Hi Du Hoa Tùng
Khuynh Thành cười hắc hắc: “Là sư tôn để cho ta tới, nàng nói chúng ta cũng đãđịnh thân, phải nằm cùng một chỗ để bồi dưỡng một ít cảm tình. Nhưng mà sư tôncũng đã dặn dò qua, ngàn vạn lần không thể cùng ngươi hoan ái. Được rồi, ta đãtới rất lâu, mà ngươi nằm ngủ như con heo chết vậy nên cũng chẳng hề để ý đếnta. Vốn ta cũng ngủ thiếp đi rất nhanh, nếu không phải ngươi có giấc mơ đángsợ rồi la hét lộn xộn vu vơ thì ta cũng sẽ không tỉnh lại để...”
Lưu Phong nghe vậy, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi có hơi hơi kinh ngạc. Vớitu vi của hắn thì làm thế nào mà có thể ngủ như chết vậy. Chẳng lẽ từ tronggiấc ngủ thì hắn nằm mơ, nhân vì chìm đắm vào cảnh trong mộng mà quên đi hếtthảy động tĩnh thực tế.
“Không được a, kỳ quái thật.” Lưu Phong mơ hồ hiểu được trong lòng có một tiabất an. Nhưng mà cụ thể là chuyện gì xảy ra thì hắn cũng không thể nói rõ ràngra được.
“Tỷ phu, ngươi có tâm sự? Nói cho ta biết a, có lẽ Khuynh Thành giúp ngươiphân ưu giải sầu được không?” Khuynh Thành cảm thấy rất hứng thú nói.
Lưu Phong nghĩ đi nghĩ lại rồi khe khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Khôngcó việc gì, không còn sớm. Hay là nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Khuynh Thành chớp đôi mắt to tròn, bộ dáng giận dỗi mà hầm hừ: “Ta chỉ biếtngươi không chịu nói cho ta, ngươi vẫn luôn cho rằng ta không phải là ngườilớn.”
Chẳng phải vậy sao, căn bản vẫn là tiểu thí hài mà? Lưu Phong không tán đồngvới nàng như vậy. Nhìn Khuynh Thành này vẫn đúng là hài tử mới lớn. Nếu là ởkiếp trước chắc là còn đang ở trung học đây, vậy không phải tiểu thí hài thìlà cái gì.
“Tỷ phu, ngươi xem ta đều đã cao lớn hơn rồi. Ta không còn là tiểu hài tử, cócái gì tâm sự thì ngươi cứ nói đi.” Có vẻ như là để chứng minh chính mình đãtrưởng thành, Khuynh Thành thị uy tự ưỡn ưỡn bộ ngực của mình.
Lưu Phong nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn của Khuynh Thành rồi vô ý nuốtnước miếng đánh ực một cái. Tiêu nhũ của tiểu nha đầu mặc dù không phải rấtlớn, nhưng mà cũng thật là nở nang a. Nhất là lúc này lại không có mặc nội ynên có thể nhìn thấy cái yếm thậm chí còn mờ ảo nhận ra hai nụ hoa đỏ tươi.
“Thế nào? Bị hấp dẫn rồi sao?” Khuynh Thành đắc ý cười cười: “Xem ngươi saunày có còn khi dễ ta là tiểu thí hài không?”
“Tiểu thí hài, không quậy nữa. Cẩn thận ta đem ngươi vật ngã ra...” Lưu Phongtự mình kiên nghị từ bỏ những suy nghĩ lộn xộn ở trong lòng đưa mắt rời khỏibộ ngực Khuynh Thành.
Khuynh Thành cười lạnh một tiếng: “Ngươi dám, nếu ngươi dám làm càn thì ChâuNhi nhất định sẽ đem xẻo cái thứ gì đó của ngươi...” Nói xong, Khuynh Thànhliền làm một tư thế cắt kéo.
Lưu Phong lạnh toát người bèn cười khan một tiếng rồi nói: “Ngươi yên tâm, takhông có chút hứng thú đối với tiểu thí hài.”
“Tỷ phu thúi, tỷ phu chết tiệt. Ta nhắc lại lần nữa, người ta đã cao lớnrồi...
“Được lắm, cho dù nhà ngươi không nói gì. Chúng ta đi ngủ-!” Nói xong, KhuynhThành liền trườn lại rồi giống như một con mèo nhỏ mà rúc vào trong ***g ngựchắn.
“Tỷ phu. Chúng ta ngủ đi, nhưng mà ta cần phải cảnh cáo ngươi. Ngươi khôngđược phép làm càn, nếu không Châu Nhi thật sự sẽ xẻo thứ kia của ngươi...”Khuynh Thành úp mặt vào ngực hắn, che mắt để ngủ rồi nói: “Châu Nhi mặc dùkhông thể so được với Hạo Thiên kiếm của ngươi, nhưng mà cũng được tính làthần binh lợi khí-!”
Nói rồi, nàng liền ngáp dài một cái. Rúc vào trong ***g ngực của Lưu Phong rồivặn người một cái xong quay về phía Lưu Phong hé mở một nụ cười ngọt ngào: “Tỷphu, ta buồn ngủ quá ngươi đừng có ngẩn ra mà nhìn nhân gia. Ngủ đi”.
Ta kháo, có mỹ nữ trong ngực, mà chỉ có thể nhìn nhưng lại không thể ăn, thựcsự là đáng tiếc của đời người a.
Nhớ tới sự lạnh lùng của Châu Nhi, trong lòng Lưu Phong cũng không khỏi ớnlạnh mà thầm nghĩ, thôi thì đêm nay lão tử đành làm Liễu Hạ Huệ vậy.
“Ngủ đi-!”
Lưu Phong lúc trước bởi vì cơn ác mộng sinh ra mà bị quấy rầy cho nên cả ngườiđã có chút uể oải. Nhưng mà lúc này lại thêm có chút mệt mỏi liền ngoác mồmngáp một cái rồi nói: “Tiểu nha đầu, ta cảnh cáo ngươi. Ngủ cùng thì ngủ cùng,nhưng tay của ngươi thì phải thành thật một chút. Nếu không nhỡ có chuyện gìxảy ra thì ta cũng không chịu trách nhiệm.” Nếu tay Khuynh Thành vẫn giống nhưtrước kia thì Lưu Phong thật sự không dám cam đoan mình sẽ trở thành Liễu HạHuệ được.
“Vả chăng, bổn tiểu thư đối với đồ vật đó cũng không có hứng thú.” KhuynhThành hướng về Lưu Phong làm ra một mặt quỷ rồi nhấc đầu duỗi chân tay tronglòng Lưu Phong. Đôi mắt ngọc khép lại, vẻ mặt thoải mái mà đi vào trong giấcngủ.
Dù rằng Lưu Phong ngáp ngắn ngáp dài nhưng mà lại không làm sao để ngủ được.Giấc mơ lúc trước bây giờ lại hiện lên ở trong đầu hắn. Hắn thập phần khóhiểu. Chiếu theo tu vi của hắn mà nói thì không thể gặp phải chuyện hiện tượngác mộng xuất hiện, càng không thể xuất hiện tình huống cả người uể oải. Chuyệnnày nhất định có chỗ cổ quái, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn thì LưuPhong cũng không rõ được nguyên nhân ở trong đó.
“Quên đi, qua đêm nay, sáng mai tìm di nương để hỏi một chút, chính mình cũngkhông biết có gì bất ngờ trong khi tu luyện...” Đối với tình huống của mìnhthì Lưu Phong mơ hồ có chút lo lắng.
Vứt bỏ những chuyện lo lắng ở trong lòng thì sự mệt mỏi của Lưu Phong lại kéotới. Vừa mới chợp mắt lại thì đã phát hiện bàn tay nhỏ bé của Khuynh Thànhđang từ từ hướng về giữa quần của mình.
“Tiểu tổ tông của ta, làm sao mà ngủ được. Đừng có mà đùa với lửa!” Mẹ kiếp,lại làm cho lão tử bốc hỏa lên rồi. Ngươi mà không phối hợp thì đùa giỡn cáirắm.
“Tỷ phu, nếu ngươi thật sự muốn, ta giúp ngươi lấy tay giúp...” Nói xong, từmiệng Khuynh Thành phát ra một chuỗi cười khùng khục đáng yêu, bàn tay nhỏ bélinh hoạt đặt ở bổng bổng của Lưu Phong.
Trong đêm tĩnh lặng, vọng đến một trận thở dốc của nam nhân...
================================================== =====
Hoàng cung.
Một trận quăng quật đập phá gì đó đinh tai nhức óc từ trong tẩm cung của lãoHoàng đế vọng lại.
Nửa người trên xích lõa để lộ ra những cơ bắp hoàn toàn khô héo khẳng khiu. Từtrong mắt lóe lên những tia sáng đầy phẫn nộ, lão Hoàng đế một mặt tùy ý đậpphá những món đồ ngọc bích giá trị liên thành ở trong tẩm cung, một mặt điêncuồng la hét: “Thất bại, rõ ràng là thất bại. Như thế nào mà tiên đan lại thấtbại đây. Chẳng lẽ ông trời thật sự đã quên ta? Ta là thiên tử, là sủng nhi củaông trời. Tại sao ta lại xui xẻo như vậy, ông trời tại sao lại đối xử với tanhư vậy?” Có cao thủ Thiên Sư đạo luyện chế tiên đan trường sinh (nv: duyênniên ích thọ-tăng tuổi thêm thọ). Sau khi đến thời gian đã định, lại đẩy tớiđẩy lui, hôm nay dứt khoát nói rằng thất bại.
Lão Hoàng đế điên cuồng hét lên. Đôi mắt đã dần dần biến thành huyết hồng sắc,giận dữ quát một tiếng rồi nói: “Xử nữ, trẫm cần xử nữ, Xích Long mang theo xửnữ đến đây. Trẫm phải phát tiết phẫn nộ trong lòng...” Cho tới nay, Duyên NiênÍch Thọ tiên đan là thứ lão Hoàng đế mong chờ nhất, là thứ gì đó được nhờ cậynhiều nhất. Nhưng mà hôm nay, giấc mộng đẹp của lão đã được tuyên cáo là hoàntoàn sụp đổ. Muốn trường sanh bất lão là điều không có khả năng. Mặc dù thânlà thiên tử, ngài vẫn như cũ sẽ phải trải qua sanh lão bệnh tử.
Xích Long cho đến giờ vẫn quì trên mặt đất để thỉnh tội, sau khi nghe lãoHoàng đế giận dữ hét như vậy thì vội vàng đi ra ngoài sai phái xử nữ giúp lãoHoàng đế.
Trong khoảng thời gian này lão Hoàng đế có nhu cầu đối với xử nữ càng lúc cànglớn. Vì thế, Xích Long vẫn chuyên môn phái người ra các nơi đông dân cư liênlạc. Âm thầm mua số lớn xử nữ rồi bí mật đưa vào trong cung để hiến dâng cholão Hoàng đế ăn sống nuốt tươi đến thỏa thích.
Rất nhanh, hai nữ tử có gương mặt thanh tú đã bị dẫn theo đến. Lão Hoàng đế mêmuội quát lên một tiếng rồi bất kể Xích Long vẫn còn đang ở đó mà hăng hái đitới lột sạch quần áo hai nàng, lập tức ôm lấy một nữ tử bắt đầu hành sự.
Đừng xem cơ thể lão Hoàng đế có chút khô héo như vậy, nhưng mà cơ năng sinh lýcũng không tệ lắm. Chỉ thời gian không lâu mà đã khiến cho nữ tử rên rỉ khôngngừng.
Dù được gọi là lão nhân bảo bối nhưng cũng không đến nỗi hết thời. Sau nửacanh giờ, lão Hoàng đế đã khiến hai nàng phá thân hoàn toàn bèn điên cuồngcười vài tiếng rồi nói: “Ha ha, Xích Long thấy được không? Trẫm không cógià-!”
Đang nói, ngài đột nhiên giống như phát điên mỗi tay nắm cổ một nữ tử, nhấtthời đã đem hai nàng bóp chết tươi. Quẳng hai thi thể nữ tử lõa thể trên tayđi. Lão Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đỏ sậm có vẻ đang từ từ khôi phụcsự thanh tỉnh. Ngài tiện tay lấy long bào mặc lên người rồi trở lại Long ỷngồi xuống, ánh mắt lóe lên nhìn Xích Long rồi lạnh nhạt nói: “Xích Long,khanh cùng Chân Long Vệ đều là tâm phúc của trẫm. Có một số việc khanh khôngthể dấu diếm trẫm. Lần luyện chế tiên đan này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Cho dù là khách quan hay là sự giả tạo, vì cái gì mà cuối cùng trẫm phát hiệnsự luyện đan thất bại của Thiên Sư đạo là do ý đồ lừa đảo gây ra?” Chân LongVệ có thể nói là một chi vương bài trong tay Hoàng đế, mức độ trung thành củabọn họ là tuyệt đối. Đảm bảo có thể không chút khoa trương khi nói, cho dù cảthiên hạ hoàn toàn phản bội lão Hoàng đế thì Chân Long Vệ cũng sẽ không phảnbội.
Xích Long suy nghĩ một hồi rồi cố lấy hết dũng khí mà nói: “Bệ hạ, theo thuộchạ thấy, tiên đan căn bản là một mưu mô. Thiên Sư đạo sở dĩ ra sức lôi kéo dụdỗ như vậy, chẳng qua là muốn nhân cơ hội này lấy của bệ hạ một ít dược liệutrân quý và ích lợi. Bây giờ nhu cầu của bọn họ đã đạt nên tất nhiên phải tìmmột cái lý do đùn đẩy là nói đan dược thất bại.”
“Khanh nói là trên đời căn bản không có tiên đan trường sinh bất lão?” Sắc mặtcủa lão Hoàng đế lúc này biến đổi u ám trở lại.
Xích Long trầm tư một chút rồi nói: “Bệ hạ, trên đời chắc chắn có tiên đantrường sinh bất lão. Nhưng mà thần nghĩ, phải dựa vào thủ đoạn của tiên nhânmới được. Tu chân của Thiên Sư đạo này vẫn còn kém xa lắm.
“Vậy khanh nói bây giờ trẫm nên làm gì?” trong mắt lão Hoàng đế lóe lên mộttia sát ý. Cho tới bây giờ ngài cũng nhận ra rằng luyện đan của Thiên Sư đạohơn phân nửa là âm mưu.
“Bệ hạ, theo như thuộc hạ xem xét thì tạm thời chúng ta không thể đối phó vớiThiên Sư đạo?” Xích Long phân tích nói: “Bây giờ cường địch vẫn rình rập. ChânLong Vệ còn cần Thiên Sư đạo trợ giúp lực lượng dò xét. Mặc dù trong chuyệnluyện đan thì bọn họ lừa gạt bệ hạ, nhưng là xem ra đối với sự an nguy của bệhạ thì bọn họ đích thực có quan tâm.”
Lão Hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Ý tứ của khanh là trước mắt đối với ThiênSư đạo thì trẫm vẫn còn có chút giá trị lợi dụng, cho nên bọn họ sẽ chắc chắnsẽ đảm bảo an toàn cho trẫm”.
Xích Long nghe ra lão Hoàng đế đang bất mãn, trên trán đổ mồ hôi lạnh: “Bệ hạminh giám-!”
“Hừ-!”
Lão hoàng đế giận dữ quát một tiếng: “Trẫm là thiên tử, há phải dễ lợi dụngnhư vậy sao. Món nợ này của Thiên Sư đạo hôm nay trẫm ghi nhớ. Sớm muộn thìtrẫm cũng sẽ thu hồi lợi tức từ trên người bọn chúng. Để cho bọn chúng biết sựlợi hại của trẫm.”
“Bệ hạ, thuộc hạ đề nghị người từ hôm nay trở đi đình chỉ việc uống đan dượcdo Thiên Sư đạo đảm nhiệm cung cấp.” Xích Long nghiêm túc nói: “Bệ hạ, thuộchạ xem ra thì đan dược này có lẽ có chút vấn đề. Kỳ thật người chỉ cần mỗingày kiên trì thải âm bổ dương, thân thể rất nhanh mạnh khỏe trở lại”.
Trước kia Xích Long cũng khuyên lão Hoàng đế, nhưng mà lúc đấy căn bản là ngàinghe không lọt tai. Hôm nay thì khác, đã ý thức được dụng tâm khác của ThiênSư đạo nên lão Hoàng đế cũng không hề cố chấp: “Ân, trẫm lần này nghe khanh.Nhưng mà việc tuyển chọn xử nữ thì khanh phải nắm chắc”.
“Bệ hạ yên tâm, thuộc hạ đã phái người tới ba mươi đại thành thị của đế quốc,tuyệt đối có đủ khả năng đảm bảo nhu cầu của bệ hạ”.
“Ân, tốt lắm-!”
Lão Hoàng đế có vẻ rất hài lòng biểu hiện của Xích Long bèn mỉm cười: “Lại đợihai xử nữ khác đến thì khanh đi làm việc của khanh đi”.
Xích Long theo lời đem hai xử nữ đến rồi chính mình lập tức rời đi.
Hai người nữ tử kính sợ nhìn lão Hoàng đế mà toàn thân phát run. Ngay vừa mớirồi, các nàng đã từng thấy thi thể của hai vị tỷ muội bị Chân Long Vệ mang đira ngoài. Các nàng cũng không biết cái gì sẽ chờ đợi các nàng.
Lão Hoàng đế nhìn hai nàng cười cười rồi hòa nhã nói: “Đi tới đây cởi hết quầnáo ra rồi nhấc mông lên chờ trẫm lâm hạnh nào”.
Hai nàng nghe vậy thì vội vàng chạy tới rồi tuân theo ý tứ của lão Hoàng đế màcởi bỏ quần áo rồi lẳng lặng chờ đợi vận mệnh của mình.
Mà lão Hoàng đế cũng không có để ý tới các nàng.
“Vu Thiên, Hoàng Đình Đấu Ti không có biện pháp Duyên Niên Ích Thọ sao?”
Mãi một lúc sau, lão Hoàng đế ngần ngừ một tiếng rồi lớn giọng quát hỏi.
Sau đó, một âm thanh kì quái vang lên: “Bệ hạ, ta nghĩ Xích Long đã nói thậtrõ ràng. Trên đời này chỉ có phương thức của tiên nhân mới có thể luyện chế ratiên đan trường sanh bất lão.”
Dừng lại một chút, âm thanh thở dài một hơi rồi nói: “Bệ hạ, đan dược mà ngàiuống lúc trước, Hoàng Đình Đấu Ti chúng ta đã tra nghiệm qua. Quả thật có chútvấn đề.”
“Thật ghê tởm, quá ghê tởm. Trẫm muốn tiêu diệt Thiên Sư đạo... Vu Thiên, trẫmhy vọng ngươi soái lĩnh Hoàng Đình Đấu Ti tiêu diệt Thiên Sư đạo...” Lão Hoàngđế lập tức bắt đầu la hét phẫn nộ.
“Bệ hạ trước hết chớ nên tức giận, xin hãy nghe ta nói.” Vu Thiên an ủi nói:“Bệ hạ, Thiên sư đạo tu chân cũng không phải là muốn hại người. Đan dược nàyđích xác đã làm cho người khôi phục hùng phong của nam nhân. Chỉ là bắt buộcphải quá mức chịu đựng sinh mạng lực của người mà thôi. Cho nên trong khoảngthời gian này khí sắc của người phần lớn là không bằng trước kia. Bây giờngười chỉ cần đình chỉ phục dụng là được. Hoàng Đình Đấu Ti có thể cung cấpcho người một ít, đan dược có tác dụng, cam đoan người vẫn nam nhân hùng phongnhư trước.” Đang nói, cũng không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện một cái bìnhsứ nhẹ nhàng bay về phía lão Hoàng đế.
“Vu Thiên, Hoàng Đình Đấu Ti không có cách nào mà tránh dùng đến nghi thức củaHoàng lăng bí pháp để xác định một người có phải là Hoàng tộc hay không?”Dường như lão Hoàng đế lại nghĩ tới thân phận của Lưu Phong.
Vu Thiên yên lặng một hồi lâu rồi mới lại mở miệng: “Có. Tử Hư Chân Long lệnhcó thể xác nhận.”
