Hi Du Hoa Tùng
“Bây giờ được rồi, ngươi và ta liên thủ bố trí cấm chế. Trừ phi di nương ngươiphá ra xông vào, nếu không sẽ chẳng có người nào biết được ngày hôm nay chúngta nói cái gì” Bạch Khiết gật đầu hài lòng.
“Rốt cuộc là nàng muốn nói cái gì?” Tâm tình Lưu Phong bị Bạch Khiết quấy độnglàm cho có hơi hồi hộp.
“Tiểu tình nhân, không phải căng thẳng. Kì thật cũng không có nhiều chuyện lớnlắm. Được rồi, ngươi nghĩ xem ta sau khi ba khỏa hợp nhất lại còn tạo thànhbán linh thể thì so với lúc trước có gì khác không?” Bạch Khiết đột nhiên nổicơn đắc ý, đứng trước mặt Lưu Phong mà quay một vòng.
Lưu Phong đi vòng quanh Bạch Khiết một vòng, cười hắc hắc: “Ngực lớn hơn, môngnở ra, eo lưng càng mảnh mai, vóc dáng càng ngày càng hoàn mĩ...”.
“Tiểu sắc lang, chỉ biết là mồm chó nhà ngươi không mọc ngà voi!” Bạch Khiếtxấu hổ bực mình mắng một câu, nhịn không được lại nở nụ cười nói: “Hà hà, đừngcó mà nói ta càng thêm mê người, càng thêm xinh xắn a”.
Ta kháo, chẳng phải trước kia nàng chính là yêu tinh làm đắm đuối chết ngườisao. Lão tử nếu không phải sợ trở thành xác khô thì cũng đem vật ngã nhà ngươirồi.
“Ân, càng thêm hấp dẫn, càng thêm mê người!” Lưu Phong cười nhẹ, lớn mật kéotay Bạch Khiết, hít hơi thật sâu một cái rồi khen tự đáy lòng: “Thực sự làthơm, nàng sức nước hoa gì vậy?”.
“Nước hoa?” Dường như Bạch Khiết đối với thứ tân tiến như vậy hoàn toàn khôngbiết: “Không có a”
“Chẳng lẽ là hương tự nhiên?” Lưu Phong thấy hơi kì lạ, nắm chặt tay BạchKhiết mà hít hà không ngừng.
“Tiểu tình nhân, ngươi đang làm cái gì với tay tỉ tỉ vậy...” Bạch Khiết rúttay lại rồi hừ lạnh một tiếng. Đã thấy đôi mắt đạo tặc của Lưu Phong dán chặtvào bộ ngực cao vút của mình.
Bạch Khiết xích lại một bước, bộ ngực không ngừng hướng về phía Lưu Phong:“Tiểu tình nhân, có phải là ngươi rất muốn sờ nắn hay không?”
Lưu Phong đang nghĩ nói là muốn, không ngờ Bạch Khiết đỏ mặt lên đưa tay dívào trán hắn một cái mà giáo huấn: “Ngươi nha, vẫn còn sắc lang như vậy. Kìthật nếu ngươi muốn thân thể ta. Ta cũng không muốn cự tuyệt, chỉ là ngươi bâygiờ vẫn hoàn toàn chưa đủ tư cách. Đương nhiên, nếu nhà ngươi không sợ bị hấpthành một cái xác khô, thì ta cũng không quan tâm” Nói xong lại ưỡn ưỡn bộngực cao hướng về Lưu phong.
Lão tử này sẽ không vì một cây mà bỏ cả rừng đâu.
Lưu Phong cười né tránh: “Ta không có hứng thú với thứ không giống người”.
“Hừ, ai nói là không giống người, ngươi nói ai vậy?” Bạch Khiết không vui màhừ lạnh một tiếng: “Bán linh thể a, tiên giới còn chưa từng có mấy người. Nhàngươi thì biết cái gì. Cái đồ tiểu sắc lang nhà ngươi căn bản là không biếtgiá trị của linh thể”.
“Còn có a, ta bây giờ tam khỏa qui nguyên đan hợp nhất đã có bồi đắp nhiều yếutố nhục thân cùng dạng giống với chân nhân a. Từ hôm nay, ta bắt đầu hưởng thụthế giới này, hưởng thụ tất cả mọi thứ” Nói xong Bạch Khiết chuyển mình đitới, nghiêng người cúi lưng nhặt trên mặt đất phía trước mặt một cái khăn tay,cũng chẳng biết đã phủ trên mặt đất từ khi nào.
Con mắt Lưu Phong lập tức nhìn thẳng đến. Khi Bạch Khiết cúi lưng, mông có hơivểnh ra đằng sau. Cả một đường cong hoàn mĩ toàn thân lập tức hiện ra rõ ràng,lồi lõm tỉ mỉ, lả lướt mềm mại tuyệt diệu. Lưu Phong âm thầm nuốt một ngụmnước miếng, bình tĩnh nào, không hổ là tiên tử. Vóc dáng này, sự hấp dẫn nàyquả thật không còn lời để nói. Nhất thời làm hắn có chút động tâm. Từ tiểuphúc nổi lên một luồng khí nóng. Nếu không có cố kị thì hắn thực sự muốn bổnhào tới rồi...
Sau khi nhặt xong khăn tay Bạch Khiết thấy Lưu Phong chẳng hề kiêng kị nhìnchằm chằm vào mình thì cắn môi liếc mắt nhìn thẳng Lưu Phong: “Thế nào, rấtđẹp chứ. Hà hà, đáng tiếc cho nhà ngươi. Chỉ được nhìn mà không được ăn. Takhuyên nhà ngươi a, ngươi vẫn phải thu lại sắc tâm của ngươi mà hảo hảo tuluyện. Đợi đến một ngày mà tu vi nhà ngươi mạnh hơn của ta, ta tất nhiên sẽgiao cả cho ngươi. Đương nhiên ta cho thêm ngươi một điều kiện là phải làm tayêu ngươi. Nếu không ta sẽ khiếm nhã đó...”
Lưu Phong buồn bực một trận, chắc chắn rõ ràng để lên giường còn gặp nhiều khókhăn a. Trước hết phải có tu vi cao hơn so với nàng, rồi mới có thể làm chonàng yêu mình... Ta kháo, nàng cho rằng mình là tiên thiên, sốt ruột gì, lãonhân gia ta cũng sắp thành tiên thiên rồi.
“Hảo, một lời đã định!” Khó khăn càng lớn, thách thức càng lớn thì mới càngthú vị. Lưu Phong chưa từng e sợ đàn bà, Bạch Khiết cũng không phải là ngoạilệ. Mặc dù Bạch Khiết tuổi đã hơn ngàn năm, không phù hợp với quan niệm củangười Trung quốc. Nhưng nói cho cùng thì nhân gia bây giờ đã là tiên tử nêntuổi tác cũng không phải là vấn đề.
“A a!” Bạch Khiết quay lại Lưu Phong đầy vẻ mê hoặc cám dỗ (nv: phong tình vạnchủng) cười cười: “Tiểu tình nhân, phải nỗ lực a, hi vọng nhà ngươi không làmcho ta thất vọng”.
“Nàng hãy chờ trở thành nữ nhân của ta đi”.
Lưu Phong tự tin cười cười, lập tức hạ giọng hỏi: “Bây giờ, nàng có thể nóitất cả cho ta biết, nhà ngươi làm ra sự náo động thần bí như vậy, suy cho cùnglà định nói cái gì?”
Bạch Khiết nghe vậy thì sắc mặt cũng lập tức trở nên nghiêm túc: “Tiểu tìnhnhân, ngươi cũng biết trước đó ta cố tình tránh không để Thu Sương tiên tửtrông thấy chứ?”.
Lưu Phong coi thường nhìn nàng một cái: “Chả lẽ ta hỏi ngươi là phi lí?”.
“Đúng vậy, ta không nghĩ nói phi lí với ngươi sao?” Bạch Khiết liếc nhìn LưuPhong, vẻ mặt đầy ranh mãnh: “Tiểu tình nhân, sao ngươi đột nhiên lại không cótị tẹo hài hước nào cả”.
“Quên đi, thôi khỏi để cho ngươi lo lắng thì ta trực tiếp nói với ngươi vậy”Sắc mặt Bạch Khiết nghiêm túc hẳn lên: “Điều ta nghĩ muốn nói cho ngươi, chínhlà việc ta biết bí mật tâm ma của ngươi”.
“Bí mật của tâm ma?” Lưu Phong hơi hơi run sợ mà thầm nghĩ. Tình huống tâm macủa mình ngay cả di nương Thu Sương cũng còn không cách nào rõ được, cớ saoBạch Khiết lại biết chứ.
“Tiểu tình nhân, ngươi không nên hoài nghi ta. Lời ta nói là sự thật, ta biếtđích xác bí mật tâm ma của nhà ngươi” Bạch Khiết một mực nghiêm túc nói.
Lưu Phong vội vàng hỏi tiếp: “Nói nhanh xem, rốt cuộc thì chuyện gì xảy ra?Nếu như nàng biết, vì sao trước đó lại tránh di nương, tại sao lại không nóicho nàng ta?” Lưu Phong hiểu rằng chuyện này có hơi kì quặc. Cho dù là về tuvi hay hiểu biết, Bạch Khiết căn bản cũng không cách nào mà so sánh với ThuSương được. Rốt cuộc làm sao nàng lại biết bí mật tâm ma.
“Nhà ngươi đừng có vội, cứ từ từ mà nghe ta nói đã” Bạch Khiết vẻ mặt đầynghiêm nghị, đến gần Lưu Phong hạ giọng nói: “Tiểu tình nhân, kì thật tâm macủa ngươi có liên quan tới Chu Phong”.
Lời này vừa nói, Lưu Phong lập tức kinh hãi vô cùng. Có vẻ như nghĩ ra đượcđiều gì, ánh mắt sa sầm hỏi: “Nàng nói Chu Phong vẫn còn đang ở trong thân thểta, linh hồn hắn cũng không hề bị đốt cháy hoàn toàn”.
“Từ một ý nghĩa nào đó thì cũng có thể nói như vậy. Nhưng mà chuyện cũng khônggiống như nhà ngươi tưởng tượng” Bạch Khiết giải thích nói: “Ngày đó Chu Phongvì trao đổi lời thề linh hồn với ngươi, đích thật là đã đốt cháy linh hồn củamình. Nhưng mà câu chuyện có chút xảo trá. Một tia tàn hồn của hắn do cơ duyênxảo hợp lại ở trong lời thề linh hồn của nhà ngươi. Từ đó tia tàn hồn này chođến giờ vẫn ở trong trạng thái thôi miên. Bây giờ dường như nó đã thức tỉnh,muốn phá tan sự giam cấm của lời thề linh hồn. Cho nên mới quấy nhiễu tâm thầnngươi, khiến cho ngươi sinh ra tâm ma. Vốn dĩ với tu vi của Thu Sương tiên tửthì nàng kì thật có khả năng phát hiện ra nguyên nhân trong đó. May mà ta kịpthời xuất quan dùng toàn lực trấn áp tia tàn hồn của Chu Phong ở trong nhàngươi vào trong lời thề linh hồn mới không để Thu Sương tiên tử phát hiện rađiều gì...”
“Nhưng mà lúc đầu rõ ràng Chu Phong đốt cháy hoàn toàn linh hồn mình a. Làmsao mà lại xảy ra chuyện như vậy?” Lưu Phong quả rất khó hiểu. Sau khi đốtcháy lần thứ hai, hắn nghĩ Chu Phong hẳn là đã hoàn toàn diệt vong mà.
Bạch Khiết lạnh nhạt nói: “Chuyện này có hơi quỉ dị. Nhưng mà nhiều chuyện vốnkhông có lí do gì có thể giải thích được. Tóm lại, tàn hồn của Chu Phong tồntại bây giờ đã là chuyện sự thật. May mắn là còn chưa để Thu Sương tiên tửbiết, nếu không bây giờ quá năm phần là ngươi đã chết”.
Nghe Bạch Khiết giải thích như vậy, Lưu Phong lập tức hít sâu một hơi. Có lẽsự tình đã qua như vậy, lần này quả thực là nhờ có Bạch Khiết. Nếu không, mộtkhi để cho Thu Sương biết được sự thật. Đừng nói không thể làm người thânthích, phỏng chừng hắn chỉ còn một con đường chết.
Lưu Phong biết rõ rằng mặc dù hôm nay hắn đã có một chút thực lực. Nhưng mànếu như Thu Sương muốn giết chết hắn quả thực dễ như trở bàn tay, căn bản làkhông phí chút công sức gì.
“Cảm ơn nàng!” Lưu Phong chân thành nói một câu.
“Tiểu tình nhân, sự tình lần này thì hẳn là nhà ngươi phải cám ơn ta. Nếukhông ngươi sớm phải gặp nạn lớn rồi. Như vậy đi, ngươi cũng phải thể hiện nhưthế nào chứ?” Vẻ mặt Bạch Khiết đột nhiên trở nên mờ ám.
Lưu Phong hơi hơi run sợ dò hỏi: “Nàng không định bắt ta phải lấy thân báo đápđấy chứ. Thật ra ta nghĩ, có thể vấn đề là... ta không muốn trở thành xáckhô”.
“Phi!” Bạch Khiết liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái nói: “Ngươi tưởng như vậyhử, ai mà thèm thân thể nhà ngươi. Ta muốn ngươi a, từ hôm nay trở đi gọi tamột tiếng là tỉ tỉ”.
“Tỉ tỉ” Lưu Phong có hơi buồn bực, dẫu cho gọi là tổ tông thì cũng không cóvấn đề gì sao?
“Sao nào? Nhà ngươi không muốn? Nếu không thì ngươi theo Bạch Vũ mà gọi ta làtổ tông vậy...” Vẻ mặt Bạch Khiết đầy ranh mãnh.
Lưu Phong vội vàng gật đầu: “Tỉ tỉ, tỉ tỉ. Ta gọi nàng là tỉ tỉ vậy được rồi”Lưu Phong không ngốc, giữa tỉ tỉ và tổ tông thì khẳng định là phải chọn tỉ tỉrồi. (ND: vô đối chưa, ăn hết)
“Ha ha, tiểu tình nhân. Từ hôm nay trở đi ta chính là tỉ tỉ của ngươi. Sau nàyngươi đối với ta phải tôn kính nhiều hơn đó, nếu không cẩn thận ta sẽ đánhngươi” Bạch Khiết đắc ý nói: “Tiểu tình nhân, với tu vi của tỉ tỉ ta thì ngươicó quất ngựa đuổi theo cũng không kịp. Nếu không muốn bị ta đánh, ngươi phảicố gắng a”.
Ta kháo, đương nhiên lại bị đàn bà uy hiếp.
Lưu Phong hừ một tiếng tự mình thề thốt nói: “Tới đại hội tu chân, ta nhấtđịnh phải vượt trội hơn nàng...” Đến lúc đó, lão tử nhất định vật ngã nhàngươi, đem nàng để dưới khố mà chịu ân ái.
“Tiểu tình nhân, ngươi nghĩ cái gì đến mức quên gọi tỉ tỉ rồi” Bạch Khiết cườiquyến rũ, đôi mắt đen láy đã có vẻ bực tức.
“Ta sợ nàng rồi, vậy thì gọi nàng là tỉ tỉ, tỉ tỉ... tỉ tỉ” Gọi mấy tiếng tỉtỉ xong Lưu Phong vội vàng chuyển chủ đề: “Nàng nói, ... không, sai rồi. Tỉ tỉnói đi, đệ nên làm cái gì bây giờ? Đệ sợ ba ngày sau di nương nhìn ra đầu mốigì đó. Tới lúc đó chúng ta đều gặp đại họa trước mắt.”
Bạch Khiết cười hắc hắc: “Đừng có cùng lôi ta xuống nước. Cưỡng chiếm thân thểChu Phong là ngươi chứ không phải ta. Xem ta có chuyện gì không” Bạch Khiếtnhất mực ra vẻ không liên quan, tư thế thực là cao ngạo (nv: cao cao tạithượng).
Lưu Phong nóng nảy bước tới kéo tay Bạch Khiết nói: “Hảo tỉ tỉ, nàng hãy mautìm biện pháp cho đệ đi. Sự tình lần này xem như là đệ cầu xin tỉ đi”.
Bạch Khiết có vẻ rất vừa lòng với thái độ của Lưu Phong, mỉm cười nói: “Xemthái độ nhà ngươi quả không sai. Tiểu tình nhân, tỉ tỉ ta giờ sẽ chỉ cho nhàngươi một lối thoát. Kế sách duy nhất là mau chóng đem tàn hồn Chu Phong màdiệt đi. Như vậy mới giải trừ được nguy cơ tâm ma của nhà ngươi. Đồng thờicũng vất vả một lần để mãi mãi yên vui (nv: nhất lao vĩnh dật), hoàn toàn giảiquyết nguy cơ tiềm ẩn. Di nương Thu Sương của ngươi đương nhiên cũng sẽ khôngnhìn ra được điều gì.”
“Như vậy có hơi tàn nhẫn không? Bằng không trước hết ta đi tìm Chu Phong đểthương lượng với tiểu tử này một chút? Xem xem còn có thể tìm được biện pháplinh hoạt nào hay không?” Lưu Phong chau mày nói.
Bạch Khiết lúc lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Không được. Bây giờ Chu Phong chỉ cònlại một tia tàn hồn, ngay cả lí trí cơ bản cũng đều đã mất. Hắn bây giờ so vớingười điên cũng không có gì khác. Vì hắn xem ra nhà ngươi cũng chỉ như ác machiếm đoạt thân thể hắn. Hắn tuyệt đối sẽ không nói chuyện lí lẽ với ngươi”.
“Chẳng lẽ mọi chuyện trước đó thì hắn cũng quên hết sao?” Lưu Phong hồ nghinói.
“Không hề có quên, nhưng mà hắn đã hoàn toàn mất hết lí trí, hắn chỉ biếtngươi là cừu địch” Bạch Khiết nghiêm túc nói: “Ngươi chỉ có thể lựa chọn giếtchết hắn hoàn toàn”.
Lưu Phong thoáng do dự một chút rồi nói: “Được rồi, vậy thì cứ như lời nàngnói” Đạo hữu không chết thì bần tăng phải tử. Dù gì thì Chu Phong cũng đã sớmchết rồi, giết nốt một tia tàn hồn của hắn cũng không tính là gì. Hơn nữa cáiđó lúc này chẳng phải là chuyện bất đắc dĩ sao? Dù sao, hắn cũng chỉ cần tuântheo ước định ban đầu mà hoàn thành tâm nguyện của Chu Phong thì cũng coi nhưlà hài lòng (nv: tâm an lí đắc). Điều đúng đắn với hắn, đã làm người thì đểtới lúc hỏi lòng mà không hổ thẹn là được rồi.
“Tiểu tình nhân, ta bây giờ nghĩ ra biện pháp đem tàn hồn Chu Phong trong lờithề linh hồn mà giải thoát đi. Nhà ngươi chuẩn bị sẵn sàng dùng Tử Vi Linh hỏamà triệt để hủy diệt linh hồn hắn” Bạch Khiết tiết lộ một hơi rồi hóa ra mộtđạo bạch quang tiến vào thân thể Lưu Phong. May mà nàng ba khỏa qui vào một,lại có Thu Sương đích thân chỉ điểm nên tu vi đã tăng lên đạt tới cảnh giớitiên thiên. Nếu không, nàng thực sự không thể hoàn toàn nắm chắc đốt hết tànhồn Chu Phong trong lời thề linh hồn.
Với tu vi khí tức bây giờ của Lưu Phong, thì vẫn là nguyên anh kì như cũ.Thông thường, tu chân nguyên anh kì không cách nào thoát khỏi thể xác. Nhưngmà Lưu Phong không phải tu chân bình thường. Đừng xem hắn chỉ là nguyên anhkì, thực ra hắn đã đạt ngang với thiên nhân kì. Cho nên để nguyên thần thoátxác đối với hắn mà nói cũng không phải việc gì khó. Kì thật, tu vi cảnh giớicủa lưu Phong đã từ lâu không thể dùng cảnh giới truyền thống để phân biệt nữarồi.
“Trả thân thể cho ta... trả thân thể cho ta...” Nguyên thần vừa mới tiến nhậpvào trong thân thể, Lưu Phong đã thấy một hắc sắc linh hồn giống hệt như mìnhđang vật vờ, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng gào thê lương.
