Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 654



Lưu Phong nghe vậy nhất thời giận dữ, thân hình nhoáng lên, chớp mắt đã xuấthiện trước mặt người nọ. Dùng tay bóp mạnh miệng tên đó, phẫn nộ quát: “Cặnbã. Ngậm miệng ngươi lại đi. mẹ nó, thân là tướng sĩ đế quốc, lại dám nói ranhững lời này.”-nói đến đây, Lưu Phong lại ném mạnh tên hỗn láo đi, mắng: “Đốiphó bọn quỷ Phù Tang, ta thấy các ngươi không có năng lực đó, trêu chọc phụ nữđế quốc thì lại rất có năng lực, quân đội đế quốc chẳng lẽ đã tệ hại đến mứcchỉ có thể khi dễ dân chúng của mình sao? Cặn bã, sớm biết các ngươi như thếnày, quân hướng lão tử đã không...”-Lưu Phong một trận buồn bực. Mấy trăm vạnlạng bạc, lại cho bọn cặn bã này.

Con mẹ nó. Tiền lão tử lại đi nuôi dưỡng bọn cặn bã này.

Phi Hổ tướng quân vẻ mặt hắng giọng, nằm trên mặt đất thở nặng dọc từng hơi.

“Lũ cặn bã các ngươi, toàn là một đống phân?”-Lưu Phong nhìn binh lính xungquanh, cười lạnh nói: “Dân chúng đế quốc bỏ tiền nuôi các ngươi. Các ngươi lạikhông làm đứng chức trách của quân nhân, nhất là ngươi, tên quan quân cặn bã,ngang nhiên không có liêm sỉ nói ra trêu chọc là có lý... đúng là một đám cặnbã.”

Lưu Phong cười khẩy nói: “Thân là quân nhân, các người chẳng lẽ chỉ có thể đùagiỡn phụ nữ của đế quốc sao? Có bản lãnh sao các ngươi không đi đùa giỡn đànbà của Phù Tang và Cao Lệ đi?”

“Ta nghĩ đám cặn bã trứng thối các người cũng không có bản lảnh đó.”-Lưu Phongcười lạnh một tiếng, nói: “Ta biết các ngươi phải ly hương, bên người không cóđàn bà rất thèm khát. Bất quá các ngươi nghe rõ cho ta, từ hôm nay trở đi, nếucòn có ai dám đùa giỡn con gái đế quốc trong Phúc Thành, khi áp lương dân, LưuPhong ta nhất định cho hắn sống không bằng chết.”

Lời này vừa nói ra, dân cúng đang vây xung quanh nhất thời vỗ tay tán thưởng.

“Ngươi... ngươi chỉ là một quan tiên phong... ngươi không thể đối với ta nhưvậy...”-Phi Hổ tướng quân tựa hồ đã bị khí thế của Lưu Phong trấn áp, lêntiếng nói cũng đều lắp ba lắp bắp.

Lưu Phong cười lạnh nói: “Ta biết. Tên cặn bã nhà ngươi tưởng rằng lão tử chỉcó tám ngàn tướng sĩ, nên không coi tiên phong ta ra gì đúng không? Nói thậtcho ngươi hay, Thần Thành Quân Đoàn của lão tử mặc dù chỉ có tám ngàn người,nhưng cho dù đối mặt tám vạn đại quân cũng không chút sợ hãi... Quên đi, khôngnói nữa. Việc này không thể nào giải thích với lũ cặn bã các ngươi.”

Đám người chung quang càng lúc càng nhiều, chuyện tình ngày càng náo nhiệthơn.

Rất nhanh đã kinh động đến thống suất quân đế quốc là Ngô Chí Vinh cùng thốngsuất Tường Long Quân Cuồng Chiến. Hai người song song đi tới. Ngô Chí Vinh vẻmặt tối sầm, cười lạnh nhìn Lưu Phong hỏi: “Hầu gia, đến tột cùng đã xảy rachuyện gì? Ngươi hãy cho ta công đạo đi?”-Ngô Chí Vinh cùng Phi Hổ tướng quângiống nhau, trong tâm đồng thời đều bất mãn Lưu Phong. Tám ngàn tướng sĩ,trong mắt chẳng không đáng là gì.

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Nguyên soái hãy hỏi binh lính của ngườixem ta đã làm gì?”

Ngô Chí Vinh lạnh lùng nói: “Chẳng qua là trêu chọc đàn bà, cướp ít tiền, , ,”-Tình huống trước mắt, Ngô Chí Vinh không cần hỏi cũng biết. Đế quốc đóngquân luôn luôn như thế, điểm nay hắn cũng vô phương. Không có biện pháp, namnhân mà, đương nhiên phải có nhu cầu sinh lý.

Huống hồ hắn cho rằng tưởng sĩ đã liều mạng giết địch để bảo vệ đám tiện dânnày, từ chỗ bọn họ thu ít lợi tức cũng không phải là quá đáng.

Ta mắng con mẹ ngươi. Ngay cả thống suất cũng có bộ dáng này, không trách lầntrước Lão hoàng đế thất bại. Thống suất cặn bã như vậy, binh lính cặn bã nhưvậy, làm sao có khả năng chiến tranh.

Sợ rằng đám cặn bã này cũng chỉ có thể đi khi dễ dân chúng đế quốc.

Lão hoàng đế, nếu lão bảo ta nói lão là minh quân, lão tử cùng ngươi so nha.

Đáng thương cho năm trăm vạn lương hai ngàn lạng bạc của ta quá.

Ôi. Coi như cho chó ăn vậy.

Không đúng, loài chó đối với người rất trung thành.

Coi như cho lợn ăn vậy.

Cũng không đúng, heo mặc dù có hơi lười biếng. Nhưng dù sao cũng cống hiến chocon người rất lớn. Mẹ nó, cũng không biết kiếp trước heo là do cái dạng gì ra?

Lũ cặn bã này đúng là heo chó không bằng.

“Nguyên soái đại nhân, bình thường ngươi dạy thuộc hạ như thế nào?”-Lưu Phongsắc mặt biến đổi, lạnh lùng nói: “Trách không được, các ngươi toàn bộ đều bịđánh bại.”

Ngô Chí Vinh cười lạnh một tiếng, nói: “Hầu gia, bổn suất đã cầm quân hơn haimươi năm, dạy cấp dưới như thế nào sợ rằng không cần ngươi phải dạy ta? Binhlính để quốc cực khổ thế nào, chỉ trêu đùa thư giãn có sao. Bổn soái nghĩ rằngkhông có gì là không được. Huống hồ, binh lính đế quốc vốn tôn quý hơn so vớiđám tiện dân này. Binh lính đế quốc mà tương hảo với đàn bà, đối với bọn họkhông phải là chuyện rất vinh dự sao?”

Vài tiếng cười hô vang ủng hộ từ phía sau Ngô Chí Vinh, đó là từ đám tướngquân truyền ra: “Đúng vậy, lão tử xâm phạm đám đàn bà chính là phúc phận củađám tiện dân này...”

Lưu Phong lãnh quát một tiếng, nói: “Lũ cặn bã các ngươi. Câm miệng hết chota.”

Lưu Phong nhìn thoáng qua tướng lãnh phía sau Ngô Chí Vinh. Giận dữ hét lớn:“Lão tử ở đế quốc là hầu tước. Có đúng thân phận cao quý hơn các người. Vậylão tử mạo phạm thê nữ các người, các ngươi có cảm thấy vinh hạnh không? Nếucác ngươi đã nghĩ như thế, ta không ngại đêm này đến tìm nữ nhân của các ngườibái kiến...”

Lời này vừa nói ra, đám tướng lãnh đều nhất thời phẫn nộ, tất cả đều hét gàomuốn ra tay với Lưu Phong.

Lưu Phong khinh thường cười: “Làm sao vậy? Lũ cặn bã các ngươi, có đúng làkhông muốn? Được, các ngươi không muốn, dân chúng bình thường cũng không muốn.Các ngươi cũng không có nhìn xem, với đức tính của đám cặn bã các ngươi, nhângia có thể nguyện ý sao? Tuy nhiên nếu là ta đi “chơi” thê nữ các ngươi, tanghĩ hơn phân nửa các nàng sẽ đều nguyện ý. Không nên hoài nghi lời ta, ai kêumị lực lão tử lớn quá làm chi... a a.”

Không đợi đám tướng lãnh phản ứng, Lưu Phong chỉ vào mấy cái mũi mắng to: “Từhôm nay trở đi, nếu ai còn dám tái phạm trêu chọc lương nữ, lão tử sẽ thiếncác ngươi cho chim ăn, cho các ngươi cả đời thành thái giám.”-Nói xong, LưuPhong đi tới trước, mạnh bạo tung một cước vào ngay bộ hạ của Phi Hổ tướngquân.

Phi Hổ tướng quân kêu lên một tiếng thảm thiết. Nhất thời chết ngất.

Hiện trường đám binh lính thấy tình cảnh này, đều ý thức lấy tay che nơi hạkhố của mình.

Lời Lưu Phong nói đã khắc thật sau trong đầu bọn chúng, không ai dám hoàinghi. Người ta ngay cả tướng quân cũng dám thiến, huống chi là một binh línhnho nhỏ như mình.

Ngô Chí Vinh không nghĩ tới Lưu Phong lại kiêu ngạo đến mức thế, ngang nhiênlàm hắn mất thể hiện, lại phế đi thuộc hạ của hắn. Hắn xanh mặt, trầm giọngnói: “Hầu gia, ngươi... ngươi quả thực là vô pháp vô thiện. Ta, ta sẽ...”

“Ngươi muốn thế nào?”-Lưu Phong khinh miệt cười: “Nguyên soái đại nhân. Phápchế đế quốc, đối với quý tộc như ta, sợ rằng ngươi không có quyền làm gì?”

“Ngươi... ta sẽ thượng báo bệ hạ...”-Ngô Chí Vinh hơi bí. Lưu Phong nói đúng,đối với một hầu tước như Lưu Phong, hắn cũng có quyền phán xử.

Mặc dù hắn quân hàm so với Lưu Phong lớn hơn, mặc dù người hắn nhiều hơn LưuPhong. Nhưng hắn không thể làm gì được Lưu Phong.

Không có biện pháp a. Ai kêu người ta là quý tộc.

Bất quá Ngô Chí Vinh tuyệt đối không phải người dễ chịu thua. Mặc dù về lý hắnkhông làm gì được Lưu Phong. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

“Hầu gia, Phi Hổ tướng quân tham gia chinh chiến nhiều năm, cũng lập không ítchiến công. Ngươi phế hắn đi, cũng phải trả lại công đạo chứ?”-Ngô Chí Vinhmuốn hồi phục lại mặt mũi cho hắn, nếu không sau này hắn như thế nào phụcchúng.

Lưu Phong khẽ cười một tiếng, tiếng lại gần vài bước, cười nói: “Nguyên soáiđại nhân, ta đã giữ tánh mạnh cho hắn, đã là hạ thủ lưu tình rồi. Hy vọng từnay trở đi, ngươi sẽ nghiêm trì quân lính. Hắc Vân, sau khi trở về, lập mườitiểu phân đội, từ hôm nay trở đi bắt đầu tuần tra tại Phúc Thành, thấy binhlính phạm pháp, cứ theo luật mà xử.

Quay đầu đi. Lưu Phong nhìn Cuồng Chiến nói: “Tướng quân. Ta đề nghị TườngLong Quân cũng phái tiểu phân đội tuần tra tại Phúc Thành. Chỉnh đốn quân kỷ,nếu không để đám cặn bã này cứ quậy phá, lần viễn chinh này cũng chỉ có thấtbại.”

Cuồng Chiến do dự một chút, cung kính nói: “Hầu gia yên tâm, hạ quan sẽ đilàm.”

Ngô Chí Vinh vừa nghe, thầm nghĩ, phản rồi. Ai là người xứng nói chuyện ở PhúcThành?

Mặc dù bệ hạ không có nói rõ. Nhưng Ngô Chí Vinh cho rằng mình có binh línhnhiều nhất, tự nhiên mình là lão Đại nơi này.

Hai tên quan tiên phong ngang nhiên dám tuần tra thuộc hạ của mình.

Tường Long Quân cũng đừng nói, người ta là tinh anh trong vương bài, mặc dùchỉ có năm vạn nhưng thế lực không thể xem thường. Theo Lưu Phong tính toán,ngoại trừ hắn có phẩm hàm quý tộc to nhất, luận về binh lực hắn chỉ có támngàn lính thôi.

Ngô Chí Vinh nhịn không được. Hắn muốn lý luận với Lưu Phong. Nói chính xác,hắn muốn nói cho Lưu Phong, nơi này hắn là người quyết định.

Trong thời điểm này thì bỗng Cuồng Chiến giữ chặt tay hắn, thấp giọng nói:“Nguyên soái không thể nóng vội. Ta có mật chỉ của bệ hạ.”

Ngô Chí Vinh nghe vậy sắc mặc liền đại biến. Vội cố gắng nén cơn phẫn nộ tronglòng.

Lưu Phong lại liếc mắt nhìn đám quan quân cùng binh lính chung quanh. Khinhthường mắng một câu: “Các ngươi là lũ cặn bã, ngay cả heo chó đều không bằng.Còn không mau lăn đi!”

Xoay người lại, Lưu Phong chỉ Ngô Chí Vinh mắng: “Tại sao lần viễn chinh trướcbệ hạ lại thất bại, ngươi hảo hảo ngẫm lại đi.”

Ngô Chí Vinh hừ lạnh một tiếng, nói: “Tướng sĩ đế quốc ta do đường dài mệtdọc, tự nhiên không đánh lại liên quân hai nước Phù Tang cùng Cao Lệ. Điểmnày, bệ hạ cùng đồng tình.”

Lưu Phong khinh thường cười lạnh: “Rác rưởi, chỉ biết tìm lý do cho mình. Tanghe nói, các người có năm ngàn người bị ba trăm người Phù Tang đánh bại, mộtkỷ lục? Thật sự là một đám cặn bã không ra gì, các ngươi ngoại trừ ức hiếp dânchúng đế quốc tay không tấc sắc, còn có thể làm gì? Một đám cặn bã thối tha,các ngươi có bản lãnh cưỡng gian công chúa Cao Lệ cùng Phù Tang thử xem? Cóbản lãnh, các ngươi thử trêu chọc phi tử của bệ hạ xem...”

Ngô Chí Vinh căm tức nhìn Lưu Phong, mặc dù không nói chuyện, nhưng ánh mắtkhinh bỉ nhìn Lưu Phong, ngươi nói dễ nghe nhỉ, ngươi làm được sao? Ngươicưỡng gian công chúa Cao Lệ thử xem. Ngươi hãy đi trêu chọc phi tử bệ hạ đi?

Lưu Phong tự nhiên nhìn ta ý tứ của hắn, trong lòng thầm cười lanh, không cầnphải nói, hai chuyện này lão tử đều đã làm. Cao Lệ công chúa, lão tử đã mêgian, phi tử của hoàng đế, lão tử đã ân ái với hai người.

“Một đám hèn nhát không ra gì, mẹ kiếp. Thể diện quân đội đế quốc đều bị cácngười làm cho mất sạch, năm ngàn ngươi lại bị ba trăm người đánh bại.”-LưuPhong thở dài một tiếng, nói: “Nếu không phải lão tử có lòng tốt, thật muốntiêu diệt sạch lũ rác rưởi các ngươi...”

“Ngươi... ngươi dám vũ nhục tướng sĩ đế quốc?”-Ngô Chí Vinh bị Lưu Phong nhụcmạ mà không thể phản bác, tức đến muốn hộc máu. Nhớ năm đó, hắn cũng có đượcnhững chiến tích huy hoàng. Hơn nữa thân là thống suất, sao có thể chịu đượcvũ nhục như vậy chứ.

Lưu Phong cười lạnh nói: “Lão tử vũ nhục các ngươi thế nào chứ? Có bản lãnhcác ngươi ba trăm người đánh bại năm ngàn binh mã Phù Tang đi. Nếu các ngươicó bản lãnh đó, đến lúc đó lão tử sẽ quỳ xuống dập đầu xin các ngươi tha tội.

“Ngươi có khả năng đó sao?-Lưu Phong khinh thường cười lạnh.

Ngô Chí Vinh nhất thời không tìm được từ gì để phản bác. Ba trăm lính chiếnđấu với năm ngàn lính Phù Tang, cái này chẳng phải là tìm chết sao?

“Rác rưởi, sớm biết ngươi không làm được.”-Lưu Phong đắc ý nói: “Lão tử lúctrước mấy ngàn lính diệt được mấy vạn quân Phù Tang, hơn nữa chỉ thương vongcó hơn mười người. Đám rác rưởi các ngươi, còn lâu mới làm được...”-Nói xongnhững lời này, Lưu Phong liền thoải mái rời đi.

Dân chúng xung quanh vỗ tay hoan tống Lưu Phong.

Ngô Chí Vinh trong lòng khí giận sục sôi, đang muốn mắng dân chúng, lại bịCuồng Chiến khuyên can: “Nguyên Anh, không nên sanh sự nữa. Lưu Phong hầu giakhông phải nhân vật người và ta có khả năng ***ng đến. Nói thiệt cho ngươibiết, hắn vừa rồi một điểm cũng không khoa trương, lúc trước tại Phong Thành,chính mấy ngàn Thần Thánh Quân Đoàn của hắn đánh bại hơn mười vài vạn cườngđạo, chúng đều bị Thần Thánh Quân Đoàn của hắn tiêu diệt... Bệ hạ lần này lệnhcho hắn làm tiên phong, kỳ thật bệ hạ đã quyết tâm phải thắng.”

“Có thể dùng tám ngàn người để thắng?”-Ngô Chí Vinh có chút hoài nghi.

“Bệ hạ đã nói như vậy, ta cũng không quá rõ.”-Cuồng Chiến vỗ vỗ vai Ngô ChíVinh, nói: “Nên hảo hảo quản thúc thuộc hạ, nếu không để xảy ra chuyện lớn, kẻcó hại là ngươi. Theo như ta được biết, vị hầu gia này đôi khi bệ hạ cũng phảixem mặt mũi hắn ra sao.”

“Cái gì?”-Ngô Chí Vinh có hơi bình tĩnh: “Người này cũng quá kiêu ngạo rồi? Bệhạ như thế nào lại dùng một kẻ như thế?”

Cuồng Chiến thấp giọng nói: “Nguyên soái, bây giờ ra nói cho người mật lệnhcủa bệ hạ...”-Cuồng Chiến thấp giọng nói giọng nói bên tai Ngô Chí Vinh vàicâu.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...