Hi Du Hoa Tùng
Mộ Dung phu nhân cẩn thận nhìn kĩ Lưu Phong rồi tức giận hỏi: “Ngươi nói thậtđi, những lời mà ngươi nói ra hôm nay thực sự chỉ là hiểu lầm hay định cố ýkhi dễ ta?”
Lưu Phong vội vàng cam đoan: “Trời đất và phu nhân chứng giám, làm sao màtrong lòng ta có ý định khi dễ người. Thực sự là hiểu lầm. Người có biếtkhông, việc này của người tự nó cũng có nhiều ý nghĩa. Như một người bất kìnào khác, ta cũng có chút hiểu lầm”
“Thực sự không có ý khi dễ?” Nghe Lưu Phong giải thích xong thì sắc mặt MộDung phu nhân cũng đã hòa hoãn đi nhiều. Nhưng mà theo biểu hiện nãy giờ củaLưu Phong thì bà vẫn có chút không tin tưởng.
“Thực sự, ngàn vạn lần không thể là giả được!” Lưu Phong lại khẳng định thêmlần nữa, chỉ còn thiếu nước thề thốt mà thôi.
Mộ Dung phu nhân nghe vậy bèn cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại những gì đã qua, cảmthấy lần này có thể tin cậy Lưu Phong được. Nghĩ tới đây thì tâm tình của bàmới dần ổn định lại.
“Xú tiểu tử, tại sao ngươi không chịu giải thích sớm một chút?” Mộ Dung phunhân khẽ gắt.
“Là Phong nhi cũng muốn giải thích, nhưng cho tới giờ lão nhân gia đâu có chocơ hội. Lại còn vừa khóc vừa xé áo nữa thì Phong nhi có còn lúc nào đâu?” LưuPhong ủy khuất nói.
“Đúng rồi phu nhân, da của người trắng như thế thì phải mặc yếm hồng mới đẹp.Không bằng hôm nào để ta cho thợ may đến đo cho người một bộ đi?” Nói đến xé yphục, Lưu Phong mới đột nhiên nghĩ ra. Giá mà lúc nãy phu nhân làm như vậy thìmình nhân cơ hội để mở rộng tầm mắt.
Tâm tình thay đổi thì cảm giác cũng thay đổi. Đừng nói lúc trước Mộ Dung phunhân cho phép hắn xem, nhưng thời điểm đó thì hắn đâu còn lòng dạ nào. Nhưnggiờ khi hai người đã giải thích rõ bất đồng thì sự ghét bỏ lúc trước tiêu tando đó hắn lại muốn xem.
“Xú tiểu tử, ngươi định chiếm tiện nghi của ta!” Cũng do nhắc nhở của LưuPhong mà Mộ Dung phu nhân mới nhớ ra rằng hành động điên cuồng của mình lúcnãy đã làm lộ ra nhiều chỗ quan trọng. Hơn phân nửa là chỗ đầy đặn kia đã hiệnra, nhất là khe rãnh sâu thẳm đó. Thực sự là xấu hổ a.
“Không được xem, nếu không ta móc mắt ngươi liền” Sau khi tâm tình ổn định, MộDung phu nhân cũng không mạnh bạo như trước, sắc mặt tức thì ửng đỏ còn haitay vội đưa lên che ngực.
“Phu nhân dù gì thì Hầu gia cũng thấy rồi, không bằng hãy để cho ta... Hắchắc, phu nhân có hiểu ý ta không?” Khóe miệng Lưu Phong lại lộ ra vẻ mập mờ mơhồ như cũ.
“Xú tiểu tử, sao còn tới đây? Ngươi... ngươi định làm gì?” Mộ Dung phu nhânvừa thẹn vừa sợ, hai tay che ngực mà từ từ lùi lại phía sau.
Nhìn thấy bộ dạng Mộ Dung phu nhân sợ sệt như vậy, trong lòng Lưu Phong thựcsự rất thoải mái a. Không phải người rất lợi hại sao, không phải người rấtmạnh mẽ sao. Làm cho ta phải lùi đến tận góc tường, xem bây giờ thì người lùinhư thế nào?
“Phu nhân, không phải là người đã cho phép ta sờ hay sao?” Lưu Phong cười cườingần ngại: “Bấy giờ ta nghĩ không ra, nếu như bà đã cho ta sờ thì sao giờ talại phải khách khí?” Lưu Phong rõ ràng là muốn phục hận lúc nãy.
Mộ Dung phu nhân nghe vậy lại càng tiếp tục lùi bước. hàng mi dài lại run rảytrong nỗi sợ, còn tim đập thình thịch không ngừng.
“Ngươi... ngươi làm gì vậy, ngươi dám đối với ta như vậy sao. Ta sẽ nói vớiUyển Nhi, nói với hai vị sư tôn cũng như di nương của ngươi?” Thấy Lưu Phongcàng lúc càng gần thì Mộ Dung phu nhân lại càng sợ hãi.
“Tùy bà thôi, nhưng mà ta phải nói rõ một điều. Đó là bà cho phép ta sờ, lạicòn tự mình xé áo để lộ ngực ra. Đó là điều chắc chắn. Tới lúc đó ta nhất địnhgiải thích với mọi người là phu nhân cho ta sờ. Để xem mọi người nhìn phu nhânmạnh bạo như thế nào...”
Lưu Phong chế giễu dáng vẻ sợ bị ăn của Mộ Dung phu nhân. Vào thời điểm mất lítrí thì nữ nhân mới dáng sợ. Lúc này Mộ Dung phu nhân đã sớm khôi phục tâmchí, còn lấy lại vẻ thẹn thùng nên căn bản thì không phải là mối uy hiếp vớiLưu Phong nữa.
“Ngươi... không phải là ngươi định nói với người khác đấy chứ?” Việc Lưu Phongnói đều là sự thật cho nên Mộ Dung phu nhân bị nghẹn lời, cũng không biết phảilàm gì nữa.
“Có thể, tuy nhiên bà phải đáp ứng với ta một việc?” Lưu Phong cười hắc hắcxấu xa, vẻ mặt đầy mập mờ, nhất là đôi mắt cứ dán vào bộ ngực của Mộ Dung phunhân rồi chậm rãi nói: “Ta không nói có thể, nhưng liệu người có đáp ứng chota sờ một lần, chỉ một lần thôi? Người có thể cự tuyệt, nhưng mà người nênbiết tới hậu quả khi cự tuyệt a?”
Mộ Dung phu nhân nghe vậy thì thầm mắng Lưu Phong quá vô sỉ. Nhưng mà tình thếép buộc, ai bảo lại để người ta nắm được nhược điểm của mình. Thoáng do dự mộtchút, Mộ Dung phu nhân cắn môi rồi thả hai tay xuống để lộ ra bộ ngực sữa caocao, mắt hơi nheo lại nhìn Lưu Phong căm hận nói: “Tuy ta đáp ứng với ngươi,nhưng chỉ một chút thôi. Nếu ngươi đổi ý thì ta chết cho ngươi xem...”
Thấy Mộ Dung phu nhân thực sự thuận theo ý mình, Lưu Phong hơi ngạc nhiên trùtrừ đứng đó. Mộ Dung phu nhân đợi nửa ngày không thấy động tĩnh gì vội vàng mởmắt xem, vẫn thấy Lưu Phong đứng ngây người.
“Ngươi... ngươi sao vẫn chưa...” Mộ Dung phu nhân vốn định hỏi sao ngươi khôngđến sờ, nhưng lời ra đến miệng thì cảm thấy hơi mờ ám nên vội dừng lại.
Lưu Phong cũng chẳng hé răng mà đi đến trước tủ để quần áo của Uyển Nhi cầmlấy một bộ rồi đi đến đưa cho Mộ Dung phu nhân nhẹ nhàng nói: “Kích cỡ củaUyền Nhi thì có khả năng không thích hợp với người, vậy cứ phủ tạm áo khoáctrước đã”.
Mộ Dung phu nhân hơi run người, có chỗ khó hiểu mà hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Lưu Phong cười hì hì: “Phu nhân, người đừng nói gì vội. Trước đem áo khoác nàymặc thêm đã. Nếu người cứ để xuân quang lộ ra như vậy thì ta cũng không dámcam đoan giữ nguyên chủ ý. Đừng sửng sốt, kì thật ta hay nói đùa mà người cũngkhông nghĩ kĩ. Ta vốn đứng đắn như vậy thì sao lại làm chuyện vô sỉ kia vớingười. Cũng đừng quên, phu nhân là nhạc mẫu tương lai của ta a?”
Mộ Dung phu nhân hơi sửng sốt, không khỏi thở dài rồi cầm áo khoác mà mặc lênngười, che kín bộ ngực của mình rồi lập tức nói với Lưu Phong: “Cảm ơn!”
“Đều là người nhà, phu nhân khách khí làm gì. Tuy nhiên nếu nói đa tạ thì hẳnlà ta phải nói.” Lưu Phong nghiêm trang tiếp tục: “Đa tạ người vừa rồi đã chota thưởng thức bộ ngực đẹp đến không thể nghĩ lại có trên đời. Hắc hắc, ngượngquá. Kì thật ta cũng không nghĩ lại mạo phạm phu nhân rồi, chủ yếu là ta khôngquen nói dối. Đã đắc tội, mong lượng thứ nhiều”.
Thấy Mộ Dung phu nhân vẫn trợn trừng mắt, Lưu Phong tiếp tục cười nói: “Phunhân, không phải là ta đã nói với người rồi. Quần áo của người không biết cáchphối hợp. Với con mắt của chuyên viên thiết kế nội y chuyên nghiệp thì ngườithích hợp nhất với màu hồng”
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa!” Mộ Dung phu nhân bị Lưu Phong nói như vậythì trong lòng thấy vừa ngọt ngào vừa thẹn thùng.
“Phu nhân, chuyện hôm nay ta sẽ giữ kín, xin người cứ yên tâm”. Thực ra LưuPhong còn rất muốn nói một câu.
Mộ Dung phu nhân nóng bừng mặt, nghĩ tới sự việc hôm nay mà còn hơi sợ. Chínhmình đã nhiều tuổi rồi mà cũng không ghìm được cơn tức giận đến nỗi làm nhữnghành vi quá khích như vậy. Lại còn không biết trong lòng Lưu Phong sẽ nghĩ nhưthế nào nữa? Trước cửa nhà quả phụ hay có lắm điều thị phi, không biết hắnthực sự có cho mình là nữ nhân không biết xấu hổ. Nghĩ tới đây, Mộ Dung phunhân cảm thấy trong lòng ủy khuất, sắc mặt tái đi. Nước mắt tức thì chầm chậmtuôn ra không ngừng.
Vất vả lắm mới làm cho nguôi ngoai, nay Lưu Phong lại thấy Mộ Dung phu nhânnước mắt tuôn trào thì trong lòng buồn bực. Người có một mà khoa trương gấpđôi. Nữ nhân sao mà phiền toái.
“Phu nhân, sự việc hôm nay chỉ là hiểu lầm mà thôi. Người cũng đừng để tronglòng” Lưu Phong cũng chẳng biết phải khuyên giải thế nào nữa đành tùy ý nóimột câu.
“Đều tại ngươi!”
Mộ Dung phu nhân đột nhiên lao tới trước mặt Lưu Phong. Giơ đôi tay trắng nõnmà đánh loạn xạ trên người hắn: “Xú tiểu tử, nếu như ngươi không hiểu lầm ýcủa ta thì ta cũng sẽ không... Đều tại ngươi... Đều tại ngươi...”
“Có hơi ám muội a!”
Lưu Phong phát hiện đôi tay trắng nõn nà của Mộ Dung phu nhân đánh ra một đònsao mà giống như tình nhân đưa đẩy vậy? Mộ Dung phu nhân nghe vậy lập tức xấuhổ không thôi vội vàng quay người đi, cũng không để ý tới Lưu Phong nữa.
“Hắc hắc, phu nhân. Với người hay nói đùa thì đừng coi là thật?” Lưu Phong đitới trước mặt Mộ Dung phu nhân mà nhẹ nhàng bảo.
“Hừ!”
Mộ Dung phu nhân hầm hừ vài tiếng, nhưng cũng không hề bắt chuyện cùng LưuPhong. Chẳng qua lúc nãy vung tay mấy quyền giải tỏa ấm ức nên cũng làm chotrong lòng thấy thư thái hơn.
“Phong nhi, sự tình hôm nay ngươi phải giữ bí mật không thể nói cho ngườingoài. Nếu không ta sẽ chết cho ngươi coi” Nghĩ đến câu nói mập mờ kia của LưuPhong, trong lòng Mộ Dung phu nhân lập tức có hơi bối rối nên vội vàng dặn dòmột câu.
“Phu nhân, xin người yên tâm. Chuyện hôm nay ta sẽ quên hết” Lưu Phong vỗ ngựctuyên bố.
Mộ Dung phu nhân nghe thấy Lưu Phong nói vậy thì lập tức nhẹ nhõm thở phào,nhưng mà trong lòng cũng lại cảm thấy vài phần mất mát.
“Mẫu thân, các người nói chuyện xong chưa vậy? Ta có thể vào được chưa?” Đúnglúc này thì tiếng của Mộ Dung Uyển Nhi nhẹ nhàng vang lên trước cửa.
Mộ Dung phu nhân lập tức hơi kinh hoảng, còn Lưu Phong thì lại thản nhiên hơihơi mỉm cười nói nhỏ: “Phu nhân, người sợ cái gì, chúng ta có làm chuyện mấtmặt gì đâu”.
“Phi, miệng chó không mọc ngà voi. Ngươi mới là kẻ làm chuyện mất mặt” Mộ Dungphu nhân nhìn Lưu Phong khẽ gắt một câu rồi ra sức trấn tĩnh tinh thần màhướng ra cửa khẽ nói; ‘ Chúng ta đã nói xong rồi, Uyển Nhi vào đi!”
Lưu Phong vội vàng đi ra mở cửa.
“Uyển Nhi, huynh có việc cần phải đi ngay, hôm nào lại tới gặp muội sau” Rốtcuộc Lưu Phong hơi chột dạ nên định bụng chuồn luôn.
Mộ Dung Uyển Nhi nhìn thoáng qua mẫu thân rồi lại nhìn Lưu Phong thản nhiênnói: “Để muội tiễn huynh”
Hai người bước ra ngoài cửa. Mộ Dung Uyển Nhi khép chặt cửa phòng, có chútthâm ý liếc nhìn Lưu Phong rồi lạnh nhạt nói: “Huynh theo muội lại đây”
Đi đến một chỗ khá xa phòng mình thì Mộ Dung Uyển Nhi mới dừng bước. Nàng quayđầu lại, mắt ngọc nhìn thẳng Lưu Phong vẻ mặt có chút không vui mà hỏi: “Vừarồi muội nghe mẫu thân khóc, vì sao vậy? Chẳng lẽ là huynh khi phụ người?”
Lưu Phong tức thì kinh hoảng thầm nghĩ, hay là Uyển Nhi nãy giờ đều rình nghetrộm hai người nói chuyện? Nguy to rồi, phiền toái cho mình rồi.
“Uyển Nhi, xem muội nói kìa. Mẫu thân muội là nhạc mẫu của huynh. Huynh có ăngan trời cũng không dám bất kính đối với phu nhân a?” Lưu Phong quyết địnhtrước hết cãi bay để thăm dò ý tứ của Uyển Nhi đã.
Vẻ mặt Mộ Dung Uyển Nhi đầy vẻ ngờ vực: “Lão công, huynh nói thật cho muội đi.Rốt cuộc là huynh đã nói chuyện gì với mẫu thân? Vì sao mà muội lại nghe thấybà khóc thương tâm?”
Lưu Phong sợ run một chút, nhưng lại nhanh chóng đoán ra. Quả là Mộ Dung UyểnNhi có nghe được tiếng khóc, nhưng mà chắc cũng không nghe rõ ràng lắm haingười đã nói chuyện gì.
Nghĩ tới đây, Lưu Phong thở phào một hơi làm ra vẻ mặt nghiêm trang: “Nếu nhưUyển Nhi đã muốn hỏi thì huynh cũng sẽ không nói dối. Mẫu thân muội nhớ tớiphụ thân của muội nên mới đau lòng mà khóc. Uyển Nhi, sau này muội phải quantâm đến mẫu thân nhiều hơn. Bà là nữ nhân, phải lo liệu cho một đại gia tộcnhư vậy thì thực sự không hề dễ dàng. Muội cố chia sẻ gánh nặng này một tí,đừng để mẫu thân mệt mỏi quá”
“Lão công, cảm tạ người!” Nghe Lưu Phong nói như vậy Mộ Dung Uyển Nhi hơi hơicảm động, gương mặt đã hòa hoãn hơn nhiều. Từ đôi mắt ngọc lại nhẹ nhàng títách mưa xuân.
“Uyển Nhi, muội quá khách khí rồi, chúng ta là người một nhà. Quan tâm đếnnhau cũng là điều bình thường” Lưu Phong nhân cơ hội nắm tay Uyển Nhi rồi nhẹnhàng kéo nàng vào trong lòng.
Đang hưởng thụ một chút vuốt ve, Mộ Dung Uyển Nhi ngẩng đầu lên dịu dàng nói:“Lão công, muội vào bồi tiếp mẫu thân đã, hôm nào chúng ta lại gặp nhau sau”Mộ Dung Uyển Nhi vội vàng quay lại, kì thật là muốn làm rõ chân tướng một vàiviệc. Chẳng hạn như y phục của mẫu thân...
Trong khi Mộ Dung Uyển Nhi rời đi, Mộ Dung phu nhân vốn cho rằng có thể thay yphục bị xé rách. Tiếc rằng Lưu Phong đã nói đúng. Kích cỡ y phục của nữ nhi bàmặc không vừa. Nhất là với chỗ đầy đặn cực đại kia, so với Uyển Nhi thì có lớnhơn một chút. Thực sự là bà không cách nào mặc được y phục của Uyển Nhi a.Không còn cách nào khác bà đành phải khoác áo của nữ nhi lên người như cũ đểđỡ xấu hổ.
Kì thật Mộ Dung Uyển Nhi cũng không tin hẳn lời của Lưu Phong. Bởi vì vừa bướcvào cửa thì nàng đã liếc nhìn thấy chỗ cổ áo của mẫu thân bị xé rách. Rõ rànglà trước đó ở trong phòng giữa mẫu thân và lão công đã xảy ra việc không phảitầm thường.
Còn đó là chuyện gì thì Mộ Dung Uyển Nhi không dám nghĩ, mà cũng không hề muốnnghĩ tới.
Chất chứa nỗi phức tạp ở trong lòng, Mộ Dung Uyển Nhi đẩy cửa phòng ra. Thấymẫu thân đang sửa lại trang phục trước bàn trang điểm. Nàng do dự một chút rồibước tới hỏi: “Mẫu thân, nói cho nhi tử biết có phải là hắn đã khi dễ người?”
