Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 735



Trong lòng Túc vương hơi run sợ, hắn biết rõ lời này của Tĩnh vương gia là cóý tứ gì, không khỏi thấy một cỗ hàn ý dâng lên từ đáy lòng.

Túc vương tự mạnh mẽ trấn định thần sắc một chút, chắp tay nói: “Vương thúc,không biết ngươi có ý kiến gì không với sự thay đổi của phụ hoàng? An toàn củakinh đô tất nhiên là trọng yếu, vương thúc ngươi cũng không thể không chú ýliên quan...”

“Hừ!”

Tĩnh vương gia cắt đứt lời Túc vương, con ngươi thâm thúy chằm chằm nhìn ánhmắt Túc vương, gằn từng tiếng nói: “Túc vương, thân là thần tử, ta không nghĩbình luận gì sau lưng quân vương”.

Túc vương nghe vậy, nhịn không được chau mày, há miệng thở dốc nhưng cũngkhông nói ra một lời.

“Túc vương, nếu ngươi tìm ta vì việc này thì bây giờ ngươi có thể trở về” Tĩnhvương gia lạnh lùng trả lời.

Túc vương phẩy nhẹ ống tay áo, ngẩng đầu trông trời đất rồi nhìn Tĩnh vươnggia nói: “Vương thúc, đều là thống soái tứ đại quân đoàn, cần gì phải giữkhoảng cách như người xa ngàn dặm vậy. Ngươi đã không nghĩ đến việc nói chuyệntình phụ hoàng, không bằng chúng ta nói chuyện tứ đại quân đoàn”.

“Thỉnh!”

Tĩnh vương gia vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đi trước vào soái phủ.

Sau khi hai bên ngồi xuống, Túc vương hướng về phía Tĩnh vương gia cười cười,trầm giọng nói: “Vương thúc, chuyện tình phụ hoàng mong ngươi lo lắng mộtchút, ta hi vọng ngươi có thể tìm ra nguyên nhân đại biến tính tình phụ hoàng.Nếu cứ tiếp tục thế này ta sợ thế cục đế quốc sẽ...”.

“Túc vương, ta nói rồi, ta không muốn tranh luận sau lưng bệ hạ. Nếu ngươi chủtâm muốn nói với ta việc này, thì tốt hơn là lúc này chúng ta không nói cái gìhết sao?” Tĩnh vương gia sắc mặt tức giận, lạnh giọng nói. Nói xong lời này,Tĩnh vương gia chắp tay không thèm liếc đến Túc vương một cái mà đứng dậy rờiđi.

Túc vương nheo mắt nhìn bóng dáng Tĩnh vương gia dần đi xa, sắc mặt u ám đếncực độ.

Một hồi lâu sau, Túc vương mới đứng dậy rời đi. Sau khi ra khỏi soái phủ, nétmặt Túc vương co giật một hồi. Trong con ngươi hiện lên vài đạo sát ý, ngầmmắng Tĩnh vương gia là lão thất phu chẳng biết tốt xấu, không rành thời cuộc.

“Ngươi cùng Tĩnh vương gia nói cái gì đó? Vì sao mà thái độ của hắn đối vớingươi tệ hại như vậy?” Không biết từ lúc nào mà Túc vương phi đã xuất hiện bêncạnh người hắn hạ giọng hỏi.

“Cái lão thất phu này, hắn còn tưởng rằng mình là ai? Nếu trong tay hắn khôngnắm tam đại quân đoàn, ta nhất định xử đẹp hắn”. Túc vương, vẻ mặt nén giận,nói: “Chờ coi, sớm muộn ta sẽ bắt hắn trả giá cực lớn vì sự vô lễ ngạo mạn củachính mình”.

Túc vương phi chau mày nói không vui: “Khẩu khí hung hăng của ngươi kìa, Tĩnhvương gia cũng không phải người bình thường. Ngươi cũng không nên dính vào,nếu không người hối hận sẽ là ngươi. Theo ta thấy, tốt nhất bây giờ ngươi bìnhtĩnh một chút, không cần làm cái việc ngốc nghếch kia chứ? Cái ngai kia thì cốnhiên là tốt rồi, nhưng mà ngươi cũng phải có mệnh mới ngồi được. Rõ ràng,Tĩnh vương gia cũng không có coi trọng ngươi, cho nên hắn mới có biểu hiệnthái độ như vậy trước mặt ngươi”.

Túc vương nghe vậy, sau khi cân nhắc một chút quay lại Túc vương phi nghiêmtúc nói: “Ái phi, ngươi nói ta u mê, nhưng bây giờ ta đã không còn đường lui.Nếu ta không ngồi được vào ngai kia thì chỉ còn đường chết. Sở dĩ phụ hoàngcho ta một chút quyền, chẳng qua là dùng để kiềm chế Yến vương và Đông cung.Ngươi có biết ta chỉ là một quân cờ không? Chỉ cần khi ta mất đi giá trị lợidụng, ta nghĩ đó là lúc ta phải chết...”.

Túc vương phi nao nao, lập tức cười lạnh một tiếng, nói: “Bây giờ thì ngươi đãhiểu. Nhưng mà lúc trước ngươi có nghĩ rõ ràng như thế này đâu?”.

“Ái phi, ngươi nói bây giờ ta trù tính thiếu cái gì? Chẳng lẽ cam tâm làm quâncờ chịu chết?” Túc vương dường như đang tự hỏi tự trả lời: “Không, ta tuyệtđối không thể chờ chết. Ta nghĩ biện pháp ngồi trên cái ngai kia, chỉ có nhưvậy, ta mới có thể là người cười cuối cùng”.

Túc vương phi hơi hơi thở dài một tiếng, nói: “Trong mấy thế lực lớn, lựclượng của ngươi thuộc loại yếu nhất. Ngươi căn bản là không có cơ hội tranhcái ghế kia”.

“Ta biết, ngươi nói gì ta cũng biết. Chẳng qua nếu bây giờ cái gì ta cũngkhông làm, ta chỉ có thể chờ chết, ngươi biết không? Ta đã không còn đườnglui. Sự việc cho đến giờ thì nói cái gì cũng đã muộn. Ngay cả phụ hoàng cũngbỏ rơi ta. Hiện tại ta chỉ có thể trông vào chính mình. Ban đầu ta hi vọngTĩnh vương gia có thể giúp ta một phen. Nhưng mà ngay cả nói chuyện hắn cũngkhông cho ta cơ hội. Ái phi, chỗ dựa duy nhất của ta chính là cha mẹ ngươi.Nhạc phụ đại nhân dù nói như thế nào cũng là phó soái bộ binh, có hắn giúp đỡ,ta nghĩ ta cũng sẽ không dễ dàng thua”.

Túc vương phi nhíu mày nói: “Mấy ngày nay ta qua lại chỗ phụ thân vài lần, hắntrước sau không chịu tỏ thái độ. Ta xem như ngươi có lẽ hết hi vọng rồi, chata sẽ không cùng chịu chết theo ngươi”.

“Ái phi, nhạc phụ đại nhân đã không giúp ta, chẳng lẽ ngươi cũng muốn rời bỏta chăng?”.

Túc vương phi lắc đầu nói: “Ngươi ta là vợ chồng, ta như thế nào bỏ lại ngươi.Ngươi yên tâm, tương lai cho dù chết ta cũng sẽ cùng ngươi”.

Túc vương thở dài một tiếng không nói gì. Lúc lâu sau, hắn dắt tay Túc vươngphi cùng nhau lên xe ngựa chạy về phủ của mình. Nhưng mà suốt dọc đường đi hắncòn đang suy nghĩ, rốt cuộc đi tìm ai hợp tác mới có hi vọng.

Đột nhiên, một bóng người mạnh mẽ hiện trong óc hắn: “Thái tử phi!”.

“Ái phi, ta đã nghĩ ra người hợp tác”. Túc vương sắc mặt vui vẻ, trầm giọngnói: “Ta nghĩ, ta có thể âm thầm tiếp xúc một chút với thái tử phi. Bây giờThái tử đã khuất bóng, nghe nói phụ hoàng mấy lần muốn giết thái tử phi, chínhvì áp lực các phía ép buộc cho nên mới buông tha. Ta nghĩ sau lưng phụ hoàngthì thái tử phi vô cùng oán hận. Từ điểm này mà xét thì chúng ta là đồng bệnhtương liêu, có lẽ nàng sẽ đồng ý hợp tác cùng ta”.

Túc vương phi vội vàng nói: “Tuyệt đối không thể, thái tử phi kia là nữ nhânrất nguy hiểm. Ta khuyên ngươi phải chủ định đánh nàng, nếu không ngươi chếtnhanh hơn”.

“Ái phi, ngươi hiểu lầm, ta tìm nàng là để hợp tác, tuyệt đối không để xuấthiện sự tình gì khác. Ngươi yên tâm, chuyện này sau khi trở về, ta sẽ bàn bạckĩ hơn. Ta tin tưởng lần này nhất định thành công”. Bộ dạng Túc vương tràn đầytự tin.

Sau khi Túc vương rời đi, bên cạnh Tĩnh vương gia xuất hiện một vị tướng quântrẻ tuổi, hắn hỏi: “Vương gia, vì sao không để cho Túc vương có cơ hội nóichuyện. Nói không chừng, chúng ta có thể sử dụng hắn mà?”

“Túc vương kia là đồ ngu xuẩn, không đủ mưu lược. Chẳng qua hắn là một quân cờtrong tay bệ hạ”. Tĩnh vương gia khinh thường nói.

“Nhưng mà hắn lại không cam lòng làm một quân cờ”. Tướng quân trẻ tuổi nói:“Vương gia, nói không chừng thực sự chúng ta một lần bỏ lỡ cơ hội”.

“Ngươi sai rồi, quân cờ vĩnh viễn là quân cờ cho dù hắn không cam lòng. Làmsao có năng lực?” Tĩnh vương gia cười lạnh nói: “Xem ra mưu trí và tâm kế củaTúc vương thực sự non kém. Chơi cùng với người như vậy tuyệt đối không có kếtcục tốt đẹp gì”.

“Nhưng mà Vương gia, chuyện tính tình bệ hạ đại biến đích thực như vậy. Chẳnglẽ ngươi thực sự dự định không quản sao?” Tướng quân trẻ tuổi hơi khó hiểu.

“Bệ hạ tín nhiệm ta, đem ba đại quân đoàn giao cho ta, cho ta phụ trách annguy kinh đô. Nhiệm vụ quan trọng nhất của ta bây giờ chính là làm tốt chuyệnnày. Về phần các chuyện khác, ta không còn đủ sức quản. Nhất là chuyện tình cóliên quan đến bệ hạ, nếu ta có thể không ra mặt thì ta sẽ tránh. Bằng khôngrất dễ dàng gây ra nguy kị”. Tĩnh vương gia nghiêm mặt nói: “Tính tình bệ hạđại biến, đằng sau khẳng định là có độc thủ. Ta nghĩ, chỉ cần ta cùng ba đạiquân đoàn đóng ở kinh đô, bất kể là ai cũng đừng có nghĩ đến làm chuyện gì ầmĩ. Huống hồ, bên cạnh bệ hạ còn có chân long vệ, ta nghĩ hắn sẽ không gâychuyện gì lớn. Đúng rồi, ta bảo ngươi điều tra thân thế Lưu Phong như thế nàorồi?”.

Tướng quân trẻ tuổi suy nghĩ một chút, nói: “Bẩm Vương gia, đối với thân thếLưu Phong, cho dù chúng ta điều tra như thế nào, cũng chỉ tra được tình hìnhsau ngày hắn xuống núi. Về phần chuyện tình ở Vân mộng trạch, căn bản chúng takhông cách nào tra được”.

Ngừng một lát, tướng quân trẻ tuổi truy vấn nói: “Vương gia, cuối cùng làngươi lo lắng hoặc giả thiết gì, ngươi đoán được cái gì? Ngươi cảm thấy thânthế Lưu Phong có vấn đề sao?”.

Tĩnh vương gia thoáng do dự một chút nói: “Theo đủ loại dấu hiệu cho thấy, lailịch thân thế Lưu Phong có nguồn gốc lớn. Hơn nữa tứ đại cô nương cũng côngkhai đứng cạnh Lưu Phong, ta nghĩ sự tình tuyệt đối không đơn giản”.

“Vương gia, ý của ngươi là?” tướng quân trẻ tuổi dường như nghĩ đến cái gì đó,sắc mặt hơi đổi.

“Ta cũng không có ý tứ gì”. Tĩnh vương gia đột nhiên nghiêm mặt nói: “Lân nhi,chớ có nghĩ bậy mà cũng đừng đoán mò. Việc chúng ta cần phải làm bây giờ làgiữ gìn an ninh kinh đô và chờ đợi, hiểu chưa?”.

Nghe được Tĩnh vương gia gọi mình là Lân nhi, thân hình tướng quân trẻ tuổi rõràng có hơi run một chút: “Phụ thân, cuối cùng ta cũng nghe được ngươi gọi nhũdanh của ta ra?”

“Im miệng!”

Tĩnh vương gia lập tức quát lớn, nói: “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừnggọi ta là cha. Ngươi làm như vậy sẽ khiến chúng ta lâm vào chốn vạn kiếp bấtphục”.

Tướng quân trẻ tuổi mặc dù có hơi thất vọng, nhưng mà vẫn vội vàng đổi giọng:“Vương gia, thực xin lỗi. Từ giờ trở đi, ta sẽ không tái phạm sai lầm như vậynữa”.

Tĩnh vương gia nhìn vẻ thất thần của tướng quân trẻ tuổi lạnh nhạt nói: “Tabiết ngươi hận ta, ta cũng biết trong lòng ngươi không phục. Nhưng mà ngươiphải biết được, sở dĩ bệ hạ tín nhiệm ta, chính là bởi vì hắn biết ta không cócon nối dõi. Nếu thân phận của ngươi lộ ra ngoài để cho bệ hạ biết thì hạn tửcủa ta và ngươi cũng đến. Ngươi hiểu chưa?”.

Tướng quân trẻ tuổi nghe Tĩnh vương gia nói xong, đột nhiên lớn mật hỏi han:“Bây giờ thế cục trong kinh hỗn loạn, mấy thế lực lớn đều muốn tranh đoạt ngaikia, chẳng lẽ ngươi không động tâm sao?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tĩnh vương gia lập tức phát lạnh, tay liền vungtới cho một bạt, nổi giận nói: “Ta hi vọng một cái tát này có thể cảnh tỉnhngươi. Ngươi hẳn rõ ràng ơn trạch của bệ hạ đối với ta. Cho dù như thế nào đinữa, ta cũng sẽ không làm chuyện phản bội bệ hạ. Hôm nay ta chính thức nói vớingươi, nếu trong đầu ngươi còn có ý nghĩ không thực tế như vậy, ta sẽ tự taygiết ngươi. Thà là sớm thức tỉnh hiểu biết của ngươi, còn hơn để cho ngươimang tai nạn đến cho gia tộc”.

Sau khi bị đánh tướng quân trẻ tuổi vội vàng quì rạp xuống đất: “Vương gia, tathụ giáo. Ngươi yên tâm, ta biết nên làm như thế nào. Ta tuyệt đối sẽ không cóý nghĩ ấy trong đầu”.

“Nhưng mà chúng ta cũng không có thể ngồi chờ chết a. Cho dù bệ hạ tốt đối vớichúng ta, nhưng mà sau khi bệ hạ qui tiên thì chúng ta nên làm cái gì?”.

Tĩnh vương gia do dự một chút nói: “Vấn đề ngươi nói ta cũng nghĩ qua. Hơn nữata đã có đối sách. Ta có thể lộ sớm cho ngươi một điểm, để tránh cho ngươinghĩ lung tung. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lưu Phong sẽ là hi vọng củachúng ta”.

“Lưu Phong?” Tướng quân trẻ tuổi thấy hơi là lạ, thất thanh nói: “Vương gia,chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng Lưu Phong chính là...”.

“Được rồi, ngươi không cần phải nói cái gì cả. Ta nói rồi, chúng ta còn mộtkhoảng thời gian, bây giờ chúng ta chỉ cần chờ đợi là được. Tốt lắm, ngươi luira đi, ta cần yên lặng suy nghĩ một chút”. Tĩnh vương gia sốt ruột khoát tay.

Tướng quân trẻ tuổi vội vàng đứng dậy cáo từ.

Sau khi trải qua sự chuẩn bị tỉ mỉ, một lần nữa lưu Phong dẫn theo một vạnngười mới biên chế thuộc thần thánh quân đoàn cùng mười vạn đại quân thôngthường nhằm đến thành Danh ốc gần Trường thanh nhất bắt đầu công kích.

So với các thành Bách dã và Trường thanh đã bị Lưu Phong phá thì Danh ốc cókhác. Cơ bản nó thuộc loại thành trì Phù Tang qui mô hạng trung. Cho dù vềkinh tế hay quân sự thì Bách dã cùng Trường thanh cũng không thể so sánh được.Hơn nữa, thiên hoàng đối với Danh ốc cũng đặc biệt coi trọng, sau khi bị LưuPhong công kích lần đầu tiên, các thành quanh đó liền điều viện quân suốt mấyđêm tiếp theo.

Cho nên, đánh được mười ngày mà Lưu Phong vẫn không thành công như lần trướcmà phá được Danh ốc. Nhưng mà qua mười ngày tấn công mãnh liệt, phòng ngự Danhốc hầu như đã bị đánh cho tàn phế. Theo tình hình như vậy, nếu trong vòng bangày mà thiên hoàng không thể phát thêm viện quân thì Danh ốc bị phá là chuyệntình rõ ràng.

Sau khi Lưu Phong cùng Hàn Nguyệt thương nghị cẩn thận, quyết định không tiếcbất kì giá nào chiếm được Danh ốc trước khi viện quân mới đến.

Danh ốc chẳng những là thành lớn, hơn nữa địa vị chiến lược cũng đặc biệttrọng yếu. Sau khi chiếm được Danh ốc dùnglàm đầu cầu, Lưu Phong có thể trongthời gian ngắn quét thêm ba tòa thành trì ngoại biên. Cho nên, hạ được Danh ốcđối với hành động sau này của Lưu Phong là tối quan trọng.

“Oanh!”

Sau một tiếng nổ, một chỗ tường thành phía tây Danh ốc rốt cuộc bị tấn côngliên tục mà đổ sập, lộ ra một lỗ hổng. Thần thánh quân đoàn tức thời lớn tiếnghô vang, mạo hiểm không ngừng phóng tới tường thành, đạp lên tên đạn mà hướngtới lỗ hổng dũng cảm lao tới.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...