Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 793



Đồng thời, do Lưu Phong bí mật bố trí, một đội Thần Thánh Quân Đoàn đã hoànthành xuất sắc việc tiến vào Toàn Thủy, hơn nữa còn náu trong quân doanh thuộchạ của Phỉ Nhi. Điều này đã khiến cho sức chiến đấu của quân đóng ở Toàn Thủytăng lên không ít. Nếu không có điều bất ngờ thì chiếu theo tiến độ và kếhoạch đang được triển khai, tương lai cho dù là dùng vũ lực để lên ngôi thìcũng không phải là điều không có khả năng.

Đương nhiên, theo tình thế hiện tại thì xem ra Cao Lệ vương dường như đã muốnđưa Phỉ Nhi vào hàng ngũ những người có thể làm Thái tử.

Sau khi nhận được tin tức như vậy thì Lưu Phong vô cùng vui vẻ. Tuy rằng hắnđối với Phỉ Nhi vẫn không yêu thích. Nhưng mà trong nội tâm, hắn vẫn mong PhỉNhi sẽ trở thành nữ nhân của mình. Dù sao hai người đã liên kết lâu như vậy,hơn nữa quan hệ thân thể cũng không phải mới một hai lần. Tình người thôi. Độtnhiên xảy ra quan hệ xác thịt, rồi cái gọi là để lâu ngày sẽ thành tình, cũnglà có đạo lý.

Tuy nhiên Phỉ Nhi với các nữ nhân khác của Lưu Phong vẫn có khác nhau một tẹo.Bởi vì từ trong xương tủy hắn đối với người Cao Ly vẫn có cách đánh giá hẹphòi. Có lẽ trong tương lai không chừng điều đó có thể mất đi, nhưng ít nhấtbây giờ thì hắn vẫn còn chưa toàn tâm toàn ý yêu Phỉ Nhi. Vì thế nên tronglòng hắn ít nhiều vẫn thấy áy náy.

Để bù lại sự áy náy trong lòng đó mà hắn quyết định toàn lực giúp đỡ Phỉ Nhitrở thành Cao Lệ nữ vương. Như vậy có lẽ trong lòng hắn sẽ thoải mái hơn.

Xem tin tình báo xong thì hắn lập tức chỉ thị hai vùng Bách Dã, Trường Thanhđể Mộ Dung Lôi tiếp tục âm thầm ủng hộ mạnh mẽ sự phát triển kinh tế, quân sựcủa Toàn Thủy. Hơn nữa tùy thời mà báo cho Phỉ Nhi mọi tình hình.

An bài mọi chuyện xong, Lưu Phong quyết định vào cung diện kiến long nhan đểbẩm báo chuyện của Túc vương với lão Hoàng đế. Nhận lộc của người ta thì dùsao cũng phải gắng sức báo đáp. Lưu Phong cũng không phải loại người không cónghĩa khí, cho nên hắn quyết định đem hết sức mình đảm bảo cho Túc vương đượcvô sự.

Vào lúc Lưu Phong cầu kiến, lão Hoàng đế đang thưởng thức thú vui sắc dục vớiTrần Hoàng hậu ở Thượng thư phòng. Không biết làm sao mà khi nghe thái giám ởngoài cửa nói Lưu Phong đến thì Trần Hoàng hậu thấy trào dâng khoái cảm mãnhliệt. Tiếng rên rỉ so với lúc trước cao vút hẳn lên, còn lão Hoàng đế thì caumày. Hiển nhiên Ngài không hài lòng thấy chuyện lạc thú của mình bị Lưu Phongquấy rầy. Tuy nhiên sau khi cân nhắc thì cuối cùng Ngài vẫn quyết định tạmdừng sung sướng để triệu kiến Lưu Phong. Tuy rằng trong tương lai Ngài địnhbụng sẽ đối phó với Lưu Phong. Nhưng ít nhất trước khi thân phận của hắn chưarõ ràng thì lão Hoàng đế còn chưa muốn làm căng thẳng quan hệ với hắn.

“Ba—!” một tiếng, tay Lão hoàng đế vỗ vào bộ ngực trắng như tuyết của TrầnHoàng hậu rồi trầm giọng quát: “Lấy quần mặc vào, trẫm còn phải triệu kiến Lưuái khanh.” Hai người bởi vì muốn đỡ phiền toái nên chỉ cởi quần. Giờ quần áotrên người mặc vào dù hơi nhàu nhĩ, nhưng cũng vẫn là mặc.

Nữ nhân cùng nam nhân trong tình dục có sự khác nhau rất lớn. Nam nhân dụcvọng tới nhanh, mà thoái trào cũng mau. Nhưng mà nữ nhân hoàn toàn khác, tớichậm, đi cũng chậm. Giờ phút này, dục vọng của Trần Hoàng hậu vừa mới được lãoHoàng đế khơi lên. Có thể nói đang ở thời điểm mấu chốt. Vào lúc lão Hoàng đếrút bổng bổng ra, nàng cảm giác trong người mình trống rỗng. Khắp người trêndưới ngứa ngáy không thôi. Muốn ngừng mà không được...

“Bệ hạ, nô tì còn muốn?” Dục vọng khiến cho Trần Hoàng hậu lớn mật hẳn lên,kiên quyết ngăn trở lão Hoàng đế mặc quần.

“Lớn mật—!”

Lão Hoàng đế nổi giận, vẻ mặt sa sầm quát: “Đồ hỗn trướng này, không ngờ đồtiện nhân nhà ngươi dám ngăn cản trẫm?”

“Bệ hạ thứ tội, nô tì không dám—!”

Lão hoàng đế gầm lên một tiếng, lập tức khiến cho Trần Hoàng hậu tỉnh táo lạiđành vội vàng buông tay ra, tự mình giúp lão Hoàng đế mặc quần lên. Sau đóchính Hậu cũng lấy quần mặc vào. Ngay cả khi trong lòng không hề tình nguyện,ngay cả khi trong lòng Hậu vô cùng khao khát sự tiếp xúc mạnh mẽ của nam nhânthì giờ phút này cũng chỉ có thể nhẫn nại. Tình ái và tính mạng, tuy rằng haitừ này chỉ ngắn hơn nhau chút xíu nhưng không thể so sánh được với nhau. Mạngnhỏ là quan trọng nhất.

“Ái khanh vào cung có chuyện gì quan trọng?” Sau khi làm lễ quân thần, lãoHoàng đế chủ động mỉm cười hỏi Lưu Phong.

Lưu Phong vội vàng nói: “Bệ hạ, vi thần vào cung, là vì một chuyện lúc trướccủa Túc vương?”

“Túc vương?” Lão Hoàng đế khẽ nhíu mày nói: “Đồ nghịch tử ngỗ ngược kia, trướcmặt toàn thể văn võ bá quan trong triều định hãm hại ái khanh. Trẫm nhất địnhsẽ không bỏ qua cho hắn. Khanh yên tâm, sau một thời gian nữa trẫm sẽ để TôngNhân phủ trả lại công đạo cho khanh”.

“Bệ hạ, người hiểu lầm rồi—!”

Lưu Phong khom lưng nói: “Bệ hạ, hôm nay vi thần đến, là muốn cầu xin cho

Túc vương?”

“Cầu xin?” Lão Hoàng đế đầu tiên là ngẩn ra, lập tức liền rõ ngay. Đúng là bênphía Túc vương phủ đã qua lại dàn xếp xong xuôi với Lưu Phong.

“Không sai, đúng là để cầu xin” Lưu Phong nhìn thoáng qua lão Hoàng đế rồicung kính nói: “Bệ hạ, Túc vương là người luôn luôn hiền lành đức hạnh. Lần đótrong buổi đại triều, vi thần nghĩ Vương nhất thời xúc động, thêm nữa lại bịkẻ gian che mắt cho nên mới nói năng không lựa lời có chỗ sai sót. Hiện giờVương bị giam giữ ở Tông Nhân phủ đã được ít ngày. Vi thần cho rằng Túc vươngđã chịu trừng phạt tương xứng. Vậy thỉnh bệ hạ niệm tình Túc vương có nhiềucông lao trên chiến trường mà có thể bỏ qua một lần cho Vương?”

Cừ thật, xem ra Túc vương phủ lần này nhất định phải trả giá rất lớn, nếukhông Lưu Phong sao lại có thể chấp nhận buông tha như vậy.

Có điều là thỉnh cầu của Lưu Phong cùng với ý của lão Hoàng đế không hẹn màgặp. Tuy rằng Ngài đã loại Túc vương ra khỏi đội ngũ tranh đoạt ngôi vị Hoàngđế, nhưng dù nói thế nào thì Túc vương cũng là con Ngài, làm sao mà ngài lạibỏ đá xuống giếng. Nếu không phải là Túc vương đắc tội với Lưu Phong, hơn nữalại là trường hợp trọng yếu ở trong buổi đại triều như vậy thì Ngài đã sớm đểTúc vương bình yên vô sự. Hiện giờ nếu Lưu Phong đã mở miệng, Ngài cũng liềnlàm việc thuận nước giong buồm: “Ái khanh, khó có ai hiểu biết đại nghĩa sâusắc mà lấy ơn báo oán như khanh. Trẫm liền chuẩn tấu cho khanh, sẽ thả Túcvương không cần khép tội. Tuy nhiên sẽ không điều Vương đi biên cảnh man quốcnữa. Trẫm sẽ cho phép Vương có Tam Vệ tám vạn binh mã, làm tiêu dao Vương gialà được. Không biết ý ái khanh như thế nào?” Sở dĩ lão Hoàng đế an bài nhưvậy, cũng là mất mấy ngày lao tâm khổ tứ, sau khi xét nhiều mặt mới quyết địnhnhư vậy bên cạnh việc thả Vương gia. Không kể Tam Vệ của Yến vương, thì Tam Vệtám vạn nhân mã của Túc vương đã xem như thế lực cường hãn. Cho dù tương laixảy ra chuyện gì, Vương có thể tự bảo vệ mình được.

Lưu Phong vội vàng nói: “Đây là việc quốc sự, vi thần không dám nói bừa, hếtthảy nghe theo sự định đoạt của bệ hạ”

“Ân, tốt lắm.” Lão Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Nếu ái khanh không có ý gì khácthì vậy chuyện này cứ quyết định như vậy a. Đúng rồi, ái khanh đã đến rồi thìvẫn còn chuyện khác. Khanh, khanh cũng biết gần đây nhất đế quốc xuất hiện mộttổ chức là Huyền Hoàng môn. Thực sự gần đây rất nhiều cao thủ của Huyền Hoàngmôn bí mật lẻn vào kinh đô, cũng không biết định làm chuyện gì?”

Lưu Phong nghe vậy khẽ giật mình lập tức trầm ngâm nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vithần gần đây đích thực cũng nhận được không ít tin về tổ chức Huyền Hoàng môn.Chỉ là tổ chức Huyền Hoàng môn nghiêm mật, vi thần đã tra xét tìm tòi nhiềuchỗ cũng không có được tin tức nào có giá trị. Bây giờ cũng chưa biết mục đíchvà thân phận thật sự của bọn họ”.

“Nói như thế này thì Huyền Hoàng môn quả nhiên có vài kĩ xảo then chốt. Khôngngờ cả khanh và trẫm đều không có phát hiện gì.” Nói tới đây ánh mắt của lãoHoàng đế sa sầm rồi nói: “Ái khanh, trong khoảng thời gian này, chuyện tìnhcủa kinh đô khanh phải tốn nhiều tâm tư. Trẫm trao quyền cho khanh. Khanh cóthể chỉ huy Cẩm y vệ, cùng với thuộc hạ của khanh trong phạm vi kinh đô đậpnát tất cả mọi thế lực không rõ ràng” Lão hoàng đế không phải không nghĩ việcmuốn mượn đao giết người. Thứ nhất có thể đánh tan thế lực không rõ này, thứhai cũng có thể tiêu hao một ít lực lượng hùng mạnh khác. Tuy nhiên Ngài cũngkhông biết, chuyện này hoàn toàn phù hợp với lợi ích của Lưu Phong. Trước mắttuy không biết bộ mặt thật của Huyền Hoàng môn, nhưng mà có một điểm có thểhoàn toàn khẳng định, Huyền Hoàng môn tuyệt đối sẽ đối đầu với Lưu Phong.

“Vi thần xin kính cẩn nghe thánh chỉ của bệ hạ—!” Lưu Phong khẽ gật đầu.

“Ha ha—!”

Lão Hoàng đế thực vừa lòng với thái độ của Lưu Phong bèn cười to vài tiếng,rồi kéo Trần Hoàng hậu vào trong ***g ngực mà cười nói: “Hoàng hậu. Bên ngườitrẫm có trọng thần như Lưu ái khanh thật sự là ân huệ ông trời ban cho trẫm,nàng nói có đúng không?”

Trần Hoàng hậu nép vào trong lòng lão Hoàng đế nháy mắt với Lưu Phong tế nhịcười nói: “Bệ hạ nói là tiểu Hầu gia tuổi còn trẻ mà có khả năng, đúng là phúckhí của đế quốc...” Trần Hoàng hậu nhìn khuôn mặt anh tuấn cùng thân hình caoráo cường tráng của Lưu Phong, không khỏi uốn éo vài cái ở trong lòng của lãoHoàng đế. Trong lòng đầy khát vọng có thể cùng Lưu Phong hưởng thụ mây mưa.

Dường như Lưu Phong nhận ra gì đó từ ánh mắt của Trần Hoàng hậu, trong lòngthấy chán ghét. Ta khinh, lão tử lại bị tiện nhân này thả dê mê hoặc... (ND:sao tai ương này không rơi xuống đầu ngộ)

Trần Hoàng hậu càng nhìn Lưu Phong, trong lòng càng dạt dào phóng túng. Hơnnữa vừa rồi còn đang bất mãn, cho nên lá gan cũng dần dần lớn lên. Một đôi taynhỏ bé đã từ từ trượt về phía đũng quần lão Hoàng đế.

Lão Hoàng đế hơi hơi kinh ngạc. Tuy nhiên ở trong hoàn cảnh như vậy, tronglòng Ngài lại mơ hồ có chút kích thích, thân mình run lên bèn vội vàng xua tayvới Lưu Phong nói: “Ái khanh, khanh đi thôi—!”

Mịa nó, lão tử đang chờ những lời này của ngươi.

Lưu Phong cũng không có hứng thú nhìn nữ nhân dâm đãng cợt nhả với một ônggià.

“Bệ hạ, thiếp muốn—!”

Lúc Lưu Phong vừa mới ra khỏi cửa, bên kia Trần Hoàng hậu đã bắt đầu rên rỉthành lời.

“Con mụ dâm đãng—!”

Lưu Phong hạ giọng mắng một tiếng, chau mày, dù sao vẫn cảm thấy được sau vẻdâm đãng kia có chút vấn đề...

Chiều hôm đó, lão Hoàng đế tự mình đưa Túc vương ra khỏi Tông Nhân phủ. Hơnnữa còn biểu lộ là Vương có thể bình yên vô sự không chịu trừng phạt nào. Toànbộ dựa vào lời cầu xin của Lưu Phong. Hơn nữa lại còn mơ hồ bóng gió để Vươngđừng đối địch với Lưu Phong nữa.

Sau khi Túc vương tạ ơn thiên ân của bệ hạ liền có thị vệ Hoàng gia hộ tống vềtới Túc vương phủ.

Trước đó Túc Vương phi đã nhận được tin tức từ trong cung nên sớm ra đón ngaytại cửa.

“Vương gia, người rốt cục đã trở lại. Mấy ngày nay làm thần thiếp lo lắng gầnchết?” Túc vương vừa mới hạ kiệu thì Túc Vương phi đã lao vào trong ***g ngựcnam nhân vẻ mặt đầy quan tâm.

Túc vương hơi hơi động tâm, ôm nữ nhân vào trong ngực. Thấy sắc mặt nàng cóchút tái nhợt, thân mình cũng hao gầy không ít, lập tức dịu dàng nói: “Ái phi,là ta không tốt, làm cho nàng lo lắng.”

“Vương gia đừng nói như vậy, người có thể trở về là thần thiếp cũng đã thỏamãn. Đúng rồi, thần thiếp đã bố trí một tiệc rượu cho người, chúng ta mau vàothôi.” Túc Vương phi hiền hậu nói một cách chân thành.

Túc vương gật gật đầu, ôm lấy nữ nhân cùng nhau đi vào đại sảnh.

“Ái phi, nghe phụ hoàng nói, lần này ta được tuyên bố vô tội đều là công laocủa Lưu Phong. Có phải nàng đi cầu xin hắn?” Sau khi hai người ngồi xuống, Túcvương đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Lời vừa nói ra thì sắc mặt Túc Vương phi lập tức có chút biến hóa. Không biếtvì điều gì, nàng lập tức đã nghĩ đến màn chủ động hiến thân kia của mình, timcũng đập nhanh hơn rất nhiều.

“Ái phi, có phải nàng định dối ta việc gì?” Dường như Túc vương từ trong đôimắt nữ nhân của mình nhìn ra một điều gì đó, trong đôi mắt hiện ra vẻ khôngvui. Đều biết là Lưu Phong háo sắc phong lưu, chẳng lẽ nữ nhân của mình cùnghắn... Nghĩ đến đây, Túc vương không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, chỉ hy vọngTúc Vương phi có được lời giải thích hợp lý.

Túc Vương phi thoáng do dự một chút rồi giải thích: “Thiếp tìm Mộ Dung phunhân làm trung gian hoà giải, tuy nhiên cũng phải trả giá một ít...” Ngoại trừbỏ việc chính mình chủ động hiến thân, Túc Vương phi đem chuyện tình lúc trướckể qua cho Túc vương một lượt. Vốn ý của nàng là cứ thẳng thắn nói hết. Chẳngqua sợ nhỡ sau này Túc vương lại hiểu lầm mình, cho nên mới giấu việc định chủđộng hiến thân.

Túc vương lẳng lặng nghe xong nữ nhân của mình kể ra cho đến khi Túc Vương phinói đến câu cuối cùng thì sắc mặt Vương đã xanh lè. Đôi mắt nhìn Túc Vương phithậm chí còn có vẻ oán giận.

“Ngu xuẩn, nàng thực ngu xuẩn. Làm sao mà nàng lại có thể đồng ý giao cho LưuPhong tài sản lớn như vậy. Cho dù là cửa hàng cũng không nói làm gì. Không ngờnàng lại đem mỏ khoáng sản cùng trang bị quân đội cũng giao cho hắn. Nàng thậtsự rất ngu xuẩn.” Dường như xúc cảm của Túc vương có chút kích động, Vương bậtdậy liên tục vỗ tay lên bàn, phẫn nộ quát: “Là ai? Ai cho nàng quyền lớn nhưvậy. Giao cho Lưu Phong quá nhiều tài sản lớn như vậy... Ta thật tức chếtthôi” Túc Vương phi gần như đem đại bộ phận sản nghiệp của Túc vương phủ choLưu Phong, ai có thể nói Vương không tức giận được sao?

Túc Vương phi không nghĩ tới Túc vương sẽ có phản ứng như vậy?

Vốn Phi nghĩ rằng Túc vương sẽ đánh giá cao nàng rồi hoàn toàn tỉnh ngộ. Nhưngtừ tình huống hiện tại xem ra hy vọng của nàng lúc trước dường như là khôngphải là sự thật.

“Vương gia, nếu thiếp không hứa trả giá đó cho Lưu Phong thì bây giờ người vẫncòn ở Tông Nhân phủ.” Túc Vương phi bất mãn phản bác một câu.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...