Hi Du Hoa Tùng
“Đừng sợ, không được loạn, kết thành trận hình!” Trận chiến trước mặt Kim TríThành tuy rằng đã cho đánh giá về thực lực thần thánh quân đoàn, nhưng mà bâygiờ xem ra hắn còn đánh giá chưa đủ. Tướng sĩ thần thánh quân đoàn căn bảnkhông phải là người, bọn họ là ác ma, ác ma giết người. Bọn họ điều khiểnnhững lực lượng mà căn bản là quân đội loài người có khả năng có được. Ngoạitrừ mấy tướng sĩ thần thánh quân đoàn lúc trước bị bắn chết do vận khí trongtrận mưa tên, cho đến giờ bọn họ tựa hồ như không bị tử vong. Ngược lại từngđám binh lính cao lệ lại bị mất mạng.
“Ngăn chặn địch quân tái lập trận hình!” Thiên Đại cả giận hô to một tiếng,lập tức tự mình vọt tới giống như mãnh thú, tựa như cơn lũ.
Đáng thương cho trận tuyến đầu của đại quân cao lệ vừa bị rối loạn chưa kịp bốtrí lại, thì một lần nữa lại như ở trong thòng lọng xiết cổ.
Thần thánh quân đoàn là trọng kị binh, nhưng bọn họ hành động cũng cực kìnhanh, uy thế cũng mạnh mẽ như vậy. Căn bản là không cho đại quân cao lệ cóthời gian tạm nghỉ.
Mặc dù trên chiến trường quân bản bộ của Lưu Phong chỉ có một vạn người thầnthánh quân đoàn tham gia chiến đấu. Nhưng nhờ vào ưu thế tác chiến kị binhlinh hoạt cùng với lực công kích mãnh liệt đã chống lại đại quân cao lệ gấphơn mười lần đang vây xung quanh.
“Binh sĩ, sát a, thoải mái giết đi. Chủ công có nói lần này không cần tùbinh”. Hắc Vân một mặt gào thét, một mặt ra sức chém giết địch nhân vây xungquanh mình. Thần thánh quân đoàn chỉ có không ngừng trải qua thử thách đẫm máumới có thể liên tục nâng cao sức chiến đấu. Lúc này mệnh lệnh không lưu ngườisống chẳng những làm cho tướng sĩ hưng phấn, mà ngay cả cao thủ như Hắc Vân vàThiên Đại cũng hăng hái không thôi.
Tướng sĩ thần thánh quân đoàn không ngừng gào thét, thỏa thích phát tiết tâmtình mình.
Tuy rằng nhân số không nhiều, nhưng giờ phút này ở trên chiến trường lại cóthể nghe rõ ràng âm thanh bọn họ hò hét.
Giờ phút này Kim Trí Thành đúng là khóc không ra nước mắt. Thảm kịch lo lắngtrước trận chiến đã xảy ra. Mới khai chiến được một lúc mà số lượng đã khôngchiếm được ưu thế gì trong trận chiến này.
Trên chiến trường to lớn như vậy, đại quân cao lệ đã hoàn toàn lâm vào hỗnloạn. Sức chiến đấu của đối thủ thực sự quá cường hãn, chiến thuật thực sự rấtkì dị, diễn biến chiến đấu cũng thực sự quá nhanh.
Binh lính cao lệ căn bản là không thể thích ứng với chiến tranh như vậy.
“Các tướng sĩ, không được hoảng loạn, chúng ta đông người. Mọi người tập trunglại, mười đánh một, không... một trăm đánh một. Chúng ta không sợ hãi, chúngta nhất định thắng lợi” Tuy rằng những lời này có chút lừa mình dối người,nhưng thân làm thống soái, Kim Trí Thành rất rõ ràng. Trong thế cục hỗn loạntại đây, sĩ khí là phi thường trọng yếu.
Rất nhanh dưới sự chỉ huy của Kim Trí Thành, một ít lão binh so với nhiềuchiến đội đã nhanh chóng tỉnh ngộ, từ từ thu nạp trận hình kết thành hàngphòng ngự mới. Nhưng mà điều này cũng không thay đổi được gì. Sức chiến đấucùng tố chất tâm lí khác nhau quá lớn làm cho binh lính cao lệ ở mọi nơi bịthần thánh quân đoàn đánh chính diện không chịu nổi một đòn. Bọn họ rốt cụcvẫn không thoát được vận mệnh bị đồ sát.
Trên chiến trường hỗn loạn, một đám binh lính cao lệ rên rỉ dưới gót sắt củathần thánh quân đoàn. Những mẩu chân tay cụt cùng máu tươi bắn vọt lên khôngtrung. Bọn họ lấy mạng mình mà tạo thành uy danh cho thần thánh quân đoàn.
Đợt công kích thứ nhất, thần thánh quân đoàn trả giá hơn trăm tính mạng, đồsát một vạn binh lính cao lệ. Ngoài ra còn khiến cho hơn năm vạn binh lính caolệ mất sức chiến đấu.
Đứng trên tháp lâu Lí Huyền Thủy tận mắt trông thấy một màn kinh ngạc này. Hắnthực sự khó tưởng tượng được, sự tình vì sao mà lại phát triển thành ra dạngnày.
“Kim Trí Thành, ngươi là đồ ăn hại. Đứng vững cho ta, ta không thể thua, takhông thể thua a” Lí Huyền Thủy hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt thậm chí hơi biếndạng. Hắn không ngừng truyền đạt mệnh lệnh cho thuộc hạ thân tín bên mình, đểKim Trí Thành quyết giữ vững phòng tuyến thứ nhất.
Phỉ Nhi đứng một bên cau mày, cười lạnh nói: “Lão ngũ, ta nói rồi, ngươi cănbản không phải là đối thủ của thần thánh quân đoàn. Ngươi không nghe, bây giờngươi thấy chưa. Hiện rút quân về phòng thủ vẫn còn kịp, hơn nữa trong thànhvẫn còn hơn mười vạn đại quân. Ngươi ít nhất có thể tập hợp được hai mươi vạnđại quân giữ thành” Tuy rằng Phỉ Nhi là nô lệ của Lưu Phong, nhưng nàng cũngkhông muốn trơ mắt nhìn binh lính nước mình đi chịu chết.
“Im miệng!”.
Lí Huyền Thủy đỏ ngầu con mắt, nhìn Phỉ Nhi rống lên: “Tứ tỉ, ta biết ngươicười nhạo ta. Nhưng mà ta không cần. Ta muốn dùng sự thực chứng minh, ta sẽkhông thất bại. Ta muốn tự tay chặt đầu Lưu Phong. Chứng minh với ngươi, sovới tam ca ta ưu tú hơn nhiều, ta mới là đứa con ưu tú nhất của phụ vương”.
Phỉ Nhi âm thầm thở dài, thầm nghĩ lão ngũ quả là ngu xuẩn. Có lẽ hắn đã điênrồi, nhưng mà tiếc thay cho đám lính này.
“Lão ngũ, ta không có ý tứ gì khác. Ta chỉ không mong muốn bởi vì sai lầm củangươi mà nhiều binh sĩ uổng phí mạng sống” Phỉ Nhi cố nén ác cảm trong lòng,kiên nhẫn khuyên bảo.
Lí Huyền Thủy hừ một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn Phỉ Nhi một cái nói: “Tứ tỉ,ngươi đừng đóng giả làm người tốt trước mặt ta. Ngươi là dạng người gì tronglòng ta rất rõ ràng. Ở trong lòng ngươi chỉ có tam ca, chỉ có quyền lực. Ngươilo lắng cho sự sống chết của binh lính, thực là buồn cười. Ngươi vẫn sợ ta lậpnên công lao sự nghiệp”.
“Hôm nay ta cho ngươi xem, ta làm như thế nào lập nên công lao sự nghiệp. Đợilát nữa ta sẽ đích thân mang binh tác chiến, ta nhất định xoay chuyển chiếncuộc” Lí Huyền Thủy đột nhiên cười ha hả: “Thần thánh quân đoàn quả thật tácchiến dũng mãnh. Đáng tiếc ngươi đừng quên, bọn họ cuối cùng cũng chỉ có mộtvạn người. Khí lực con người khi đã dùng hết, ba mươi vạn người a, cho dù đạiquân của ta có đứng yên kệ cho bọn họ đi giết chỉ sợ cũng đến một nửa chếtmệt”.
“Ngu ngốc, ngươi cho rằng đại quân bản bộ của ngươi có thể đánh đến khi khôngcòn người nào sao?” Phỉ Nhi khinh thường phản bác.
“Vậy thì ngươi chờ coi đi” Lí Huyền Thủy tràn đầy tự tin nói: “Bản vương tử tựmình tác chiến, chắc chắn nâng cao sĩ khí, thắng lợi tất thuộc về ta!”.
“Ngươi sẽ hối hận cho mà xem” Phỉ Nhi cũng không coi trọng việc Lí Huyền Thủythân chinh ra trận.
Nếu như đối thủ không phải là thần thánh quân đoàn, có lẽ việc Lí Huyền Thủytự mình tham chiến có thể nâng cao sĩ khí xoay chuyển chiến cuộc. Nhưng mà bâygiờ xem ra, chuyện đó căn bản là không có khả năng.
Thần thánh quân đoàn chiến đấu dũng mãnh, thủ đoạn tàn nhẫn. Những cảnh tượngđẫm máu như vậy, căn bản là binh lính cao lệ không có khả năng chịu nổi. Đứngtrên tháp lâu, ngay cả Phỉ Nhi cũng muốn nôn mửa.
Quang cảnh trước mắt thực sự rất tàn nhẫn.
Hắc Vân tu luyện đến giờ gặp phải bình cảnh (nút thắt). Dựa theo chỉ điểm củaThu Sương hắn phải đạt được “sát phạt chi tâm” mạnh mẽ, nếu không tu vi rấtkhó tăng thêm một bước.
Trận chiến hôm nay là cơ hội tốt nhất cho hắn hoàn thành sát phạt chi tâm.
Giờ phút này, hắn đem quyền chỉ huy quân dưới trướng giao cho phó tướng. Tựmình thoát li trận hình, hai mắt đỏ đậm, hai tay nắm chặt chiến đao vọt vàotrong đại quân cao lệ không ngừng chém giết.
“Bổng tử kia, chủ công nói các ngươi là tộc người thấp kém nhất thế giới, tamuốn giết sạch các ngươi!” Hắc Vân sải bước xuyên qua trận hình địch quân. Mộtmặt gào hét, một mặt không ngừng gặt hái sinh mệnh binh lính cao lệ. Chỗ nàochỉ cần có hắn sẽ nổi lên một trận huyết vũ. Dần dần toàn thân hắn đều bị máutươi nhuộm đỏ, lắc lư như một ác ma đến từ địa ngục.
“Chủ công, quân địch cường đại quân ta không có khả năng địch lại. Mời ngườilấy đại cục làm trọng hạ lệnh cho tàn quân vào thành cố thủ” Kim Trí Thànhliều chết quay trở về thỉnh cầu Lí Huyền Thủy lui binh.
Sao mà Lí Huyền Thủy quát lạnh một tiếng, cả giận nói: “Ngươi thật ăn hại vôdụng, chỉ biết nâng cao sĩ khí người khác, tiêu diệt uy phong của mình. Nếungươi sợ chết thì mau về giữ thành, xem bản vương tự mình mang binh tiêu diệtthần thánh quân đoàn kia” Trước mặt Phỉ Nhi, Lí Huyền Thủy làm sao tỏ ra yếuthế.
Kim Trí Thành nghe vậy biết việc này đã không còn chỗ xoay xở. Lại không dámtùy tiện để Lí Huyền Thủy tự vào chỗ mạo hiểm vội vàng nói: “Chủ công, ngườithân ngàn vàng đâu dễ dàng mạo hiểm. Mạt tướng quay về tiêu diệt thần thánhquân đoàn” Tuy rằng những lời này thật dối trá, nhưng thân là thuộc hạ để giữgìn mặt mũi thì vẫn phải chống đỡ.
“Hừ, còn không mau đi!” Lí Huyền Thủy giận quát một tiếng, nói: “Truyền lệnhxuống, giết được một tên tướng sĩ thần thánh quân đoàn thưởng ngàn ngân lượng”Trọng thưởng tất có dũng phu. Lí Huyền Thủy tuy rằng rất đau xót tiền bạckhông dễ dàng vơ vét. Nhưng việc tới bây giờ cũng chỉ còn biện pháp này đểxoay xở.
Quả nhiên một ít binh lính vì bạc mà không sợ chết. Rất nhanh, do tiền bạckích thích, sĩ khí binh lính cao lệ tăng lên.
Kim Trí Thành là lão tướng đầy kinh nghiệm chiến trường. Hắn tuyệt đối khôngbỏ qua cơ hội tốt, vội vàng thét lệnh thuộc hạ của mình bắt đầu thu thập trậnhình tổ chức phản công.
“Các tướng sĩ, sát a. Giết chết đám ác ma đó, vì quê hương chúng ta phía sau,vì thân nhân, thê nữ, chúng ta không thể lùi bước, chúng ta không thể bỏ chạy.Nếu không, thê nữ chúng ta sẽ bị ác ma đó chà đạp” Kim Trí Thành rất biết kíchđộng tình cảm binh lính.
Chuyện thần thánh quân đoàn cướp bóc thành Danh ốc của Phù Tang đã sớm lantruyền. Cho nên vừa nghe Kim Trí Thành nói như vậy, bọn họ nhất thời gào thét.Không vì gì khác, chỉ vì chính quê hương, vì thân nhân của mình.
Tuy rằng kĩ xảo chiến đấu và kinh nghiệm chiến tranh của bọn họ không bằngthần thánh quân đoàn. Nhưng giờ phút này, ý chí chiến đấu của bọn họ lại từ từtăng lên.
Thần thánh quân đoàn trải qua một phen chém giết đã bắt đầu có chút mỏi mệt.Bắp đùi ban đầu oai vệ với sức mạnh không thể đương nổi, đã từ từ suy nhượcđi.
Mà lúc này, Kim Trí Thành lại tổ chức phản kích hữu hiệu. Đại quân cao lệ mangtheo cừu hận và phẫn nộ chen nhau tới. Bọn họ vì chiến hữu mình báo thù, vìquê hương mình mà chiến đấu.
Tướng sĩ thần thánh quân đoàn dường như hơi bị bất ngờ. Nhưng mà bọn họ rốtcục không phải binh lính bình thường. Trong cuộc rèn luyện chiến tranh trườngkì, tâm tình bọn họ vững như bàn thạch. Tuy rằng có hơi mệt mỏi, nhưng mà bọnhọ trong nháy mắt khôi phục bản sắc bình tĩnh như cũ. Giơ cao chiến đao, thúcngựa nghênh địch.
Tướng sĩ thần thánh quân đoàn đều biết, số lượng đối phương hơn nhiều. Nếumuốn nhanh chóng đạt được thắng lợi trong trận chiến đấu này, phải làm tan rãhoàn toàn ý chí chiến đấu của địch quân.
“Sát!” Huấn luyện sắt đá (nv: thiết huyết) làm cho bọn họ trở thành một đámđiên rồ, phát cuồng trong chiến đấu.
Cuộc hỗn chiến mới lại bắt đầu, vài người, vài chục thậm chí mấy trăm binhlính cao lệ tấn công vài tướng sĩ thần thánh quân đoàn. Tiếng kêu thảm thiếtkhông ngừng vang lên, sinh mệnh liên tiếp cuốn vào cõi chết.
So với lần trước, trong cuộc hỗn chiến này thương vong của thần thánh quânđoàn bắt đầu tăng vọt. Nhưng ngược lại, so với tổn thất của binh lính cao lệ,cũng vẫn còn nhỏ bé không đáng kể.
Với sức mạnh tuyệt đối trước mặt, đôi khi dũng khí và niềm tin cũng có vẻ bịlu mờ.
Hắc Vân và Thiên Đại ra sức giết chóc về phía Kim Trí Thành đang chỉ huy, chémngã hộ vệ bên cạnh hắn, đưa tay túm hắn ném xuống ngựa.
Hắc Vân một chân giẫm lên Kim Trí Thành nằm trên mặt đất. Thở hổn hển nhìntình thế chiến trường xung quanh, hét to một tiếng: “Chủ tướng ngươi đã bịbắt, còn không đầu hàng mau!”.
Lời này vừa nói ra, thần thánh quân đoàn nhất thời liền cùng nhau hô lớn: “KimTrí Thành đã bị bắt, còn không đầu hàng”.
Kim Trí Thành bị bắt lập tức làm sĩ khí mới phục hồi lại hạ thấp cực điểm. Rấtnhanh, trong hơn ba vạn quân cao lệ đi theo Kim Trí Thành tiến hành phản kíchcó hơn phân nửa thất kinh vứt bỏ vũ khí trong tay, bắt đầu chạy trốn tứ phía.
Tướng sĩ thần thánh quân đoàn nhân cơ hội đuổi giết.
Cuộc phản công nguyên bản mạnh mẽ như vậy, chỉ vì chủ tướng bị bắt nhanh chóngtrở nên bất lợi. Thậm chí biến thành một đợt đồ sát mới, cảnh tượng như vậykhông bút nào tả xiết.
Tính toán của Kim Trí Thành không sai, nhưng lại xem nhẹ thực lực bản thân củaHắc Vân và Thiên Đại. Nếu không, hắn cũng sẽ không khinh suất lao vào vòngchiến để tổ chức chiến đấu.
Đương nhiên, cái này không phải trách Kim Trí Thành mưu lược thấp, chủ yếu làdo lỗi của Lí Huyền Thủy. Nếu không phải do áp lực của hắn thì Kim Trí Thànhcũng sẽ không phạm phải sai lầm đơn giản như vậy.
“Chủ công, mạt tướng thực xin lỗi ngươi a!” Kim Trí Thành nắm chặt chiến đaoHắc Vân, tự kề vào cổ mình giật mạnh, lập tức khí tuyệt. Hắn lấy cái chết củamình chứng minh cho lòng trung thành. Nhưng mà người khác nhìn vào thì cáichết như vậy không có giá trị. Nhiều nhất thì cũng chỉ gọi là ngu trung.
Hắn chết cũng là chính thức tuyên bố đợt phản công hoàn toàn bị tiêu tan.
Trên chiến trường thi thể như núi, máu chảy thành sông. Màu đất nguyên bản làhoàng thổ tựa hồ như bị máu tươi nhuộm đỏ, đầu người lăn lóc giữa vũng máu,các mẩu chân tay cụt rơi rụng trên mặt đất...
“Lão ngũ, dừng lại đi, bây giờ ngươi rút quân về phòng thủ vẫn còn kịp” Dạ dàyPhỉ Nhi không ngừng cồn cào, cảnh tượng trước mắt hầu như làm cho nàng khôngnhịn được nữa mà nôn mửa. Tuy rằng nàng phi thường không ưa Lí Huyền Thủy,nhưng nàng thực sự không muốn Toàn thủy thành bị thiết kị của Lưu Phong chàđạp. Cho dù nàng là nô lệ của Lưu Phong.
