Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 769



Lời vừa nói ra, trong đại điện lập tức xuất hiện một đợt âm thanh huyên náo,bất kì ai cũng không nghĩ tới Túc Vương lại có sự lựa chọn như vậy. Đến ngaycả lão Hoàng đế cũng phải sửng sốt một chút, song ánh mắt của ngài u ám nhìnhướng về phía Túc Vương. Vẻ mặt đa phần có hàm ý trách móc, nhưng khó có thểnói được gì.

“Túc Vương, nhi tử quyết định lựa chọn đúng như vậy?” Lão Hoàng Đế lúc này cóvẻ cũng không muốn để Lưu Phong đi tới Man Quốc biên cảnh, có một số việc hiệntại ngài vẫn còn nhờ cậy vào hắn. Hơn nữa, ngài biết rõ Lưu Phong chưa chắc đãvui lòng mà đi. Vì thế cho nên ngài mới cố ý hỏi lại một lần nữa với hi vọngTúc Vương thông minh một chút, hiểu được ý tứ của ngài mà thay đổi lựa chọnban đầu của mình.

Lưu Phong nghe vậy thì hướng về lão Hoàng đế mà hơi hơi mỉm cười, coi như nhưlão tiểu tử nhà ngươi cũng là người trượng nghĩa.

Vẻ mặt Túc Vương có hơi biến đổi, thoáng do dự một chút rồi rất nghiêm túc mànói: “Phụ hoàng, lựa chọn của nhi thần tuyệt không có sai lầm. Nhi thần chorằng người thích hợp nhất để chọn chính là Lưu phong nên vẫn thỉnh phụ hoàngđể làm chủ cho nhi thần”.

Ta kháo, cái tên này thật chẳng biết tiến cũng chẳng biết lui. Vẻ mặt LưuPhong băng giá mà âm thầm cười lạnh. Ngươi muốn cưỡi lên lưng ta, vậy để taxem xem ngươi rốt cuộc còn có những thủ đoạn gì.

Sắc mặt Lão Hoàng Đế càng lúc càng thấy u ám. Thậm chí giữa đôi lông mày nhăntít lại còn hiện ra một tia tức giận. Một lúc lâu sau, ngài mới mở miệng nói:“Vậy Lưu Phong, ý của khanh chẳng hay thế nào?”

Lưu Phong cười khinh bỉ lớn tiếng nói: “Tâu bệ hạ, vi thần không nguyện ý, hivọng bệ hạ cử ra một vị hiền tài khác trợ giúp Túc Vương!” Cho đến giờ LưuPhong chưa từng nhận mệnh lệnh của bất kì ai. Huống chi là bây giờ, không kểthực lực bản thân thì hắn còn nắm giữ những thế lực có thể khiến hắn không hổthẹn mà trở nên xứng đáng với danh xưng cường giả. Mà cường giả tất sẽ khôngchịu khuất phục một ai, cường giả chỉ dựa theo ý nguyện của mình mà hành sự,không phụ thuộc vào sự thỏa thuận với ai để cầu toàn. Thêm vào đó, hôm nay rõràng là Túc Vương có ý đồ cưỡi lên lưng hắn, làm sao mà hắn lại có thể chịukhuất phục được chứ.

Lão Hoàng Đế nghe vậy, lông mày nhăn tít như chạm vào nhau có vẻ rất tức giận.Bất kể như thế nào thì câu trả lời của Lưu Phong không thể nghi ngờ là đangkháng chỉ, khiêu chiến với quyền uy của ngài. Túc Vương nghe được Lưu Phong cựtuyệt thì chẳng những không hề thất vọng. Ngược lại khóe miệng lộ ra một nụcười cổ quái, có vẻ như đây mới chính là kết cục mà Vương mong đợi.

“Phụ hoàng, người vừa nói xong, bất kể nhi thần lựa chọn vị đại thần nào,người cũng đồng ý cho nhi thần làm chủ” Túc Vương tiếp tục thêm dầu vào lửa,quỳ xuống đất mà cầu khẩn: “Thỉnh phụ hoàng thành toàn cho nhi thần làm chủ”

Lúc này trong lòng lão Hoàng Đế tức giận không thôi, nhưng quả thật trước đólão đã rất chân thành nói như thế, hơn nữa lại còn nói ra trước mặt bá quanvăn võ trong triều.

Không còn cách nào khác, lão Hoàng đế đành trầm giọng quát: “Lưu ái khanh, nếuTúc Vương đã lựa chọn khanh thì chẳng thà trước hết khanh hãy đi theo Vươngtới biên cảnh Man quốc đóng quân một thời gian. Đợi khi tình huống biên cảnhMan quốc ổn định trẫm sẽ nhất định lại triệu khanh về triều.”

Sắc mặt Lưu Phong thay đổi vài lần, thù ghét liếc qua Túc Vương một cái, lậptức nhìn lão Hoàng Đế mà nói: “Bệ hạ thứ tội, vi thần không thể tiếp nhận sắpđặt của người”.

“Không phải sắp đặt, mà là thánh chỉ” Ngài thật không nghĩ Lưu Phong lại đứnggiữa buổi chầu, trước mặt đầy đủ văn võ bá quan tiếp tục đương đầu với ngài.

“Vi thần có tội. Dù là thánh chỉ, vi thần cũng không nguyện ý!” Trên mặt LưuPhong không hề có nét e sợ, vẫn cự tuyệt việc được chọn như trước.

“Lưu Phong, khanh thật lớn mật”

Lại một lần nữa Lưu Phong trước mặt đầy đủ văn võ bá quan trong triều mà tháchthức sự tôn nghiêm của lão Hoàng đế, đã khiến ngài nổi giận lôi đình. Ngài gầmlên một tiếng, toàn thân tỏa ra một tầng sát khí vô tận. Rời khỏi ngai vàng,chậm rãi hướng Lưu Phong đi tới.

Sắc mặt Lưu Phong hơi đổi một chút, từ trong mắt toát ra một luồng sáng sắcbén như lưỡi đao, ánh mắt dũng cảm đón nhận lão Hoàng Đế, thản nhiên đáp: “Bệhạ, vi thần là thành chủ Phong thành. Y theo ước định của quân thần lúc trước,Phong thành có quyền tự chủ xứng đáng. Quân đoàn của hạ thần có thể không nghetheo sự điều khiển của đế quốc. Chẳng lẽ người đã quên rồi sao?”

“Đồ hỗn trướng!”.

Lão Hoàng Đế nổi cơn thịnh nộ quát lớn một tiếng, sức ảnh hưởng của tiếng héttrong cơn phẫn nộ khiến các đại thần xung quanh Lưu Phong toàn thân run rẩy,gương mặt đầy vẻ hoảng sợ. Thối lui vài bước tránh xa khỏi người Lưu Phong.

Mọi chuyện diễn ra dẫn tới tình cảnh như vậy, có vẻ như tất cả đều trong dựđịnh của Túc Vương. Vương cúi đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười tủm tỉm. Thầmnghĩ “xú tiểu tử, xem hôm nay ta bỡn cợt nhà ngươi đến chết.”

“Ngươi không theo ý ta, ta cũng không cho ngươi được sống tốt” Túc Vương trướcgiờ đối với Lưu Phong luôn luôn ghen ghét và oán hận, hôm nay rốt cuộc cũng cócơ hội để trả thù. Thế nhưng cho tới bây giờ, dường như Vương vẫn còn chưa ýthức được rằng chính mình đang đùa với lửa.

Lưu Phong ánh mắt sắc bén, vẻ mặt thản nhiên nhìn chằm chằm vào lão Hoàng Đế.

Lão Hoàng Đế lúc này đã bước gần đến Lưu Phong, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằmvào hắn cả nửa ngày rồi mới lạnh nhạt nói: “Khanh dám công nhiên kháng chỉ?”

Lưu Phong mỉm cười, ánh mắt có vẻ thập phần bình tĩnh, hắn lạnh nhạt liếc mắtnhìn lão Hoàng Đế một cái mà cũng không hề đáp lại.

“Hừ!”

Lão Hoàng Đế hừ lạnh với Lưu Phong một tiếng, hai tay chắp sau lưng lùi mộtbước rồi lại nhìn Lưu Phong cười chế giễu nói: “Trong thiên hạ, chẳng đất nàovắng vua, không bến nước nào thiếu bờ, thần tử nào cũng có vương (nv: mạc phivương thổ, suất thổ chi tân, mạc phi vương thần). Lưu Phong, chẳng lẽ khanhthực sự nghĩ rằng trẫm không thể làm gì được khanh. Khanh cho rằng, khanh làthành chủ Phong thành thì không còn là thần tử của đế quốc nữa ư?”.

“Thật tự phụ, ai dám khi dễ chắt nhi của ta hả” Đột nhiên, trong đại điện lóelên một đạo thất thải hà quang, Thu Sương nhất thời xuất hiện chắn giữa LưuPhong cùng lão Hoàng Đế, vẻ mặt nàng đầy u ám, hướng về lão Hoàng Đế mà sa sầmquát lớn.

Lão Hoàng Đế ngây người một chút, đang chuẩn bị tức giận lại phát hiện ngườimới tới chính là Thu Sương Tiên tử mà ngay cả Hoàng Đình Đấu Ti cũng đều phảikiêng kị ba phần.

“Làm càn, ngươi nghĩ ngươi là ai mà lại dám xông vào buổi thiết triều. Bâyđâu, bắt cho ta” Người nói chính là tổng quản thị vệ Mã Đằng. Hắn thấy ThuSương tùy tiện xông vào, lại đối với bệ hạ bất kính, vội vàng dẫn người baovây Thu Sương lại.

“Cút!”

Thu Sương khinh thường quát một tiếng, cũng không hề thấy thi triển sức mạnhgì cả. Vậy mà tổng quản thị vệ Mã Đằng cùng thuộc hạ trong nháy mắt bị một cỗlực lượng vô hình đánh bay ra ngoài.

Lão Hoàng Đế chứng kiến Thu Sương ra tay, có chút kinh hoảng, Nhưng mà ở trướcmặt văn võ bá quan trong triều thì ngài lại không được lộ ra vẻ khiếp sợ.Không thể làm gì khác hơn là lấy lại dũng khí (nv: tráng trứ đảm tử-làm to lágan của mình ra). Ngón tay chỉ hướng Thu Sượng mà giận dữ quát: “Lớn mật, ởgiữa đại điện, ngươi muốn làm gì?”

Thu Sương nhìn quanh bốn phía một vòng, cười lạnh đáp: “Hoàng Đế bệ hạ, cho dùngài là cửu ngũ chí tôn thì cũng đừng nghĩ có thể khi dễ gia phong nhà ta. Tahỏi ngài, đế quốc có bao giờ kêu người đứng đầu vùng đất phong đi tới biêncảnh để canh phòng không? Hơn nữa, Phong thành hoàn toàn khác biệt với đấtphong khác. Là nơi có quyền tự cai trị xứng đáng, chẳng lẽ ngài không biết giữlời hứa sao?” Thu Sương hôm nay quyết tâm vào triều. Nàng bói được rằng LưuPhong hôm nay sẽ gặp tiểu nhân ám toán, cho nên lúc này mới ra mặt. Kỳ thật,nàng đã sớm có ở triều đường nhưng đợi đến khi xem xét rõ ràng phạm vi sự việcthì lúc đó nàng mới hiện thân.

Lão Hoàng Đế nghe vậy đành tự mình gắng gượng duy trì sự uy nghiêm mà quátmắng: “Lớn mật, ngươi thân không phải thần tử, dựa vào cái gì mà xông vàocuồng vọng nghị luận triều chánh”.

Thu Sương cười tủm tỉm một tiếng, cũng không đáp lại. Mà hướng tới lão HoàngĐế rồi thản nhiên tỏa ra một cổ lực lượng nhàn nhạt đầy uy áp.

Lão Hoàng Đế không khỏi lui lại phía sau một bước, nhưng là ngài cũng cảm ứngđược sát ý trên người Thu Sương. Thoáng do dự một chút rồi từ trong mắt củangài lóe lên một tia dị sắc. Vẻ mặt hòa hoãn đi rất nhiều, ngài quay đầu đi,ánh mắt dừng lại trên người Lưu Phong mà hòa nhã hỏi: “Ái khanh, khanh nóixem, vì sao khanh không muốn đi Man Quốc biên cảnh. Kỳ thật cái này đối vớikhanh mà nói thì cũng coi như là rèn luyện. Man Quốc thiện chiến, quân đoàncủa khanh nếu đến đó thì nhân tiện rèn luyện lại rèn luyện, không phải là mộtchuyện tốt sao?”

Tốt cái đầu ngươi.

Lưu Phong âm thầm hừ lạnh, đến lúc đó tiền quân lương lão tử đào, đồ đạc hànhlí thức ăn người ngựa tự mình toan tính. Đợi tới khi chiến tranh, thảm trọngcũng là quân đội của ta. Ngài muốn tương kế tựu kế để cho lũ Man tử tiêu haothế lực của ta, há ta có thể cho ngài toại nguyện. Lúc ở Phong thành, LưuPhong đã từng giao thủ với quân đội Man tử. Đám gia hỏa này đều là người caongựa lớn, có sức mạnh trời sinh, chiến đấu lực thập phần biến thái. Tức là dùcho Thần Thánh Quân Đoàn xuất chiến cũng phải nỗ lực hết mình mới có khả năngthắng trận. Huống chi nơi đó điều kiện khí hậu cực xấu, nên nói gì thì LưuPhong cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Nghe lão Hoàng Đế hỏi, Lưu Phong ngẩng mặt lên, sắc mặt cổ quái nhìn thẳng vàolão Hoàng đế rồi đột nhiên hỏi: “Bệ hạ, vi thần xin hỏi người, người có biếtvì sao Túc Vương lại chọn vi thần không?”

Lão Hoàng Đế ngần ngừ việc nêu rõ rồi cũng nói: “Bởi vì chỉ khanh mới có tàinăng xuất chúng, còn thủ hạ thì có binh hùng tướng mạnh. Có khanh cùng đi thìMan Quốc biên cảnh tự nhiên sẽ vô sự.”

“Người sai rồi!”

Lưu Phong lạnh nhạt cười, trầm giọng nói: “Túc Vương tuyển chọn hạ thần, chẳngqua vì thấy tài năng của thần. Tự Vương xui xẻo bị bệ hạ loại khỏi hàng ngũtranh đoạt ngôi vị. Tâm lý đương nhiên bất bình, cho nên mới nghĩ chuyện cưỡilên lưng hạ thần”.

“Thần không phải kẻ ngốc!” Lưu Phong cười chế nhạo một tiếng.

Lời vừa nói ra, văn võ khắp triều đều biến sắc mặt. Lão Hoàng Đế không nghĩtới Lưu Phong lại dám to gan như thế. Trước mặt toàn thể bá quan, đại thần,hoàng tộc đương quyền mà mạo muội nói ra những lời như vậy.

Túc Vương cũng không nghĩ tới rằng Lưu Phong dám đem nguồn gốc sự việc trựctiếp nói ra. Mọi chuyện đơn giản đích xác như lời Lưu Phong nói, rất nhiềungười trong lòng cũng hiểu được. Nhưng mà biết rõ cũng không ai dám nói ra cả.Nhất là bây giờ tại buổi đại triều mà nói, thì nó lại mang một ý nghĩa khác.

Lời như vậy đối với lão Hoàng Đế mà nói, tuyệt đối là khiêu khích.

Đúng, chính là khiêu khích với hoàng quyền.

Chuyện tựa hồ đã vượt qua quá dự liệu của Túc Vương, khiến trong lòng Vươngrối loạn. Thiếu chút nữa thì tim Vương muốn nhảy cả ra ngoài. Đúng thế, Vươngchính là vì tâm lý bất bình mà làm, trong lòng ủy khuất nên mới cố tình gâykhó dễ cho Lưu Phong. Vốn Vương cũng không định làm đại sự gì cả, nhưng mà rõràng bề ngoài thì lại thành ra chuyện khác.

Lời lẽ Lưu Phong tỏ ra vẫn không sợ hãi mà bày tỏ không ngừng. Ánh mắt trầmxuống, nhìn chằm chằm vào lão Hoàng Đế nói: “Bệ hạ, uổng công người tự xưngmình là minh quân. Người lại có thể dễ dàng trúng gian kế của Túc Vương nhưvậy. Túc Vương rõ ràng muốn lợi dụng chuyện này để chia rẽ quan hệ quân thầnhai ta, dùng để hả giận cho Vương. Chẳng lẽ người thực sự không có phát hiệnra một điểm nào sao?”

“Tin tưởng tất cả các vị ở đây người nào cũng biết, vi thần tuyệt đối sẽ khôngđi đến Man Quốc biên cảnh. Mà Túc Vương bất hạnh thay lại bằng cách này đểcưỡng bức. Rõ ràng là có tâm địa bất lương. Chuyện còn không rõ là như thế haysao?” Lưu Phong một mực phân tích

“Hừ!”

Lão Hoàng Đế hừ lạnh vài tiếng, con mắt nheo lại tựa như một khe hở rồi cẩnthận liếc nhìn Lưu Phong một cái. Vẻ mặt lúc đó tức giận đến nỗi không cần nóicũng biết. Như lời Lưu Phong, đem một ít sự tình căn bản là chuyện bí ẩn trựctiếp chỉ trích trước cả triều thần. Không chỉ nói là gần như khiêu khích Hoàngquyền, mà còn càng là một loại châm chọc hoàn toàn rõ rệt.

Sự ấy nhẫn được thì gì chả nhẫn được.

Lão Hoàng Đế trong lòng thầm mắng Túc Vương âm hiểm, đồng thời cũng bất mãnthật sâu với Lưu Phong

“Lưu Phong, khanh thực sự là làm càn. Khanh có biết khanh đang nói cái gìkhông?” Con ngươi lão Hoàng Đế lóe lên vài đạo sát ý. Nếu có thể thì bây giờngài thật sự muốn giết Lưu Phong ngay lập tức. Tôn nghiêm của Hoàng quyềntuyệt không thể bị khiêu khích.

Trong lúc này, lão Hoàng Đế đột nhiên cảm ứng được một cỗ sát khí mãnh liệtchắc chắn tập trung vào lão. Nhất thời, ngài tựa hồ mất đi tự do hành động, từsâu trong tâm hiện ra một nỗi sợ hãi không rõ lí do mà từ trước đến nay chưabao giờ có.

“Thu Sương Tiên tử, nhất định là nàng, là nàng đang cảnh cáo trẫm?” Lão HoàngĐế không thể nói là không thông minh, chỉ trong nháy mắt đã hiểu ra nguyên ủytrong đó.

“Túc Vương, những gì Lưu ái khanh nói là thực chăng? Nhi tử quả nhiên muốnmượn cớ để phá hoại quan hệ quân thần của chúng ta chăng?” Nhớ tới lời cảnhbáo của Vu Thiên, lão Hoàng đế rất nhanh chóng có được sự lựa chọn sáng suốtmà hướng tới Túc Vương. Chuyện đã phát triển tới mức này rồi nếu lão Hoàng đếmuốn duy trì trạng thái tôn nghiêm của Hoàng quyền thì chỉ còn cách xuống taytàn nhẫn. Lưu Phong hiển nhiên là không thể động vào. Không nói đến ích lợiqua lại của Lưu Phong và ngài, riêng việc thời khắc này Thu Sương đang uy hiếpkhông thể không khiến ngài thấy rằng từ bỏ việc trừng phạt Lưu Phong là suynghĩ thiết thực nhất.

Túc Vương cũng đã có tính toán, nhưng mà Vương lại chậm một chút. Tới lúc đóVương cũng cảm giác được mũi nhọn đã chuyển hướng sang mình.

“Phụ hoàng minh giám, nhi thần chọn Lưu Phong cũng chỉ vì lo tới an nguy củabiên cảnh, cho tới bây giờ cũng không hề có bất kì ý nghĩ gì khác. Ngàn vạnlần người đừng chỉ nghe lời một bên ở phía hắn” Túc Vương đầu đầy mồ hôi lạnh.

“Túc Vương, Vương cho rằng tất cả những người khác đều ngu hay sao? Sự việchôm nay, chẳng lẽ ngay cả dũng khí thừa nhận mà Vương cũng không có?” LưuPhong hướng tới Túc Vương quát một tiếng.

Túc Vương ngước đầu lên, hung hăng nhìn Lưu Phong, con ngươi tràn ngập oánhận: “Lưu Phong, ngươi đúng là một tên tặc tử lớn mật. Ngươi dám mạo muộikhinh miệt bổn vương, coi rẻ hoàng quyền.”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...