Hi Du Hoa Tùng
“Bệ hạ, người đã đề cao rồi, vi thần chẳng qua là một gã cô nhi. Trọng địa nhưHoàng lăng thì vi thần không có tư cách đi vào...” Lưu Phong tìm cách thoáithác.
Lão Hoàng đế hơi cau mày, quả thực Lưu Phong nói rất có lí. Hoàng lăng trọngđịa thì chỉ có Hoàng tộc mới có thể tiến vào. Nếu như người ngoài đi vào, tấtbị vệ sĩ Hoàng lăng đánh chết miễn bàn. Bởi vì trong Hoàng lăng có cất giấurất nhiều bí mật của Hoàng tộc. Nếu như chính Lưu Phong cũng không thừa nhậnthì hắn chắc chắn cũng không có cách nào đi vào. Ngược lại, nếu lúc này LưuPhong tự mình thừa nhận, lão Hoàng đế cũng công nhận thân phận của hắn thì hắnphải sẵn sàng đi vào Hoàng lăng Tông Nhân đường để làm kiểm tra nhận tổ quitông.
“Ai, quên đi. Hôm nay trẫm cũng không ép khanh. Liệu sau khi về thì khanh cócòn nghĩ lại?” Lão Hoàng đế thở dài một tiếng, trên vẻ mặt càng tăng thêm vẻcô độc.
“Lưu ái khanh, ngoại trừ chuyện này thì trẫm còn muốn hỏi khanh một chuyệnkhác?” Vốn Lưu Phong đang định cáo từ rời đi, nhưng lại không nghĩ lão Hoàngđế vẫn còn có chuyện nói tiếp.
“Bệ hạ, mời người nói. Vi thần nhất định nếu biết thì nói, đã tấu thì nói hết”Lưu Phong vừa cung kính đáp, vừa cẩn thận tự hỏi cuối cùng thì lão Hoàng đếvẫn còn có chuyện gì.
“Nói cho cùng thì khanh và Thái tử phi có quan hệ như thế nào?” Lão Hoàng đếtrầm giọng hỏi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Lưu Phong, môi mím lại đầyvẻ tức giận.
Lưu Phong có hơi ngạc nhiên. Vấn đề mà lão Hoàng đế nêu có chút đột nhiên.Không biết lão vì cớ gì mà hoài nghi, và hoài nghi cái gì. Ra sức tự làm chomình tỉnh táo trở lại, Lưu Phong mỉm cười nói: “Bệ hạ, vi thần biết Thái tửphi điện hạ chỉ như bằng hữu thông thường mới đây mà thôi”.
“Có phải như vậy không?” lão Hoàng đế nghe vậy, cười lạnh một tiếng, sắc mặtthay đổi vài lần. Trong lòng hừ lạnh, bằng hữu hoàn toàn bình thường, ta xemra các ngươi đều có thể đã lên giường hết.
“Ái khanh, về thân phận của khanh chúng ta có thể bàn lại sau. Trẫm sẽ pháiChân Long vệ tích cực điều tra. Nhưng mà quan hệ của khanh và Thái tử phi thìhôm nay khanh phải mau chóng nói rõ cho trẫm” Lão Hoàng đế hơi giận nói: “Gầnđây trong cung trẫm thường xuyên nghe được một vài tin đồn, trẫm hi vọng khanhcó thể cho trẫm một lời giải thích rõ ràng”.
M. B. , khẳng định là đồ tiện nhân Trần Hoàng hậu nói gì đó?
“Thần đã hiểu!”
Lưu Phong nhanh chóng phủ định ý nghĩ của mình. Xem xét tình huống lần trướctại Đông cung, hẳn là Trần Hoàng hậu cũng sẽ không nói bậy gì với lão Hoàngđế.
“Rốt cuộc là ai? M. B. , đừng có để cho ta biết là ai, nếu không nhất định tasẽ cho hắn được đẹp mặt” Lưu Phong căm phẫn thầm nghĩ.
“Bệ hạ, nếu người cũng nói là tin đồn thì rõ ràng đó là một số người vì nhàmchán mà phỉ báng linh tinh bậy bạ mà thôi, không phải là sự thật” Lưu Phongnói không hề đổi giọng.
Lão Hoàng đế âm thầm cười lạnh. Người khác nói thì đương nhiên ta còn khôngtin, nhưng mà Thái tôn nói thì làm sao mà ta không tin cho được? Thử hỏi trênđời này có đứa con nào lại phỉ báng chính mẫu thân của mình cơ chứ.
“Ái khanh, không bằng khanh trước hết hãy nghe những lời đồn đại bình luận gìchăng?” Lão hoàng đế cười lạnh một tiếng rồi thản nhiên nói: “Có người nóikhanh và Thái tử phi thường quan hệ bất chính. Hay gặp mặt lúc đêm khuya. Hơnnữa vào lúc gặp mặt đều không có cung nữ thái giám ở đó, mỗi lần gặp đều lâuđến mấy canh giờ...”
Mẹ kiếp, khẳng định là có tay chân ngầm của lão Hoàng đế ở trong tẩm cung củaThái tử phi. Nếu không làm sao lão lại biết tường tận như vậy? Nhưng mà LưuPhong thay đổi suy nghĩ, ý tưởng vừa mới nảy ra chắc không đúng. Với bản lĩnhcủa bất tử chiến sĩ, hẳn là không có khả năng để cho nội tuyến biết việc này.
Mẹ kiếp, rốt cuộc là ai?
“Ái khanh, hi vọng khanh cho trẫm một lời giải thích?” lão Hoàng đế trầm giọngquát.
Lưu Phong thoáng do dự một chút rồi ưỡn ngực nghiêm trang nói: “Bệ hạ, đây làvu khống. Tuyệt đối là vu khống trần trụi. Thần là một kẻ ngoại thần, làm saođêm khuya lại xuất hiện tại Đông cung. Bệ hạ, vi thần hi vọng người phái điCẩm y vệ, Chân Long vệ điều tra việc này để trả lại sự trong sạch cho thần”Loại sự việc này liên quan tới danh dự và sự tôn nghiêm của Hoàng tộc nên LưuPhong tất nhiên sẽ không thể thừa nhận gì hết.
“Kiểu gièm pha này được bộc lộ hoàn toàn giống như sự thẳng thắn. Nhưng màtrẫm rất tin tưởng lời Thái tôn nói” Việc này do Hoàng Thái tôn tự mình nóivới lão Hoàng đế nên lão lựa chọn mà tuyệt không hề suy xét thêm. Bởi vì lãotrước sau tin tưởng, thân là nhi tử nên nếu không phải sự thật thì Thái tôntuyệt đối sẽ không tùy tiện phỉ báng mẫu thân của mình.
“Ái khanh, chuyện này trẫm nghĩ không cần phải tra xét lại nữa” lão hoàng đếcó chút tức giận: “Nếu bây giờ trẫm được khanh cho một lời giải thích hợp lí”.
“Bệ hạ, không có gì để giải thích với người” Lưu Phong dù chết không nhận:“Thần và Thái tử phi điện hạ không hề có quan hệ bất chính gì. Nếu bệ hạ thựcsự tin tưởng những lời đồn nhảm gió bay như vậy thì xin hãy trị tội thần”.
“Trị tội? Hừ Lưu Phong, khanh đừng có tưởng rằng trẫm không có biện pháp vớikhanh...” Dường như lão Hoàng đế bị thái độ của Lưu Phong chọc tức, quát lạnhmột tiếng rồi nói: “Lưu Phong, nói cho khanh hay, thiên hạ này chính là thiênhạ của trẫm. Không kẻ nào dám ăn nói như vậy với trẫm, kể cả khanh cũng khôngphải ngoại lệ”.
“Bệ hạ nói quá lời, vi thần không dám!” Lưu Phong không nhún cũng chẳng caongạo mà nói, đôi mắt gắt gao nhìn chòng chọc vào lão Hoàng đế, thần sắc khônghề thay đổi.
“Khanh không dám, có cái gì mà khanh không dám đây...” Nói tới đây, tâm tìnhlão Hoàng đế đột nhiên có hơi kích động, ngón tay lão trỏ thẳng vào Lưu Phongcả giận nói: “Lúc đầu chuyện của Ân Quí phi trẫm không hề tra xét. Nhưng màlại không nghĩ rằng khanh biến thành trẫm khích lệ, dám ngang nhiên quan tâmđến chính Thái tử phi. Nếu trẫm tiếp tục im lặng bỏ qua thì sau này trẫm còncó thể đối diện với đứa con đã mất của mình nữa hay không? Lưu Phong, trẫm chokhanh biết, nếu khanh không cho trẫm một lời tuyên bố thì khanh đừng mong rờikhỏi nơi này...” Nói xong trong đôi mắt của lão Hoàng đế thậm chí còn xuấthiện một tia sát khí.
Cùng lúc đó, Lưu Phong phát hiện trong hoa viên trước không bóng người, lúcnày đã thấy cao thủ tụ tập. Có cả cao thủ Chân Long vệ và Thiên Sư đạo.
Hiển nhiên, ngay từ đầu lão Hoàng đế đã bố trí nước cờ này. Lưu Phong sơ bộphỏng chừng lực lượng mà lão Hoàng đế thiết lập một chút. Xác định chính xáclà rõ ràng một cao thủ nguyên anh lực đảm bảo không cách nào mà rời đi. Đángtiếc a, Lưu Phong hắn lại có những bốn nguyên anh lực. Lực chiến đấu đủ để uyhiếp cả cao thủ thiên nhân kì. Nếu như hắn muốn chạy thì căn bản là đám phếvật này không cách nào ngăn cản.
“Bệ hạ, chuyện của Quí phi nương nương không có quan hệ tới thần!” Lưu Phonglạnh nhạt nói: “Thần và Thái tử phi điện hạ chỉ là quan hệ bằng hữu thuầnkhiết. Đây là lời giải thích của thần. Nếu người ép buộc thần thừa nhận điềugì, trừ phi người ban thánh chỉ thì đương nhiên thần sẽ dựa theo ý tứ củangười để nói. Bệ hạ là đế vương, thần là bề tôi. Vua muốn bề tôi chết, thầnkhông thể không chết. Càng huống gì chỉ vài lời thú nhận...”.
“Ngươi... Lưu Phong, khanh thực quá đáng...” Quá vô sỉ, lão Hoàng đế tức giậnđến đến điên người. Cho tới bây giờ, lão chưa từng thấy thần tử nào vô sỉ nhưLưu Phong. Rõ ràng tự mình phạm tội, vậy mà vẫn còn giữ được bình tĩnh. Mặtkhông đổi, tim không loạn, giống như người ngoài cuộc. Suy nghĩ nửa ngày thìngược lại, hắn nói như bị oan khuất vậy.
Nói tới oan khuất thì lão Hoàng đế cho rằng chính lão mới phải chịu oan khuất.Đại mĩ nhân như Ân Quí phi không thể vô duyên vô cớ tự nhiên mà mất tích.Trước kia thì nói lão không thể hành sự được, nhưng mà bây giờ đã khôi phụclại được hùng phong nam nhân. Khi nhớ lại chuyện cũ thì lão đều là một phenphẫn nộ thật khó mà chịu được.
“Bệ hạ, thần không thẹn với lương tâm!” Lão tử và Ân Quí phi thực sự yêu nhauchân thành, cần gì lão phải quan tâm đến chuyện còn chưa rõ. Còn về phần Tháitử phi điện hạ, Lưu Phong lại càng không cảm thấy có gì bất chính trong quanhệ. Cho đến bây giờ hai người bề ngoài vẫn duy trì quan hệ mẫu tử. Nói về quanhệ tiếp xúc thân thể thì cũng chỉ có vài lần ôm ấp nhau. Hơn nữa mỗi lẫn đềulà do Thái tử phi chủ động. Vả chăng cũng chỉ có luận bàn về chuyện quí trọngthương mến của mẫu thân với hài tử thôi sao.
Cẩn thận mà nói, Lưu Phong thực sự nghĩ rằng hoàn toàn mình chịu một chút ủykhuất.
“Bệ hạ, thỉnh người nói cho vi thần. Rốt cuộc là ai phỉ báng danh dự hạ thần ởtrước mặt người?” Nếu biết được nguồn cơn ủy khuất, Lưu Phong có thể chuẩn bịlấy lại thanh danh cho mình.
Lão Hoàng đế thoáng do dự một chút, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Chuyện Ân Quíphi đã qua, trẫm cũng không muốn nhắc lại. Nhưng mà việc khanh đang có quan hệbất chính với Thái tử phi cũng là sự thật. Bởi vì chuyện này do chính HoàngThái tôn tự mình nói ra với trẫm. Liệu khanh có nghĩ rằng nhi tử sẽ phỉ bángchính mẫu thân của mình sao? Nếu như không phải các ngươi làm quá phận thìtrẫm nghĩ Thái tôn cũng sẽ không cam chịu tiếng bất hiếu mà tố cáo với trẫmchuyện xấu xa của các ngươi”.
Lão hoàng đế càng nói càng tức: “Chả trách khanh sớm tối (nv: minh lí ám lí-công khai và ngầm) đều bảo vệ Phi. Trước kia trẫm thực không nghĩ ra nguyên cớtrong đó, nhưng giờ thì trẫm đã rõ ràng rồi”.
“Lưu Phong, sao bây giờ khanh không nói một lời nào cả?” lão Hoàng đế đắc ýcười cười, trên mặt lộ ra một vẻ băng giá, trong đôi mắt đã lóe lên sát ý.
Ta kháo, rõ ràng không ngờ là cái đồ tiểu súc sanh kia. Lưu Phong vạn lầnkhông thể nghĩ tới việc hiển nhiên là Thái tôn giả mạo kia lại phỉ báng danhdự của mình. Chẳng trách bộ dạng lão Hoàng đế một mực tin tưởng mà không hềnghi ngờ.
Nhưng mà nói đi thì phải nói lại. Có Thái tôn làm chứng mà lão Hoàng đé tintưởng thì là chuyện rất bình thường. Xem ra quan hệ của Thái tử phi và Tháitôn cũng đã tới trạng thái không thể hòa hoãn. Nếu không thì hắn cũng sẽ khôngnói ra chuyện như vậy trước mặt lão hoàng đế.
Với ý nghĩa nghiêm khắc mà nói thì đích thực là Thái tôn phỉ báng. Bởi vì chođến giờ thì Lưu Phong và Thái tử phi vẫn dừng lại, chưa hề có vượt qua l�nghĩa dù chỉ một bước.
“Bệ hạ, thần có chuyện muốn nói, lời của Thái tôn vị tất đã là sự thật” LưuPhong hừ một tiếng rồi nói: “Thần sớm đã nhận được tin tức nói rằng quan hệgiữa Thái tử phi điện hạ và Thái tôn rất trầm trọng. Giờ suy nghĩ lại thì đíchthực là như thế. Nếu không thân làm nhi tử mà Thái tôn lại phỉ báng mẫu thâncủa mình như thế. Hơn nữa, quan hệ giữa vi thần và Thái tôn luôn luôn tồi tệ.Đối với vi thần thì Thái tôn vẫn ghi hận trong lòng. Lần này hẳn là Thái tôntỉ mỉ xếp đặt mưu kế nhất tiễn hạ song điêu, thực sự là tinh vi... Bệ hạ làđấng minh quân sắc sảo. Hi vọng không để cho kẻ tiểu nhân bịt mắt mà tự dưnglàm oan uổng cho kẻ bề tôi trong sạch”.
“Khanh nói Thái tôn phỉ báng...” Lão Hoàng đế vốn đã tin chắc không hề nghingờ, nay được Lưu Phong nhắc nhở nên ngài thấy không cần phải tra cứu gì nữa.Trong khoảng thời gian này thì quan hệ mẫu tử bọn họ đích thực không tốt. Hoặclà nói rằng rất tệ, tệ đến mức gần giống như là thù địch. Nếu như điểm này cơhồ còn chút nghi ngờ thì vẫn còn có lời của Lưu Phong, quan hệ của hắn vớiThái tôn rất trầm trọng, đó quả là sự thực.
Vừa nghĩ như vậy, lão Hoàng đế chợt hiểu rằng mình cũng có chút khinh suất.Hẳn là đầu tiên nên tra xét đã, sau đó hãy gọi Lưu Phong đến đối chất. Còn làmnhư thế này thì có hơi không tốt. Nếu là thần tử bình thường, lão có thể dùngquyền vua chúa áp đặt. Chẳng kể cái gì mà oan uổng hay không oan uổng, cho dùgiết nhầm mười người mà không bỏ sót một người thì mới là vương đạo. Nhưng màLưu Phong thì khác, hắn không giống như những thần tử bình thường. Khoan nóiđến thân thế đến giờ còn chưa rõ ràng của hắn, trong tay hắn điều khiển thếlực làm cho lão hoàng đế không thể không kiêng kị ba phần. Càng chính yếuchính là bây giờ Lưu Phong cũng lão Hoàng đế đang hợp tác nhiều mặt, hai bênđều có rất nhiều lợi ích chung. Ví dụ mà nói, Lưu phong và lão Hoàng đế đã sớmđạt thành hiệp nghị hai bên chia đôi lợi nhuận từ Bách dã và Trường thanh. Còncó bộ phận Thiên Thượng Nhân Gian tại kinh đô, Lưu Phong cũng đã hứa để lãoHoàng đế lấy hai phần. Hơn nữa lão cũng cần Lưu Phong đối kháng Yến vương,Đông cung. Cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, chưa tới thời điểm cuối cùngthì không thể động tới Lưu Phong.
“Bệ hạ, xin người cho triệu Thái tôn tới đây, vi thần nguyện đối chất với hắntrước mặt người!” Lưu Phong thấy vẻ mặt chần chừ của lão Hoàng đế, lập tức ravẻ thập phần tức giận mà ép từng bước.
Lão Hoàng đế hít sâu một hơi, do dự một chút rồi nói: “Ái khanh, trẫm sẽ triệtđể điều tra việc này. Nếu quả thực là Thái tôn cố tình phỉ báng thì trẫm sẽtrả lại công đạo cho khanh. Nhưng mà, như trẫm đã nói lúc nãy, nếu quả thựckhanh có ý đồ với Thái tử phi thì trẫm sẽ không bỏ qua cho khanh”.
“Bệ hạ, vi thần sẽ không bỏ qua chuyện này, cho dù có là Thái tôn” Lưu Phongcũng buộc lòng nói một câu.
Lưu Phong thực sự là rất tức giận. Đồ tiểu vương ngu xuẩn này, ngươi phỉ bángta thì không nói, nhưng mà đến ngay cả danh dự của lão nương mình mà cũngkhông thèm để ý. Loại người này, nhi tử như vậy thì thực sự súc sanh cũng kobằng!
Lưu Phong quyết định quay đầu rời khỏi ngự hoa viên đi tìm Thái tôn để nói“chuyện phiếm”. Thứ nhất là nghe một chút về nguyên nhân khiến mẹ con bọn họtrở thành kẻ thù. Thứ hai là thuận tiện giáo huấn cho hắn một chút, để chotương lai sau này không bị hắn đâm chết từ sau lưng.
“Ái khanh, trẫm không thể để cho khanh làm càn. Trẫm sẽ triệt để điều tra rõràng mọi thứ” Nói xong, thần sắc lão hoàng đế dần dần hòa hoãn một chút: “Áikhanh, bây giờ thế cục kinh đô hỗn loạn. khanh là bậc lương đống của đế quốc.Trẫm hi vọng khanh không vì việc nhỏ này mà làm ầm ĩ. Lấy việc quốc gia đại sựlàm trọng. Chuyện của khanh và Điềm nhi hôm nay không nói tới nữa. Trẫm muốnhỏi khanh, khanh xem thế cục thế cục kinh đô như thế nào? Chân Long vệ đã điềutra ra, gần đây có rất nhiều loại cao thủ khác nhau xuất hiện ở kinh đô. Dườngnhư mục tiêu của bọn họ là trẫm? Đúng rồi, trẫm còn biết khanh đã âm thầm ngăncản thế lực này. Xem ra khanh đích thực là đại đại trung thần a, trẫm không hềcó nhìn nhầm người...” Nói tới đây, lão Hoàng đế nở nụ cười. Lưu Phong cho dùlà có chút không phải, nhưng mà đích xác thì coi như lão không nhìn nhầm. Từkhi Lưu Phong xuất hiện đến giờ rõ ràng hắn đã giúp lão rất nhiều. Không phảilão Hoàng đế là người không rõ. Cẩn thận mà xét thì kể từ khi Lưu Phong xuấthiện đến giờ, đích xác là hắn cũng đã giúp lão rất nhiều. Hắn cũng lại cứu lãovài lần. Đúng như Trương Thiên Sư năm đó đã nói, hắn đích thực là một nhântài.
