Hi Du Hoa Tùng
Kì thật, dựa theo bản ý của hắn, là tuyệt đối không ra khỏi thành nghênhchiến. Thần thánh quân đoàn từ lúc xuất chiến đến nay, chưa từng thất bại.Chiến tích như vậy không phải thổi phồng mà là sự thật tồn tại. Những cáitrước không nói, chỉ riêng việc thành Phù Tang Danh ốc thất thủ cũng đã có thểminh bạch vấn đề.
Ba mươi vạn chống năm vạn, quả thật quân lực chênh nhiều. Nhưng mà không biếtvì sao mà trong lòng Kim Trí Thành vẫn không tự tin, trong mơ hồ có cảm giácđiềm xấu.
Đáng tiếc thân là chủ tướng Toàn thủy, nhưng sự tình Toàn thủy cũng không đếnlượt hắn có thể nói được.
Kì thật đối với tâm tình chủ công hắn cũng có thể lí giải. Cao lệ vương có támngười con, sáu trai, hai gái. Mỗi người đều mơ ước vương vị. Hiện tại thì đạivương tử Lí Huyền Thiên, tam vương tử Lí Huyền Trí thế lực mạnh nhất. Lí HuyềnThủy bởi vì đắc tội với sủng phi bên cạnh cao lệ vương nên bị biếm đến Toànthủy. Nếu lần này hắn có thể tiêu diệt thần thánh quân đoàn của Lưu Phong thìthật là chuyện tình rạng rỡ mặt mày. Nói không chừng còn được cao lệ vươngkhen ngợi, do đó có thể quay về triều.
Nhưng mà, nói đi còn có nói lại, nếu như Toàn thủy thất thủ, vấn đề kia càngthêm nghiêm trọng.
Kế hoạch đến giờ, Kim Trí Thành cũng chỉ có thể phát huy tài năng quân sự củamình, tận dụng mọi năng lực để trợ giúp chủ tử giành thắng lợi trong trậnchiến này.
Nếu không tính năm vạn quân thường qui, thần thánh quân đoàn của Lưu phongphải thắng địch quân gấp ít nhất ba mươi lần. Trên thực tế, đây là sự tháchthức cực hạn. Nhất là đánh trận công chiếm. Nếu quân Toàn thủy kiên trì giữthành không ra đánh, phần thắng của Lưu Phong đúng ra không phải là lớn.
Bất quá với tình huống trước mắt như vậy, cướp bóc Toàn thủy thành được xemnhư lựa chọn tốt nhất. Ngoại trừ ngay bên ngoài Toàn thủy thành, thành trìxung quanh không tính những cái ở xa, so ra đều là nghèo nàn. Thực sự không cógì giá trị để cướp bóc.
“Chủ công, Toàn thủy thành đã mở cổng thành lớn. Hơn nữa có hai mươi vạn quânđịch lập trận thế ở cửa thành, chuẩn bị chống lại thần thánh quân đoàn chúngta” Mộ Dung Lôi đảm nhiệm thám báo lần đầu trình lên những tin tức quân sự vừadò xét được mới nhất.
Lưu Phong hơi vui vẻ: “Quả thật có việc này à?”
“Khởi bẩm chủ công, việc này là hoàn toàn chính xác (nv: thiên chân vạn xác),căn cứ thám báo của chúng ta, nghe nói lệnh này là của cao lệ ngũ vương tử LíHuyền Thủy truyền đạt” Mộ Dung Lôi nghiêm túc trả lời.
“Hà hà, tốt lắm” Lưu Phong mỉm cười nói: “Tiếp tục thám thính, mỗi lần có tintình báo mới nhất lập tức hồi báo cho ta”.
Lí Hương Quân vui vẻ nói: “Toàn thủy thành có ba mươi vạn đại quân, lại có rấtnhiều vũ khí giữ thành. Chúng ta sợ nhất chính là bọn họ thủ vững không ra.Hiện tại tốt lắm, không nghĩ tới bọn họ cư nhiên ở cửa thành lập trận, thật sựlà ông trời giúp thần thánh quân đoàn a”.
Khuynh Thành cười khẽ rồi nói: “Tỉ phu, ngươi nói nữ thần may mắn có phải tìnhnhân của ngươi không ta”.
“Lời này phát ra từ đâu?” Lưu Phong khẽ nhíu mày.
“Vận khí ngươi tốt như vậy, nếu trên đời này thực sự có nữ thần may mắn, khẳngđịnh nàng chắc chắn là tình nhân của ngươi” Khuynh Thành nói khẳng định.
Mộ Dung Uyển Nhi cũng vội vàng phụ họa: “Ân, khẳng định là như vậy”.
Đoàn người cười cười nói nói, nửa ngày sau, đại quân đã tiếp cận Toàn thủythành. Nhìn qua kính viễn vọng, Lưu Phong thậm chí có thể nhìn thấy hai mươivạn đại quân cao lệ bày trận chờ đợi.
Để quyết thắng, Lí Huyền Thủy không quản tự mình mang binh xuất chinh nhằm cổvũ khí thế toàn quân. Lúc này, hắn đứng ở trong quân tại trung tâm trận hìnhlâu tháp. Dùng kính viễn vọng nhìn toàn cảnh sáu vạn quân của Lưu Phong, nhếchmép nhăn nhở một thoáng khinh thị, nói với Kim Trí Thành: “Kim tướng quân, taxem thần thánh quân đoàn của Lưu Phong cũng không có gì là giỏi cả. Không nghingờ gì chỉ một trận này là chúng ta tất thắng. Đợi lát nữa, ta sẽ làm cho thầnthánh quân đoàn đổ máu nhuộm đỏ chiến trường”.
Kim Trí Thành do dự một chút, chân thật nhắc nhở: “Chủ công, ý mạt tướng xemra, tốt hơn là chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút. Thần thánh quân đoàn tuyệtđối không phải chỉ có hư danh”.
“Nói càn, đại chiến sắp tới, ngươi cư nhiên nâng chí khí người khác, diệt uyphong của mình. Kim tướng quân, bản vương tử đã chứng kiến ngươi uy phong támmặt đánh Phù Tang. Làm sao lần này sợ đầu sợ đuôi, ngươi rốt cuộc sợ cái gì?Ta cũng không tin ba mươi vạn đại quân của ta thất bại trước sáu vạn binh mãLưu Phong” Lí Huyền Thủy mất hứng nói.
Kim Trí Thành âm thầm thở dài một tiếng, không khỏi hỏi lại chính mình. Đúngvậy, rốt cuộc là ta sợ cái gì? Quân số gấp năm lần đối phương, vậy hắn rốtcuộc có gì mà phải sợ.
Ba mươi vạn đánh sáu vạn, theo lí thuyết hẳn là thắng lợi thực dễ dàng.
Nhưng mà trong lòng Kim Trí Thành dù sao vẫn xuất hiện một nỗi bất an về tìnhhình sắp tới.
“Đa tạ chủ công giáo huấn, mạt tướng biết sai!” Kim Trí Thành biết rõ tínhtình Lí Huyền Thủy. Ở tình huống như vậy, hắn nên nói ít làm nhiều thì tốthơn.
“Hừ, chờ ta tự tay chặt đầu Lưu Phong, ta nhất định mang về dâng phụ vương rótrượu uống. Đến lúc đó ta nghĩ phụ vương nhất định vui vẻ, bổn vương tử quay vềtriều chỉ đợi ngày một ngày hai. Truyền lệnh xuống, gặp được Lưu Phong nhấtđịnh phải bắt sống, bổn vương nhất định phải tự tay chặt bỏ đầu hắn” Lí HuyềnThủy đắc ý ha hả cười to.
“Thực sự là ý nghĩ kì lạ!”.
Đột nhiên một giọng nữ khinh thường từ không trung truyền đến. Trong khi nói,một đạo thân ảnh trang điểm đẹp đẽ đã hiện ra trước mặt Li Huyền Thủy.
“Tứ tỉ, là ngươi? Cơn gió nào mang ngươi tới đây?” Lí Huyền Thủy bị châm chọcvốn đang định giận giữ. Nhưng sau khi thấy rõ người mới tới, hắn vẫn phải rasức trấn áp cơn giận. Cao lệ tứ công chúa trước mặt chính là con gái được caolệ vương tin cẩn nhất. Hơn nữa lại là vương tỉ của hắn, hắn tất nhiên khôngdám sơ sót.
“Lão ngũ, ta không nói lời thừa với ngươi, mau mang binh quay nhanh về thànhcố thủ. Ngươi căn bản không phải là đối thủ của thần thánh quân đoàn. Đừng nóitới ba mươi vạn đại quân, ngay cả năm mươi vạn thì phần thắng của ngươi cũngcực kì nhỏ. Chỉ có cố thủ thành trì mới là sự lựa chọn chính xác duy nhất củangươi”. Người tới đúng là Phỉ Nhi vừa mới chia tay Lưu Phong. Chuyện tìnhvương tử Phù Tang Minh Nhân đã được giải quyết thỏa đáng. Vốn nàng định trựctiếp đi tìm Lưu Phong. Nhưng lại nghe được Lưu Phong sắp công chiếm Toàn thủythành. Nhớ tới tình ruột thịt, lại vì lợi ích quốc gia, nàng cố ý đến đây hảotâm nhắc nhở Lí Huyền Thủy một chút.
“Tứ tỉ, ngươi có ý tứ gì?” Lí Huyền Thủy sắc mặt không vui nói: “Ngươi khôngphải sợ ta diệt thần thánh quân đoàn, lập được quân công quay về triều cùngtam ca tranh đoạt sủng tín của phụ vương sao”.
“Lão ngũ, ta không có đùa giỡn với ngươi. Ta nói chính là sự thật. Ba mươi vạnđại quân này của ngươi nếu giao chiến chính diện căn bản không có khả năngthắng được Lưu Phong” Phỉ Nhi lạnh lùng nói: “Ta cố ý nhắc nhở ngươi, hoàntoàn vì lợi ích của ngươi. Vì lo nghĩ cho lợi ích cao lệ, hi vọng ngươi khônghành động theo cảm tính”.
Lí Huyền Thủy liếc mắt nhìn ngang Phỉ Nhi một cái nói: “Tứ tỉ, đã sớm nghe nóiquan hệ của ngươi với tam ca không bình thường. Bây giờ xem ra lời đồn đạikhông giả. Nhưng mà tốt nhất ngươi nên rõ ràng, Toàn thủy là đất phong của ta.Ở đây ta có quyền lực tuyệt đối. Nếu ngươi định ngăn cản ta lập công thì đừngcó nghĩ tới nữa”.
“Tứ tỉ, tuy rằng chúng ta không phải cùng chung mẫu thân sinh ra. Nhưng mà làtỉ đệ cùng cha, ta hi vọng ngươi không bên nặng bên nhẹ thái quá. Chẳng chuyệngì mà tuyệt đối không làm nổi, chuyện tình huynh đệ chúng ta, ngươi đừng cónhúng tay vào”. Lí Huyền Thủy cau mày nói: “Nếu không có việc khác thì ta cũngtiễn ngươi. Đương nhiên, nếu như ngươi không muốn khới hành, vậy xem ta lậpcông như thế nào đi?”
Phỉ Nhi nghe vậy, trong lòng thở dài một tiếng. Lão ngũ như vậy tự đại, tựcuồng. Xem ra Toàn thủy nhất định không thể bảo toàn.
“Một khi đã như vậy, ta sẽ lưu lại đây xem ngươi thất bại như thế nào” Phỉ Nhicười lạnh một tiếng.
“Hắc Vân, Thiên Đại truyền lệnh xuống chuẩn bị chiến đấu!” Lát sau, thần thánhquân đoàn của Lưu Phong đã tiến đến trước trận tiền của đại quân cao lệ.
Hắc Vân cùng Thiên Đại sau khi tuân lệnh, vội vàng cổ vũ lần cuối trước trậnchiến.
Rất nhanh, các tướng sĩ thần thánh quân đoàn toàn tâm tham gia vào trong cuộcchiến. Liên tục không ngừng chinh chiến, trải qua thử thách đẫm máu, bọn họ đãhình thành phản ứng rất nhanh. Chỉ cần ra lệnh một tiếng họ sẽ toàn tâm cảmười hai thành (lực) vào trong cuộc chiến.
“Chủ đánh dùng ta, dùng ta tất thắng!”.
Theo một âm thanh vang lên như khẩu hiệu, thần thánh quân đoàn nhất tề vungbinh khí mình lên. Trên mặt mỗi tướng sĩ không hề có chút cảm tình.
Theo sau, một cỗ chiến ý cường đại với thần thánh quân đoàn ở trung tâm khôngngừng lan rộng tứ phía.
“Tỉ phu, những lời này nghe thật mới mẻ, như thế nào mà trước kia không nghethấy họ hô?” Khuynh Thành nghe câu nọ “chủ chiến dùng ta, dùng ta tất thắng”sinh ra hứng thú.
“Hắc hắc, vừa mới nghĩ ra” Lời này của Lưu Phong có chút vô sỉ, làm sao mà hắnnghĩ ra được. Ở kiếp trước, chỉ cần là phim điện ảnh và truyền hình về đề tàiquân nhân thì chẳng thiếu những câu này. Sự thật cũng chứng minh, những lờinày cũng có tác dụng nâng cao sĩ khí.
Ánh mắt các tướng sĩ lạnh lùng nhìn thẳng tiền phương, tựa hồ mọi thứ chungquanh đã không còn quan hệ gì với bọn họ. Tâm ý bọn họ chỉ còn một ý niệmtrong đầu là phải tiêu diệt địch nhân trước mắt.
Trước trận đánh Lưu Phong đã nói, trên thế giới bổng tử là chủng tộc tối vôsỉ, mọi người không phải cố kị gì nên cứ thỏa chí chém giết.
Một vạn người thần thánh quân đoàn đồng thời tỏa ra sát ý, nhất thời bao trùmtoàn bộ chiến trường.
“Sát!”
Hắc Vân hô to một tiếng sát, một vạn người nhất tề giơ chiến đao trong tay,hướng về đại quân cao lệ liều chết xung phong tới.
Vào lúc đó, hết thảy đều yên lặng ngoại trừ tiếng vó ngựa đạp cỏ. Một vạnngười thần thánh quân đoàn mặc dù đang trong xung phong cũng vẫn ngay ngắn thứtự, nhịp bước chỉnh tề.
Trong trận hình cao lệ, một ít lão binh có kinh nghiệm nhất thời ý thức đượccó gì không ổn. Thần thánh quân đoàn danh bất hư truyền, đây là một quân độiđáng sợ phi thường. Gương mắt bọn họ lạnh lùng, nhẫn tâm. Khi bọn họ tới gần,một cỗ khí tức tử vong kinh khủng chậm rãi vấn vương trong lòng người.
Lúc này, dạng áp bức trước mặt đó đã làm một số ít tân binh bắt đầu sợ vãi mật(tâm kinh đảm chiến), thân mình không ngừng run rẩy.
“Kim tướng quân, bản vương tử lúc này đốc chiến, ngươi soái lĩnh đại quânnghênh chiến tiêu diệt địch đi...” Cho đến lúc này, Lí Huyền Thủy vẫn còn mơmộng tiêu diệt thần thánh quân đoàn.
Kim Trí Thành rút kiếm chỉ phía trước, cao giọng quát lớn: “Chúng tướng sĩnghe lệnh, nghênh chiến diệt địch!”.
Tới lúc này, đại trận của quân đoàn cao lệ mới bắt đầu di chuyển về phíatrước. Chuẩn bị lấy ưu thế số lượng áp đảo để tiêu diệt thần thánh quân đoàncủa Lưu Phong.
Kim Trí Thành trải qua trăm trận, hắn có thể cảm ứng được sự lợi hại của thầnthánh quân đoàn. Thời khắc này lo lắng của hắn càng tăng.
Nhưng mà hắn không có cách nào có thể khuyên can Lí Huyền Thủy thay đổi chủ ý.Vì vậy hắn chỉ có thể hi vọng dựa vào binh lực hùng hậu, sử dụng chiến thuậtbiển người giành thắng lợi trong trận chiến này.
“Bắn tên!”
Kim Trí Thành coi như thông minh, đối mặt đợt tấn công của thần thánh quânđoàn hắn không dùng cứng đối cứng, mà ra lệnh cho cung thủ xuất chiến đầutiên.
Nhất thời tên bay dày đặc giống như sao sa nhằm hướng thần thánh quân đoàn bắntới. nhưng mà tên này không cách nào xuyên qua chiến giáp trên người bọn họ.Chỉ có mấy mũi ngẫu nhiên bắn trúng mi tâm mới có tác dụng. Bất quá thần thánhquân đoàn chú ý tới điểm này rất nhanh, mỗi người bọn họ hạ thấp thân mình ômlấy đầu ngựa. Dùng khôi giáp trên mình chiến mã để ngăn cản tổn thất.
Rất nhanh, nhờ chiến mã che chở, một đội tướng sĩ thần thánh quân đoàn giốngnhư cơn lốc lần lượt vọt vào trong trận của đại quân cao lệ.
Thần thánh quân đoàn lạnh lùng thiện chiến tung hoành ngang dọc, không ngừngvung chiến đao trong tay gặt hái sinh mệnh binh lính cao lệ. Không lâu sau,chiến trường xung quanh đã đầy máu tươi. Đầu người, mẩu chân tay cụt có thểthấy khắp nơi, thậm chí cả ruột, óc... linh tinh đủ thứ.
Giờ phút này chiến trường đã biến thành Tu la tràng.
Đối mặt với tình cảnh như vậy, một bộ phận binh lính cao lệ không thể chịuđựng được. Không ngừng lợm giong, không ngừng nôn mửa. Mà trong khi họ đanglàm vậy thì đầu đã rơi trên mặt đất.
So ra, thần thánh quân đoàn của Lưu Phong vẫn duy trì lạnh lùng và trấn tĩnhnhư trước. Không ngừng hò hét giết địch, sắc vàng của chiến giáp dưới ánh mặttrời sáng lên rực rỡ.
Bọn họ giống hệt như lưỡi hái tử thần mà gặt sinh mệnh không biết mệt mỏi.Phương thức giết người gần như hoàn mĩ kia không khỏi làm người ta khiếp sợ.
Hắc Vân chỉ huy một đội của thần thánh quân đoàn đột kích chính diện. Đội nàycủa thần thánh quân đoàn là từ Phong thành tới đây, kinh nghiệm giết địchphong phú nhất. Bọn họ giống như dạng một đám ác lang khát máu kiếm ăn, khôngngừng gào rít chém giết địch nhân trước mắt. Một ít tướng sĩ công lực khôngtồi thậm chí có thể chặt ngang địch nhân đối diện thành hai đoạn. Tốc độ cựcnhanh, thậm chí binh lính cao lệ bị giết còn kịp nhìn lại nửa thân thể củamình rồi mới chết đi.
