Hi Du Hoa Tùng
Lời này vừa nói ra, Trương Mỹ nhân lập tức minh bạch. Lúc mình làm chuyện đó,đã bị nàng thấy. Nàng nói những lời này, hiển nhiên cố ý nhằm vào mình.
“Tứ cô nương, cho nên ta nói, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt!” Mộ Dungphu nhân dứt khoát nói rõ ràng ra, hy vọng có thể uy hiếp Trương Mỹ Nhân.
“Khoan đã!”
Trương Mỹ Nhân hừ lạnh một tiếng, gọi Mộ Dung phu nhân lại, nói: ”Trước tiênlưu lại đã, không cần đi. Nói cho rõ ràng hết đi”. Đến lúc này, tâm tình củaTrương Mỹ Nhân rất bình tĩnh.
Mộ Dung phu nhân thoáng run người, liền cười lạnh một tiếng, quay người vềngồi lại trên ghế, sắc mặt không chút biểu tình: “Tứ cô nương, hẳn là ngươihiểu được, ngươi là sư tôn Phong nhi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm vì dục vọngchính mình mà đành lòng hủy đi danh dự của Phong nhi sao? Chẳng lẽ ngươi muốnđể cả Tu chân giới phỉ nhổ Phong nhi sao?”
“Được rồi, để ta nói thẳng, là ngươi yêu đơn phương Phong nhi đúng không?”MộDung phu nhân hỏi.
“Phu nhân, đây là chuyện riêng giữa ta và Phong nhi, người đừng xen vào” Nếuđối phương không bỏ qua thái độ truy vấn, Trương Mỹ Nhân cũng sẽ không hòa nhãthêm nữa.
“Đừng quên ta là nhạc mẫu của Phong nhi, hắn là con rể ta, sao ta lại khôngthể xen vào?” Mộ Dung phu nhân hừ nói “Tứ cô nương, ngươi hiểu rõ lòng ngườimà. Sao không vì khả năng của Lưu Phong mà nghĩ lại”
Sắc mặt Trương Mỹ Nhân phát lạnh, dửng dưng nói: ”Phu nhân, đã nói đến đây, tacũng không gạt ngươi nữa. Ta và Phong nhi thật tâm yêu nhau. Ta yêu hắn, hắncũng yêu ta” Trương Mỹ Nhân nhớ rõ, vì ái tình, nhất định phải có dũng khí.Đằng nào cũng phải nói rõ, Trương Mỹ Nhân cũng không ngại cố kỵ, dứt khoát nóitrắng ra một lần cho xong.
“Cái gì?” Mộ Dung phu nhân nghe vậy, điệu bộ ra chừng khó tin: ”Điều này, saocó thể được?”. Kỳ thật, tuy trước kia Mộ Dung phu nhân đã phỏng đoán, nhưngkhông nghĩ lại có thể đến mức này. Theo nàng biết, trong bốn vị sư tôn, quanhệ giữa Lưu Phong với Trương Mỹ Nhân là kém nhất.
“Không có gì là không có khả năng, có lẽ trong lòng ngươi cũng thích Phongnhi...” Trương Mỹ Nhân đột nhiên đáp trả.
“Nói bậy...” Mộ Dung phu nhân nghe vậy, sắc mặt dường như có chút đỏ ửng, vộivàng nói: ”Làm sao ta lại thích Phong nhi, ta là nhạc mẫu của hắn a...”
“Chỉ là ta tùy tiện nói vậy thôi. Nhìn ngươi sao khẩn trương vậy...” Trương MỹNhân cười ám muội: ”Phu nhân à, phải chăng ta nói trúng rồi sao?”
Mộ Dung phu nhân đứng dậy khẳng khái nói: ”Ngươi nói bậy bạ gì đó? Tứ cônương, ngươi đừng lảng sang chuyện khác. Ta hỏi ngươi, giờ ngươi tính thế nào?Chẳng lẽ ngươi không lo lắng, đến lúc đó bị Tu chân cười nhạo thi sao? Ngươilàm Phong nhi sau này còn ngẩng mặt được sao? Nếu ngươi thực sự thích Phongnhi, thì nên từ bỏ đi!”
Trương Mỹ Nhân cười lạnh nói: ”Phu nhân, ta muốn ngươi sáng tỏ, ta với Phongnhi thật tâm yêu nhau. Ta sẽ không từ bỏ. Cho dù ta từ bỏ, Phong nhi cũngkhông đồng ý. Phu nhân, việc này là chuyện riêng của chúng ta, ta khuyên ngươiđừng quản. Về phần thái độ của Tu Chân giới, ta không để bụng, mà Phong nhicũng chẳng quan tâm”
“Phong nhi nói với ta, hãy đi con đường của mình. Mặc kệ người khác nói!” Nhớlại thái độ của Lưu Phong, tâm trạng của Trương Mỹ Nhân đã thoải mái hơn rấtnhiều.
Mộ Dung phu nhân thở dài một tiếng, hỏi: ”Tứ cô nương, mấy vị tỉ tỉ của ngươicó biết không?”
Trương Mỹ Nhân nghe vậy, thần sắc hơi loạn, do dự một chút ấp úng nói:”Biết... biết, Sự tình của chúng ta, không cần ngươi quan tâm”
“Tứ cô nương, ngươi nói dối!” Mộ Dung phu nhân là người sắc sảo. Nàng sớm từvẻ mặt của Trương Mỹ Nhân mà tìm được đáp án. Chuyện của nàng và Phong nhi,chắc chắn những người khác không biết.
“Phu nhân, ta khuyên ngươi, tốt nhất đừng xen vào việc người khác. Phong nhighét nhất là bị người ta can thiệp vào việc riêng của hắn... Ta thừa nhận,chuyện của chúng ta, sư môn quả thật còn chưa biết. Nhưng ta cũng nhắc nhởngươi. Đừng lợi dụng việc này mà nghĩ thêm biện pháp. Ba vị tỷ tỷ của ta, chưachắc phản đối...” Trương Mỹ Nhân nghĩ, nếu đại tỷ, nhị tỷ tán thành chuyện tamtỷ cùng phong nhi, vậy đối với chuyện của mình khẳng định cũng sẽ đồng ý. Vềphần tam tỷ Nghê Thường, tuy tâm sự của nàng không thể trút bỏ nhanh được,nhưng mà, Trương Mỹ Nhân biết, nàng tuyệt đối sẽ không phản đối.
Mộ Dung phu nhân hừ một tiếng: ”Tứ cô nương, tốt nhất ngươi cứ ngẫm lại chuyệnnày cho rõ ràng đi!”
“Không cần. Chúng ta đã hiểu rõ” Trương Mỹ Nhân nghiêm nghị nói: ”Phu nhân, sựtình hôm nay, ta coi như là vì Phong nhi mà có thể không so đo cùng ngươi. Cóđiều, ta đã đem sự tình ra nói rõ với ngươi, mong là sau này ngươi đừng xenvào chuyện người khác”
Mộ Dung phu nhân buồn bực, không cam lòng đành nói: ”Ta sẽ tìm Phong nhi chứngthực lại chuyện này. Nếu các ngươi hai bên yêu nhau, tự ta không gây trở ngại.Nhưng nếu là ngươi đơn phương yêu Phong nhi, mê hoặc hắn, ta tuyệt đối khôngđể yên đâu”
“Ngươi có thể đi rồi” Trương Mỹ Nhân hừ lạnh một tiếng “Chuyện chúng ta, khôngcần ngươi quản!”
“Hừ!”
Mộ Dung phu nhân hừ một tiếng, xoay người ra khỏi phòng.
Sau khi trải qua chuyện này, nàng cũng không còn tâm trạng đi tìm Khuynh Quốcthảo luận công việc.
Trên đường trở về, trong đầu của nàng luôn hiện ra những lời trước đó củaTrương Mỹ Nhân, nàng thật sự không thể ngờ, Lưu Phong lại phát sinh tình cảmvới sư tôn của mình.
“Xú tiểu tử, đại sắc lang” Mộ Dung phu nhân càng nghĩ càng giận: ”Ngay cả sưtôn của mình mà cũng không buông tha, đáng giận”
“Uyển nhi, ngươi nguy rồi!”
Mộ Dung phu nhân đột nhiên suy nghĩ, chẳng lẽ Lưu Phong thích mẫu người thiếuphụ.
“Uyển nhi, thực sự không xong rồi. Vì làm mẹ, ta phải giúp ngươi!” Mộ Dung phunhân cắn răng thầm nghĩ
Sau ngày Ngô Chí Vinh bị giết là ngày đại thọ của mẹ hắn
Chuyện tiệc tùng chúc thọ không cần Ngô Chí Vinh quan tâm. Mọi chuyện đã cóngười xử lý
Bất quá, chúc thọ lão nương mà con không có mặt, hình như có chút không hợplý. Mãi đến tận trưa mà Ngô Chí Vinh còn không xuất hiện, Tái Kim Phượng, lãonương bảy mươi tuổi của hắn giận đến run người
“Các ngươi đến Xuân Tiêu lâu, gọi tên bất hiếu kia về cho ta” Chuyện là sángnay, lão thái thái Tái Kim Phượng nghe tin đứa con mình đến Xuân Tiêu lâu từhôm qua đến giờ còn không chịu xuống. Căn bản bà nghĩ khi xong việc thì NgôChí Vinh sẽ xuống trễ một chút. Không ngờ giờ này đã giữa trưa rồi mà cái đồbất hiếu này... Tái Kim Phượng giận đến sôi gan lên.
“Các ngươi chết cả rồi à, không nghe ta nói gì sao?” Tái Kim Phượng thấy khôngai đến, nhất thời quát tháo om xòm
“Lão phu nhân, nguyên soái có lệnh, không được ngài cho phép thì không ai đượcđến Xuân Tiêu lâu quấy rầy ngài...”Một gã tương quân bối rối nói
“Tên hỗn đãn này!”
Tái Kim Phượng hừ lạnh: ”Hôm nay là lễ chúc thọ ta, hắn làm con mà sao khôngđến. Ngươi đi gọi ngay tiểu súc sinh đó về cho ta, có gì mình ta gánh chịu”
Tướng quân nọ thấy Tái Kim Phượng giận đến nổi trận lôi đình, thoáng do dự mộtchút. Cuối cùng thương nghị với mấy đồng liêu khác, quyết định năm người cùngnhau đi.
Tuy rằng Ngô Chí Vinh đã hạ nghiêm lệnh, nhưng lời lão phu nhân không thểkhông nghe. Bọn họ biết Ngô Chí Vinh tuy vô sĩ, nhưng đối với mẫu thân còn cóchút đạo hiếu. Cho nên cân nhắc mãi, cuối cùng cũng tự tác cùng nhau đến.
Tướng quân đầu lĩnh là tâm phúc của Ngô Chí Vinh, tên là Sử Văn Long. Ngườinày chẳng những võ nghệ siêu quần mà mưu kế cũng không tệ. Ở dưới trướng NgôChí Vinh từng lập nhiều chiến công, thuộc loại trung thành bậc nhất của NgôChí Vinh. Trên cơ bản có thể tính là nhân vật số hai tại Phúc thành.
Rất nhanh. Tin dữ truyền đến, trên Xuân Tiêu lâu là một đống hỗn độn. Ngô ChíVinh cùng một gã võ sĩ Phù Tang, một nữ tử Phù Tang chết trong phòng trên lâucác
Nghe tin này, Tái Kim Phượng nhất thời kinh hãi, thiểu chút nữa, thở cũngkhông xong.
“Sao lại thế này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tái Kim Phượng lớn tiếng gàothét, nàng thật không ngờ thọ đường của mình lại biến thành linh đường của conmình.
So với thuộc hạ, Sử Văn Long vẫn còn bình tĩnh, vội vàng ra lệnh cho đại tướngdưới trướng vây quanh phủ nguyên soái. Sau đó cùng mấy tên tướng tâm phúc đitra xét hiện trường.
Cuối cùng rút ra kết luận, nguyên soái đại nhân có khả năng chết vì tình thù.
Căn cứ vào hiện trường, từ trong lòng ngực ả mỹ nhân kia có một phong thư, chothấy tên võ sĩ Phù Tang đã chết kia là Phúc Điền, người tình thanh mai trúc mãcủa nàng.
Vì vậy, Sử Văn Long phỏng đoán, có lẽ nguyên soái chơi đùa với khuyển mĩ nữ,cho nên dẫn đến sát ý của Phúc Điền
Đương nhiên, đó chỉ là phỏng đoán. Đám người Sử Văn Long hoàn toàn không biếtsự thật chuyện Ngô Chí Vinh thông địch phản quốc. Cũng không biết thân phậnđích thực của khuyển mĩ nữ và Phúc Điền
Sự tình có chút trùng hợp. Vốn là Ngô Chí Vinh định hôm sau sẽ kể cho đámngười Sử Văn Long về kế hoạch của mình. Không ngờ rằng trễ một bước, đã khôngcòn cơ hội mở miệng.
“Ai, nữ nhi tình trường, anh hùng khí đoản!” Sử Văn Long nhìn thi thể Ngô ChíVinh, trong lòng thở dài một tiếng. Đồng thời không ngừng tự trách là mình sơsuất, công tác bảo vệ phủ nguyên soái vẫn chưa làm chu đáo
“Thỉnh Thống soái quân đồn trú Đế quốc Ngô Chí Vinh ra nói chuyện!”
Trong lúc cả phủ nguyên soái đang tràn ngập đau thương, Lưu Phong mang theoHắc Vân, Thiên Đại và vài tên hắc ám võ sĩ xông vào, tay cầm thánh chỉ kêugào.
Trong đại sảnh đột nhiên yên tĩnh, ai cũng trừng mắt nhìn đám người Lưu Phong.
Đột nhiên Tái Kim Phượng hét lớn một tiếng “Cút. Con ta đã chết. Ngô Chí Vinhcon ta đã chết!”
Ta đương nhiên biết đứa con súc sinh của ngươi đã chết, lão tử bây giờ đến đểxem náo nhiệt mà
Điệu dáng Lưu Phong ra vẻ kinh ngạc, kích động nói: ”Ngươi nói cái gì?Ngươinói Nguyên soái đã chết. Sao có thể?”
Sử Văn Long thâm trầm liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, rồi chậm rãi đi tới, hạgiọng nói: ”Hầu gia, quả thật nguyên soái đã bị người ta giết chết!”
“Sao lại thế được? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lưu Phong một mực làm ra vẻkhó tin “Là ai làm? Điều tra ra, ta nhất đình giết hắn vì nguyên soái báothù!”
Sử Văn Long thở dài một tiếng: ”Theo tình huống để lại ở hiện trường, khẳngđịnh là tên võ sĩ Phù Tang làm. Có điều hắn cũng đã chết”
“Đúng rồi, Hầu gia có việc gì sao?” Với việc Lưu Phong đột nhiên xông vào, SửVăn Long đề phòng rất kỹ.
“Là như vậy” Lưu Phong giơ thánh chỉ trong tay lên nói: ”Bệ hạ phái người đưathánh chỉ đến, bảo ta tự mình giao cho nguyên soái, ngợi khen hắn lâu nay cốnghiến cho Đế quốc”
“Ai, người Phù Tang thật đáng giận mà. Thù này ta nhất định phải báo thaynguyên soái!” Lưu Phong làm bộ thương tâm, hạ giọng nói: ”Các vị, tuy rằngnguyên soái bất hạnh gặp nạn, nhưng là bệ hạ tán thưởng, ta muốn nói cho mọingười biết. Sử tướng quân, bây giờ ngươi thay nguyên soái tiếp chỉ đi”
Nói xong, Lưu Phong liền đem thánh chỉ ra đọc một lượt. Đơn giản là biểu dươnglòng tận sức trong công tác, tận trung với nước, xong rồi cấp ít quân nhu vàquân lương khao thưởng ba quân.
Tiếp chỉ xong, Sử Văn Long đau buồn nói: ”Hầu gia, hôm nay nguyên soái khôngmay bị ngộ hại, tại hạ không thể chiêu đãi người. Ngày khác nhất định sẽ mởyến tiệc lớn mời ngươi!” Sử Văn Long nói câu này, ý muốn tiễn khách.
Ngô Chí Vinh mới chết, làm xuất hiện khoảng trống quyền lực trong quân đồn trúĐế quốc, Sử Văn Long cùng các tướng sĩ liên quan tự nhiên sẽ tranh đoạt mộtphen. Cho nên giờ phút này, đương nhiên hắn không muốn Lưu Phong ở lại đây.
Lưu Phong gật đầu nói: ”Tướng quân quá lời, nguyên soái gặp nạn chính là đạisự của đế quốc. Như thế này đi, ngươi mang ta đến hiện trường xem thử. Sau đóta sẽ báo cáo với bệ hạ, thỉnh bệ hạ mau chóng phái người đến xử lý chuyệnquân đồn trú Phúc thành...”
Lời này vừa nói ra, trong đại sảnh lại trở nên lặng ngắt như tờ.
Sử Văn Long sắc mặt không đổi, nói: ”Ý tứ của Hầu gia là mời bệ hạ phái ngườiđến tiếp quản quân đồn trú đế quốc?”
Lưu Phong gật đầu nói: ”Quân đồn trú Phúc thành có can hệ đến an toàn biêncảnh của đế quốc. Đại sự này hiển nhiên không thể chậm trễ, thiết tưởng bệ hạcũng sẽ có an bài thích hợp”
Tái Kim Phượng bất thình lình thốt: ”Hầu gia, quân đội con ta đương nhiên cóngười tiếp quản, không cần người nhọc sức!” Tái Kim Phượng tuy đã bảy mươi,nhưng cũng không phải đã lú lẫn, hơn nữa dục vọng quyền lợi còn rất nặng. Tuyrằng con mình gặp nạn, nhưng nàng là thế lực sót lại của Ngô gia. Phúc thànhcó thể có quy mô ngày hôm nay, thực sự không thể không nhắc đến cố gắng củaTái Kim Phượng. Tất nhiên nàng không chịu để cố gắng của mình rơi vào tay kẻkhác.
