Hi Du Hoa Tùng
“Hắc Phượng Hoàng, từ hôm nay trở đi, ngươi phải giám sát nàng thật chặt, tamuốn xem, nàng đến cuối cùng có “thủ đoạn” gì?
Hắc Phượng Hoàng nghe vậy, trên mặt lộ chút khó khăn “Chủ công, bởi vì chuyệncủa Hoàng Thái Tôn, Thái Tử phi bây giờ rất bài xích ta, chỉ sợ ko có biệnpháp nào tiếp cận “.
“Đúng rồi, sao ta lại quên việc này. Vậy chú ý giám thị hành động của nàng mậtthiết. Mặc khác, an toàn của Triệt nhi các người phải tuyệt đối bảo đảm”
Trung niên nam nhân cảm thấy khó hiểu, hắn thật ko hiểu được Thái Tử phi cònhậu thủ gì, bởi vì mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của nàng, hắn đều nhận thấy mộtcảm giác kỳ quái.
Hắn nghĩ rằng, Triệt nhi có lẽ là thứ duy nhất có thể kiềm chế Thái Tử phi, dùsao hổ dữ cũng ko ăn thịt con, hắn ko tin Thái Tử phi thật sự xuống tay vớinhi tử của mình.
...
Vì thế cục của Trường Thanh, Lưu Phong quyết định tạm thời ở lại đây, sau khiổn định một chút sẽ rời đi. Tiểu Sơn tướng quân phủ, nay đã trở thành phủ hầutước của Lưu Phong.
Sau khi xử lý chính sự gần nửa ngày, Lưu Phong lui về nghỉ ngơi.
“Ba ba, Uyển Nhi ai di đang nấu đồ ăn, nói rằng nếu thấy người trở về thì nhắcngười về phòng nghỉ ngơi, còn thức ăn chút nữa sẽ có” Vừa mới bước vào, LưuPhong đã nghe giọng nói của Tiểu Linh nhi.
Nấu ăn? Lưu Phong mỉm cười, nhìn Tiểu Linh nhi nói: “Linh nhi, con ở trongphòng chờ chúng ta, để ta đi giúp Uyển Nhi a di nấu ăn”
“Nga!”
Tiểu Linh nhi mặc dù dạ thưa, nhưng cuối cùng vẫn lén lút theo dõi.
Bởi vì nàng phát hiện ra thần sắc của Lưu Phong có chút dị thường. Tiểu nhađầu có lòng hiếu kỳ rất lớn, nàng muốn nhìn xem ba ba hỗ trợ như thế nào.
Lưu Phong đi đến phòng bếp, mặc dù chưa đến cửa nhưng mùi thức ăn đã truyềnđến, làm cho hắn nước miếng chảy ròng.
Vào trong bếp, chỉ thấy Mộ Dung Uyển Nhi cùng Khuynh Thành đang vô cùng hăngsay.
Mộ Dung Uyển Nhi làm chủ trù, đang trực tiếp nấu nướng, còn Khuynh Thành chỉđứng bên cạnh mà nhìn, trong bếp tràn đầy mùi thơm.
Thức ăn trên bàn để gọn gàng, trông thật đẹp.
Lưu Phong nhìn thấy đồ ăn được chế biến công phu, nội tâm lập tức cảm thấy ấmáp, cảm giác hạnh phúc từ từ lan tỏa.
Mộ Dung Uyển Nhi hoạt động liên tục, một bên nấu nướng, một bên cùng nóichuyện với Khuynh Thành, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Lưu Phong có chút kỳ quái, hai nha đầu này trở nên thân mật như thế này từ lúcnào?
“Khuynh Thành muội muội, ngươi đem “phần giò heo” đi rửa chưa? “Mắt thấy rauđã được rửa, Uyển Nhi vội vàng phân phó tiếp.
Khuynh Thành nghe vậy, vội đem “phần giò heo” đi rửa cẩn thận, rất là chămchú. Trong khi nàng khom lưng, cặp mông nhất thời cong lên, làm Lưu Phong độngtâm, cặp mông của nha đầu kia tựa hồ đã lớn hơn một chút. Tiểu nha đầu đúng làđang ở thời kỳ phát dục, mỗi ngày một khác.
To quá, quả thật càng lúc càng to.
Hai nàng làm việc rất hợp ý, ngay cả Lưu Phong tiến vào đã nửa ngày cũng konhận thấy.
Lưu Phong cố ý ho khan một tiếng, đi ra phía trước nói: “Hai vị mỹ nữ, có cầnta hỗ trợ ko? “
Cả hai đồng thời quay đầu lại nhìn Lưu Phong.
Mộ Dung Uyển Nhi vui vẻ nói: “Lão công, ngươi sao lại tới đây, ko phải đangnghỉ ngơi trong phòng à? Tiểu Linh nhi ko nói cho ngươi biết sao? “
Lưu Phong nhẹ nhàng tiến lại gần ôm nàng, đặt môi lên trán hôn một chút, cườinói: “Tinh thần ta rất tốt, huống hồ, ta sợ các ngươi quá bận rộn, cho nên đếnxem có hỗ trợ được cái gì ko...”Kỳ thật Lưu Phong muốn cùng Mộ Dung Uyển Nhitrong phòng bếp thân ái một chút, ai biết Khuynh Thành cũng ở đây.
“Uyển Nhi, bộ dáng nấu cơm của nàng thật đẹp a! “Nói rồi, hai tay bắt sờ loạn.
“Lão công, ngươi về trước đi... Khuynh Thành đang nhìn kìa...”Mộ Dung Uyển Nhiđỏ mặt, trống ngực đập liên hồi.
Lưu Phong quay đầu sang hướng của Khuynh Thành, cười nói: “A a, Khuynh Thành,ngươi nhìn thấy gì? “
“Hừ! “
Khuynh Thành hừ một tiếng rồi nói: “Ta thấy đại sắc lang đang khinh bạc UyểnNhi tỷ tỷ”
“Ko được, ngươi cũng phải ôm ta một chút, như vậy ko công bằng” Khuynh Thànhđã đi tới, hai tay ôm lấy Lưu Phong, nói như yêu cầu.
“Chuyện này hơi bất hảo...”Tuy nói như thế, nhưng miệng của Lưu Phong vẫn hônlên trán của Khuynh Thành.
Tiếp tục a? Để cho ta chạm vào ngươi a. Nếu không như vậy, không công bằng.
Thân hoàn hậu, Lưu Phong phát hiện Khuynh Thành ko có động tác gì, trong lòngcảm thấy lo lắng.
“Tỷ phu, nguoi ko chịu động não một chút, ta đã yêu cầu ngươi ôm ta mà sao lạiko chịu... ?”Khuynh Thành tựa hồ như nhìn thấu tâm tư của Lưu Phong, vẻ mặtmập mờ nhìn Lưu Phong nói.
“Lưu Phong vô sỉ phủ nhận: “Tiểu nha đầu, ngươi nói cái gì, ta cái gì cũng konghĩ. Hơn nữa, dù cho ngươi có yêu cầu, ta cũng ko chiều theo ý ngươi”
“Thật sao? “
Khuynh Thành khóe miệng lộ ra một nụ cười, đột nhiên vươn tay ôm lấy, môi cắnvào lổ tai hắn nói: “Tỷ phu, ta biết ngươi ko muốn ôm ta, nhưng ta lại muốn ômngươi...”Nói rồi đột nhiên vươn cánh tay nhỏ bé nắm chặt phần dưới của hắn, dùcòn cách lớp vải, nhưng bổng bổng của hắn vẫn cảm thấy “tê tê”
Lưu Phong thầm hô cứu mạng, một cảm giác khác thường nhất thường nổi lên tronglòng.
Lưu Phong hạ ý thức vội vàng nhìn sang hướng Mộ Dung Uyển Nhi, chỉ thấy nàngsớm đã quay đầu đi, chuyên tâm nấu nướng.
Tiểu Linh nhi ở ngoài cửa nhìn thấy tay Khuynh Thành chộp tới phần dưới củaLưu Phong, trong lòng có chút kinh ngạc, thầm nghĩ, ko biết như vậy chơi vuiko?
Được âu yếm trong chốc lát, Lưu Phong cảm giác được cơ thể càng lúc càng nónglên, càng lúc càng cứng, tựa hồ cảm giác được đại sự ko ổn.
Mẹ nó, để lâu chắc chịu ko nỗi nữa...
Lưu Phong quyết định thật nhanh, đẩy Khuynh Thành ra, vội vàng xoay người lạinói: “Uyển Nhi, các người cứ tiếp tục đi, ta về phòng nghỉ ngơi trước...”
Mộ Dung Uyển Nhi lúc này mới quay đầu lại nhìn Khuynh Thành, mập mờ cười nói:“Muội muội, vừa rồi ngươi đã làm gì? “
Khuynh Thành cũng ý thức được tình trạng bây giờ, mặc dù Lưu Phong vẫn chưaphun, nhưng đã ra một chút “nước”, dù còn cách lớp quần, nhưng vẫn dính vàotay nàng.
“A a, ta đoán ngươi dám chắc ko có làm chuyện tốt gì “Mộ Dung Uyển Nhi chếnhạo nói.
Khuynh Thành sắc mặt đỏ ửng, không nói gì, chỉ xấu hổ cười cười.
...
Ăn xong bữa cơm, Lưu Phong liền đi thay đồ, trên mặt mang nụ cười hòa ái, cùngLý Hương Quân đi xem xét tình hình dân tình của Trường Thanh.
Vốn hai người ko muốn lộ thân phận nên đi cách xa nhau, nhưng đã bị một thươngnhân nhận ra.
Rất nhanh, một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ trong chốc lát, tin tức đươctruyền đi khắp phố, dân chúng đều đến xem Lưu Phong cùng phu nhân.
Rất đông dân chúng từ bốn phương tám hướng đều lại đây, tất cả đều muốn chiêmngưỡng bộ dáng của vị tân nhậm chủ công này.
Trước kia có lời đồn rằng, Lưu Phong chính là đại ác ma, mười phần độc ác.Diện mạo dữ tợn, vô cùng hung ác. Nhưng hôm nay gặp mặt mới biết là một thanhniên tuấn tú, hơn nữa trang phục trên người vô cùng giản dị.
Nếu ko phải địa thủ bị binh chứng thật, rất nhiều dân chúng còn chưa tin LưuPhong, kẻ trong truyền thuyết giết người ko thương tiếc kia, chính là tân nhậmchủ công.
Lưu Phong thấy dân chúng nhìn mình đánh giá ca ngơi, trong lòng vô cùng vuisướng. Vốn hôm nay chỉ định đi xem xét tình hình địa phương, ko ngờ lại đạtđược kết quả ngoài dự liệu.
Rất nhanh, mỹ danh của Lưu Phong lại được truyền đi, đối với tin đồn trướcđây, mọi người đều cho rằng đây chính là ác ý phỉ báng.
Thấy sự nhiệt tình của dân chúng, Lưu Phong cũng vui vẻ, vừa đi dạo vừa chàohỏi mọi người.
Đương nhiên, đối với người Phù Tang và Cao Lệ, Lưu Phong vẫn phải mượn ngườiphiên dịch, dù sao ngôn ngữ của hai quốc gia này hắn cũng ko tinh thông, nhiềunhất thì hắn cũng chỉ có thể nói được một câu ách mỹ đa, dĩ thái thập yêu. Đâylà kinh nghiệm từ những đoạn phim AV từ kiếp trước, bất quá hắn ko dám mởmiệng, ko cần nói cũng biết, hai câu trên có nghĩa gì rồi (more... harder...Deeper... fck me more... : dành cho những ai tò mò)
Lý Hương Quân mang theo nụ cười ngọt ngào đi bên cạnh Lưu Phong, cư nhiên đượclàm phu nhân của hắn.
Nếu dân chúng đều hiểu lầm, Lưu Phong cùng Lý Hương Quân cũng tương kế tựu kế,hai người diễn xuất tuyệt vời, để thu thập thêm sự ủng hộ của dân gian.
Dân chúng khắp nơi đều lần lượt ra mắt vị chủ công dễ thương này, trước kia,thuộc hạ Tiểu Sơn ra đường chưa chắc được vậy, đừng nói đến hắn.
Mà hôm nay Lưu Phong lại cùng mọi người thân thiết như vậy, dân chúng TrườngThanh cũng vì vậy mà cảm thấy cao hứng với vị chủ công này.
Buổi chiều, tin tức truyền đi bao nhiêu xa thì dân chúng đổ xô đến bấy nhiêu.
Lưu Phong thấy thế, ko thể làm gì khác ngoài việc chọn một địa phương trốntrải, tụ tập tất cả mọi người lại. Cùng bọn họ ngồi đối diện với nhau, nóichuyện rất thân ái, hỏi thăm về cuộc sống khó khăn, về các ý kiến chinh tuântrường nên như thế nào...
Mà Lý Hương Quân cũng cùng các nữ nhân tựu lại một chỗ cùng nhau trò chuyện.
Lưu Phong làm ra vẻ thân thiết hòa ái, để cho dân chúng Trường Thanh thấy đượchy vọng, mọi người đem tâm sự trong lòng ra mà nói.
Trong đó cũng có một số ý kiến rất có ích, Lưu Phong nhất nhất đều ghi tạctrong lòng
Sự thật một lần nữa chứng minh: “Tam nhân hành, tất hữu ngã sư yên” (nghĩa là:Ba người cùng đi, trong đó một người là thầy ta)
Lưu Phong ngày trước thật sự đã xem thường trí tuệ của dân chúng, bọn họ ngaycả chữ nhìn còn ko hiểu, nhưng lại đưa ra rất nhiều ý kiến cùng đề nghị thựcdụng.
Lưu Phong quyết định, sau này thường xuyên lắng nghe ý kiến của nhân dân, chắcchắn sẽ thu được rất nhiều đề nghị hay
Lưu Phong phát hiện ra, đối với dân chúng thuộc tầng dưới chót mà nói, bọn họkỳ thật cũng ko vắng mặt một ai, bởi lẽ họ quan tâm rằng, ai có thể cho bọn họcơm ăn, ai có thể cho bọn họ cuộc sống bình yên hạnh phúc.
Nỗi lo trước mắt đã qua, Lưu Phong hiểu được rằng Bách Dã cùng Trường Thanh lànơi thành thị hỗn cư, phi thường thích hợp để thành lập căn cứ địa.
Trước khi rời đi, Lưu Phong đứng dậy, lớn tiếng nói: “Các vị, xin cứ tin tưởngở ta, ta sẽ làm cho Bách Dã và Trường Thanh dân chúng hai nơi được an hưởngmột cuộc sống thần tiên “
“Sau một thời gian, ta sẽ tự mình gia cố cả hai tường thành phòng ngự, chu cấpan toàn cho tất cả mọi người, tuyệt đối ko để mọi người chịu thiệt, bấtquá...”Nói đến đây, Lưu Phong chuyển giọng “Tiền thì do ta xuất, nhưng ta lạicó ít nhân thủ, hy vọng mọi người vươn tay vien trợ, cùng nhau tham dự kiếnthiết thành thị. Nhân đây ta cũng nói luôn, công lao của mọi người đều cóthưởng, dựa theo công tác của mỗi người, mỗi ngày sẽ phát cho thù lao tươngứng “
“Đồng thời, Trường Thanh thành, bắt đầu từ ngày mai sẽ chiêu binh, những trángnam có hứng thú có thể báo danh tại tham quân, thù lao cho những người đầutiên sẽ nhiều thập bội! “
“Ở chổ này ta cũng nhấn mạnh một điểm, lần này chiêu binh, chính là những condân của mọi người, bọn họ nhận chức trách bảo vệ cho an nguy của Trường Thanhbách tính, cho nên cũng sẽ ko tham dự vào việc viễn chinh của Hoa Hạ đế quốc,cho nên mọi người có điều cố kỵ gì, có thể yên tâm...”
Đợi Lưu Phong nói xong, dân chúng bắt đầu xôn xao, tu sửa thành phòng, chiêubinh bảo vệ, đây là việc lợi dân a. Hơn nữa, quan trọng là ko tăng thuế thu,quá tuyệt vời. Phải biết rằng, Tiểu Sơn ngày trước khi còn nắm quyền hànhtrong tay, chẳng những đánh thuế nặng nề, mà còn cưỡng chế thanh niên traitráng đi lao động.
So sánh giữa hai người này quả thật như trên trời dưới đất.
Trường Thanh bách tính hoàn toàn sôi trào, rất nhiều dân chúng thậm chí vàongày lễ, tết cũng ko dám mặc quần áo mới, vậy mà hôm nay lại chưng diện rađường, giống như đang ghi nhớ thời khắc lịch sử trọng đại.
Giờ đây, dân chúng đã cảm thấy thân thiết, gần gủi với vị chủ công này, danhtiếng của Lưu Phong nhanh chóng truyền khắp thành, hoàn toàn chuyển sang cólợi cho hắn.
Thậm chí có một số ít kích động, nguyện ý vi thành quyên tiền, ko tiền cũng hôtô, sẽ làm công không để báo đáp ân trạch của chủ công.
Lưu Phong đương nhiên cự tuyệt thỉnh cầu của bọn họ.
Nếu đã làm người tốt thì nên làm tốt thêm một chút nữa.
