư vậy, nó không ngừng rung lên và phát ra những tiếng rít gào, trên thân HạoThiên kiếm bùng lên một ngọn lửa màu xanh.

“Ầm ầm!” Kiếm quang của Tam Thái Tuế và Lưu Phong cuối cùng va chạm ở một chỗ,sau một tiếng nổ cực lớn thì hai bóng người tức khắc bắn văng ra.

Tam Thái Tuế thực ra là do bị sóng xung kích cực lớn đánh văng cả người ra,còn tình huống của Lưu Phong lại tốt hơn một chút, nhưng đó là do hắn đã mượnlấy lực lượng của Hạo Thiên kiếm và Phi nhi.

Có điều trong trận đánh này, hắn quả thực là đã chiến thắng.

Tam Thái Tuế từ giữa không trung rơi xuống mặt đất, khóe miệng rỉ ra một dòngmáu, lão oán hận nhìn Lưu Phong, nhưng thực ra trong lòng lão không phải làhận Lưu Phong, kỹ thuật không bằng người thì còn nói được gì chứ. Lão hận làhận đám vương bát đản đã cung cấp tin tức cho lão. Thằng nào nói tiểu tử nàymới chỉ Nguyên Anh kỳ, sức chiến đấu của hắn ít nhất cũng ngang với Thiên Nhântrung kỳ. Hơn nữa lại còn có thanh thượng cổ thần binh và ngọn lửa cổ quái kiatrợ giúp thì sức chiến đấu đó tính ra cũng phải ngang với Thiên Nhân hậu kỳ.

Tam Thái Tuế thua ở sự khinh địch, bất cẩn, dù cho lúc nãy khi đang cơn tứcgiận nhưng lão vẫn không thi triển ra toàn bộ lực lượng.

Lão đem tất cả đổ hết cho Huyền Hoàng môn.

Lão rất muốn đi Huyền Hoàng môn báo thù, thế nhưng lão biết lão sẽ không cóbất cứ cơ hội nào. Người thanh niên trước mắt này chắc chắn sẽ không để lãocòn sống mà rời khỏi đây.

“Tiểu tình nhân, không nghĩ được ngay cả tu chân giả Thiên Nhân hậu kỳ mà cũngkhông phải là đối thủ của ngươi à. Ta thực mong chờ sức mạnh Thất Anh củangươi khi đại thành a.” Bạch Khiết cũng không ngờ được người chiến thắng cuốicùng lại là Lưu Phong. Hôm nay nàng mới biết được rằng mình đã đánh giá thấpThái Âm Thất Tinh quyết rồi. Nàng đột nhiên hiểu ra, vận khí của Lưu Phongthật sự là quá tốt.

Lưu Phong mỉm cười, đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý nghĩ. Cho tới nay, hắnvẫn luôn cho rằng Thái Âm Thất Tinh quyết là từ tay Bạch Khiết mà ra. Nhưngthực tế là câu nói vừa rồi của Bạch Khiết lại khiến hắn phải suy nghĩ lại, mọichuyện tựa hồ không chỉ đơn giản như vậy. Thái Âm Thất Tinh quyết hình như đãvượt quá cả phạm trù tu chân. Đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năngBạch Khiết là một thiên tài.

“Tiểu tình nhân, sao lại ngây ra vậy?” Bạch Khiết hỏi: “Ngươi dự định sẽ xử lýTam Thái Tuế như thế nào?”

Tam Thái Tuế thành danh từ năm trăm năm trước, cho nên hắn không thể nhận rađược một nhân vật từ ngàn năm trước là Bạch Khiết, thế nhưng khí tức tu chânsiêu việt của Bạch Khiết lại lộ rõ cả ra.

Lúc này lão mới hoàn toàn tuyệt vọng.

Nếu như nói lúc trước lão vẫn còn dự tính được ăn cả ngã về không, liều mạngbỏ cả thân thể để chạy trốn thì lúc này khi Bạch Khiết xuất hiện, ngay cả ýniệm đấy ở trong đầu cũng đã biến mất hoàn toàn.

Mặt xám như tro tàn, Tam Thái Tuế oán hận nói: “Các ngươi muốn xử lý ta nhưthế nào?”

“Đương nhiên là giết rồi!” Bạch Khiết thản nhiên nói.

Lưu Phong cũng gật gật đầu, nói: “Không sai, chắc chắn sẽ giết.” Sống lại đãnhiều năm như vậy, Lưu Phong đã hiểu sâu sắc được rằng, nhân từ với địch nhânchính là tàn nhẫn với bản thân mình. Nhất là hạng cao thủ như Tam Thái Tuế thìhắn càng không thể buông tha. Nếu hôm nay thả lão, chẳng lâu sau lão sẽ lạikhôi phục được, khi đó thì phiền phức khẳng định sẽ đổ cả lên đầu Lưu Phong.Lại nói đến chuyện lần này, may mà Lưu Phong cảnh giác, hơn nữa lão ta cònkhinh địch nên Lưu Phong mới có thể đánh bại lão. Nếu còn có lần sau thì sợrằng sẽ không được dễ dàng như vậy nữa. Đặc biệt là nếu Tam Thái Tuế âm hiểmmột chút, đánh sau lưng Lưu Phong thì hắn tuyệt đối không thể phòng bị được.

Biện pháp để giảm bớt phiền phức chính là hoàn toàn xóa bỏ.

“Xin lỗi, đáng tiếc là ta không có bản lĩnh của di nương để cho ngươi tiến vàolục đạo luân hồi, vì thế cho nên ta đành phải cho ngươi hôi phi yên diệt vậy.”Lưu Phong khi nói những lời này thì giọng nói rất là chân thành.

“Vậy thì liều mạng!”

Tam Thái Tuế nghe Lưu Phong nói sẽ đánh lão hôi phi yên diệt thì cả người runmạnh lên, răng cắn chặt lại, dùng tiên kiếm để chống người dậy, quyết tâm liềumạng.

“Tiểu tình nhân, cùng ra tay đi!”

Bạch Khiết hét to một tiếng xong thì cả hai người liền cùng ra tay một lúc.

“Keng!”

Hai đạo kiếm quang gần như là cùng một lúc thôn phệ Tam Thái Tuế, kiếm cươngcường đại nhất thời chém hắn thành bột vụn, thậm chí ngay cả nguyên thần cũngkhông thể chạy thoát được.

“Chúng ta có phải là hơi tàn nhẫn không, lão tốt xấu gì cũng đã tu luyện đượcmấy trăm năm rồi?” Lưu Phong thu Hạo Thiên kiếm lại, hỏi.

Bạch Khiết ném cho Lưu Phong một ánh mắt khinh bỉ, nói: “Người đã bị ngươidiệt, ngươi còn ở đây mèo khóc chuột giả từ bi sao. Có điều cũng phải nóithật, ai bảo chúng ta không có bản lĩnh mở ra lục đạo luân hồi chứ.”

“Thái Âm Thất Tinh quyết có phải do ngươi sáng tạo ra không?” Lưu Phong độtnhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

Bạch Khiết nghe vậy thì cả người run mạnh, sắc mặt nhất thời có chút mất tựnhiên.

Sau khi cố gắng khôi phục lại thần sắc, Bạch Khiết cười nói: “Đương nhiên làdo ta tạo ra rồi... Mà đúng rồi, ngươi tu luyện Thái Âm Thất Tinh quyết chonên cũng sẽ là đệ tử của ta. Không được, từ giờ trở đi ngươi phải gọi ta là sưtôn, không thì ta sẽ phế bỏ tu vi của ngươi...”

Sư tôn? Trời ơi, không phải là định bắt ta làm một chuyện sư đồ luyến ái tiếpđấy chứ?

“Không được, Thái Âm Thất Tinh quyết là do tam sư tôn cho ta, ta đã có sư tôn.Hơn nữa có sư tôn nào gọi đệ tử là tiểu tình nhân không?” Lưu Phong kiên quyếttừ chối.

“Được rồi, ngươi phải đối tốt một chút với tiểu nha đầu Bạch gia chúng ta,bằng không ta là lão tổ tông của Bạch gia nhất định sẽ không bỏ qua chongươi?”

Bạch Khiết mặt không đổi sắc bẻ câu chuyện rẽ sang hướng khác.

Lưu Phong nghe vậy thì trong lòng thầm cười một trận xấu xa, mình phải cố tuluyện thêm mới được. Đợi tương lai khi tu vi mạnh hơn Bạch Khiết, chẳng phảilà sẽ có thể... Đến lúc đó gọi cả tiểu Vũ qua, một rồng hai phượng, hơn nữahai nàng còn có quan hệ như vậy, trời ơi, thật kích thích quá.

“Tiểu tình nhân, nụ cười của ngươi rất đê tiện, không phải trong bụng đangnghĩ đến chuyện xấu gì đấy chứ?” Bạch Khiến tựa như cảm nhận được gì đó.

Người hiểu ta chỉ có Bạch Khiết!

Lưu Phong vội vàng đổi sang vẻ nghiêm chỉnh, đứng đắn, trầm giọng nói: “Ngươihiểu lầm rồi, ta đang nghĩ về mỏ bạc ở dưới chân chúng ta, nếu như hàm lượngdồi dào thì ta giàu to rồi. Tương lai sẽ không phải lo lắng về vấn đề quânlương, quân nhu nữa...” Chân đạp núi bạc, tâm trạng Lưu Phong bây giờ quả thựcrất vui.

Yến vương sau khi xác định Lưu Phong đã rời khỏi kinh đô liền quyết định vàocung diện thánh.

Sau khi dâng chiết tử lên (chiết tử: quyển sổ gấp nhiều lần, dùng để dâng tấu,sớ, ai xem phim TQ chắc cũng biết) trong cùng liền lập tức cho phép hắn ngàymai được vào gặp vua.

Ngày hôm sau, khi mới chỉ sáng sớm Yến vương đã thay xong quần áo, dặn dò ChuCao Phi vài câu rồi ngồi xe ngựa đi đến ngoài Hoàng cung. Vương chỉ chờ mộtlúc mà cửa cung đã trở nên rất náo nhiệt, các đại thần đang túm năm tụm ba mộtchỗ khẽ thầm thì chuyện gì đó. Hôm này là ngày buổi đại triều, văn võ bá quanđều được lên thượng triều cùng bệ hạ thương nghị chuyện quốc gia đại sự.

Yến vương vén màn xe ra nhìn một chút, một ít quan viên cùng phe phái đềuhướng tới vấn an với Vương. Yến vương cũng mỉm cười đáp lễ lại.

Đợi khi cửa cung mở ra, xe ngựa của Yến vương dẫn đầu đoàn người chậm rãi tiếnvào. Lúc này còn cách buổi thượng triều một khoảng thời gian, lại thêm Yếnvương đêm qua không ngủ, tinh thần không khỏi uể oải nên nhân cơ hội khi đitới lầu các cho quan viên nghỉ ngơi chuẩn bị vào triều thì một thái giám thuộcphe Yến vương, do thấy sắc mặt Vương không tốt đã vội vàng dâng lên một chiếckhăn thấm nước. Yến vương hiểu ý liền dùng khăn lau mặt một chút, cái lạnh củachiếc khăn đã khiến tinh thần Vương tinh táo hơn nhiều.

“Các ngươi bảo vệ cửa, không cho bất cứ kẻ nào tiến vào.”

Yến vương thản nhiên dặn một câu rồi bắt đầu ngồi xếp bằng đả tọa, gần đây tâmthần hơi suy giảm, về mặt thì chiếc khăn ướt lạnh cũng không giúp được gìnhiều cho lắm.

Trước khi tiến cung, tâm trạng của Yến vương kỳ thực luôn mất bình tĩnh, Vươngvẫn suy đoán xem bệ hạ sẽ đối xử với mình như nào. Trái lại, bây giờ tiến cungthì tâm tình lại trở nên rất bình tĩnh, Vương liền nhân cơ hội này mà vội vàngđả tọa tu luyện.

Nếu như Lưu Phong có mặt ở đây thì nhất định sẽ phát hiện, không ngờ Yến vươngcũng đang tu luyện Tử Hư Chân Long quyết.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...