Hi Du Hoa Tùng
Mặc kệ tại thời đại nào, kẻ vô sỉ chung quy sẽ chiếm được tiện nghi. Người xấusẽ có được cuộc sống thoải mái hơn người tốt không ít.
Hơn nữa, thiện ác ở trong lòng người. Lưu Phong cũng không quan tâm đến ý nghĩcủa người khác. Theo hắn, cường bạo công chúa Cao Lệ không tính là hành độngvô sỉ.
Lão tử đang làm vẻ vang cho quốc gia.
Lưu Phong nhớ kĩ tại kiếp trước, hắn đã từng xem qua một bài báo nói rằng mộtvị quan chức Trung Quốc qua Nhật Bản chơi gái, sau khi về nước bị thẩm tra,người ta còn nói rằng, ta là làm vẻ vang cho quốc gia. Lưu Phong hiểu được, vịkia so sánh với mình thì hình tượng mình lớn hơn nhiều. Tối thiểu, chính tađang đang nằm trên Cao Lệ công chúa, không phải là cái loại nữ lang kia đâunhá.
“Phỉ Nhi công chúa, ta nên vì quốc gia làm vẻ vang!”-Lưu Phong khẽ cười mộttiếng, cả người thấp xuống, vẫn hôn cứng đôi môi anh đào, tham lam mút lấychiếc lưỡi đinh hương, hơn nữa hai tay còn nhanh chóng cởi đi quần áo củanàng, đến khi trên người nàng chỉ có bộ nội y màu trắng.
Lưu Phong hơi run lên, loại nội y mà lão tứ mới thiết kế không ngờ lại đượcđem đi xuất khẩu.
Phỉ Nhi bị Lưu Phong hôn đến mê mẩn. Thân thể mềm mại mẫn cảm trào dâng khoáicảm mãnh liệt, hô hấp ngày càng dồn dập. Thân thể thậm chí không kìm chế nổimà vặn vẹo.
“Phỉ Nhi công chúa, ta nghĩ lần trước đối với nàng rất tuyệt vời, trong lòngngười chắc có điều hoài niệm, yên tâm, đêm nay ta sẽ làm nàng càng thêm thoảimái hơn...”-Trong kiếp trước, người huấn luyện dùng bổng tử (bổng tử là cái gìanh em tự hiểu nhá) đã từng nói qua rằng, chinh phục đàn bà có hai thủ đoạn,thứ nhất là tán tỉnh, thứ hai là cưỡng bức. Lưu Phong đêm nay tính dùng bổngtử để chinh phục công chúa.
“Ta sẽ hận ngươi cả đời...”-Phỉ Nhi lắc mạnh đầu, né cái miệng của Lưu Phong.Sau đó cắn chặt môi, hung hăng nói.
“Đúng vậy chứ?”-Lưu Phong mập mờ nói: “Hy vọng trong lúc cao triều nàng cũngcó thể nói như vậy.”
Nói xong, Lưu Phong cởi bỏ quần áo, ôm lấy thân thể Phỉ Nhi bồng đi tới. Đặtnàng nằm lên trên giường, dùng sức đâm vào bên trong. Hắn bóp mạnh vào đại đồnto đẹp đầy đặn của Phỉ Nhi.
Phỉ Nhi căm hận Lưu Phong kinh khủng, nhưng thân thể nàng lại không ngừngtruyền cơn hoan ái vào đại não nàng.
Dục tiên dục tử thật là tư vị tuyệt vời, làm cho nàng không kìm được phải khẽvặn vẹo mỹ đồn, nghênh hợp nam nhân đâm tới.
Lưu Phong hắc hắc cười. Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt mỹ đồn trắng như tuyết, hắncười nói: “A a, Phỉ Nhi công chúa, có phải rất thoải mái không. Bằng không,sao nàng lại nghênh hợp cùng ta chứ?”
“Vô sỉ. Hạ lưu...”-Phỉ Nhi cố gắng biểu hiện sự phẫn nộ trên khuôn mặt mình,nàng mắng chửi Lưu Phong thậm tệ.
“Hừ, đồ đàn bà dối trá.”
Lưu Phong hừ nhẹ một tiếng, hai tay nâng cặp mông tuyết trắng của nàng lêncao. Bắt đầu tăng tốc vỗ mạnh vào hương đồn căng đẹp. Cùng lúc đó, hắn cố ýcho thêm thứ kích dục ma linh lực là Nguyên Anh lực vào trong cơ thể của PhỉNhi.
Một lúc sau, dần dần. thân thể mềm mại của Phỉ Nhi bị xâm phạm đã xuất hiệnkhoái cảm kịch liệt khiến nàng không thể nào kháng cự nổi nữa.
Cao triều cứ nối tiếp mà xảy ra. Lúc này oán hận và lý trí trong nàng đã hoàntoàn biến mất. Giờ phút này, nàng chỉ biết toàn lực nghênh hợp Lưu Phong,hưởng thụ trọn vẹn tư vị dục tiên dục tử.
Trên đường hành quân, Lưu Phong kìm nén thật lâu, Phỉ Nhi cố áp chế tình dụccuối cùng cũng hoàn toàn bộc phát ra. Hai người như lang như hổ, chơi cả nửađêm không dứt.
Sau cơn kích tình, lúc này đã là nửa đêm.
Lưu Phong ôm khuôn mặt đã đạt được cao triều khoái cảm của Phỉ Nhi, mập mờhỏi: “Phỉ Nhi công chúa, có thoải mái không?”
Phỉ Nhi giờ phút này đã sức cùng lực kiệt, nghe Lưu Phong nói, nàng vô thứctrả lời: “Ân!”
“Ác tặc, buông ta ra...”-Phỉ Nhi liền thay đổi thái đô, nàng ý thức được mốiquan hệ của mình với Lưu Phong, vội vàng mở miệng mắng hắn.
Lưu Phong cười khinh thường, hắn đưa tay bóp ngực nàng ta vài cái, cười nói:“Được rồi, đừng có dối trá vậy có được không, vừa rồi nàng như thế nào cầukhẩn ta chơi nàng. Phỉ Nhi công chúa. Phong lưu kết thúc, chúng ta bắt đầu nóichuyện chánh sự nha. Thiên Đường hẳn là cơ quan tình báo của Cao Lệ Quốc cácngươi đúng không? Từ giờ trở đi, nó đã bị ta tiếp quản, hành động gián điệpcủa các ngươi đã thất bại.”
“Ngươi... ngươi không thể làm vậy...”-Phỉ Nhi có phần nóng nảy, nếu tổ chứccủa họ bị hủy, thì Tam ca của nàng sẽ biến thành người mù.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Đùa sao, các ngươi ở đây đặt một cơ quantình báo, bây giờ ta đã biết, chẳng lẽ ta để cho các ngươi tiếp tục do thámtình hình quân sự của đế quốc sao?”
Phỉ Nhi nằm ở trong lòng ngực của Lưu Phong. Trong lòng có loại cảm giác ấm ápkhó nói nên lời. Nhưng khi Lưu Phong nói xong, lại khiến cho cảm giác ấm áp ấynhất thời biến thành hư không.
“Xin ngươi, đừng làm vậy được không?”-Phỉ Nhi dùng bộ ngực bạo mãn căng đầy đèlên ngực Lưu Phong. Nàng cầu khẩn: “Nếu ngươi đáp ưng ta chuyện này, ta đápứng làm tình nô của ngươi. Ngươi muốn ta làm gì, ta cũng đều làm. Có đượckhông?”
Con mẹ, định dùng sắc dụ ta? Lão tử là một người đứng đắn đó.
Lưu Phong khẽ cười, nói: “Ta bảo nàng làm gì, nàng liền làm ngay lập tức?”
“Ân.”-Phỉ Nhi vội gật gầu, vì bày tỏ thành ý của mình, nàng thậm chí chủ độngdùng thân thể để minh chứng, chuẩn bị dùng miệng nuốt lấy đồ vật kia của LưuPhong. (người biên: nuốt thì toi còn gì ^^)
“Đừng vội, vì chứng mình lòng trung thành của nàng. Ta phải khảo nghiệmnàng.”-Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Nếu ta bảo nàng nói cho ta bí mật quân sự củaCao Lệ, nàng nguyện ý không?”
Phỉ Nhi nghe vậy, thân thể run dữ dội, nàng hung hăng nhìn Lưu Phong, cắn chặtrăng nói: “Vọng tưởng.”
Lưu Phong cười: “Tốt lắm. Xem là nàng vẫn rất trung thành với quốc gia củamình.”
Dừng một chút. Lưu Phong lại hỏi: “Nếu nàng đã không chịu bán đứng quốc giacủa mình, tại sao ta phải làm như vậy. Nếu ta giả vờ không biết hành vi giánđiệp của các ngươi, ta chẳng phải là mại quốc (bán nước) sao?”
“Phỉ Nhi công chúa, nàng có đề cao giá trị của mình quá không thế.”-Lưu Phongkhinh thường cười: “Chẳng lẽ nàng tưởng rằng, thân thể của nàng có thể hơnquốc gia dân tộc đại nghĩa sao.”
“Ta thích mỹ nữ, nhưng ta cũng có nguyên tắc của mình. Tối thiểu ta sẽ khôngchỉ vì một tình nô mà bán đứng quốc gia mình.”
Phỉ Nhi nghe vậy, lòng thầm thở dài, trong đôi mắt hiện lên sự tuyệt vọng,nói: “Ngươi muốn thế nào? Đem ta giao cho bệ hạ các ngươi xử lý sao?”
Lưu Phong cười khẽ một tiếng, hắn nói: “Không cần khẩn trương. Tốt xấu gì nàngcũng là đàn bà của ta, ta đâu nhẫn tâm như vậy. Nếu đem ngươi giao cho bệ hạ,khẳng định nàng sẽ trải qua ngày tháng sống không bằng chết. Cái này cũngkhông phải điều ta muốn thấy. Như vậy đi, nếu nàng cầu xin ta. Có lẽ ta sẽ cânnhắc việc thả nàng trở về.”
“Biết nên làm thế nào chứ?”
Phỉ Nhi thoáng do dự một chút, nàng tựa hồ hiểu được ý tứ của Lưu Phong.
Nàng không chút do dự đem đồ vật kia của Lưu Phong cho vào miệng, dùng hết khảnăng để cầu xin Lưu Phong.
Lưu Phong đã hai lần liên tục bắn tinh hoa vào trong miệng của Phỉ Nhi. Hắnrốt cuộc mở miệng, cho phép một mình Phỉ Nhi trở về. Nhưng tùy tùng bên nànglại không được đi. Còn nữa, toàn bộ Thiên Đường phải quy phục Lưu Phong.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Sự việc đến mức này, Phỉ Nhi cũng không còn lựa chọn, không thể làm gì kháchơn là đáp ứng.
“Lưu Phong, ta hận ngươi, ta sẽ giết ngươi, ta sớm muộn sẽ giết ngươi.”-PhỉNhi trong khi rời đi đã lưu lại một câu như thế.
Lưu Phong mỉm cười đáp lại: “Phỉ Nhi công chúa. Ta khẳng định lần gặp mặt tiếptheo, ta sẽ vẫn kích tình nàng như trước. Ngươi giết không được ta. Vĩnh viễncũng giết không được.”
Trong con ngươi Phỉ Nhi bao trùm nước mắt khuất nhục, nàng xoay người bay vàođêm tối.
“A!”
Trong đêm đen, truyền lại tiếng kêu thảm thiết của một người đàn bà. Đây là doPhỉ Nhi phát tiết ra.
Phỉ Nhi, một công chúa cao quý, từ khi gặp Lưu Phong, cả đời nàng đã phảikhuất nhục hắn.
Nàng hiểu rất rõ câu nói cuối cùng của Lưu Phong cũng không phải không có đạolý. Ít nhất, nàng đã không cách nào khống chế cảm giác của thân thể đối vớiLưu Phong.
Tràng hoan hảo tối hôm qua tựa hồ đã làm thân thể nàng càng hướng về LưuPhong.
Nàng biết trong kiếp này, nàng chẳng thể đấu lại Lưu Phong.
Lưu Phong có lẽ là khắc tinh của nàng.
Trước mặt nam nhân khác, Phỉ Nhi đã tỏ ra bình thản như nước, biểu hiện cực kỳcao ngạo, thanh cao, cao quý... giống như một nữ thần. Trước mặt Lưu Phong,nàng chỉ có thể là một người đàn bà đáng thương. Một người đàn bà bị khuấtnhục.
Thế gian một vật trị một vật.
Gặp phải Lưu Phong chỉ có thể nói là bất hạnh của Phỉ Nhi.
Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ trước mặt của nàng. Có lẽ tương lai không xa,nàng sẽ phát hiện gặp gỡ Lưu Phong sẽ là bất hạnh trong vạn hạnh của nàng.
Ngay trong đêm, Thiên Đường tuyên cáo đóng cửa để chỉnh đốn.
Mười ngày sau, Thiên Đường lại làm khai nghiệp, chỉ là tên bản hiệu trên lầumôn đã thay đổi.
“Thiên Thượng Nhân Gian!”-Bốn chữ vàng lớn, hiện rõ ràng trên lầu môn.
Đúng vậy, đây chính là Thiên Thượng Nhân Gian.
Phỉ Nhi đi rồi, Lưu Phong đã tắm máu toàn bộ thủ hạ của nàng, hơn nữa an bàitâm phúc của mình tiếp quản Thiên Đường. Sau khi trải qua một lần tu sửa lại,bị Lưu Phong đổi tên thành Thiên Thượng Nhân Gian.
Nhưng tòa nhà này không giống Thiên Thượng Nhân Gian ở kinh đô và Giang Nam.
Tại kinh đô cùng Giang Nam, chủ yếu là kinh doanh tắm rửa, xoa bóp, biểu diễnkích tình, biểu diễn thoát y, với một chút nhạc cụ có tính chất nghiệp vụ.
Nhưng ở Thiên Thượng Nhân Gian này cũng dựa theo hoàn cảnh của Phúc Thành,dưới nguyên tắc tự nguyện, cho phép bán dâm.
Đương nhiên kích tình vẫn là màn hàng đầu. Mà kỹ nữ tiếp khách còn lại là cácđóa kim hoa hàng đầu từ các đại thanh lâu được mời đến làm ở Thiên Thượng NhânGian.
Đối tượng phục vụ dĩ nhiên là quân đội đang đóng bên trong Phúc Thành.
Có một số việc. Quan trọng là được thoải mái. Nếu quá cấm đoán, có thể sẽ gâylà hiệu quả trái ngược, thậm chí gây mâu thuẫn nội bộ.
Thân là nam nhân, Lưu Phong cũng biết bọn họ rất khó xử, cho nên cấm dục khôngbằng cho họ phương thức để họ phát tiết một chút.
Có câu nói, Lưu Phong tại Phúc Thành mở Thiên Thượng Nhân Gian, bắt đầu kinhdoanh quân kỹ nghiệp vụ.
Đương nhiên, kỹ nữ có thể gia nhập Thiên Thượng Nhân Gian đều là những gái bánhoa được thẩm hạch nghiêm khắc, tuyệt đối không để lọt gian tế.
Đương nhiên. Số lượng quân sĩ ngày càng gia tăng, số lượng kỹ nữ của Lưu Phongkhông cách nào thỏa mãn mọi người. Vì thế, Lưu Phong đã phái Thần Thánh QuânĐoàn, cho một tiểu phân đội tại biên giới phía tây Phù Tang tiến hành tấn côngnhững thành thị xung quanh Tiểu Cổ quân doanh có phòng ngự tương đối yếu ớt.Toàn bộ đàn bà bắt được đều sung vào quân kỹ.
*quân kỹ: gái điếm cho quân đội
Đối với việc này, Lưu Phong cũng không có gì là áy náy, thương hại, chiếntranh vốn là tàn khốc, không thể nhân từ.
Mạnh hiếp yếu, đạo lý này vĩnh hằng không thay đổi.
Huống hồ, trước đây võ sĩ Phù Tang cũng thường xuyên tại biên giới duyên hảitiến hành hãm hại phụ nữ đế quốc. Bây giờ Lưu Phong tới, coi như báo thù.
Nhất tương công thành thiên cốt khô. (một lần công thành ngàn người phải chết)
Lưu Phong lần này đáp ứng Lão hoàng đế đi viễn chinh, trong lòng đã chuẩn bịtâm lý kỹ càng.
Những hành động của Lưu Phong rất nhanh tạo được hảo cảm của quân sỹ đóng ởPhúc Thành, tất cả đều tán tụng những điều Lưu Phong là chuyện rất tốt.
Về việc này, Khuynh Thành cũng không cho là đúng, theo nàng nói, nam nhân đềulà sắc lang, đều chẳng phải là người tốt.
Căn cứ theo kế hoạch chiến lược của Lão hoàng đế, đại khái phải một tháng nữađại quân của hắn mới tới được, đến lúc đó mới chính thức giao chiến.
Nhân thời cơ này, Lưu Phong một mặt ra sức phát triển Thiên Thượng Nhân Gian,một mạnh cử một tiểu phân đội của Thần Thánh Quân Đoàn, tại biên giới lãnh thổcủa Phù Tang tiến hành đại cướp bóc.
Mặc dù Phù Tang cũng tổ chức vài lần chống cự quyết liệt, nhưng đều không đượcnhư ý.
Võ sĩ Phù Tang cùng Thần Thánh Quân Đoàn mỗi lần ***ng độ nhau, lực lượng chiếnđấu vẫn cách rất xa nhau, hơn nữa Lưu Phong mỗi lần ***ng độ đều bỏ chạy, làmPhù Tang hao phí nhân lực cùng tài lực mỗi lần điều binh khiển tướng, nhưngngay cả bóng người cũng không thấy.
Ngô Chí Vinh nóng nảy, cũng làm theo Lưu Phong tổ chức tiểu phân đội mấyngười, chuẩn bị tiến hành cướp bóc, ai ngờ xuất sư bất lợi. Năm trăm quân tinhduệ lần đầu cướp bóc đã bị đại quân Phù Tang bao vây, toàn bộ chết trận.
Từ đó về sau, Ngô Chí Vinh cũng không dám khinh thường vọng động nữa. Chỉ cóthể ghen tỵ quan sát.
Vào buổi sáng, Lưu Phong cùng Tiểu Linh Nhi còn đang ngủ, chợt nghe bên ngoàicó người gõ cửa, Lưu Phong nhìn hài tử đáng yêu đang say ngủ bên cạnh, hắn âuyếm hôn lên trán cô bé một cái.
