Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 783



Nhìn dáng vẻ kiều mỵ động lòng người của Túc vương phi, Lưu Phong không khỏicó chút thất thần.

Túc vương phi thấy Lưu Phong nhìn mình chằm chằm không kiêng nể thì trong lòngcảm thấy không vui. Đồng thời cũng chứng minh lời nói của Mộ Dung phu nhân, vịtiểu Hầu gia này đích xác có chút háo sắc. Háo sắc thì công việc thuận tiệnhơn.

Túc vương phi tiến về phía trước, khẽ nghiêng người thi lễ, nói một cách quyếnrũ: “Tiểu Hầu gia-!”

Lẽ ra, đối với thân phận Túc vương phi mà nói, không cần phải cúi đầu chàotrước một tiểu Hầu tước như Lưu Phong. Bất quá lúc này có việc cầu người ta,cho nên Túc vương phi thân phận cao quý, chủ động hướng Lưu Phong thi lễ.

“Hồ ly tinh—!”

Thấy Lưu Phong hai mắt loé sáng, Khuynh Thành ngầm đánh giá kĩ Túc vương phi.Ngay lúc nàng hạ mình thi lễ, chứng kiến “nhất lộ quan” thật sâu trước ngựcTúc vương phi, nhịn không được buộc mình ngầm mắng một tiếng.

Còn Mộ Dung Uyển Nhi lại âm thầm thở dài, làm nữ nhân không dễ, nhất là nữnhân thông minh lại càng không dễ a. Lúc trước Túc vương phi kiêu kì quyền quýbức người, nay vì phu quân mình, đành giả bộ phong tao quyến rũ để làm vừalòng nam nhân khác. Nghĩ đến đây, nàng u oán liếc Lưu Phong một cái, thần sắccó chút ảm đạm.

Lưu Phong không nghĩ tới Túc vương phi biểu hiện nhún nhường lễ độ như vậy,sắc mặt nhất thời có chút mất tự nhiên. Khẽ ho khan một tiếng, vội vàng đứnglên đáp lễ, cười nói: “Vi thần nghênh đón chậm trễ, mong Vương phi thứ lỗi...”

Túc Vương phi vội nói: “Tiểu Hầu gia không cần khách khí, hôm nay gặp nhauchúng ta sẽ không đề cập đến cái gì thân phận, đều là hư danh cả, tự nhiên mộtchút là được rồi.” Lưu Phong nếu vẫn giữ vẻ khách khí, nàng thực không biết mởmiệng nói tiếp như thế nào.

“Nếu Vương phi có lệnh. Thần đây cung kính không bằng tuân mệnh.” Lưu Phongcười nhạt.

“Vương phi, người lớn tuổi hơn ta, làm sao da dẻ hồng hào mịn màng như vậy, cóthể truyền thụ cho ta một ít phương pháp được không?” Khuynh Thành phát hiệnvóc người của Túc vương phi hơn mình, nhất là bộ ngực vĩ đại hơn bản thân.Toàn bộ ánh mắt Lưu Phong đều bị Túc vương phi thu hút thì trong lòng có chútkhông vui, cố ý châm chọc một chút.

Thình lình nghe Khuynh Thành nói vậy, Túc vương phi khẽ cau mày, trong lòng cóchút không vui. Bất quá nàng nghĩ hôm nay có việc cầu người nên cũng khôngtiện gây thù hằn, đành nén giận nhìn Khuynh Thành mỉm cười: “Vị tiểu muội muộinày là... ?”

“Hắn là tỷ phu của ta, ta là hôn thê của hắn. Chúng ta đã đính hôn.” KhuynhThành chỉ Lưu Phong, đắc ý nói.

Lưu Phong trong lòng vừa buồn bực lại tức cười, cái gì tỷ phu, cái gì hôn thê?Tiểu nha đầu này làm loạn cả lên. Nghe Khuynh Thành giới thiệu, Túc vương phicũng nhất thời hồ đồ, bất quá em vợ hay hôn thê gì cũng được. Rõ ràng là cố ýlàm cho mình trận cước rối loạn để phá quan hệ với Lưu Phong đây, loại ngườinày không thể trêu vào được.

“Khuynh Thành, chúng ta đang bàn chính sự, muội giữ yên lặng một chút.” LưuPhong sợ Khuynh Thành một phen đại náo, nhíu mày quát nhẹ một tiếng.

“Tỷ phu, huynh... muội...” Khuynh Thành định nói gì đó, chợt bị Uyển Nhi giữchặt, nhẹ giọng nói: “Muội muội, lão công bàn chính sự, hay là chúng ta quabên kia thưởng tửu dùng bữa a.” Mộ Dung Uyển Nhi hôm nay kiên trì có mặt ởđây, là vì đang âm thầm trợ giúp Túc vương phi. Chuyện này do chính mẫu thânphân phó. Nay thấy Khuynh Thành cố ý gây rối, nàng há có thể mặc kệ. Túc vươngphi dường như rất cảm kích khẽ nhìn Uyển Nhi một cái, thấy nàng đã kéo KhuynhThành rời đi.

Mắt thấy hai giám sát viên vừa rời khỏi, vẻ mặt Lưu Phong tự nhiên rất nhiều,đôi con ngươi lập tức quan sát Túc vương phi một cách cẩn thận, trong đầu chỉnghĩ tới một câu, “hoa nhài cắm bãi cứt trâu”.

Không có thiên lý gì cả, Túc Vương phi đích thực là nữ hoàng trong loài hoa,như thế nào lại gả cho tên hỗn đản Túc vương kia. Nguyệt lão mù thật rồi,không làm tròn trách nhiệm, để lại hậu quả nghiêm trọng a.

“Tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia...” thấy Lưu Phong thất thần nhìn mình chằm chằm,Túc vương phi lại khơi gợi lần nữa. Đồng thời trong lòng lại thêm một lầnkhinh bỉ Lưu Phong, quả nhiên là đồ sắc lang.

Lưu Phong phục hồi lại tinh thần, hướng tới Túc vương phi cười cười xin lỗi:“Ha ha, thật là vô ý, tại hạ chứng kiến Vương phi phong thái mê người, khôngkhỏi có chút thất thố, làm cho Vương phi chê cười.”

Túc Vương phi liếc Lưu Phong một cái đầy thâm ý, ánh mắt có chút u oán, thấpgiọng nói: “Tiểu Hầu gia, nguyên nhân hôm nay ta đến đây, chắc người cũngbiết?”

Lưu Phong gật lấy gật để, tự tay rót cho Túc vương phi một chén rượu đầy, cườinói: “Chúng ta vừa uống vừa tán gẫu—!” (ND: Kĩ năng tán gái đệ nhất thức: uốngrượu tán gẫu, thế nào cũng có cơm cháo ^^ TP)

Lưu Phong giơ chén rượu lên nói: “Ta trước kính Vương phi một ly, xin Vươngphi bỏ qua chút đường đột của ta khi nãy.” Nói xong, hắn đem chén rượu uốngmột hơi cạn sạch.

Túc Vương phi đối diện với Lưu Phong thản nhiên cười, khẽ nâng chén rượu nhấpmột chút. Rượu làm mất bình tĩnh, Túc vương phi biết rõ việc này, cho nên nànghết sức cẩn thận.

Lưu Phong lại rót chén thứ hai, cười nói: “Chén này ta chúc Vương phi vĩnhviễn trẻ mãi không già.”

Túc vương phi sắc mặt tươi cười, lại nâng chén cùng Lưu Phong một cái. Vẫnnhấp một ngụm như trước, không dám uống nhiều.

Ba tuần rượu trôi qua, Túc vương phi mới uống hết chén của mình. Nàng nhìn LưuPhong liếc một cái, xấu hổ hỏi nhỏ: “Tiểu Hầu gia, không phải ngài cố tình làmta say đó chứ?”

Lời này quả có chút mập mờ, sắc mặt Lưu Phong có chút xấu hổ. Đồng thời cảmnhận được hai đạo sắc quang đang chằm chằm nhìn về phía mình, vội vàng cườigượng một tiếng nói: “Vương phi nói quá rồi... !” Mịa nó, rõ ràng là lão tửuống ba chén, ngươi chỉ uống một ly, thật là uỷ khuất a.

“Hì hì!”

Túc vương phi điều chỉnh sắc mặt, hướng Lưu Phong cười cười rồi thản nhiênnói: “Tiểu Hầu gia, đều là người thông minh, ta cũng không muốn làm phí thờigian của Hầu gia. Ngài nói đi, như thế nào ngài mới buông tha cho Túc vương?”

Lưu Phong buông chén rượu xuống, ánh mắt trầm lắng nhìn Túc vương phi, nghiêmnghị nói: “Vương phi, ý của Phi thì Mộ Dung phu nhân đã nói với thần. Thầncũng không muốn làm nhạc mẫu mất thể diện. Nhưng sự tình không phải đơn giảnnhư các người tưởng tượng. Túc vương là bởi trên đại triều trước mặt bá quanvăn võ bị Hoàng thượng hạ lệnh bắt giam. Nếu lập tức thả Vương vì vô tội, vậyPhi cho rằng đám quần thần đó sẽ nghĩ như thế nào? Có một số việc là bệ hạ làmchủ, thần không thể quản được.”

Túc Vương phi hé miệng cười.

“Tiểu Hầu gia yên tâm, ta đã thuyết phục được phụ hoàng, điểm mấu chốt còn lạichỉ là chủ ý của ngài!”

“Chủ ý của ta?”

Lưu Phong khoé miệng tươi cười, nói: “Vương phi, nếu sự tình đã như vậy thìthần cũng không cần gạt người. Người muốn cho Túc vương được phóng thích bìnhyên vô sự, lại khôi phục quyền thế như trước, đó là không có khả năng. Cho dùbệ hạ thật tâm chấp nhận, thần cũng không đáp ứng. Thần chỉ đảm bảo với ngườisẽ để cho Vương một con đường sống.”

Lời này vừa nói ra, Túc vương Phi nhất thời biến sắc, ánh mắt đầy vẻ tức giận.Nàng sở dĩ hạ mình năn nỉ Lưu Phong chính là muốn đem chuyện lớn hoá nhỏ,chuyện nhỏ hoá không, làm cho Túc Vương vô sự. Nhưng Lưu Phong chỉ đáp ứng chohắn một con đường sống... Việc này đối với kỳ vọng của nàng thực sự chệnh lệchnhiều lắm. Nếu như vỏn vẹn chỉ là mạng sống, nàng cũng không cần phải hạ mìnhcầu xin Lưu Phong, bệ hạ tuyệt đối không thể giết chết con mình. Nhiều nhấtcũng là giam lỏng mà thôi.

“Tiểu Hầu gia, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt—!” Túc vương phi cảm thấy kích

động mãnh liệt.

“Vương phi, tâm tình của người hạ thần có thể hiểu được, bất quá “nhân bất dokỷ, trời tru đất diệt” Lưu Phong nghiêm sắc mặt nói: “Túc vương là hạng ngườigì trong lòng người ắt hiểu Vương rõ hơn thần. Chuyện thành ra như vầy là dotự Vương chuốc lấy. Nếu thần cho Vương tự do tự tại, khôi phục quyền thế thìVương nhất định sẽ tìm thần trả thù. Hạ thần không phải ngốc tử. Vương phi,đổi lại nếu người là thần thì người sẽ xử lý thế nào?”.

Túc vương phi nghe vậy, rõ ràng lặng đi một chút. Không thể phủ nhận là lờiLưu Phong quả thật có đạo lý. Thả hổ về rừng, chỉ có ngốc tử mới làm vậy.Đương nhiên, Túc vương so với Lưu Phong thì chưa biết ai là hổ, ai là miu.Nhưng bất cứ ai cũng không hy vọng mình bị quấy rầy, đúng không? Túc vương dùsao cũng là Hoa Hạ hoàng tử, Lưu Phong không muốn vì thế lực này chuốc lấyphiền toái.

Nghĩ đến đây, Túc Vương phi ngước mắt nhìn Lưu Phong, lộ vẻ buồn bã nói: “TiểuHầu gia, ta có thể cam đoan với ngươi. Chỉ cần ngài bỏ qua chuyện cũ, Túcvương sau này nhất định nguyện làm người tốt sẽ không tìm ngài gây rối.”

Lưu phong bĩu môi, nhàn nhạt hỏi: “Vương phi có thể cam đoan? Thần dựa vào cáigì để tin lời người nói?”

“Tiểu Hầu gia... Nếu ngài có thể dàn xếp mọi chuyện êm đẹp, ngài sẽ nhận đượckhông ít ưu đãi...” Túc Vương phi nghiêng đầu ngẫm nghĩ nói: “Túc vương phủtuy rằng không cường đại như Yến vương phủ, nhưng cũng dành dụm được một íttài lực, vật lực. Tin rằng Tiểu Hầu gia sẽ cảm thấy hứng thú.”

“Đáng giá như thế nào?” Lưu Phong cuối cùng cũng hé răng. Kỳ thật, hắn hoàntoàn không lo lắng chuyện trong tương lai Túc vương gây khó khăn cho mình, nóimột hồi cũng chính là kiếm một cái cớ. Cơ hội tốt như vậy, Lưu Phong có thểnào thấy cháy nhà mà không hôi của, thật sự không được a, vật lực, tài lực cáigì cũng tốt.

Túc Vương trong mắt hắn không khác gì phế vật. Đổi tên phế vật này lấy vàitrăm lượng bạc cũng còn có giá trị, huống gì là sản nghiệp của Túc vương phủ.

Túc Vương phi thấy Lưu Phong đã chịu đớp mồi, sắc mặt liền dịu đi rất nhiều.Đội mắt quyến rũ liếc Lưu Phong một cái, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Hầu gia, ngàinói điều kiện của ngài là gì?”

Lưu Phong hắng giọng một cái, chậm rãi nói: “Còn tuỳ vào thành ý của Vươngphi.”

Túc Vương phi liếc ngang một cái nói: “Tiểu Hầu gia, ngài đã nói như vậy, tacũng không dám tự ý quyết định. Bất quá ngài yên tâm, ta tự nhiên không để chongài chịu thiệt.”

Lưu Phong trầm ngâm trong chốc lát, bưng chén rượu trước mặt lên uống mộtngụm, nói: “Thần tin tưởng Vương phi sẽ không để thần thất vọng.”

Túc Vương phi khẽ thở dài: “Nói ra thật hổ thẹn, ta tuy là nữ nhân, trong mắtngài cũng không đáng là gì. Túc vương phủ ở Trực Đãi (ND: không biết địa danhnày) tuy sản nghiệp nhỏ bé, nếu tiểu Hầu gia không chê, ta có thể làm chủ, đemsản nghiệp này giao lại cho ngài. Cứ cho đây là chút thành ý của ta?”

Lưu Phong bỗng nhiên giật mình, Trực Đãi tuy rằng không phồn hoa giống GiangNam, nhưng cũng là nơi đất rộng người đông, sản nghiệp Túc vương cũng khôngphải ít.

“Một khi đã như vậy, tại hạ xin lĩnh thành ý của Vương phi.” Lưu phong mỉmcười.

“Tiểu Hầu gia, không kể sản nghiệp ở Trực Đãi, ta còn có thể thông qua phụthân, cung cấp cho ngài một lượng lớn vũ khí cực phẩm, không biết ý của ngàinhư thế nào?” Túc Vương phi tiếp đưa ra điều kiện.

Lưu Phong đầu tiên là ngẩn người ra, lập tức tỉnh ngộ, cha của Túc vương phiđúng là Phó soái Bộ Binh, đầu cơ trục lợi vũ khí cũng không có gì là lạ.

“Có bao nhiêu bộ trang bị?” Đối với vũ khí, Lưu Phong tự nhiên là có hứng thú.

“Hai vạn!”

Lưu Phong như mở cờ trong bụng, không tính số lượng, chỉ tính chất lượng, vũkhí của Đế quốc cũng khiến người khác thèm nhỏ dãi. Ít nhất ở thời đại này, vũkhí do đế quốc chế tạo đứng đầu thiên hạ. Tính theo giá thị trường, hai vạn bộthế nào cũng vài trăm vạn lượng.

Bất quá cũng phải nói thêm, Phó soái Bộ Binh Nhạc Tử Lân lá gan không nhỏ,lượng vũ khí lớn như vậy hắn cũng dám tham ô. Lưu Phong nào biết đâu rằng, vìhai vạn bộ vũ khí cực phẩm này, Nhạc Tử Lân không biết đã mất bao nhiêu tâmhuyết, ước chừng một năm trời cực khổ mới có được. Cũng bởi vì không thể thấynữ nhi goá chồng mà không cứu, kết quả là kho vũ khí này biến thành vật phẩmtặng Lưu Phong.

“Tiểu Hầu gia nếu ngươi cảm thấy vẫn chưa đủ, ta còn có trọng lễ dâng lên.”Nói tới đây, Túc Vương phi nhìn Lưu Phong cười ám muội: “Nghe nói tiểu Hầu giarất thích nữ sắc?”

Lưu Phong có chút buồn bực, lão tử đúng là có phong lưu một chút, nhưng ai bảota mỵ lực kinh người, nữ nhân không thể cưỡng lại. Không thể đem mỵ lực và háosắc đánh đồng được.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu Túc vương phi muốn hiến thân cho hắn, hắn cũngkhông cự tuyệt. Bản tính phong lưu không đổi, nam nhân ai không muốn làmchuyện tốt?

“Vương phi, là người nghe ai nói, ta là nam tử hán—!” Lưu Phong vô sỉ lấpliếm, ánh mắt lại hao háo nhìn bộ ngực người ta.

Túc Vương phi thấy Lưu Phong giấu đầu lòi đuôi, cười khì một tiếng mà thầmnghĩ, Lưu Phong ơi Lưu Phong, ngươi có biết ánh mắt của ngươi đã bán đứngngươi không?

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...