Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 736



“Bắn tên, trụ vững...” phó tướng Danh ốc Khuyển Dưỡng Thái Lang đứng ở đầutường la lên điên cuồng, tự mình động thủ quăng tảng đá trước mặt và ném mạnhkhúc gỗ lăn xuống. Khuyển Dưỡng Thái Lang rất rõ ràng, nếu không tử thủ đượcđoạn này thì chẳng bao lâu sau thành Danh ốc sẽ hoàn toàn rơi vào tay giặc.Đến lúc đó hắn sẽ trở thành tội nhân của Phù Tang, người nhà hắn vì thế mà bịthiên hoàng bệ hạ giết chết toàn bộ. Trước cuộc chiến tranh này, hắn đã tựmình kí cam kết sinh tử.

“Bắn cho ta, đập cho ta, nhất định phải bải vệ được!”.

Có Khuyển Dưỡng Thái Lang chỉ huy, sĩ khí quân tướng trên tường thành tăngnhiều. Một đội ra sức bắn tên, ném đá hộc. Lập tức tên, gỗ cây, đá tảng nhưmưa bay xuống dày đặc. Nhưng mà công kích như vậy đối với thần thánh quân đoànđã được nghỉ ngơi dưỡng sức mấy ngày liền thì không coi là gì. Bọn họ một mặtdùng binh khí trong tayngăn cản tên, một mặt ra sức xung phong. Thắng lợi cóvẻ đã nằm ngay trước mắt.

Khuyển Dưỡng Thái Lang sắc mặt kinh hãi, thoáng do dự một chút liền giao quyềnchỉ huy tại trận giao cho một gã thiên tướng khác. Chính mình mang theo mấytên cận vệ lao xuống chỗ hổng ở tường thành bắt đầu tổ chức phản kích.

“Khuyển Dưỡng tướng quân, Diệp tướng quân điều chiến xa bọc sắt đến!”.

Ngay tại thời điểm nguy cấp này, một đội hộ vệ áp giải ba chiếc chiến xa bọcsắt đến kéo tới lỗ hổng.

Áo giáp chiến xa này đúc từ thép tinh cương (tinh luyện). Người trên xe trừđầu và tay thì các chỗ khác đều bọc thép nhọn. Ba chiếc thiết giáp chiến xacực đại hầu như bịt kín lỗ hổng bị phá, khe hở bây giờ chỉ đủ để hai ngườichen vào.

Khuyển Dưỡng Thái Lang tin tưởng tăng lên, vội vàng dẫn theo tướng sĩ ra sứcchém giết ý đồ theo khe hở mà tiến tới thần thánh quân đoàn.

Tướng sĩ thần thánh quân đoàn lao đằng trước chẳng mấy chốc bị những mũi nhọncủa thiết giáp chiến xa gây thương tích. Lưu Phong thấy thế vội vàng hạ lệnhcho thần thánh quân đoàn tạm thời lui lại. Thần thánh quân đoàn sức chiến đấutuy mạnh, nhưng cũng là huyết nhục con người. Làm sao có thể chống đỡ nốichiến xa thiết giáp to lớn vô cảm kia.

Thần thánh quân đoàn tạm thời lui về, Khuyển Dưỡng Thái Lang ngực thở phậpphồng. Không kịp nghỉ ngơi một lát, hắn đã lại chỉ huy tướng sĩ bắt đầu dùngbao cá, gỗ súc đến bỏ khuyết chỗ tường thành bị hư hại.

Diệp Thanh, chủ thành Danh ốc đứng trên gác của tháp lâu tận mắt thấy thế cũngthở phào một hơi, lấy tay lau mồ hôi trán.

Diệp Thanh vốn là một đại tướng danh tiếng của Hoa hạ đế quốc mười năm trước.Khi đó vì hắn cưới vợ là Đông Điều Anh Tử, con gái của chủ thành Danh ốc ĐôngĐiều Long Thái Lang, mà đem ba vạn quân dưới trướng của mình phản quốc. KhiĐông Điều Long Thái Lang mất, có cho Diệp Thanh gia nhập chính gia tộc củamình. Sau đó liền cùng vài trưởng lão Phù Tang tiến cử với thiên hoàng cho hắnlàm trấn thủ Danh ốc.

Nhậm chức đến nay được mười năm, Diệp Thanh là người cẩn trọng, giải quyếtcông việc Danh ốc đâu ra đấy, thậm chí được thiên hoàng yêu thích. Ở trong PhùTang cũng được tôn sùng chính thức là nhân vật truyền kì.

Nhưng mà với Lưu Phong xem ra cái gọi là nhân vật truyền kì này chẳng qua chỉlà một tên Hán gian, một kẻ phản quốc.

Bây giờ Danh ốc đang bị hoa hạ đế quốc đánh chiếm, Diệp Anh cũng bất an khôngyên. Sợ gặp đồng nghiệp cũ, không mặt mũi nào đối mặt.

Nhưng mà bây giờ hắn là tướng lãnh Phù Tang, đương nhiên dốc sức vì Phù Tangquốc. Cuộc chiến tranh này, hắn phải tập trung trăm phần trăm tinh lực đốiphó.

Sau khi điều chỉnh chiến lược, vũ khí công thành cố gắng cũng làm một đoạntường thành chắc chắn phía đông sập xuống mà thủng một lỗ hổng lớn. Số lượngchiến xa thiết giáp của Danh ốc không đủ cho nên không thể hoàn toàn ngănchặn.

Lưu Phong xem xét đúng thời cơ chiến đấu, vội vàng hạ lệnh thần thánh quânđoàn bắt đầu tấn công.

Lúc này đây bởi vì không có thiết giáp chiến xa trợ giúp nên quân phòng thủPhù Tang chẳng mấy chốc không ngăn nổi cuộc tấn công của thần thánh quân đoàn.Một số lớn tướng sĩ thần thánh quân đoàn đã thành công từ lỗ thủng mạnh mẽtiến qua tường thành.

Đến lúc này, Lưu Phong hoàn toàn nắm giữ chiến cuộc.

Diệp Thanh đứng trên tháp lâu nhẹ thở dài một tiếng, rút Thừa long kiếm đãtheo mình chinh chiens hơn mười năm phiêu thân hạ xuống. Mục đích của hắn thựcrõ ràng, cầm tặc tiên cầm vương (đánh giặc diệt tướng trước). Hắn muốn bắt giữLưu Phong trước để thay đổi chiến cuộc.

Đáng tiếc hắn căn bản không biết Lưu Phong là người có thế lực mạnh ra sao.

“Cẩu tặc, để mạng lại!”

Diệp Thanh từ trên cao hạ xuống, đại thể giống như hỏa tiễn. Hai tay cầm kiếmthẳng hướng Lưu Phong đánh tới.

Lưu Phong đã sớm chú ý tới Diệp Thanh. Hắn khinh thường cười cười, căn bảnkhông để ý tới Thừa long kiếm đã đến gần ngực. Nhuyễn kiếm tay phải rung lênnghênh đón.

Thừa long kiếm sắp đâm vào ngực, đột nhiên trước ngực Lưu Phong hiện ra mộtđạo quang mang màu vàng lợt ngăn trở thế kiếm kia.

Diệp Thanh hơi kinh hãi, Thừa long kiếm hình như bị một cỗ lực mạnh mẽ giữlại. Ngay khi hắn hơi ngưng trệ công phu, nhuyễn kiếm Lưu Phong đã tới sát bênngười.

Dưới tình thế cấp bách Diệp Thanh ngửa đầu hét to, gương mặt vốn rất thanh túnhất thời trở nên dữ tợn méo mó, giống như một dã thú thông thường nổi giận,điên cuồng mà rống giận vang vọng trong không gian.

Cùng với âm thanh gầm rú kia, thừa long kiếm hiện lên một đạo quang mang thanhsắc định thoát khỏi sự khống chế của Lưu Phong.

Nhưng mà nhuyễn kiếm trong tay Lưu Phong với tốc độ sét đánh không kịp bưngtai đã nhằm Diệp Thanh đâm tới đã khiến Diệp Thanh không kịp né tránh.

Vừa rồi mạnh mẽ đoạt lại trường kiếm của mình trong tay lưu Phong về đã làmDiệp Thanh tiêu hao gấp đôi sức lực, dùng hết mọi bản lãnh toàn thân. Giờ phútnày, hắn căn bản không còn sức hóa giải một đòn công kích cường đại này.

Lời chưa dứt, chủy thủ Lưu Phong sáng bóng đã tới ngay trước ngực, sát khí ápđảo làm hắn lạnh tim vì sợ.

Ngay khi Diệp Thanh thầm kêu đến lúc mình xong đời, nhuyễn kiếm Lưu Phong đãchuyển thế công chem vào tay phải Diệp Thanh.

Chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết, cánh tay phải Diệp Thanh đã bị chặt đứt tậngốc.

“Đồ hán gian nhà ngươi, cẩu tặc, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng. Nếu cònmuốn sống, sau khi trở về lập tức dẫn quân đầu hàng. Nếu không sẽ cho ngươisống không bằng chết. Chỉ với bằng ấy tu vi lực lượng của ngươi, ta lúc nàocũng có thể dễ dàng giết ngươi như giết một con kiến...” Lưu Phong quát lạnhmột tiếng, tha cho Diệp Thanh. Đôi khi với chủ soái thì vũ nhục so với việcgiết chết hắn càng có thêm tác dụng đả kích khí thế.

Diệp Thanh sửng sốt một chút, vội vàng xử lí miệng vết thương, phi thân rờiđi.

Giữa tiếng kinh hô của gần vạn người Phù Tang, Diệp Thanh che chỗ tay cụt vềtới trong doanh trại Phù Tang. Ở chỗ xử lí miệng vết thương, máu tươi chảyxuống theo áo giáp.

Diệp Thanh chiến bại quả là khiến cho sĩ khí người Phù Tang giảm mạnh. Tronglòng mọi người thì căn bản Diệp Thanh là một chiến thần sống. Thế nhưng bâygiờ xem ra ngay cả so với một đầu ngón tay Lưu Phong cũng không được. Cái gọilà kì vọng càng lớn thì thất vọng lại càng cao. Người Phù Tang ở Danh ốc thấybiểu hiện trước kia của Diệp Thanh mà kì vọng vào hắn rất cao, chỉ có bây giờkhông nghĩ rằng thất bại lại chua cay như vậy.

Khí thế giảm mạnh đã khiến cho chiến cuộc vốn nghiêng về một bên, lại càng cóthêm lực mới với bên Lưu Phong. Vào thời điểm màn đêm buông xuống, thần thánhquân đoàn đã chia làm vô số tiểu đội, bắt đầu truy kích bại quân Phù Tang chạytrốn tứ phía.

Phù Tang đại quân tuy đã thất bại, nhưng mà năm vạn đại quân còn lại cũngkhông phải số lượng nhỏ. Cho dù mọi người từ bỏ chống cự thì cũng không thểmột chốc mà giết chết được.

Vào thời điểm tiếng hành hình vang lên, Lưu Phong sánh vai cùng Lí Hương Quânđứng trên tường thành Danh ốc. Màn đêm hạ xuống, cuộc chiến đấu đã gần kếtthúc.

Chỉ còn một vài tiếng kêu chém giết thảm thiết ngẫu nhiên truyền tới. Dướitường thành đã bắt đầu phá ra tiếng hoan hô thắng lợi.

Lưu Phong đứng trên tường thành, lẳng lặng nhìn thảm trạng trong thành phíadưới. máu chảy thành sông, khắp nơi đều là thi thể vấy máu, không chỉ hơi chaumày.

Tại đây, mùi huyết tinh trên tường thành tràn ngập trong mũi. Rốt cục LưuPhong một lần nữa lại thể nghiệm một chút cái gọi là một tướng công thành ngàncốt khô.

Tuy rằng Lưu Phong cũng không nghĩ là muốn vậy, nhưng mà sự thật cứ tàn khốcnhư thế. Ngươi không giết người, tất bị người giết.

“Phong nhi, ngươi xem cảnh sắc này thật đẹp a. Dẫm nát đầu địch nhân, quanhchân đầy thi thể giặc, trong không khí tràn ngập hận thù và mùi máu tanh, cảmgiác thắng lợi thật tốt!”. Bộ dạng Kí Hương Quân dường như khoái trá.

Lưu Phong nhìn Lí Hương Quân thở dài trong lòng một tiếng, khẽ nhíu mày lạnhnhạt nói: “Ta không thích cảm giác như vậy!”. Lưu Phong phát hiện mình tuyrằng đã học đước cách khuất phục, rồi tiếp nhận sự thực. Nhưng mà với giếtchóc đại qui mô như vậy, trong bản năng vẫn còn tồn tại một tia ác cảm vàkháng cự. nếu không bắt buộc, có lẽ thực sự hắn sẽ không làm như vậy.

Lí Hương Quân đầu tiên là ngẩn ra, lập tức đột nhiên cười lạnh nói: “Phongnhi, ta cảm thấy ngươi còn khờ dại? Ở vào vị trí hiện tại của ngươi, ngươi cholà có thể làm Phật đà cứu thế hay nam hải quan âm. Vì thắng lợi, đồ sát nhưvậy là không thể tránh được. Vì tương lai của ngươi, từ giờ trở đi, ngươi hẳnlà phải học được cách hưởng thụ huyết tinh (mùi máu) thắng lợi, học được cáchhưởng thụ khoái cảm giết chóc. Trong lịch sử, bất kì một đấng quân vương nào,cho dù là nên làm hay không nên làm, bọn họ đều có một điểm giống nhau. Đóchính là thân phải đủ thô bạo, nhìn thiên hạ vạn vật như con kiến, thiên hạchỉ mình độc tôn. Nếu thiếu một phần khí phách như vậy thì không thể trở thànhquân vương...”.

Lưu Phong nghe vậy, sợ run một chút, chau mày nói: “Cho đến giờ ta không nghĩtới phải làm quân vương”

Lí Hương Quân khẽ cười một tiếng nói: “Phong nhi, ngươi không cần phủ nhận. Cólẽ là trong lòng ngươi không phải là rất muốn làm. Nhưng mà trên thực tế ngươibuộc phải làm. Hơn nữa ngươi bây giờ đã hướng đền gần mục tiêu kia. Phấn đấu,chẳng lẽ không đúng sao?”.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...