Hi Du Hoa Tùng
“Long nhi, phụ hoàng hạ chiếu thì vi phụ không thể không đi a” Yến vương nhíumày nói: “Ngay cả khi vi phụ biết rõ đây là một cái bẫy thì cũng vẫn phải đi.Nếu không sẽ bị coi như khi quân tạo phản a”
“Phụ vương, người từng nói rằng Hoàng gia gia tuyệt đối sẽ không bao giờ banchiếu triệu người về kinh. Hiện giờ tình hình thay đổi, e rằng Hoàng gia giabị kẻ nào xúi giục. Con xem ra lần vào kinh này của người lành ít dữ nhiều a.Theo ý của hài nhi thì người đừng đi, chúng ta còn có thể tìm thêm biện pháp?”Người nói chính là nhi tử thứ hai của Yến vương Chu Cao Thành. Lão Nhị tuykhông theo kịp lão Đại về vẻ anh tuấn, nhưng mà vẻ mặt cũng toát ra anh khíkinh người. Một đôi mắt thâm thúy cũng tràn đầy trí tuệ. Đúng là ứng với câunói: hổ phụ sinh hổ tử (nv: lão tử anh hùng nhi hảo hán). Lão Đại và lão Nhịnhà Yến vương đều là rồng trong thiên hạ.
Yến vương ngẩng đầu nhìn nhìn Chu Cao Thành khẽ gật đầu: “Lão Nhị, con phântích cũng nhiều. Lần này phụ hoàng đột nhiên triệu ta vào kinh, khẳng định làcó người xúi giục. Đáng tiếc là cho đến giờ ta vẫn chưa tra ra phụ hoàng rốtcuộc đã nghe ai gièm pha. Ai, lần tiến kinh này đích thực là lành ít dữ nhiềua...”
“Lão Tam, con thử nêu qua ý của con, xem phụ hoàng nên làm gì bây giờ?” Thởdài một hơi, Yến vương chuyển mắt nhìn về tam nhi tử Chu Cao Phi nãy giờ vẫnngồi yên. Nếu như trước kia thì Yến vương nhất quyết sẽ không hỏi ý của ChuCao Phi về việc trọng đại như thế. Nhưng mà bây giờ tam nhi tử trước giờ vốnkhông có triển vọng lại thay đổi tính tình. Không chỉ từ bỏ quần lụa áo làrỗng tuếch như trước kia, hơn nữa đột nhiên coi sóc công việc nhiều hơn, đầuóc đến tuổi cũng thông minh ra rất nhiều. Có nhiều lần công tử còn đề xuất ranhững biện pháp mà so với đại ca, nhị ca thậm chí còn tinh xảo hơn một ít.
Khác với hai ca ca, quần áo Chu Cao Phi mặc rất hợp lí, cũng rất phình phường.Không hề ra vẻ quá mức giàu có và phô trương, tỏ ra rất kiềm chế.
Công tử liếc qua Yến vương rồi cung kính nói: “Phụ vương, chuyện tình trọngđại nên con cũng không dám tùy tiện có ý kiến gì. Nhưng mà theo như con thấythì chuyện này khẳng định là có Lưu Phong gây rối ở phía sau”.
“Lưu Phong?” Yến vương nghe vậy thì hơi nhíu mày, dường như tán thưởng nhìnqua Chu Cao Thăng rồi gật lấy gật để: “Con phân tích không sai, kì thật tacũng hoài nghi Lưu Phong, nhưng mà cho tới giờ vẫn không có cách nào thẩm trara”
“Phụ vương, tuy rằng chúng ta không có cách nào tra rõ, nhưng mà việc này támchín phần là có Lưu Phong đứng sau xúi giục. Hiện giờ ở trong triều thì trêndưới đều không ai có khả năng trước mặt Hoàng gia gia nói như vậy. Hơn nữa,cùng Yến vương phủ chúng ta có cừu hận thì cũng chỉ có mỗi Lưu Phong. Việc lầnnày quả thật rất khó. Nếu phụ thân kháng chỉ thì cuối cùng bị tội danh khiquân tạo phản rơi xuống đầu. Nếu như phụ thân tiến kinh, thì có khả năng gặpnguy hiểm, thậm chí là bị giam lỏng. Thật sự là khó khăn a...” Chu Cao Phicũng có chút đau đầu.
“Vậy rốt cuộc là theo ý của con thì ta có nên đi hay không?” Yến vương sa sầmmặt đảo mắt nhìn ba nhi tử, trưng cầu mà tựa như tự hỏi mình.
“Phụ vương, từ chỗ này nhi tử cho là người không thể đi. Nếu như người đi thìe rằng rất khó quay về” Lão Đại Chu Cao Long phân tích: “Bây giờ tính tìnhHoàng gia gia đại biến. Ngay cả nhi tử, tôn tử của mình cũng đều không tin.Yến vương phủ chúng ta có lẽ đã sớm trở thành cái đinh trong mắt người. Nếunhư phụ vương đi thì e không tốt cho người”.
“Phụ vương, con cũng cho rằng người không thể đi. Nếu đã biết là cạm bẫy thìvì sao mà chúng ta còn phải nhẩy vào” Chu Cao Thành kiến nghị nói: “Chúng tacó thể phái sứ giả về chầu Hoàng gia gia báo là phụ vương bị trọng bệnh khôngcách nào di xa được, nên không tiện vào kinh. Con thiết tưởng Hoàng gia giacũng không phải là người cạn tình. Lùi một bước mà nói Hoàng gia gia nếu thựcmuốn trách tội, bắt phụ vương chịu tội thì trước hết người cũng phải xem đixét lại thế lực của Yến vương phủ chúng ta”.
“Nhị ca, ca nói như vậy thì không phải là muốn nói chúng ta tạo phản sao?” ChuCao Phi phản đối ý kiến của Nhị ca.
“Tạo phản thì đã sao?” Chu Cao Thành lạnh lùng nhìn qua Chu Cao Thăng rồi nóithẳng băng: “Nhiều năm qua như vậy chúng ta tích cực phát triển trên đất Yếnkinh này không phải là để tạo phản sao? Tình thế đế quốc bây giờ ngày càng hỗnloạn. Hoàng gia gia thì tuổi già lẩm cẩm, chúng ta khởi sự vào lúc này thì cógì mà không thể? Lão Tam, không phải là đệ sợ rồi sao? Đệ yên tâm, chuyện đánhtrận đã có huynh và Đại ca của đệ là đủ rồi, đệ cũng không phải lo lắng” Chođến giờ thì Chu Cao Thành vẫn coi thường Chu Cao Phi. Mặc dù tính tình của ChuCao Phi đã thay đổi thì nhị công tử vẫn coi thường. Đừng nhìn thấy Chu CaoThành chỉ lớn hơn Chu Cao Phi vài tuổi, nhưng mà từ lúc hơn mười tuổi công tửđã theo Yến vương ra chiến trường giết địch. Còn xem Chu Cao Phi từ nhỏ chỉbiết chơi đùa với nữ nhân, tuy rằng bây giờ cũng biết kiềm chế, nhưng mà cũngchẳng làm gì. Tối thiểu là tiểu tử này cho tới giờ cũng chưa từng kinh quachiến trường.
“Lão Nhị, im miệng!”
Sắc mặt Yến vương phát lạnh nhìn Chu Cao Thành hầm hừ: “Đồ yêu vật hỗn trướngnày, những lời đại nghịch vô đạo như vậy mà cũng nói được sao. Ta đã nói vớicác con biết bao nhiêu lần rồi là phải chú ý có chừng mực, vậy mà con còn liềulĩnh như vậy. May mắn là không có người ngoài xung quanh, nếu không... Thànhnhi, từ hôm nay trở đi con phải mau chóng nhớ lấy cho ta. Ngàn vạn lần khôngđược nói ra những lời hỗn trướng như vậy” Nghĩ đến mưu phản là một chuyện,nhưng công tử nói ra mồm lại là chuyện khác rồi.
Chu Cao Thành bị Yến vương trách mắng lập tức vội vàng thỉnh tội: “Giáo huấncủa phụ vương hài nhi sau này nhất định ghi nhớ”.
Chu Cao Phi âm thầm cười nhạt, ngu dốt. Huynh nghĩ rằng vì huynh dũng mãnhthiện chiến thì thiên hạ Chu gia liền là của huynh chắc?
Nghe Yến vương trách mắng Chu Cao Thành mà lão Đại Chu Cao Long cũng âm ỉ vuimừng. Nhìn bề ngoài thì ba người con của Yến vương tuy là thân thiện với nhau.Nhưng mà trên thực tế thì cũng không phải như vậy. Nhất là giữa lão Đại và lãoNhị, mấy năm nay đã âm thầm đấu đá không phải chỉ một hai lần.
Chu Cao Long và Chu Cao Thành đều không phải tài trí bình thường. một ngườigiỏi về sách lược cai trị, kẻ kia lại sở trường cầm quân đánh giặc. Hai ngườichẳng ai phục ai, đều mơ tưởng sau này có thể kế thừa đại nghiệp của Yếnvương. Ngầm ganh đua tập hợp lực lượng cho ngày sau.
Còn mục đích của Chu Cao Phi thì tương đối nhỏ. Tuy nói rằng bây giờ hắn đãthay đổi tính tình trở nên sâu sắc hơn. Nhưng mà đối với hai vị ca ca mà nóithì công tử cũng vẫn chẳng ra gì như trước. So với Chu Cao Phi mà nói thì lãoĐại Chu Cao Long và lão Nhị Chu Cao Thành có thâm căn cố đế, đã sớm âm thầmbồi dưỡng lực lượng của mình tại Yến vương phủ. Vì thế đối với lão Tam Chu CaoPhi vô căn vô cơ thì bọn họ vẫn nhìn một cách coi thường.
“Lão Tam. Con thử nói lại xem rốt cuộc là cha có nên đi hay không?” Dường nhưYến vương cảm thấy rất hứng thú đối với Chu Cao Phi.
Chu Cao Phi do dự một lúc rồi trầm giọng nói: “Phụ vương, đây là đại sự nênchủ yếu vẫn do người quyết định, tuy nhiên con có thể nói ra cách nhìn củacon”.
Chu Cao Phi đằng hắng, ánh mắt trầm ngâm, vẻ mặt nghiêm trang mà nói: “Phụvương, con cho rằng người có thể đi được. Tuy rằng chuyến đi này nguy hiểm rấtlớn, nhưng nếu mà không đi thì tội danh khi quân tạo phản đối với Yến vươngphủ của chúng ta liền trở thành sự thực. Tuy rằng mấy năm nay chúng ta pháttriển tại Yến kinh rất nhanh, nhưng so sánh với triều đình thì vẫn còn chútchưa bằng được. Nhất là thuộc hạ Tứ Đại Quân Đoàn của Tĩnh Vương gia, conthiết tưởng Tam Vệ bây giờ vẫn không có khả năng chống lại. Hơn nữa, triềuđình ngoại trừ Tứ Đại Quân Đoàn còn có không ít quân đoàn trực tiếp lệ thuộcHoàng đình. Ngoài ra còn có Thủ bị quân Hoàng thành, Cấm quân, Thị vệ doanh.Với lực lượng của chúng ta bây giờ căn bản là không có nhiều phần thắng. Vìvậy mà con cho rằng người nên đi. Tuy nhiên...”
“Lão Tam, đệ nói bậy gì đó, chẳng lẽ đệ không biết rằng phụ vương mà đi làkhông có khả năng về được sao?” Chu Cao Thành vừa bị Yến vương trách mắng liềnnhân cơ hội này để mỉa mai.
“Lão Nhị, con cứ ngậm miệng lại để cho Phi nhi nói tiếp đã?” Yến vương hơichau mày dường như có bất mãn với việc Chu Cao Thành ngắt lời Chu Cao Phi.
Chu Cao Thành nghe vậy liền vội vàng yên lặng, tuy nhiên trên mặt lại lộ ramột chút khinh thường đối với Chu Cao Phi. Thầm nghĩ để xem đệ có thể nói rađược phương sách nào không.
Chu Cao Phi được Yến vương thúc giục tiếp tục phân tích: “Chúng ta có thể đikinh đô, nhưng mà có một số việc nhất định phải chuẩn bị vẹn toàn đã”.
Nói tới đây, Chu Cao Phi đảo mắt rồi nhìn thẳng Yến vương mà nói: “Phụ vương,con biết rằng thuộc hạ của người có chút lực lượng bí mật mạnh mẽ. Nếu như bọnhọ ra mặt đảm bảo an toàn cho người thì con nghĩ phụ thân cũng sẽ không bịgì”.
Yến vương nghe vậy thì từ ánh mắt không đổi nãy giờ chợt lóe lên một tia dịsắc. Vương hơi giật mình vì không nghĩ lão Tam có thể phát hiện lực lượngthuộc hạ bí mật của mình. Xem ra tiểu tử này thời gian qua đã có bước tiếnkhông nhỏ a.
“Tiếp tục nói đi!” Yến vương hơi hơi mỉm cười.
Chu Cao Phi nghe nói vậy bèn tiếp tục nói: “Vì đảm bảo vạn sự vẹn toàn, conkiến nghị lúc phụ vương rời khỏi Yến kinh thì đại ca, nhị ca tập hợp binh mãTam Vệ tiến hành điều binh luyện tập tạo ra thanh thế. Cũng để nói cho mọingười một chút về thế lực của Yến vương phủ chúng ta. Thế cục đế quốc bây giờhỗn loạn, nếu như không phải là bất đắc dĩ thì con nghĩ Hoàng gia gia cũngkhông mong muốn xảy ra cơn binh lửa”.
“Ý của con là tiến hành điều binh diễn tập để gây áp lực với triều đình?” Yếnvương chau mày hỏi: “Làm như vậy chẳng lẽ không khiến Hoàng gia gia càng tăngthêm ngờ vực vô cớ này?”
Chu Cao Phi hỏi ngược lại: “Phụ vương, chẳng lẽ người không cho rằng bây giờHoàng gia gia không hề ngờ vực vô cớ đối với người?”
“Điều này cũng đúng!”
Yến vương gật lấy gật để mà cười nhạt nói: “Cũng vậy. Lão Tam, hôm nay conphân tích rất có đạo lí. Chuyện phụ hoàng có hoài nghi đối với ta cũng khôngphải chỉ mới có ngày một ngày hai. Lần này vào kinh cũng chỉ làm mâu thuẫn dịuđi. Ta nghĩ phụ hoàng cũng sẽ không có dùng tới hành vi quá khích. Bất kể làphụ hoàng hay ta thì cũng đều cần có một ít thời gian để chuẩn bị”.
“Phụ vương nói rất đúng!” Chu Cao Phi cười nói: “Hoàng gia gia bây giờ say mêtheo đuổi trường sinh bất lão. Con thiết tưởng trong thời gian ngắn thì ngườicũng sẽ không làm bất kì hành vi quá khích nào. Lần này phụ vương vào kinh chỉcần chúng ta sửa soạn cho tốt thì chắc chắn là hữu kinh vô hiểm. Đúng rồi, phụvương. Không bằng chúng ta cũng thỉnh Đạo Diễn tiên sư làm một chút đan dượckính biếu Hoàng gia gia. Giành thêm được tín nhiệm và thiện ý của người”.
“Ân, kế này rất tốt!” Yến vương cười cười nhìn Chu Cao Phi mà nói mập mờ.
Chu Cao Long nãy giờ không nói đột nhiên hỏi: “Phụ vương, dường như đã lâu nhitử cũng chưa gặp Đạo Diễn tiên sư? Ngài...”
Sắc mặt Yến vương biến đổi, hờ hững nói: “Trong khoảng thời gian này Đạo Diễnkhông ở trong phủ, bản vương phái Tiên sư đi làm một chuyện rất quan trọng,tương lai các con sẽ biết”.
Chu Cao Thành đột nhiên quay đầu lại nói với Chu Cao Phi: “Tam đệ, ta và đạica đều có việc phải làm. Đệ cũng không phải làm gì. Chung qui là ba chúng tabận rộn, chỉ có đệ là vẫn thong dong vui vẻ thôi”
Nói tới đây, Chu Cao Thành nhìn Yến vương nói: “Phụ vương, tam đệ cũng khôngcòn nhỏ, cuối cùng cũng không nên để đệ vẫn tiếp tục chơi bời lêu lổng” ChuCao Thành vừa bị Yến vương trách mắng mất cả mặt mũi, liền đem mọi oán giậntrút cả lên người lão Tam. Thật rõ ràng là muốn làm cho hắn xấu mặt.
Yến vương đang muốn nói, cũng không ngờ Chu Cao Phi giành trước: “Nhị ca, đệcũng không phải là không có việc. Lần này phụ vương vào kinh thì đệ cũng đitheo”
Lời vừa nói ra, không chỉ Chu Cao Thành hơi bất ngờ mà ngay cả Yến vương cũngcảm thấy không ngờ.
“Phi nhi, quả thực là con cũng muốn theo phụ vương?” Yến vương trong lòng hoanhỉ mà nhìn đứa con thứ ba của mình.
Chu Cao Phi thực sự gật lấy gật để mà nói: “Không sai, nhi tử nguyện cùng phụvương vào kinh”
“Nói càn!”
Chu Cao Long dường như bất mãn đối với việc Yến vương đánh giá cao Chu CaoPhi, cố ý chế nhạo Chu Cao Phi mà hầm hừ: “Lão Tam, phụ vương vào kinh làmchuyện đại sự. Đệ đi theo không phải làm rối chuyện?”
“Không sao!”
Yến vương khoát tay cười nói: “Chuyện này đã định như vậy rồi. Long nhi, Thànhnhi, hai con ở lại Yến kinh. Một mặt giữ thành, một mặt tiến hành điều binhluyện tập. Ta cùng Phi nhi vào kinh” Không biết vì sao mà Yến vương cảm thấyTam nhi tử của mình chắc chắn sẽ gây cho chính mình những ngạc nhiên đáng mừnglớn.
“Giờ cũng không còn sớm, các con đi trước đi!”
Sau khi ba người con rời đi, Yến vương dường như tự lẩm bẩm: “Ngươi có cảmthấy được trong ba đứa này thì tương lai ai sẽ có hi vọng nhất để hoàn thànhnghiệp lớn?”
Từ trong không trung truyền đến một âm thanh già nua: “Khó lòng mà nói a, bavị công tử của chủ công mỗi người một vẻ. Thực sự là rất khó so sánh mà biết.Nhưng mà theo như biểu hiện hôm nay mà xét thì ta thấy Tam công tử không tệ.Chỉ là công tử trong Yến vương phủ không có căn cơ, không có thực lực, côngtrạng. Sau này vị tất có thể tranh giành cùng hai vị công tử ca ca”.
Yến vương khẽ gật đầu cười nói: “Không sao, nếu như lần vào kinh này của Phinhi có thể làm cho ta hài lòng thì ta sẽ bồi dưỡng trọng điểm cho nó. Đúngrồi, Ám Ti, Huyết Ti sau khi quay lại Huyền Hoàng môn thì có hòa hợp với cácthế lực cũ của Huyền Hoàng môn hay không?”
“Khởi bẩm chủ công, mọi thứ đều theo kế hoạch mà làm” Trong không gian lạivọng lên âm thanh già nua như trước.
