Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 660



Lưu Phong không quan tâm không có nghĩa là Khuynh Thành cũng không quan tâm.

Tiểu nha đầu này ngồi đối diện với Trần Thanh, nàng thấy Trần Thanh ngồi imthì trong lòng đã thấy không vui, liền nói với giọng khinh thường: “Tỷ phu tamời rượu, ngươi lại có cái thái độ đấy à, thật đúng là đồ không biết điều.”Mấy câu này của tiểu nha đầu kể ra cũng hơi quá đà, ít nhất thì bây giờ LưuPhong còn chưa khiến nàng làm vậy.

Trần Thanh vô thức ngẩng lên nhìn, vốn hắn tưởng là do Lưu Phong nói, không cónghĩ đến lại bị một tiểu nha đầu mắng chửi.

“Nhìn cái gì mà nhìn, ta nói ngươi đó.” Khuynh Thành chỉ chỉ tay nói: “Nhìnngươi mặt mũi cũng được, nhưng ta biết ngươi không phải là loại người tốt đẹpgì.”

Lưu Phong nghe vậy, thiếu chút nữa không nhịn được cười phá lên.

Trần Thanh đúng thật không phải là loại tốt đẹp gì, nhưng ngươi cũng không cầnnói thẳng ra thế chứ.

“Trần Thanh tướng quân đúng không? Xá muội còn nhỏ không hiểu chuyện, tướngquân đừng chấp với kẻ thiếu hiểu biết. Như thế này vậy, ta mời ngươi một chéncó được không?” Nói xong, Lưu Phong lại nhấc chén rượu lên.

Trần Thanh cười lạnh, mũi hừ một cái, vẫn im lặng nhìn chén rượu trước mặt.

“Càn rỡ, ngươi là loại gì vậy?” Khuynh Thành giận dữ quát.

Đại sảnh đang huyên náo nhất thời trở nên tĩnh lặng.

Lưu Phong vẫn cầm chén rượu như trước, cũng không có nói gì.

Lúc này, Ngô Chí Vinh giận dữ quát một tiếng, làm bộ cả giận nói: “Trần Thanh,cái thằng ranh này. Hầu gia mời rượu, ngươi sao không đáp lại, muốn làm phảnđúng không?”

Trần Thanh hừ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Ngô Chí Vinh, rồi quay qua LưuPhong lạnh nhạt nói: “Nguyên soái, người chắc là biết tính tình của thuộc hạ,thuộc hạ chỉ uống rượu với anh hùng chân chính. Ngoài anh hùng ra, dù cho làđương kim bệ hạ cũng không thể ép thuộc hạ uống rượu được...”

Nói xong, Trần Thanh nhìn chằm chằm Lưu Phong, nghiêm túc nói: “Hầu gia, ngườimời thuộc hạ uống rượu, có thể, nhưng người phải chứng minh người là anh hùngthật sự. Nếu không, cho dù có giết thuộc hạ, thuộc hạ cũng không uống rượu vớingười.”

“Đồ hỗn trướng, ngươi chắc không muốn sống rồi...” Khuynh Thành tựa hồ chỉ sợthiên hạ không loạn, lớn tiếng mắng chửi, cố tình xé to chuyện này ra.

Lưu Phong nói với Khuynh Thành: “Nàng ngồi xuống trước đi, chuyện này ta sẽ tựxử lý.”

Khuynh Thành vẫn muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Lưu Phong trừng mắt ngăn lại.

“Theo như ý của ngươi, ta phải làm thế nào mới chứng minh được ta là anhhùng?” Lưu Phong thầm cười lạnh, ngươi nha, cứ ra vẻ mãi đi. Người đời thườngnói: đừng vênh đừng váo ai ơi, kẻo mà vạ miệng thiên lôi chặt đầu) cảm ơnhuynh Liễu Nghi giúp đệ đoạn này). Xem lát nữa ngươi có chịu được không.

Trần Thanh nghe vậy, thầm cười nhạo Lưu Phong đã bị lừa.

Đương nhiên, hắn không biết Lưu Phong cũng đang nghĩ như vậy.

Đối với buổi Hồng Môn yến (buổi tiệc mà có sắp đặt bẫy – NB: Hông Môn yến làđiển tích về Hạng Vũ và Lưu Bang, hai người tranh đoạt thiên hạ, Lưu Bang yếuthế phải gả con gái cho con trai Hạng Vũ, lại phải đến dự tiệc tại Hồng Môn.Vốn Hạng Vụ có kế hoạch giết LB dùng miệng lưỡi mà thoát được. Bữa tiệc đó gọilà Hồng Môn yến) hôm nay, Lưu Phong trong lòng sớm đã có chuẩn bị.

Hắn có kế hoạch chu đáo cả rồi, mặc kệ đối phương xuất ra chiêu gì, hắn đềuchấp hết. Ngoài ra hắn còn phải nhân cơ hội này dạy cho lũ rác rưởi này mộtbài học, cho chúng biết thế nào mới là cường giả, cái gì mới thực sự là sứcmạnh.

Hôm nay, Lưu Phong không cần quyền thế hay địa vị. Hắn chỉ dùng chính sức mạnhcủa mình mà chinh phục cái lũ ngu này.

“Hầu gia, thuộc hạ có nghiên cứu một chút về kiếm đạo. Không biết hầu gia cóhứng thú so kiếm với thuộc hạ hay không?” Thương thay cho Trần Thanh, bởi vìngay từ đầu Lưu Phong đã che giấu khí tức khiến hắn không biết tu vi của LưuPhong cao đến mức nào.

Đương nhiên, Phúc thành thông tin không nhanh nhạy cũng là nguyên nhân khiếnhắn dám hỗn láo với Lưu Phong.

Mấy ngày nay, mặc dù Thần Thánh quân đoàn của Lưu Phong ở Phúc thành cũng đãcó một chút ảnh hưởng. Nhưng bọn họ vẫn chưa được coi trọng. Mặc dù CuồngChiến lúc trước đã nhiều lần báo cho Ngô Chí Vinh, nhưng Ngô Chí Vinh khôngnghĩ thế, hắn nghi Lưu Phong ngoại trừ cái danh hiệu quý tộc cùng với sự sủngái của bệ hạ ra thì bản lĩnh cũng không nhiều lắm. Ngô Chí Vinh vẫn muốn tìmmột cơ hội để thử Lưu Phong, thuận tiện dạy dỗ hắn một chút.

Trên nguyên tắc mà nói, trong quân doanh vẫn luôn có cái luật bất thành vănnày. Người mới tới dĩ nhiên là bị đánh một trận dằn mặt trước.

Nói kiểu Ngô Chí Vinh thì đây là lập uy.

Hắn muốn nói cho Lưu Phong biết, ở Phúc thành này, hắn mới là lão đại. Dù saothì lão hoàng đế giờ còn chưa có tới.

Nơi này trời cao hoàng đế thì ở xa, lão tử là thiên hạ đệ nhất.

“Ta tuy không giỏi lắm về kiếm thuật, nhưng nếu tướng quân có hứng thú, taliền xá mệnh tương bồi(liều mình bồi tiếp), chỉ là xin tướng quân cẩn thận mộtchút, vạn nhất ta lỡ tay đánh thương tướng quân thì tính mạng của tướng quânsẽ không được tốt lắm đâu...” Lưu Phong vừa cười vừa nói, thể hiện ra hành viđầy tố chất và phong độ mà một quý tộc nên có.

Trần Thanh và Ngô Chí Vinh nghe vậy thì thầm cười trộm, người trẻ tuổi bây giờcàng ngày càng to mồm, cứ đợi lúc nữa thì hầu gia ngươi chỉ có nước khóc màthôi.

Nhưng Khuynh Thành lại không nghĩ như vậy, từ trong lời nói của Lưu Phong nàngtựa hồ đã nhìn ra chút sát ý.

Chắc chắn là nếu hôm nay không xảy ra việc ngoài ý muốn gì thì Trần Thanh chếtchắc.

Khuynh Thành mặc dù hành sự tùy hứng, thậm chí có chút xảo quyệt, nhưng đầu ócnàng cũng rất thông minh, dễ dàng hiểu được Lưu Phong chắc chắn sẽ giết TrầnThanh để lập uy.

“Ân, có trò hay để xem rồi...” Khuynh Thành rất thích nhìn hình dáng Lưu Phonglúc cầm kiếm phát uy, bởi vì nam nhân ở lúc chú tâm làm việc cũng là lúc có mịlực nhất.

“Trần Thanh, hầu gia đã đồng ý so chiêu với ngươi là phúc khí của ngươi. Bấtquá ngươi chỉ cần điểm đến thì ngừng, đừng có làm hầu gia bị thương, nếu khôngthì xử theo quân pháp.” Mặc dù, đã quyết định dằn mặt Lưu Phong một trận,nhưng người ta dù sao cũng là hầu tước a, Ngô Chí Vinh không dám chính thứcđánh hắn bị thương.

Mặc dù, bệ hạ đối với hắn có tâm tư riêng, nhưng trong ý chỉ đã nói rõ, cứ đểcho địch nhân làm ác nhân còn người mình thì chớ có làm bừa. Huống hồ, LưuPhong bây giờ còn có giá trị rất lớn.

Lưu Phong trong bụng thầm cười, thì ra bọn gia hỏa này còn có chút thiện tâm,chẳng qua lão tử sẽ tuyệt không khách khí, ai bảo các ngươi thách thức giớihạn chịu đựng của ta.

Lưu Phong cười cười nhìn Trần Thanh rồi lại nhìn chúng tướng chung quanh, quảnhiên vẻ mặt mỗi người đều như đang xem kịch.

Lũ ngốc, cứ đứng đó xem kịch đi. Đến lúc đó các ngươi đừng có hối hận a.

“Trần Thanh tướng quân, chúng ta ra ngoài giáo trường đi?” Địa phương này nhỏquá, Lưu Phong sợ làm bị thương hoa cỏ chung quanh(ko biết có phải là ám chỉmấy thằng ranh ngồi quanh xem trò ko).

Ngô Chí Vinh cười lớn, sau đó rống to lên một tiếng: “Đi, chúng ta cùng ragiáo trường trợ uy cho hầu gia...” Đương nhiên, hắn trong lòng lại nói “Anh emđến xem hầu gia ăn đòn nào”.

Ra lệnh một tiếng, cửa bên của đại sảnh được mở ra, mọi người kể cả KhuynhThành đồng thời đi đến giáo trường.

“Tướng quân, xin mời!” Lưu Phong chỉ rút ra nhuyễn kiếm. Đối phó với tu châncấp này mà dùng Hạo Thiên Kiếm, không khéo ngay cả mình cũng thấy khinh bỉ bảnthân mình.

Quan tâm lo lắng đến tâm tình khán giả xem kịch, Lưu Phong cũng không định mộtkiếm đánh chết luôn Trần Thanh. Như vậy tựa hồ hơi có lỗi với đông đảo khángiả nhiệt tình đứng xem.

“Sát!”

Trần Thanh có nhiều kinh nghiệm đánh giết, kích thích giết chóc đã ngấm vàoxương tủy, miệng quát lớn lên một tiếng, chỉ cảm thấy toàn thân tràn trề sứcmạnh, cơ thể căng lên như muốn xé rách quần áo ra.

“Hắc hắc, khá thú vị!”

Mặc dù Trần Thanh tu vi không cao, nhưng sát khí kia quả thật không thể xemthương, dù gì thì hắn cũng là người trải qua chiến trường rồi. Nhưng hắn là tuchân mà giết chóc quá mức như vậy, nhất định sẽ không có tiền đồ. Theo như LưuPhong thấy, hôm nay cho dù không giết Trần Thanh thì hắn cũng không sống đượcbao lâu, sớm muộn cũng sẽ bị vạn lôi oanh đỉnh.

Lão tử hôm nay giết ngươi là làm việc thiện tích đức a.

Lưu Phong hôm nay mới phát hiện, nguyên lai có đôi khi giết người cũng có thểlà đang làm chuyện tốt.

Lúc này, kiếm quang của Trần Thanh đã tới trước mặt. Lưu Phong cười một tiếngđầy vẻ khinh thường. Chân đạp Thất Tinh Bộ, thuận tay chém ra một kiếm, nổđùng một tiếng, Trần Thanh đã bị bắn bay ra ngoài.

Lưu Phong hơi buồn bực, tên này yếu quá, vốn còn muốn chơi đùa với hắn mộtphen, ai biết đánh nhẹ một cái thế mà hắn đã ngủm luôn rồi.

“Hay quá!”

“Tỷ phu hay quá, thật đẹp trai a!”

Khuynh Thành đang xem trận chiến vỗ tay không ngừng, mắt thì sáng long lanh.

Nhưng Ngô Chí Vinh và tướng lĩnh chung quanh lại cau mày, Lưu Phong tựa hồkhông đơn giản như họ nghĩ. Hôm nay ai cười nhạo ai còn chưa nói chắc được.

“Đừng giả chết, ta đánh nhẹ lắm, ngươi không có bị thương đâu, tiếp tục đi.”Lưu Phong khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa, cười nói với Trần Thanh té trênmặt đất.

Trần Thanh phủi bụi bặm bám trên người, hừ một tiếng nói: “Thuộc hạ cố kỵngười là hầu gia, không dám hạ sát thủ. Nhưng không nghĩ được, người cũng cóvài điểm mạnh, bất quá lần này thuộc hạ sẽ toàn lực xuất thủ, người nên cẩnthận a.” Trần Thanh quả thật không bốc phét, lúc trước thật sự là hắn chỉ dùngcó năm thành sức mạnh. Chỉ là hắn không biết, Lưu Phong ngay cả hai thành cũngcòn chưa dùng đến. Ngươi nha, bây giờ vẫn còn tự cho mình là giỏi, chuẩn bịmất hết mặt mũi đi.

“Xem kiếm!”

Trần Thanh sau khi đứng vững lại, bấm kiếm quyết, trường kiếm trong tay phátra kiếm quang cực kỳ rực rỡ, mang theo tiếng rít kinh người cuốn tới chỗ LưuPhong.

Một kiếm này nếu người bên ngoài xem thì tựa hồ như có khí thế nuốt trọn núisông(khí thôn sơn hà chi thế-ta dịch tạm thế này), nhưng với Lưu Phong mà nóithì cũng chỉ được cái vẻ hào nhoáng bên ngoài thôi, uy thế mặc dù có một chút,nhưng lại không có nhiều lực sát thương.

Đương nhiên, kiếm thế ở trình độ này nếu ra trận giết địch, đối phó với nhữngbinh lính chỉ mạnh hơn người bình thường một ít thì hiệu quả rất tốt.

Nhưng ở trước mặt Lưu Phong thì chỉ có thể làm trò cười cho thiên hạ.

Lưu Phong dựa vào Thất Tinh Bộ. Khéo léo né tránh công kích của kiếm quang, cổtay sau đó rung lên đánh trả.

Trần Thanh hoảng hốt, vội vàng giơ kiếm lên ngăn cản.”Oành” một tiếng, vũ khíhai người va chạm. Trần Thanh chấn động mạnh toàn thân, không chịu được phảilui mấy bước mới khó khăn đứng vững lại được.

Lưu Phong mỉm cười, cũng không cho Trần Thanh một cơ hội, theo hắn như hìnhvới bóng, khiến hắn cuống quýt lùi về sau, không thể ra chiêu đánh lại được.

Khuynh Thành không ngừng khen ngợi Lưu Phong, cảm giác so với “fan club” củatiền thế còn điên cuồng hơn.

“Tỷ phu cố lên, tỷ phu cố lên!”

Đối lập hoàn toàn với sự hưng phấn của Khuynh Thành là người bên Ngô Chí Vinh.Mặc dù chưa phân thắng bại, nhưng chỉ cần không phải đồ ngốc thì ai cũng cóthể nhìn ra tình hình trong sân. Lưu Phong khí định thần nhàn, xem ra sức lựcvẫn còn dư, mà Trần Thanh thì mặt mũi tái nhợt, mặt đầy vẻ hoảng sợ, thậm chíbộ pháp cũng có chút rối loại, thất bại chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thôi.

Lưu Phong giờ phút này hoàn toàn đem trận quyết đấu với Trần Thanh trở thànhmột màn biểu diễn, kiếm thế cứ một đợt tiếp một đợt. Như bão táp cuốn tới TrầnThanh, không cho hắn một cơ hội phản kích.

“Tỷ phu, người thật đẹp trai a!” Khuynh Thành giống như đã si mê vậy, tận lựcthét lên cổ vũ Lưu Phong, mắt căn bản là chưa từng rời khỏi bóng người hắn.

“Nam nhân chú tâm làm việc thật sự là rất đẹp trai!”

Trần Thanh không có ngốc, hai người đấu đến bây giờ giúp hắn hiểu được đâyhoàn toàn là một màn kịch mèo vờn chuột, Lưu Phong căn bản là đang đùa giỡnhắn.

Nhưng có một điểm hắn có thể khẳng định, Lưu Phong ánh mắt đầy tràn ý cười cómang theo một tia sát khí. Trần Thanh kinh nghiệm đánh giết đã nhiều, cảm ứngđối với sát khí hết sức nhạy bén, đó là phương diện mà tu chân kim đan hậu kỳcũng không bằng hắn.

Giờ phút này, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi, rõ ràng là hắn không muốnchết.

“Hầu gia, người chẳng lẽ thực sự muốn đuổi tận giết tuyệt?” Trần Thanh quyếtđịnh trước tiên thử dò xét ý tứ của Lưu Phong đã.

Lưu Phong mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Tướng quân, con đường này do chính ngươichọn, đừng có trách ta.”

Mặc dù không có nói rõ ràng nhưng Trần Thanh cũng hiểu được ngụ ý của LưuPhong.

Trần Thanh quát lên một tiếng. Hắn biết mình sẽ phải chết nên muốn liều mạngvới Lưu Phong.

Lưu Phong cười cười đầy vẻ khinh thường, dễ dàng đánh trả lại vài kiếm, TrầnThanh không dám ngạnh kháng, vội vàng lùi lại mấy bước, khó khăn lắm mới nétránh được kiếm quang của Lưu Phong.

Hơi do dự một chút, Trần Thanh tựa hồ đã đưa ra một quyết đinh quan trọng, chỉthấy hắn phun một ngụm tiên huyết(máu tươi) lên thanh trường kiếm đang nắmtrong tay.

Ngay sau khi trường kiếm hấp thu toàn bộ tiên huyết thì kiếm quang đại thịnh,Trần Thanh cũng nhân cơ hội này tấn công Lưu Phong.

Lưu Phong trong lòng khẽ động, tên này đã bắt đầu liều mạng rồi, ngay cả tinhhuyết cũng phun ra được.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chỉ bình thường, biết rõ ngay cả cái mạng cũngkhông giữ được thì tiếc gì một chút tinh huyết.

“Oành!”

Kiếm quang của hai người va chạm với nhau ở giữa không trung, Trần Thanh cảngười chấn động, bị làn sóng xung kích cực mạnh đánh lui mấy bước.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...