Hi Du Hoa Tùng
“Mẫu thân, vậy bây giờ người nói cho con biết, rốt cuộc là người có thích LưuPhong không?” Mộ Dung Uyển Nhi lại truy tiếp.
Mộ Dung phu nhân cũng không trả lời ngay mà trầm tư một hồi. Giờ phút này cảmthấy trong lòng cũng đang hỏi điều đó, liệu mình có thích Lưu Phong?
Trong lòng Mộ Dung phu nhân rất bối rối. Cảm giác đối với Lưu Phong thì có lẽsử dụng từ phức tạp để hình dung. Lúc trước, phu nhân thật sự chưa từng phátsinh tình cảm với Lưu Phong. Lưu Phong đúng là nam nhân ưu tú, nhưng mà phunhân vẫn luôn coi hắn là hiền tế. Thẳng đến hai ngày trước như bị ma quỷ ámảnh, phu nhân sinh ra ý niệm phóng túng trong đầu nên có màn kia với LưuPhong. Tuy nhiên hiện tại cẩn thận nghĩ lại thấy cảm giác lúc ấy bị Lưu Phongôm thật sự rất dễ chịu. Ấn tượng thoải mái, an toàn đó thậm chí còn khiếntrong người cảm thấy sự kích động, tâm tư bối rối thật sự rất rung động, rấtdễ chịu...
Còn có hương vị nụ hôn kia cũng khiến phu nhân thấy dư vị vô bờ bến. Nếu lúcấy không có nữ nhi đột nhiên xông vào, Mộ Dung phu nhân tin tưởng mình nhấtđịnh vẫn còn lơ lửng trong đám mây đó...
Nếu quả thực muốn dùng một từ ngữ để hình dung, Mộ Dung phu nhân cảm thấy đượcnụ hôn đó khiến mình cảm nhận được hương vị mối tình đầu. Khi đó phu nhân cảmthấy được mình vui sướng đến đờ đẫn hết cả người.
“Mẫu thân, tuy rằng người không nói gì, nhưng mà con có thể nhìn ra được làngười thích Lưu Phong...” Mộ Dung Uyển Nhi nhìn thấy mẫu thân hai má đỏ ửngcàng thêm khẳng định phỏng đoán và dự tính của mình.
“Nói bậy...” Mộ Dung phu nhân tuy rằng ngoài miệng thì phủ nhận, nhưng màtrong lòng lại càng thêm mâu thuẫn. Nữ nhi vì mình đã mở đường rồi, giờ đâytình cảm bị kìm nén lâu ngày đang không ngừng được khai thông phát tiết làmchấn động tâm trạng của bản thân. Dần dần, phu nhân ý thức được chính mìnhthật sự thích Lưu Phong. Nhưng đó lại là hiền tế của mình a...
Mộ Dung phu nhân có chút xấu hổ, có chút tự trách, cảm thấy suy nghĩ của mìnhquá vô sỉ, rất xấu xa. Không ngờ mình và nữ nhi lại cùng thích một nam nhân.
“Mẫu thân, người đừng quên, hôm nay chúng ta cần phải nói thực lòng” Nhìn bộdáng thẹn thùng như là của thiếu nữ hoài xuân, Mộ Dung Uyển Nhi đã nhìn ramanh mối trong đó mà bật cười thú vị.
“Nha đầu chết tiệt kia. Con cười cái gì mà cười. Không nói, không nói, con mauquay về phòng mình đi...” Mộ Dung phu nhân bị nữ nhi nhìn thấu nên có chúthoảng hốt.
“Mẫu thân có còn nhớ không. Trước kia người đã nói với con, nam nữ hoan áichẳng qua là chuyện tối bình thường trên đời này. Bây giờ vì sao mà người lạithẹn thùng như vậy?” Mộ Dung Uyển Nhi kéo tay mẫu thân mỉm cười mà nói: “Mẫuthân, con biết trong lòng người nhất định có điều cố kỵ, lo lắng vì liệu thếgian có dung thứ không. Kỳ thật người cũng không phải lo lắng nhiều việc đó,chàng là nam nhân phi phàm nên việc này cũng không coi ra gì”
“Nhưng ai biết hắn nghĩ như thế nào...” Nói ra thành lời thì Mộ Dung phu nhânmới phát giác mình đã nhỡ miệng, dường như đã thừa nhận phỏng đoán của nữ nhi.
“Được rồi, được rồi. Con cứ về đi. Ta cũng không biết rốt cuộc mình đang nóigì nữa...” Rõ ràng Mộ Dung phu nhân đỏ mặt đến tận mang tai.
Đôi khi giải thích chẳng khác nào che dấu. Mộ Dung phu nhân càng hoảng hốt,càng giải thích thì càng chứng minh phỏng đoán vừa rồi của Mộ Dung Uyển Nhi.Càng làm kiên định thêm ý tưởng tác hợp mấy người.
“Mẫu thân, người đừng lo. Khẳng định Lưu Phong sẽ đồng ý” Nói tới đây theo bảnnăng nàng nhìn xem bốn phía rồi hạ giọng: “Mẫu thân, có chuyện tình người cóthể còn không biết? Lưu Phong cùng cô cô của Tố Tố tỉ cũng đã nảy sinh tìnhcảm, hơn nữa bọn họ còn thành vợ chồng”
Mộ Dung phu nhân nghe vậy lập tức cả kinh, vội vàng thấp giọng hỏi: “Cô cô củaTố Tố chẳng phải chính là Ân quý phi đương triều sao? Chẳng phải nói, Ân quýphi đã bị bạo bệnh bỏ mình sao? Ra chuyện là như vậy. Đúng rồi, việc này làmsao mà con biết được, làm sao mà ta cảm thấy sự tình như không thể xảy ra?”
“Đích thực như vậy—!”
Mộ Dung Uyển Nhi thấp giọng giải thích: “Là Khuynh Thành nói cho con biết nêntuyệt đối là sự thật. Hiện giờ Tố Tố cùng cô cô của nàng đều ở phủ Hầu tướcPhong Thành”
Nghe nữ nhi nói như vậy, Mộ Dung phu nhân không còn nghi ngờ là giả vội vàngdặn dò: “Uyển Nhi, con hãy nghe cho kỹ. Chuyện này can hệ trọng đại, ngàn vạnlần con không thể nhắc lại với người khác. Đúng rồi, lúc nào gặp tiểu nha đầuKhuynh Thành thì cũng dặn dò nàng vài câu.” Mộ Dung phu nhân biết, chuyện nàyLưu Phong nhất định làm cực kỳ bí mật, khẳng định người biết không nhiều lắm,tuyệt đối không thể lan ra ngoài. Dụ dỗ phi tử của Hoàng đế bỏ trốn tuyệt đốikhông phải là chuyện nhỏ.
“Mẫu thân, người cứ yên tâm đi. Khuynh Thành rất kín miệng. Nếu không phải làcó quan hệ tốt với chúng ta thì nàng cũng chẳng dễ dàng nói ra.” Mộ Dung UyểnNhi mỉm cười: “Mẫu thân, Tố Tố tỉ cùng Ân quý phi có thể cùng nhau cộng phu,vì sao mẹ con chúng ta lại không được? Mẫu thân, người cũng biết Lưu Phong làđại sắc lang. Nữ nhi của người chỉ có một mình, thói đời đơn bạc (nv: nhân đanthế bạc) nên tương lai khẳng định chịu thiệt. Nếu người và con cùng nhau cướichàng, mẹ con chúng ta đồng lòng, vậy không sợ chuyện gì...” Mộ Dung Uyển Nhira sức khuyên nhủ mẫu thân mình.
Mộ Dung phu nhân sau khi biết được chuyện của Ân quý phi và Ân Tố Tố, đích xáccó chút động tâm. Tuy nhiên giờ phút này phu nhân vẫn không dám quyết địnhvội.
Sự tình quá đột nhiên. Không. Phải nói là hạnh phúc tới quá đột nhiên nên phunhân chưa chuẩn bị tâm lý.
Trên thực tế, Mộ Dung Uyển Nhi chẳng phải hoàn toàn như vậy. Đừng xét theoviệc nàng ra sức khuyên bảo mẫu thân mình. Kỳ thật trong lòng nàng đối vớichuyện mẹ con cộng phu cũng chưa có chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Hôm nay sở dĩ lớn mật nói ra, thứ nhất là lúc trước đã có ý niệm như vậy trongđầu, thứ hai cũng là đúng dịp liền nói đến chỗ này.
“Mẫu thân, người cũng đừng lại lừa dối bản thân nữa. Con biết người thích LưuPhong, chỉ cần bây giờ người tại gật đầu là con đi tìm Lưu Phong nói chuyệnnày rõ ràng với chàng” Mộ Dung Uyển Nhi cảm thấy được phòng tuyến tâm lí củamẫu thân đã bắt đầu lỏng lẻo cho nên tiếp tục khuyên bảo, chuẩn bị tiếp tụcthêm lửa.
“Uyển Nhi, giờ con đừng nói nữa, trong lòng mẫu thân đang bối rối. Con để chota hảo hảo suy nghĩ, được chứ?” Mộ Dung phu nhân vẫn chưa đưa ra một câu trảlời xác thực.
“Được rồi—!”
Mộ Dung Uyển nhi không định bức mẫu thân quá gấp bèn gật gật đầu, nói: “Mẫuthân, mấy ngày tới người cứ suy ngẫm lại đi. Sau mấy hôm con lại tới tìmngười.” Trên thực tế, Mộ Dung Uyển Nhi cũng cần vài ngày để tự yên ủi, làm rõtâm trạng rối ren của mình. Nàng nhất thiết phải nghĩ tương lai sẽ cùng mẫuthân cộng phu như thế nào cho tốt.
Xem xong mấy lá thư từ Phong Thành đưa tới, Lưu Phong có chút áy náy. Hắn cũngnên dành thời gian đi Phong Thành gặp Tố Tố các nàng. Với lại còn phải hòa hợpvới các nàng nữa.
Thư nói rằng. Robert và Alice phụ trách nông sản gieo trồng đã thành công.Khoai tây, cây ngô cùng vài loại cây trồng có sản lượng cao đã hoàn toàn cắmrễ ở Phong Thành. Diệp Văn Lí còn đặc biệt sai phái người gieo trồng để bảođảm an toàn, đầy đủ lương thực cho Phong Thành. Cho nên, Lưu Phong đã mấy lầnsuy tính quay về Phong Thành. Thứ nhất để gặp thê tử của mình, thứ hai để thịsát một chút tình hình phát triển của Phong Thành. Có thể nói Phong Thành làcăn cơ của Lưu Phong. Mặc dù đã có mấy thê tử cùng thuộc hạ cũ của Thái tửtoàn quyền phụ trách. Nhưng mà cũng phải định kỳ tuần tra. Xem ra đã đến nửanăm hắn vẫn chưa trở về đó.
“Tỷ phu, chuyện huynh đi Phong Thành nhất định phải mang theo muội a?” KhuynhThành luôn dính vào bên người Lưu Phong không rời.
“Mang muội đi làm gì?”
“Chẳng phải người ta đều muốn mỗi ngày ở cùng tỷ phu một chỗ sao?” KhuynhThành cố ý dùng núi đồi đầy đặn của mình cọ vào cánh tay Lưu Phong mà nói đầyvẻ mê hoặc: “Sư tôn nói lâu ngày thì tình cảm ắt sâu đậm, cho nên để bồi dưỡngthâm tình, nhất định phải đảm bảo lúc nào muội cũng ở cùng một chỗ với huynh”
Lưu Phong coi thường liếc nhìn Khuynh Thành, muội mà cũng biết lâu ngày thìtình cảm sâu đậm. Muội có cho lão tử ngày nào đâu, có mà thâm tình cái rắm.Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, nha đầu này bây giờ dường như còn chưaphát dục hoàn toàn. Hiện tại mà làm xem ra còn hơi sớm, vẫn nên để nàng thêmvài ba năm.
“Phong nhi, đang rảnh sao, ta nghĩ cùng ngươi tâm sự?” Ngay lúc Lưu Phong đangchuẩn bị cùng Khuynh Thành cãi nhau, Lý Hương Quân đã đi tới.
“Sư tôn. Người tới vừa lúc, người nói lâu ngày sẽ thâm tình, nhưng tỷ phu điPhong Thành cũng không muốn mang đồ nhi, vậy làm sao sinh tình được?” KhuynhThành uốn éo thân mình tựa như làm nũng mà nói với Lí Hương Quân.
Tiểu nha đầu muội biết cái gì, ta và sư tôn muội mới là lâu ngày ắt sinh tình.
Trong khoảng thời gian này, Lưu Phong cùng Lí Hương Quân đã tu luyện Thất TìnhLục Dục quyết không ít.
“Khuynh Thành, đồ nhi đừng có làm loạn. Mang Linh Nhi đi chơi, ta cùng Phongnhi có chuyện quan trọng hơn muốn nói?” Lý Hương Quân mỉm cười với KhuynhThành.
“Đồ nhi biết—!”
Khuynh Thành mập mờ cười cười: “Thất Tình Lục Dục quyết—!”
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đáng đánh—!” Vừa nghe Khuynh Thành nói như vậy,Lí Hương Quân lập tức đỏ mặt làm như thể muốn đánh nàng. Nhưng Tiểu ma nữ sớmđã có chuẩn bị. Vừa mới dứt lời không đợi Lí Hương Quân ra tay thì nàng cũngđã kéo Tiểu Linh Nhi chạy đi. Từ xa vẫn còn có thể nghe được tiếng cười trongvắt như chuông ngân của nàng.
“Tiểu thí hài—!”
“Tiểu hài tử đáng chết—!”
Lưu Phong và Lí Hương Quân không hẹn mà cùng đưa ra đánh giá hết sức thích hợpvới Khuynh Thành.
“Đúng rồi, mỹ nhân tỷ tỷ. Nàng tìm ta, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Chuyện của Túc Vương phi, ngươi nghĩ xem chưa từng tốt như vậy. Căn cứ tinbáo mới nhất của chúng ta thì Túc Vương phi đã hoàn toàn hết hy vọng với Túcvương. Hơn nữa thái độ của Nhạc Tử Lân cũng thập phần kiên quyết. Nghe nói mấyngày tới Túc vương chuẩn bị đi gặp thánh thượng, thỉnh bệ hạ chủ trì công đạocho Vương. Hiện tại là thời cơ thật tốt a. Bây giờ trong lòng Túc Vương phiđúng là trống rỗng. Lúc này mà ngươi xuống tay, cam đoan không hề gặp bấtlợi...” Lý Hương Quân chậm rãi nói.
Lưu Phong gật đầu, nói: “Ân, ta đã từng gợi ý qua với Mộ Dung phu nhân. Ta sẽmau chóng hành động. Đúng rồi, mỹ nhân tỷ tỷ, không nên nói chuyện chỗ này,không bằng vào phòng ta a”
Lý Hương Quân mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ mập mờ, dường như nàng đang chờLưu Phong nói những lời này.
“Ân—!”
Nhẹ giọng trả lời một tiếng, hai người liền rất nhanh liền đi tới phòng LưuPhong.
“Phong nhi, còn có chuyện này ta cũng muốn nói?” Sau khi ngồi xuống, Lí HươngQuân nói đến chuyện của Lưu Phong và Mộ Dung phu nhân: “Phong nhi, kỳ thật MộDung phu nhân cũng rất đáng thương, không bằng ngươi liền kiêm thu mẹ con a?”
Lưu Phong lập tức đau đầu: “Việc này làm sao nàng cũng biết? Có phải KhuynhThành nói ra không?”
Lý Hương Quân mỉm cười: “Ha hả, ngươi còn vẫn chưa biết sao. Do Khuynh Thànhgieo rắc nên chúng ta đều đã biết. Ngươi muốn thu cũng phải thu, không muốnthu cũng phải thu.”
“Tiểu ma nữ rất đáng giận, ta nhất định phải tét mông nàng ta” Lưu Phong tứcgiận nói: “Nàng ta bịa đặt khắp nơi như vậy với ta thật không có gì. Nhưng cònđể cho phu nhân cùng Uyển Nhi sống như thế nào đây?”
“Như thế nào mà sống, đương nhiên là ngươi cưới cả hai, không phải là không cóviệc gì sao?” Lý Hương Quân cười hắc hắc: “Phong nhi, ta lại nhắc nhở ngươi a.Ngươi đánh Khuynh Thành vào mông ta không phản đối, nhưng mà ngươi cũng khôngthể nhân cơ hội ăn nàng. Khuynh Thành còn nhỏ, hơn nữa thánh linh kia cũng vẫnchưa có kế thừa, ngươi hãy nhẫn nhịn nữa a”
Lưu Phong lạnh nhạt nhìn Lí Hương Quân tức giận: “Mỹ nhân tỷ tỷ, nếu nàngkhông quản đồ đệ mình, tất có ngày ta bị nàng ta làm tức chết”
“Nếu ngươi nói như vậy, ta phải nhắc nàng ta là di muội kiêm hôn thê củangươi. Sao ngươi không tự mình quản đi” Lý Hương Quân khẽ cười một tiếng:“Tiểu nha đầu hiện giờ ở cùng Linh Nhi một chỗ, càng tỏ ra khờ dại hoạt bátđáng yêu. Ta thích còn không kịp làm sao mà lại đi quản nàng”
Nói tới đây, Lí Hương Quân hơi hơi thở dài rồi nói: “Phong nhi, có một số việcngươi không biết. Đứa nhỏ Khuynh Thành này kỳ thật rất đáng thương. Hồi cònnhỏ nàng vẫn sống dưới bóng Khuynh Quốc nên làm chuyện gì đều ngang ngược, đềumuốn hơn Khuynh Quốc. Sau ở Thánh Sơn lại lây nhiễm không ít thói xấu đẫm máu.Trước khi gặp ngươi, Khuynh Thành thực sự là Tiểu ma nữ ác nghiệt vô tình.Thời điểm đó, chỉ cần tâm tình nàng khó chịu liền đi hành hạ người, giếtngười. Tóm lại, khi đó nàng căn bản là không tương xứng với tuổi của mình. Đôikhi ta nhìn mà thấy đau lòng, lại thêm tức giận. Hiện tại thì tốt rồi. Từ khiở cùng chỗ với ngươi, quen biết nhiều tỷ muội như vậy. Mọi người sinh hoạtcùng nhau, suốt ngày cười nói với nhau. Hiện tại Khuynh Thành đã từ ma quỷbiến thành thiên sứ. Rất nhiều thời điểm, ta đều phát hiện thấy nàng có đủtính ngây thơ hồn nhiên như những hài tử cùng tuổi. Tuy rằng đôi khi nàng cũngsẽ bất hảo một ít, nhưng mà ta hy vọng ngươi có thể nhẫn nại nhiều hơn mộtchút được không? Đây là ta cầu xin ngươi như sư tôn của nàng?”
