Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 694



Lưu Phong nghe vậy chợt run lên, ta kháo. Lời đại nghịch bất đạo như vậy màlão cũng dám nói. Lão thái bà ngươi thật tưởng rằng quân đồn trú Phúc Thành lànhà các ngươi sao?

“Lão phu nhân, lời này không đúng rồi. Trú quân Phúc Thành là chuyện trọngđại, bổn hầu sẽ bẩm tấu với bệ hạ, thỉnh bệ hạ định đoạt” Lưu Phong thản nhiênnói.

“Ta nói một lần nữa, quân đồn trú Phúc Thành là sự tình của Ngô gia. Ngườikhác đừng hòng nhúng tay. Tiễn khách!” Tái Kim Phượng quát lên một tiếng, cănbản không chút nể mặt Lưu Phong.

Lời này vừa nói ra, trong sảnh liên vang lên một trận xôn xao.

Tái Kim Phương ý tứ thật rõ ràng, ngoại trừ người họ Ngô, ngoại nhân ai cũngđừng nghĩ có thể nhúng tay vào được.

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói: ”Lão phu nhân, mong ngươi hiểu rõ. Quânđồn trú Phúc Thành là quân đội của đế quốc, không phải là tư binh của Ngô giacác người”

Tái Kim Phượng lạnh lùng quát lên, nói: ”Hừ, bệ hạ lúc trước giao cho chúng tamấy vạn nhân mã, hiện tại quy mô lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với trướcđây? Ngươi cũng biết, để có ngày hôm nay, Ngô gia chúng ta đã đổ ra bao nhiêutâm huyết. Con ta tuy đã chết, nhưng còn lão nương Tái Kim Phượng này. Ngàynào có ta, các ngươi ai cũng đừng nghĩ có thể nhúng tay vào quân đồn trú PhúcThành”

Con mẹ ngươi chứ lão bà, thì ra đây là đức hạnh của ngươi đây. Ngươi tưởngngươi là ai chứ?

Lưu Phong hừ một tiếng, nói: ”Lão phu nhân, mong rằng ngươi biết ngươi đangnói cái gì? Hay là ngươi muốn tạo phản?”

Lời này vừa dứt, trong đại sảnh lại nổi lên một trận ồn ào. Nhiều người mơ hồcăng thẳng đứng dậy hết. Sử Văn Long đôi mắt đảo qua đảo lại, không biết đangtính toán điều gì.

“Hầu gia, lão thân đã từng này tuổi, cũng không sợ ngươi hù dọa đâu. Ngô giata trung thành. Bệ hạ là người hiểu rõ nhất...” Tái Kim Phượng tựa hồ cũngkhông để Lưu Phong chụp mũ kết tội mình.

Lòng dạ Ngô gia các ngươi, bệ hạ đương nhiên biết. Nếu không, trong mật chỉcũng không hạ lệnh tru di cửu tộc. Lão thái bà đáng chết, ngươi thật tưởng làbệ hạ không biết gì cả sao?

Lưu Phong âm thầm cười khẩy. Thánh chỉ vừa rồi bất quá là hắn giả mạo. Chỉ làđạo cụ để diễn kịch mà thôi.

“Các vị, ta hỏi các người một câu, các ngươi là tướng sĩ của Ngô gia hay làtướng sĩ của đế quốc?”, Lưu Phong nhìn quanh một vòng, đột nhiên hỏi.

Các tướng sĩ hơi sững người, một lúc sau mới tỉnh lại. Nguyên soái đã chết, đitheo lãi thái bà chắc chắn không có tiền đồ gì cả.

Đúng, không thể đi theo ả làm càn được.

“Hầu gia, chúng ta đương nhiên là tướng sĩ của đế quốc!” Sử Văn Long trả lờiđầu tiên.

Một lát sau, dường như tất cả đều hướng Lưu Phong hành lễ đáp lời, tỏ rõ lòngtrung thành của mình.

“Các vị, Nguyên soái đại nhân vừa mất, hôm nay lại là lễ chúc thọ của lão phunhân. Ta cũng không muốn nhiều lời. Tóm lại, sự tình hôm nay ta sẽ mau chóngtrình báo với bệ hạ, thỉnh bệ hạ đích thân định đoạt.”

“Hiện tại, ta muốn đến hiện trường điều tra một chút, xác định nguyên nhân cáichết của Nguyên soái. Trước khi ta từ Xuân tiêu lâu trở về, bất luận kẻ nàocũng không được phép rời đại sảnh, nếu không sẽ bị xem là hung thủ!”

Lưu Phong để lại một câu. Rồi cùng Hắc Vân kiêu ngạo đi ra ngoài. Lưu lạiThiên Đạn cùng đám võ sĩ hắc ám ở đại sảnh, tay lăm lăm nắm chuôi kiếm, nhìnchằm chằm như hổ rình mồi vào mọi người trong phòng

Đến Xuân Tiêu lâu, hiện trường nơi Ngô Chí Vinh bị sát hại, Hắc Vân khó chịunói: ”Chủ nhân, lão thái bà kia quá kiêu ngạo, hay là để thuộc hạ tìm cơ hộigiết ả đi?”

Lưu Phong thản nhiên nói: ”Không cần phải sốt ruột, Tái Kim Phượng sớm muộnđều phải chết. Bất quá ta còn muốn dùng ả để đối phó Sử Văn Long...”. Căn cứvào tin tình báo, ngoại trừ Ngô Chí Vinh ra, chỉ có Tái Kim Phượng và Sử VănLong là có uy tín nhất ở Phúc Thành. Theo tình hình này, hai người tựa hồ đãkhông chung ngồi thuyền nữa rồi

Lưu Phong quyết định thêm dầu vào lửa, làm cho hai người này đấu đá lẫn nhau.

Ngô Chí Vinh tuy rằng đã chểt, nhưng Phúc Thành vẫn còn tồn tại một số nguycơ. Vì muốn đem tổn thất giảm đến mức thấp nhất, Lưu Phong quyết định trướchết không nóng vội hợp nhất các cánh quân đang đóng ở Phúc Thành. Chờ khi TáiKim Phượng cùng Sử Văn Long đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, hắn nhúng tayvào cũng không muộn.

Từ Xuân Tiêu lâu trở về, vừa tiến vào đại sảnh, Lưu Phong cùng Hắc Vân độtnhiên nghe thấy vài tiếng kêu thảm.

Đi vào bên trong mới thấy, Thiên Đại cùng vài tên hắc ám võ sĩ đang động thủ,đã có vài tên quan tướng nằm trong vũng máu.

Ánh mắt Sử Văn Long có chút quái dị, hai tròng mắt nhìn trợn trừng vào LưuPhong, tựa hồ có ý chất vấn.

Lưu Phong trầm giọng hỏi: ”Đã xảy ra chuyện gì?”

Thiên Đại bước lên trước giải thích: ”Chủ nhân, mấy người này khăng khăng muốnrời khỏi đại sảnh. Sau khi chúng ta cảnh cáo mấy lần đều vô hiệu nên mới buộcphải động thủ”.

Lưu Phong cười lạnh nói: ”Tốt, các ngươi làm rất đúng.”

Ngừng một chút, Lưu Phong cười nói: ”Những người này chắc chắn có liên quanđến cái chết của Nguyên soái, cho nên hắn sợ bản quan điều tra được giấu vết.Lúc này mới nóng lòng thoát thân. Giết rất tốt!”

“Lưu Phong ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Nguyên soái đại nhân gặp bất trắc,ngươi giết người trong ngày đại thọ của lão phu nhân, ý ngươi muốn thế nào?”.Đột nhiên một gã thiên tướng họ Ngô bước lên, muốn làm khó dễ Lưu Phong.

Đồng thời vài tên tướng lĩnh cũng lên tiếng chỉ trích Lưu Phong.

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, không trả lời người đó, nhưng trong mắt lại lóelên mấy đạo sát khí.

Hắc Vân cùng Thiên Đại nhìn thoáng qua, ngay sau đó thân hình mạnh mẽ xoaytròn, trong phút chốc đã tiến đến trước mặt đám người nhà họ Ngô.

Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, tên dẫn đầu chỉ trích Lưu Phong cùng vớiđám người phụ họa làm ầm ĩ toàn bộ bị giết sạch.

Nhìn đám quan tướng đang nằm trong mấy vũng máu, một số tướng sĩ nhát gan haichân đã muốn nhũn ra.

Sử Văn Long cũng khẽ hít sâu một hơi, thầm nghĩ, vị tiểu Hầu gia này thủ đoạncũng quá độc ác, không phải chỉ chỉ trích ngươi vài câu thôi sao, không đángtội chết a.

“Các vị, những tướng sĩ này không tuân theo Hoàng thượng, ý đồ mưu phản. Bị tatại đương trường xử tử, đây là trừng phạt đúng tội, mong rắng các người có thểphân biệt thị phi, không nên đi quá giới hạn”. Mặc kệ thế nào, Lưu Phong trướchết phải chụp mũ đã rồi mới nói sau.

Quả nhiên, một ít tướng sĩ vẫn còn rục rịch nhất thời liền bình ổn lại.

Bọn họ đã thấy rõ ràng thực lực thuộc hạ dưới trướng Lưu Phong. Ai cũng khôngmuốn mình nằm trong vũng máu đó.

Nhưng đám tướng sĩ Ngô gia vẫn trừng trừng nhìn chằm chằm vào đám thuộc hạ LưuPhong, tâm tình rất kích động, tựa hổ hận không thể xông lên đem đối phươngchém thành trăm mảnh.

Nhưng chẳng qua bọn hắn chỉ là phẫn nộ cũng không dám có chút dị động. LưuPhong lòng dạ ác độc, bọn họ cũng từng lãnh giáo qua. Nếu không nắm chắc mườiphần, bọn họ sẽ không để Lưu Phong công kích ngay nhược điểm của họ.

Tái Kim Phượng lạnh lùng nhìn Lưu Phong, trong lòng âm thầm tính toán. Làm saotrong hoàn cảnh không kinh động đến Lưu Phong mà đem thân vệ doanh Ngô giađiều đến đây. Có như vậy mới có thể khống chế được đại cục.

Dã tâm làm phản của Tái Kim Phượng còn lớn hơn Ngô Chí Vinh nhiều. Thực ra đãhơn một năm, Ngô Chí Vinh cùng nước Phù Tang tiếp xúc, chính là do ác nữ TáiKim Phượng này giới thiệu.

Hiện giờ Ngô Chí Vinh đã chết, ả thậm chí còn nghĩ, trực tiếp mang đại quânPhúc Thành làm phản, tự lập vương vị, cũng vui vẻ tiêu dao khoát lạc. Ngô ChíVinh con cháu cũng nhiều, tùy tiện chọn một đứa biết nghe lời làm con rối,cũng không phải là vấn đề.

Bất quá trước mắt quan trọng nhất là không thể khiến cho Lưu Phong hoài nghi.

“Có thích khách!”

Đúng lúc này, không biết ai hô lên một tiếng.

Mọi người nghe vậy, chỉ thấy cách đó không xa, từ trên Xuân Tiêu lâu bay tớimột tên hắc y bịt mặt.

Sử Văn Long hét lớn một tiếng: ”Bắt lấy hắn, bắt lấy thích khách!”

Tái Kim Phượng cũng đứng lên lớn tiếng kêu gào: ”Bắt lấy hắn, bắt lấy thíchkhách, báo thù cho con ta!”

Lưu Phong cũng nhân cơ hội, giả vờ hét lớn: ”Mau! Thích khách kia khẳng địnhlà người giết chết Nguyên soái chưa kịp thoát thân, hiện tại muốn thừa dịpchạy trốn...”

Vô tình sao, mỗi người đều xem tên thích khách kia là hung thủ.

Đương nhiên, Lưu Phong cũng phô trương thanh thế, không ngừng reo hò ầm ỹ.

Bất quá, đối với thân phận hắc y bịt mặt kia, Lưu Phong cũng có chút nghihoặc, chính mình không có phái người diễn trò. Chẳng lẽ tên thích khách kia làthật?

Nhưng thực ra, cho dù thích khách này có như thế nào, thì Ngô Chí Vinh cũngđều do Lưu Phong giết. Điều này không thể giả.

Hắc Vân cùng Thiên Đại trợ giúp, tên thích khách áo đen kia rất nhanh đã bịbao vây, xem ra hắn không thể chạy đâu được nữa.

“Hầu gia, thích khách mang theo một gói đồ rất to, không biết là vật gì?” Saukhi vây trụ, mọi người mới phát hiện, tên thích khách kia sau lưng đeo một góito, đương nhiên bên trong đang chứa một vật gì đó.

“Tránh ra!”, Hắc y nhân tức giận quát lớn: ”Nếu không muốn chết, tránh ra chota!”

Hắc Vân cười lạnh một tiếng nói: ”Các hạ, nếu ta đoán không sai, phía saungươi hẳn là thi thể người chết?”

“Đúng thế thì sao?” Hắc y nhân dường như cũng nhận ra thân phận của Hắc Vân,chán ghét nói: ”Đáng chết, ngươi là võ sĩ Phù Tang, lại bán sức cho Hoa Hạ.Thiên Chiều đại thần sẽ không bỏ qua cho ngươi”.

“Buông thi thể Nguyên soái ra?” Thiên Đại cố ý hét lên một tiếng. Kỳ thật hắckhông biết thi thể đó là ai, sở dĩ nói vậy, vì muốn tạo ra một ít hiện tượnggiả tạo.

Sử Văn Long nghe vậy có chút sốt ruột, Nguyên soái đã chết. Nếu chính mìnhngay cả thi thể còn không bảo hộ được, thật sự không còn gì để nói.

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm hắc y nhân lạnh giọng nói: ”Buông xác Nguyên soáixuống, ta cho ngươi đi!”

“Buông con ta xuống, nếu không ta cho ngươi sống không bằng chết...”, được SửVăn Long gợi mở, dường như mọi người đều cho rằng sau lưng hắc y nhân kiachính là thi thể Ngô Chí Vinh.

Chỉ có mình Lưu Phong không cho là vậy. Hắn kín đáo nháy mắt ra hiệu cho thủhạ xem xét.

Hai hàng lông mày Lưu Phong nhíu chặt, nhìn hắc y nhân cười lạnh một tiếngnói: ”Các hạ, buông gói đồ phía sau ngươi xuống. Nếu không khó sống sót mà lykhai. Bằng vào lực lượng của ngươi, căn bản không thể thoát khỏi sự vây côngcủa hai gã hộ vệ ta”

“Lưu Phong, là ngươi làm hỏng đại sự của Thiên Chiếu đại thần, đại nhân sẽkhông bỏ qua cho ngươi đâu”. Người nọ hình như cũng nhận ra Lưu Phong, hướngvề hắn nói. Trong giọng nói mang theo một tia sát khí, hận không thể giết chếtLưu Phong.

Lưu Phong thầm kinh ngạc, trong lời nói của hắc y nhân kia, dường như đã biếtrõ chân tướng.

Lưu Phong vẫn cau mày như cũ, đi từng bước lên phía trước. Nhìn chằm chằm tênhắc y nói: ”Xem ra Nguyên soái đại nhân là do ngươi giết”. Lưu Phong trước hếtđem sự tình xuyên tạc, tránh hắc y nhân phát ngôn gây bất lợi cho mình. Đồngthời hắn cũng âm thầm liên hệ với thần điểu Phi Phi, vạn nhất hắn nói gì bậybạ, Phi Phi sẽ nháy mắt hủy diệt hắn. Với thực lực của Phi Phi, giết hắn chỉtrong chớp mắt công phu.

Hắc y nhân cười lạnh: ”Lưu Phong, đến lúc Thiên Chiếu đại thần xuất quan,người chờ chểt đi!”

Lưu Phong nghe vậy nhếch mép cười khẩy: ”Đại thần chó má gì, lão tử sớm muộngì cũng giết cả thần xã...”

“Bớt sàm ngôn đi, buông gói đồ phía sau ngươi xuống... Nếu không, ngươi sẽchết”, Lưu Phong nói: ”Đám tiểu quỷ các ngươi, thật khinh người quá đáng, ngaycả thi thể người chết cũng không buông tha, thật là đáng giận...”

“Lưu Phong, ngươi...” Hắc y nhân vừa muốn nói gì, đột nhiên một đạo hỏa quangkéo đến, không đợi hắn phản ứng, cơ thể đã bị ngọn lửa thiêu thành tro bụi.

Cùng lúc đó, Hắc Vân lắc mình lướt qua, tiếp lấy gói đồ.

Hiện trường nhất thời vang lên một trận sửng sốt.

Mọi người đều bị chiêu thức Lưu Phong hỏa thiêu thích khách làm chấn động.

Quá mạnh mẽ, thật sự không thể tưởng tượng được

Tái Kim Phượng im lặng nhìn Lưu Phong, trong lòng cảm thấy may mắn. May mà lúctrước ả chưa làm chuyện gì quá mức, vạn nhất đối mặt cùng Lưu Phong, ả đã sớmmất mạng.

Hiện tại chỉ có một cơ hội duy nhất, chính là báo cho Thân vệ doanh, thông tricho đại nhân.

Tái Kim Phượng nghĩ, một người cho dù lợi hại đến thế nào, cũng không thể đốikháng với mười vạn đại quân.

Trong sảnh là một màn im lặng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dậpcủa các tướng sĩ.

Sử Văn Long dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lưu Phong. Hắn nhớ lại lời nói lúc trướccủa tên hắc y kia, với phản ứng của Lưu Phong. Trùng hợp thật, ngay lúc tênhắc y muốn nói gì đó, Lưu Phong lại ra tay. Tuyệt đối chuyện này không phải làtrùng hợp. Sử Văn Long dường như nhìn ra một chút, nhưng không dám khẳng định.

Lưu Phong nhìn Hắc Vân, chậm rãi nói: “Mở nó ra!”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...