Hi Du Hoa Tùng
Tiểu tử, đừng vội đắc ý!” Huyết đạo nhân cười kì quái, một phen tung huyếtkiếm như mưa kín không kẽ hở. Tứ phía nhất thời bị một đạo huyết khí bao phủ.Từ xa nhìn lại giống như một đạo long quyển (gió xoáy) huyết sắc nhằm hướngLưu Phong cuộn tới.
Lưu Phong thấy Huyết đạo nhân chủ động tấn công, khóe miệng hiện ra một nétmỉm cười quen thuộc không đổi. Rồi kiếm quyết đột nhiên biến hóa. Kiếm thế vừamới ào ạt mà đến, giờ phút này lập tức trở nên âm nhu vô cùng. Một đạo kiếmthế nhất thời hóa thành mười đạo, trăm đạo thậm chí ngàn vạn đạo. Trong nháymắt phá tan tinh phong huyết vũ, lại chiếm thế thượng phong.
Huyết đạo nhân thầm kêu không ổn, vội vàng lui về phía sau. Nhưng mà đã khôngcòn kịp nữa rồi. Tốc độ lão lại tăng nữa. Bất quá Lưu Phong cũng nhanh chóngtoàn lực thi triển thất tinh bộ.
Trong khi nói, Hạo thiên kiếm trong tay hắn đã nhằm đến cổ Huyết đạo nhân.
Trong thời khắc chỉ treo mành chuông, Huyết đạo nhân đột nhiên há mồm phun ramột ngụm hắc huyết. Dùng phương pháp huyết độn nhanh chóng thoát khỏi kiếm thếcủa Lưu Phong, do đó tránh được một kiếm kia.
Lưu Phong nhếch miệng cười: “Tốt lắm, nhưng thật ra ngươi không tiếc tinhhuyết của mình. Bất quá ta muốn biết nói cho cùng ngươi có bao nhiêu tinhhuyết để dùng đây?”
Huyết đạo nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Phong, trong lòng thoáng do dự mộtchút. Đột nhiên từ trong ngực lão lấy ra một cái bình sứ nhỏ to bằng đầu nắmtay. Từ trong đó lấy ra một khỏa đan dược màu đỏ giống như hình người.
“Tiểu tử, ta đã coi thường ngươi. Ta thừa nhận bây giờ ta không phải là đốithủ của ngươi. Nhưng rồi sẽ nhanh chóng khác thôi...”Huyết đạo nhân oán hậnliếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, rồi lấy một khỏa đan dược kia chỉ một ngụm mànuốt xuống.
“Đây là Huyết thần đan, ta lợi dụng một trăm nguyên anh cùng huyết rắn lột đểchế luyện. Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi” Huyết đạo nhân kì quái nói.
Lưu Phong không nghĩ vậy, định dùng một kiếm kết liễu Huyết đạo nhân. Độtnhiên cảm ứng được khí tức Huyết đạo nhân đang nhanh chóng tăng lên, sát khícũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Quái lạ, huyết thần đan kia chẳng lẽ lại thần kì như vậy?
Lưu Phong âm thầm tự nhủ. Hắn cũng không biết bình sứ kia có còn nữa không.Nếu hắn có thể chuẩn bị được mấy khỏa, tương lai nếu gặp cường địch thì có thểtrong nháy mắt tăng thực lực lên vài lần, cũng còn lực ra một đòn quyết định.
“Lão đạo, không nghĩ trên người ngươi lại còn có bảo bối huyết thần đao nhưvậy. Không bằng còn thừa ngươi đem tất cả cho ta, có lẽ ta sẽ lo lắng tha chongươi một mạng” Đúng là Lưu Phong mạnh miệng nói vậy, nhưng mà tục ngữ có câuthua người chứ không kém thế. Cho dù thế nào cũng không thể để sĩ khí yếutrước (lực).
“Tiểu tử, ngươi mồm mép lợi hại (nha tiêm chủy lợi – răng sắc mồm nhọn). Nhưngmà lão rất nhanh sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta” Huyết đạo nhân hung tợnnói: “Ngươi bức lão ăn huyết thần đan, lão sẽ bắt ngươi phải trả giá lớn” LưuPhong cũng không biết, kì thật huyết đạo nhân bất đắc dĩ mới phải ăn vào huyếtthần đan. Nhiều lần giao thủ đã cho lão tự biết không phải đối thủ của LưuPhong cho nên mới quyết định như vậy. Huyết thần đan xác thực thần kì, nhưngmà cũng không giống kiểu như Lưu Phong nghĩ. Không nói luyện chế phi thườngkhó khăn, hơn nữa sau khi dùng có tác dụng phụ rất lớn. Sau khi tu vi tạm thờicủa Huyết đạo nhân biến mất, cần thời gian đến ba ngày tĩnh dưỡng. Nếu như lãokhông thể trong vòng một canh giờ giải quyết được đối thủ thì chỉ còn conđường chết. Kể cả không tính điều này, tu vi sau ba ngày mà khôi phục lại đượccũng sẽ giảm đi ba thành so với trước. Cho nên nói, nếu không cần thiết, nếutình hình không phải lúc sinh tử tồn vong, Huyết đạo nhân cũng không dễ dàngăn vào huyết thần đan mất ba trăm năm tâm huyết mới luyện chế được.
“Lão đạo sĩ, bớt sàm ngôn đi. Hãy cho ta xem rốt cuộc ngươi có bao nhiêu đạibản lĩnh” Thần sắc Lưu Phong dần dần ngưng trọng lại, hai tròng mắt gắt gaochăm chú nhìn Huyết đạo nhân.
Huyết đạo nhân cười lạnh một tiếng. Cũng không nói gì mà chậm rãi đi tới, tiếpcận Lưu Phong.
Đừng nhìn cước bộ Huyết đạo nhân lúc này thong thả, nhưng mà khí thế của lãoqua mỗi bước đến gần lại gây cho Lưu Phong cảm giác đè nén lớn lao. Nếu khôngphải hắn đã đột phá Thái âm thất tinh quyết tầng thứ sáu, đối mặt với áp lựcnhư vậy vị tất hắn đã có thể thủ vững được.
Huyết đạo nhân vốn là tu chân thiên nhân kì, bây giờ dưới tác dụng của huyếtthần đan, tu vi đột nhiên tăng lên mấy lần. Có thể tưởng tượng ra áp lực lãogây cho Lưu Phong.
Huyết đạo nhân đem khí tức Lưu Phong phong tỏa chặt chẽ. Sát khí cường đại baotrùm xung quanh, giống như phủ kín hết thảy góc độ.
Lưu Phong phát hiện, nếu như mình không đánh mà lùi, căn bản ngay cả đườngtrốn chạy cũng đều tìm không ra. Bất quá Lưu Phong cũng không nghĩ tới khôngđánh mà chạy. Quả thật giờ phút này Huyết đạo nhân rất lợi hại, nhưng chưamạnh tới mức để Lưu Phong rơi vào tình cảnh buộc trốn chạy.
Ngược lại, sự mạnh mẽ của Huyết đạo nhân cũng kích động chiến ý Lưu Phong xuấtra tới mức lớn nhất.
Một cỗ chiến ý ngất trời từ đáy lòng bùng phát, gặp Hạo thiên kiếm trong tayliền kêu vù vù bất tận, tựa hồ như thấy được địch thủ cường đại mà hưng phấnkhông thôi.
“Tiểu tử, quả nhiên ngươi đủ mạnh, ngay cả dưới tám phần khí thế của lão hămdọa mà vẫn còn có thể thản nhiên. Không hổ là chủ nhân Hạo thiên kiếm” Huyếtđạo nhân thay đổi sự ngạo mạn mới rồi, thu liễm thần sắc, không khỏi âm thầmmắng người của Huyền hoàng môn. Nhân vật lợi hại như thế này mà lại nói chỉ cóNguyên anh kì, thực là trò cười.
“Lão cũng không tin, lão toàn lực ra tay mà ngươi còn có thể thản nhiên nhưthế” Nói xong Huyết đạo nhân lập tức tăng sức lực, một cỗ khí thế cường đạihơn mãnh liệt nhằm hướng Lưu Phong tiến tới.
Lưu Phong tất nhiên không chịu yếu thế, tứ đại nguyên anh nhất tề chuyển động,chống lại uy thế của Huyết đạo nhân. Sự thật chứng minh, sức mạnh của Huyếtđạo nhân cũng có giới hạn. Lão còn chưa tới mức Lưu Phong không thể thắng nổi.
Cho mới đến gần đây thôi, có thể làm cho Lưu Phong sinh ra ý nghĩ không đánhmà lui thì chỉ có mỗi một người, đó là di nương Thu Sương.
Cho tới giờ trước mặt Lưu Phong, Thu Sương không hề thi triển uy áp gì hết.Nhưng mỗi lần trước mặt Thu Sương, Lưu Phong đều cảm thấy được mình so vớinàng cũng giống như một bước chân so với biển.
Từng bước di chuyển của Huyết đạo nhân sức mạnh liền gấp rút chia ra.
Lưu Phong tìm cơ hội vung kiếm đạp thất tinh bộ hướng Huyết đạo nhân đâm tới,nhất thời bao phủ mọi yếu huyệt trên người lão.
Huyết đạo nhân lăng không như bay lên, giống hệt tia chớp né qua kiems thế củaLưu Phong, rồi kích mạnh chính diện Lưu Phong.
Lưu Phong hoành kiếm phòng thủ, sau đó đâm lại mấy kiếm bức lui Huyết đạonhân.
Huyết đạo nhân tấn công vài lần không có kết quả. Trong lòng lo lắng vì thờihạn một canh giờ kia mà có chút bối rối, không khỏi liền lộ ra một sơ hở nhonhỏ.
Lưu Phong nhạy bén nắm được thời cơ chiến đấu vừa mới lướt qua, Hạo thiên kiếmdùng lực lượng mạnh mẽ đột phá tráo khí phòng ngự của Huyết đạo nhân đâm thẳngvào ngực hắn.
Lưu Phong toàn lực thi triển một kiếm, khí thế sắc bén vô cùng. Hạo thiên kiếmlóe lên quang huy tử kim sắc, sức mạnh làm không khí xung quanh phát ra âmthanh gào rít, khí thế thực kinh người.
Huyết đạo nhân trong lúc vội vàng không cách nào tránh được phong mang. Nhưnglại không dám chính diện tiếp chiêu nên chỉ có thể nghiêng người lui bước.Nhưng dù như vậy một đạo kiếm khí cũng đã chém tới cánh tay phải lão.
“A!”.
Sau một tiếng kêu đau đớn, một cỗ hắc huyết nhất thời từ miệng vết thương phunmạnh ra.
Nhìn Huyết đạo nhân bị máu tươi bao trùm nửa người, khóe miệng Lưu Phong lộ vẻtàn nhẫn. Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình. Hắn đắc thếkhông buông qua kẻ địch, cước đạp thất tinh bộ, Hạo thiên kiếm trong tay kiếmquang đại thịnh. Bấm đốt niệm chú kiếm quyết, ngàn vạn đạo quang huy tử kimsắc phô thiên cái địa nhằm hướng Huyết đạo nhân công kích.
Huyết đạo nhân vội vàng phong bế vài đạo kinh mạch cánh tay phải, lập tức huyvũ huyết kiếm trong tay. Từ trong người bắn ra một đạo huyết vụ ngăn cản kiếmkích điên cuồng của Lưu Phong.
Vụ khí huyết sắc cùng quang huy tử kim sắc của hạo thiên kiếm cuồn cuộn nổilên, giữa không trung không ngừng va chạm giao kích. Kình khí cường đại liêntiếp bắn ra tứ phía, bầu không khí xung quanh không ngớt vang lên từng tràngâm thanh.
“Tiểu tử, ta phải giết ngươi!” Sau khi dùng huyết đan lại đánh chỉ có thể thủ,không thể công làm cho Huyết đạo nhân có chút phát điên. Cứ tiếp tục như vậythì sau một canh giờ lão chỉ còn có thể chờ chết.
Nghĩ tới đây, Huyết đạo nhân giận quát một tiếng, nhất thời đem lực lượng toànthân bức tới huyết kiếm nhằm hướng Lưu Phong hung hăng bổ tới.
“Oanh long!”
Sau một tiếng nổ thật lớn, huyết sắc kiếm quang tanh hôi của Huyết đạo nhân đãáp chế kiếm quang tử kim sắc của Hạo thiên kiếm. Lưu Phong không khỏi cả ngườirun lên vội vàng lui về phía sau.
Cho dù uy lực kiếm thế có lớn, với lực lượng tuyệt đối trước mặt vẫn không thểxoay chuyển thế cục. Một kiếm kia của Huyết đạo nhân chiêu thức bình thường,nhưng lại hơn ở lực lượng cường đại.
Ngay khi Lưu Phong dụng thuấn gian lui về phía sau, Huyết đạo nhân cầm kiếmcấp tốc đuổi theo. Đến lúc này, thế công thủ rốt cuộc bị đảo ngược, Huyết đạonhân tạm thời chiếm thế thượng phong.
Huyết đạo nhân từ lúc xuất đạo tới nay giao thủ cùng người khác, đến hôm naymà chịu bế tắc như thế này vẫn là lần đầu tiên từ khai thiên tích địa.
Tuy rằng với lão mà nói Lưu Phong chỉ là hạng người vô danh. Nhưng lúc này lãođã không dám xem thường Lưu Phong nữa. Lão biết rõ, vấn đề bây giờ không phảicó thể cướp được Hạo thiên kiếm hay không. Lão còn lo lắng hơn nhiều làm thếnào mà có thể toàn thân thoát ra. Kì hạn một canh giờ đã trôi qua một phần ba,nhưng lão vẫn không có cách xoay xở với Lưu Phong. Với lão mà nói, tình thếkhông có gì lạc quan.
Tận đến lúc này mà vẫn bị Lưu Phong dắt mũi đi, chỉ có thể thủ chứ không thểcông. Nay vừa khó khăn đoạt lại quyền chủ động, Huyết đạo nhân tự nhiên sẽkhông bỏ lỡ cơ hội tốt.
Huyết kiếm huy vũ xuất ra một đạo xích hồng huyết mang tanh hôi. Huyết vụ xungquanh căn bản đã bị Lưu Phong xua tan nay lại trở nên dày đặc, đem toàn thânLưu Phong cuộn vào trong đó.
Lưu Phong cắn chặt răng thần sắc nghiêm nghị, chấn hưng tinh thần giơ kiếmphản kích. Đối thủ hiếm có như vậy, cơ hội gặp gỡ cũng không nhiều.
Lúc này lại khác biệt với khi trước, chiến cục nghịch chuyển. Huyết đạo nhânchiếm giữ thế công kích, còn Lưu Phong thì có chút bị động. Gặp chiêu đốichiêu, lấy phòng ngự là chính.
Nhưng mà kết cục cuối cùng bây giờ còn khó mà nói.
“Đi chết đi!” Huyết đạo nhân lại một lần nữa hơi thiếu kiên nhẫn giận quát mộttiếng, huyết kiếm gào thét quét ngang mà tới. Lưu Phong huy kiếm đón đánh, haingười chiến cùng một chỗ.
Sau mấy chiêu hai người lại tách ra, mỗi bên song phương tự mình hung tợn nhìnchằm chằm đối phương.
Từng giây từng phút (nhất phân nhất khắc) thời gian trôi qua thì Huyết đạonhân ngày càng sốt ruột. Với lão thời gian chính là sinh mệnh.
“Tiểu tử, ngươi phải chết!” Ánh mắt Huyết đạo nhân trầm xuống, thân mình xoaytròn mạnh mẽ. Toàn thân bỗng dưng vọt cao vài thước rồi lăng không nhanh hơnchim, lão lại phát ra một trận tinh phong huyết vũ hướng Lưu Phong quét tới.
Lưu Phong tựa hồ cũng thấy một ít manh mối, đột nhiên hắn quay đầu bỏ chạy.Thất tinh bộ đối với thời gian có thể tăng tốc độ, dùng vào chạy trốn thì chohiệu quả không ngờ.
Đương nhiên, giờ phút này Lưu Phong cũng không nghĩ bỏ đánh tháo chạy, chủ yếulà trong lòng hắn đột nhiên hiểu ra một ít. Trực giác nói cho hắn biết đandược kia có hạn chế về mặt thời gian. Vạn vật trên đời không có gì là tuyệtđối. Đan dược kia có thể tăng tu vi lên mấy lần, tất nhiên cũng sẽ không liêntục được lâu lắm.
Huyết đạo nhân một chiêu đánh hụt, trong lòng hoảng hốt. Bà nó ơi, nếu tiểu tửnày không đánh mà chạy thì lão xong rồi. Chỉ cần đến lúc hết giờ thì cho dù làphàm nhân mà lão coi là con kiến cũng có thể dễ dàng giết chết lão.
“Tiểu tử, đừng chạy!”
Huyết đạo nhân nổi giận gầm lên một tiếng, tựa như bóng hình hóa thành một đạohuyết quang đuổi theo.
Đến lúc này, trận chiến hai người biến thành một cuộc truy đuổi.
Huyết đạo nhân đem tuyệt kĩ như ảnh tùy hình (như bóng với hình) của mình pháthuy tới cực độ. Nhưng mà trước sau không thể tiếp cận Lưu Phong, mối lần chệchhường đều vì thiếu một chút. Nhưng chỉ có một chút như vậy khiến cho lão khôngcách nào công kích.
“Xú tiểu tử, tức chết ta!” Huyết đạo nhân một mặt truy theo, một mặt cáchkhông phát kiếm. Tuy rằng hiệu quả công kích cũng không rõ rệt, nhưng lúc nàycũng chẳng còn biện pháp nào khác.
Cảm nhận được bộ dáng nhớn nhác của Huyết đạo nhân, Lưu Phong càng khẳng địnhhơn nữa phỏng đoán của mình. Đem thất tinh bộ phát huy tới cực điểm mà tránhné Huyết đạo nhân.
Một lúc sau lại xuất hiện thêm trở ngại.
Thất tinh bộ dưới tình huống gấp rút phi thường tiêu hao tu vi. Lúc này LưuPhong đã có chút hết hơi. Tuy rằng tứ đại nguyên anh thông qua tuần hoàn cóthể không ngừng bổ sung nguyên anh lực tiêu hao. Nhưng mà tốc độ bổ sung sovới mức tiêu hao thật là không thể so sánh.
Trong khi đó Huyết đạo nhân lại liều mình dốc sức (bính mệnh chi tâm) khônggiữ gì nữa. Đem bản lĩnh toàn thân thi triển hết, mấy lần suýt đánh trúng LưuPhong.
“Phanh!”
Một tiếng, ngay khi thân hình Lưu Phong vừa mới hiện lên, một đạo kiếm manghuyết sắc đánh trúng mặt đất phía sau hắn.
“Nguy hiểm thật!”.
Ngay lúc Lưu Phong âm thầm may mắn, đột nhiên tâm sinh cảnh giác, một đạo kiếmkhí sắc bén đã nhằm chính diện hắn đánh tới. Lưu Phong vội vàng hạ thấp thânmình ***g lên chạy trốn vài chục bước. Nhưng mà một cỗ huyết vụ tanh hôi vẫnđánh trúng chân phải hắn.
Đùi phải Lưu Phong tê dại một trận, tốc độ nhất thời liền chậm hẳn lại.
“Ha ha, tiểu tử. Xem ngươi bây giờ còn chạy như thế nào!” Huyết đạo nhân thấychân phải Lưu Phong bị thương, lập tức cười to. Vội vàng huy vũ một đạo kiếmquang sắc bén hướng Lưu Phong chém tới. Giờ hắn xem ra Lưu Phong phải chếtkhông nghi ngờ gì nữa.
