Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 799



Tu Duyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Án binh bất động, hết thảy như cũ. Sau đóchúng ta cần phải chờ Tử Hư Chân Long lệnh phục hồi mới có thể thực hiện. Hômnay thần sở dĩ đến nói với người việc này, là muốn cho người chuẩn bị tâm lý.Sự tồn vong của đế quốc và sinh tử của dân chúng, tương lai đều phải dựa vàochính Thái tôn. Cho nên thần hy vọng người có thể đưa ra lựa chọn chínhxác...”.

Tĩnh Vương gia chăm chú gật đầu, nói: “Thiên sư yên tâm, kỳ thật ta đã sớm cóhoài nghi đối với thân phận của Lưu Phong. Sau khi thông qua con đường bí mậtbiết được sự tình Lãnh Nguyệt bên cạnh Lưu Phong thì ta đã bắt đầu hoài nghi.Chỉ là không nghĩ tới, hoài nghi của ta rõ ràng là sự thật.”

Tu Duyên nao nao bèn hỏi: “Vương gia, người nói trong đế quốc còn ai có thểthông qua Lãnh Nguyệt mà suy đoán ra thân phận của Lưu Phong không? Nếu khôngchúng ta cần phải đề tỉnh hắn một chút?”

“Không cần—!”

Tĩnh Vương gia mỉm cười, nói: “Lãnh Nguyệt tiên sinh là đệ nhất mưu sĩ dướitrướng Thái tử năm đó. Lão làm việc thì ngươi có thể yên tâm. Lãnh Nguyệt tiênsinh mặc dù vẫn dốc sức đi theo bên cạnh Lưu Phong, nhưng mà thuật dịch dungcủa lão cao siêu. Tin tưởng trừ bản thân Lưu Phong ra, không ai biết lão chínhlà Lãnh Nguyệt. Ngay cả bổn vương cũng là vô tình một lần nhờ cơ duyên xảo hợpmới biết. Lão cứ yên tâm, tin tưởng trong thiên hạ thì trừ bổn vương ra bâygiờ còn không có người khác biết được Lãnh Nguyệt đang làm việc cho Lưu Phong”

Nghe Tĩnh Vương nói như vậy, Tu Duyên cũng yên tâm không ít rồi.

“Thiên sư, ta còn có một chuyện không rõ lắm. Cái chết năm đó của Thái tử, cóphải là cũng có chút ám muội?” Tĩnh Vương gia hỏi.

Tu Duyên Thiên sư hơi thở dài mà nói: “Sự tình thật ra đều là một âm mưu tolớn. Mặc dù Trương Thiên sư chưa từng tra rõ, nhưng mà từ tình huống bây giờcho thấy cái chết của Thái tử hơn phân nửa là do kẻ gian làm hại. Bất quá,việc này không phải trong phạm vi lo lắng của chúng ta, ta nghĩ Lưu Phong tựmình sẽ tra rõ. Có lẽ hắn bây giờ đã có phát hiện. Việc chúng ta hiện tại phảilàm chính là chờ đợi Tử Hư Chân Long lệnh phục hồi, lựa chọn lúc thích hợp đểđem thân phận của hắn công bố trước dân chúng. Đồng thời, chúng ta còn phảiđối mặt với hàng loạt vấn đề sau khi thân phận của Lưu Phong sáng tỏ”

Tĩnh Vương gia gật gật đầu, trầm giọng nói: “Được rồi. Bất quá ta nghĩ nên tìmLưu Phong nói chuyện trước?”

“Ân. Thần cũng có ý này. Chuyện này để thần an bài. Qua vài ngày, chúng tacùng nhau nói chuyện với hắn.”

Mấy ngày này tâm tình của Lưu Phong thật sự là buồn bực a. Hôm đó ma xui quỷkhiến thế nào mà lại cùng Mộ Dung phu nhân hôn, kết quả bị Mộ Dung Uyển Nhihiểu lầm.

Sau khi hắn đuổi theo ra ngoài, Mộ Dung Uyển Nhi đã sớm chạy về phòng mìnhrồi. Nói thế nào cũng không chịu mở cửa, cự tuyệt cùng Lưu Phong gặp lại. Sauđó Mộ Dung phu nhân cũng đi thử một lần, kết quả Uyển Nhi cũng vẫn không mởcửa.

Chắc tâm lí của nha đầu ủy khuất lắm đây. Lão mụ của mình cùng lão công ômnhau một chỗ hôn môi, thật sự là không có thiên lý a, không có đạo lý a.

Liên tiếp vài ngày, Mộ Dung Uyển Nhi đều chỉ trang điểm lấy lệ, trong lòngthống khổ, thậm chí có ý muốn chết.

Mặt khác. Mộ Dung phu nhân vừa thương tâm vừa xấu hổ, thật sự là ân hận lúcđầu đã làm sai a. Đáng tiếc chuyện đã xảy ra, bây giờ bà duy nhất chỉ còn cóthể hy vọng nữ nhi sẽ tha thứ. Nếu không, sau này bà thật không có xoay xởđược cách nào cứu chữa rồi.

Mộ Dung Uyển Nhi muốn chết, Mộ Dung phu nhân làm sao mà chưa từng trải qua ýnghĩ như vậy, Nếu bà không phải gánh vác sứ mạng của gia tộc thì nói khôngchừng bà cũng đã sớm tự sát rồi.

Lưu Phong cũng buồn bực không thôi. Nếu sớm biết rằng Mộ Dung Uyển Nhi phảnứng mãnh liệt như vậy thì lúc đầu mình nên cự tuyệt.

“Uyển Nhi, đã ba ngày rồi nàng còn không mở cửa ra. Mau gặp ta, chuyện cũngkhông phải như nàng tưởng tượng...” Lưu Phong nghĩ nếu chuyện không giải quyếtđược thì tinh thần của hai mẹ con khéo mà sụp đổ mất.

“Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi. Ta hận ngươi, ta hận các ngươi—!”Có lẽ là do cảnh nọ đã khiến cho nàng chấn động rất lớn. Chuyện cũng đã quahai ngày, nhưng mà tâm lý thống khổ cùng oán hận của Mộ Dung Uyển Nhi vẫn chưahề tiêu tan. Nàng thật sự khó có thể tưởng tượng, tại sao hai người thân yêunhất của mình lại làm chuyện xấu hổ như vậy ở sau lưng nàng. Không thể bàochữa được mà cũng không thể tha thứ được.

“Phong Nhi, ngươi đi trước đi. Để ta thử lại lần nữa-!” Mộ Dung phu nhân đitới, đầu cúi gằm xuống vẻ mặt tái nhợt nói khẽ với Lưu Phong.

Lưu Phong thoáng do dự một chút, sau đó lui lại mấy bước để cho Mộ Dung phunhân đến gõ cửa.

“Uyển Nhi, mở cửa ra. Ta là mẫu thân của con, có một số việc không phải nhưcon đã chứng kiến. Con để ta giải thích cho con được không?” Trong giọng củaMộ Dung phu nhân tràn ngập áy náy.

“Mẫu thân đi đi, các người đi đi. Ta hận các người, ta không bao giờ muốn gặpcác người nữa—!” Mộ Dung Uyển Nhi vẫn kiên quyết đáp lại.

“Uyển Nhi, mở cửa nhanh. Nàng có biết mẫu thân nàng mấy ngày nay vì việc nàymà thành bộ dáng gì rồi không. Nàng sao không biết hiếu thuận chút nào. Còntiếp tục như vậy, mẫu thân nàng sẽ quị mất...” Lưu Phong tiến lên giúp đỡkhuyên bảo.

“Quị mất? Ta đã suy sụp rồi ngươi có biết không? Các người làm chuyện thật làtốt? Mẫu thân ta thật tốt, lão công thật tốt, hảo sự của các người thật tốta.” Tinh thần của Mộ Dung Uyển Nhi thực sự có chút suy sụp mất rồi, ngay cảnói năng cũng đã không đầu không đuôi.

Nghe được nữ nhi nói như vậy, thân hình Mộ Dung phu nhân nhất thời run rẩy mộtchút. Nữ nhi nói thế, khiến bà đau đớn tận đáy lòng.

“Phu nhân, người không sao chứ?” Mắt thấy Mộ Dung phu nhân sắp té ngã xuốngmặt đất, Lưu Phong vội vàng tiến tới đỡ lấy, ân cần hỏi.

“Tạo nghiệt a—!”

Mộ Dung phu nhân nhìn Lưu Phong liếc mắt một cái, vẻ mặt đều là áy náy: “Đềulà ta gây nên tội a. Phong nhi, ta xin lỗi. Uyển Nhi, xin lỗi con...”

Nhìn phu nhân không ngừng tự trách mình, Lưu Phong đau lòng hạ giọng an ủi:“Phu nhân, người cũng đừng quá thương tâm. Trước hết ta đưa người quay vềphòng nghỉ ngơi. Uyển Nhi bên này ta sẽ nghĩ biện pháp.”

Chuyện tới nước này, tinh thần của Mộ Dung phu nhân đã sớm luống cuống làm gìcòn chủ ý nào nữa. Hết thảy chỉ có thể nghe theo an bài của Lưu Phong.

Sau khi đưa Mộ Dung phu nhân về phòng, Lưu Phong lại đến trước phòng Mộ DungUyển Nhi, lớn tiếng nói: “Uyển Nhi, mở cửa. Làm sao nàng có thể đối đãi vớimẫu thân như vậy.” Trong giọng nói của Lưu Phong rõ ràng đã có pha lẫn một íttức giận. Hắn có thể lý giải tâm tình của Mộ Dung Uyển Nhi, nhưng mà cũngkhông thể tha thứ cho thái độ của nàng đối với mẫu thân.

“Ngươi đi đi, ta không muốn thấy ngươi—!”

Mộ Dung Uyển Nhi trước sau không đổi.

“Uyển Nhi, nàng làm cho ta rất thất vọng—!”

Lưu Phong tựa hồ cũng đã nổi giận. Sau khi nói xong những lời này, hắn đạptung cửa phòng Mộ Dung Uyển Nhi hung hăng xông vào.

Tính nhẫn nại của con người cũng có giới hạn. Đối với chuyện này, Mộ Dung UyểnNhi đích thực là chịu tổn thương lớn. Lúc trước Lưu Phong e ngại tâm tình củanàng nên mới nhẫn nại. Nhưng mà con người cũng có lúc không thể nhẫn nhịnđược. Cuối cùng sau khi Mộ Dung Uyển Nhi làm tổn thương mẫu thân của nàng, LưuPhong đã phẫn nộ rồi. Không thể chỉ thiên về một bên nữa.

Mộ Dung Uyển Nhi quát lên: “Ngươi... Ngươi làm gì vậy. Ngươi muốn làm gì?”

Lưu Phong hừ một tiếng, nói: “Ta không muốn làm gì hết. Ta chỉ muốn nói chonàng, chuyện cũng không phải như nàng đã tưởng tượng. Còn nữa, nàng không thểđối đãi với mẫu thân nàng như thế.”

“Vậy ngươi nói cho ta biết, chân tướng là như thế nào?” Mộ Dung Uyển Nhi phẫnnộ như sư tử mẹ bị thương: “Sự thật là, toàn bộ hành vi của các người đều bịchính mắt ta trông thấy, ngươi còn gì để giải thích.”

Lưu Phong cả giận nói: “Uyển Nhi. Cho dù nàng không tin ta, chẳng lẽ ngay cảmẫu thân sanh dưỡng của mình nàng cũng không tin tưởng sao? Nàng cho rằng mẫuthân nàng sẽ làm chuyện mất tư cách vậy sao?”

Mộ Dung Uyển Nhi nghe vậy, đau khổ dị thường lắc lắc đầu. Lau nước mắt trênmặt lặng lẽ nói: “Ta tin tưởng mẫu thân. Ta biết phẩm hạnh cùng cách làm ngườicủa mẫu thân. Nhưng mà ta lại thấy tận mắt, ta thật sự rất mâu thuẫn. Ta khôngbiết nên làm gì bây giờ? Ta không biết là ta nên tin tưởng hai mắt của mìnhhay là cần phải tin tưởng mẫu thân đã cùng ta chung sống hơn mười năm... Tathật sự rất thống khổ. Ta không biết nữa...”

Đau khổ khiến cho Mộ Dung Uyển Nhi nói năng có chút không đầu không đuôi. Nhìnsắc mặt nữ nhân trắng bệch thống khổ, Lưu Phong âm thầm thở dài rồi tiến lêntrước ôm nữ nhân vào lòng.

“Buông ta ra, đừng ***ng vào ta...” Mộ Dung Uyển Nhi dường như chống cự vàicái, cuối cùng tùy ý để Lưu Phong ôm. Hành vi của nàng lại một lần nữa chứngtỏ ý nghĩa “khẩu thị tâm phi”.

“Uyển Nhi, nàng hãy nghe ta nói. Lúc ấy đích xác ta hôn mẫu thân nàng, nhưngmà chuyện cũng không phải như nàng nghĩ.” Nói tới đây, Lưu Phong khẽ vuốt máitóc mây của Mộ Dung Uyển Nhi, dịu dàng nói: “Uyển Nhi, kỳ thật nàng không thểđược coi là nữ nhi tốt. Nàng căn bản là không biết mẫu thân nàng có bao nhiêunỗi khổ, gánh vác bao nhiêu lo toan... Bà chỉ là một nữ nhân, nhưng lại cũnglà người phụ trách mọi chuyện lớn nhỏ của Mộ Dung thế gia. Nàng ngẫm lại xembà chịu áp lực lớn bao nhiêu. Bà cô độc, tịch mịch, không ai giúp đỡ baonhiêu... Nàng có biết không?”

Trước đây Mộ Dung Uyển Nhi dường như cũng không suy nghĩ qua chuyện này củamẫu thân. Nghe Lưu Phong nói như vậy, sắc mặt nhất thời thay đổi một chút, tựahồ như ý thức được điều gì đó.

“Mặc dù ta hôn mẫu thân nàng, nhưng mà ta có thể hướng lên trời phát thệ, tacam đoan nụ hôn kia là thuần khiết. Ta chỉ là muốn cho mẫu thân nàng một điểman ủi, một điểm an ủi của nam nhân mà thôi. Bà là mẫu thân nàng, cũng xem nhưlà người thân của ta. Ta thật sự không đành lòng nhìn bà bị áp lực đè nén cuộcsống. Nhưng chỉ một hành động thuần khiết như vậy lại bị nàng nghĩ sai lệch.Cách ứng xử của nàng chỉ làm thương tổn ta và mẫu thân nàng. Cũng làm thươngtổn cả chính nàng...” Lưu Phong nghiêm túc giải thích.

Vẻ mặt của Mộ Dung Uyển Nhi theo sự giải thích của Lưu Phong dần dần hòa hoãnrất nhiều rồi, nàng khẽ hỏi: “Lão công, chàng nói thật không vậy?”

Lưu Phong nghiêm mặt đứng đắn nói: “Chẳng lẽ nàng còn chưa tin ta. Như vậychưa được. Vậy ta hướng lên trời thề độc được không. Hơn nữa, cho dù nàng hoàinghi ta thì cũng không thể tiếp tục hoài nghi mẫu thân mình a.”

Nghe đến đó, trên mặt Mộ Dung Uyển Nhi có vẻ xuất hiện nỗi áy náy. Cẩn thậnnghĩ lại chuyện này, nàng tựa hồ có vẻ suy xét chưa kĩ, có chút xúc động quárồi. Thậm chí không để cho mẫu thân có cơ hội giải thích. Hôm nay nghe LưuPhong giải thích một lần, nàng mới phát hiện ra mình sai lầm rồi. Nếu đúng nhưLưu Phong nói vậy, mình cho dù hoài nghi như thế nào thì cũng không nên hoàinghi người sinh ra nàng, mẫu thân nuôi dưỡng của nàng a. Nhất là vừa mới rồicòn nói như vậy thì càng có chút quá đáng. Nàng có thể tưởng tượng được, mẫuthân bị mình thương tổn sâu đậm đến mức nào.

“Lão công, thiếp sai rồi-!” Vướng mắc trong lòng của Mộ Dung Uyển Nhi đã mở,nhất thời cúi đầu tựa hồ như đứa trẻ làm chuyện sai.

Lưu Phong thản nhiên nói: “Uyển Nhi, những lời này, nàng hẳn là nên hòa giảivới mẫu thân đi. Sau này làm việc, không nên xúc động như vậy, mẫu thân nàngthật sự không dễ dàng a.”

“Lão công, chúng ta cùng đi gặp mẫu thân, thiếp muốn xin lỗi người” Mộ DungUyển Nhi áy náy nói.

“Ân.” Lưu Phong vui mừng cười.

Hai người đi tới trước cửa phòng Mộ Dung phu nhân, Lưu Phong thấp giọng dặndò: “Uyển Nhi, trước tiên nàng cứ chờ ở cửa, ta vào xem mẫu thân nàng trước.Chờ ta gọi thì nàng hãy vào gặp.” Lưu Phong quyết định để cho Mộ Dung Uyển Nhiở bên ngoài nghe cho kĩ xem mẫu thân của nàng thương nàng đến cỡ nào. Thực làmột mẫu thân tốt bao nhiêu...

“Ân, thiếp nghe lời chàng—!” Mộ Dung Uyển Nhi nhu thuận nói.

“Chủ công, lão Hoàng đế tựa hồ đã tra ra người đã tới kinh đô?” Người nóichính là Thiên Chiếu, lão phụng mệnh điều tra lai lịch Thu Sương. Nhưng vẫnkhông có một chút tiến triển nào, tuy nhiên từ chỗ nào đó lại nghe được một ítchuyện của Chân Long Vệ.

“Làm sao mà biết được? Bọn chúng căn bản không tìm ra được điểm dừng chân củata.” Yến Vương ngẩng đầu lên nhìn quầng hắc vụ của Thiên Chiếu nói: “Từ giờtrở đi đình chỉ điều tra nơi hạ lạc của Thu Sương. Ngươi trọng điểm phụ tráchthế lực Huyền Hoàng Môn tại kinh đô, đợi sau khi có bố trí an bài thỏa đáng,ta tự nhiên sẽ công khai vào chầu Thánh thượng. Được rồi, ta có một tin tứcphi thường tốt muốn nói cho ngươi. Ta nghe được ở thế giới này trừ ngươi ra,còn có một Thí Thần tên là Tuyết Cơ. Hắn ở bên người Lưu Phong, ngươi tìm cơhội nuốt Tuyết Cơ. Sau khi lấy được lực lượng của nàng, ngươi sẽ trở thành ThíThần cường đại nhất...”

“Tuyết Cơ? Cái tên nghe quen thuộc nhỉ?” Thiên Chiếu tựa hồ có vẻ rất hưngphấn: “Chủ công, cám ơn tình báo của người, ta nghĩ ta sẽ không để cho ngườithất vọng. Tuyết Cơ sớm muộn sẽ là con mồi của ta.”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...