Hi Du Hoa Tùng
“Ái khanh, khanh có biết không? Thật ra Trẫm muốn làm một hoàng đế tốt. Trẫmmuốn đem Cao Lệ, Phù Tang nhập vào Hoa Hạ đế quốc của ta. Ta muốn cho Hoa Hạđế quốc trở thành cường quốc mạnh nhất. Muốn cho con dân nước ta so với dânchúng quốc gia khác sống tốt hơn... Lưu danh thiên cổ...”-Trên mặt lão hoàngđế hiện ra một tia cương quyết: “Trẫm nhất định làm được.”
Lưu Phong trầm mặc không nói, những lời nói này của Lão hoàng đế có khát vọngquá lớn. Chỉ là tư tưởng xâm chiếm hai quốc gia, hình như có chút không thựctế.
Có lẽ, đại quân viễn chinh của Hoa Hạ đế quốc có khả năng đánh bại được liênquân Cao Lệ cùng Phù Tang, nhưng muốn nô dịch hai quốc gia này, quả là khókhăn không nhỏ đâu.
Khát vọng vủa Lão hoàng đế quá lớn rồi.
“Sao lại không nói gì, có đúng là tư tưởng của trẫm có chút không thựctế?”-Lão hoàng đế thâm tình nhìn Lưu Phong, lạnh nhạt hỏi.
Lưu Phong cũng không muốn tiếp tục giấu diếm, nói lời chân thật: “Bệ hạ, thẳngthắn mà nói quả thực có chút khó khăn. Bất quá thần tin tưởng rằng, điều nàycũng không phải không làm được. Chỉ với tài năng vĩ đại của bệ hạ, thần dámchắc sẽ thành công.”-Lưu Phong rất sáng suốt khi lựa chọn cách nói xạo. Đươngnhiên câu nói dối này rất có thiện ý. Bởi vì hắn biết, trong lòng Lão hoàng đếthích nghe điều như vậy.
“Ha ha, nói đúng, trẫm cũng nghĩ mình sẽ thành công.”-Lão hoàng đế có chút tựđắc nói.
Tự đắc đến điên cuồng.
Trong lòng Lưu Phong vô cùng khinh bỉ Lão hoàng đế. Nhưng bên ngoài vẫn nói:“Vi thần chúc mừng bệ hạ trước.”
“Ha ha, nói tốt lắm.”-Lão hoàng đế cười nói: “Bất quá nên nói là chúc mừngkhanh và trẫm.”
“Ái khanh, trẫm hôm nay hứa rằng nếu khanh giúp trẫm chinh phục Cao Lệ, PhùTang. Sau khi khanh chiến thắng trở về nhất định phong khanh làm Vươnggia.”-Lão hoàng đế đột nhiên hào sảng nói.
Trong lòng Lưu Phong mừng rỡ khôn xiết. Được làm Vương gia đúng là điều tuyệtvời, chỉ có điều không biết lời nói lão hoàng đế tới cùng có bao nhiêu phầnđáng tin cậy.
“Ái khanh, phải chăng khanh đang hoài nghi lời nói của trẫm.”-Lão hoàng đếngạo nghễ nói: “Muốn được phong làm Vương gia nếu không lập nên công lao hiểnhách thì không thể. Nếu khanh chinh phục được Cao Lệ, Phù Tang, trẫm nhất địnhphong cho khanh. Tuyệt không nuốt lời.”
“Vi thần tạ ân bệ hạ.”-Lưu Phong khom sâu người hành lễ.
Lão hoàng đế đưa tay đỡ lấy Lưu Phong, lão nói: “Ái khanh, trẫm sẽ cùng khanhcố gắng hoàn thanh cuộc viễn chinh này.”
“Ái khanh, trẫm hỏi khanh, trên đời này thật sự không có phương pháp trườngsanh sao?”-Lão hoàng đế sắc mặt trầm xuống, lại thay đổi câu chuyện, nghiêmtúc hỏi.
Lưu Phong sửng sốt một chút, hắn thật thà hồi đáp: “Bệ hạ, đạo tu chân có thểsông lâu, nhưng nếu không thể mở ra thiên đạo, không cách nào thoát khỏi ngũhành. Chết, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
“Đáng tiếc tuổi của trẫm đã như vậy, không còn cách nào có thể tu chân đượcnữa rồi.”-Lão hoàng đế thở dài một tiếng.
Lưu Phong thầm cười trộm, nếu người như lão cũng có thể tu chân, há chẳng phảingười tu chân đầy thiên hạ sao.
Con đường tu chân. Tự nhiên phải bắt đầu từ khi còn nhỏ mới được.
“Ái khanh, chẳng lẽ trên đường ngoại trừ tu chân, không có biện pháp khác đểcó thể sống trường sinh sao?”-Lão hoàng đế trầm giọng nói: “Ngươi là cao nhântu chân, chẳng lẽ cũng không có biện pháp khác sao?”
Lưu Phong hiểu được Lão hoàng đế không muốn chết. Hắn muôn trường sinh. Ý nghĩnày tốt làm sao nhưng có đều không có khả năng thành sự thật. Lão hoàng đế đãlà người sắp xế bóng, thân thể đã yếu ót rất nhiều, không thể sống thêm vàinăm nữa. Cho dù hắn dùng đàn bà để thái âm bổ dương mỗi ngày cũng không phảilà kế lâu dài.
Lưu Phong cho rằng nếu không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Lão hoàng đế dùngthái âm bổ dương cũng chỉ thể sống thêm vài năm. Còn muốn sống mãi mãi, muốntrường sinh là điều không thể nào thực hiện được.
Đương nhiên Lưu Phong không trực tiếp nói trắng ra.
Nếu nói thật cho hắn nghe xong, có thể sẽ làm hắn nổi giận.
“Bệ hạ. Thần mặc dù là người tu chân, nhưng cũng vô pháp nghịch thiên, hoa nởhoa tàn, sanh tử luân hồi, đây là thiên lý, nếu không thế thì thần đã đắc đạophi thăng. Sau này sớm muộn cũng sẽ chết. Bất quá, bệ hạ là chân mệnh thiêntử, thần nghĩ nếu bệ hạ thật lòng cầu khẩn, hướng ông trời xin gia tăng tuổithọ, hẳn là không phải việc khó.”-Lưu Phong phía trước là nói thật, mặt saulại là nói bậy.
Giống như trường hợp của Khang Hy đại đế, hỏi ông trời có thể sống thêm nămtrăm năm nữa không.
Có thể không?
Đáp án chắc chắn là không...
Lão hoàng đế nghe Lưu Phong nói xong, nhất thời hứng thú lên, vội vàng hỏi:“Ái khanh, thật sự có thể xin ông trời gia tăng thêm tuổi thọ sao?”
Lưu Phong lắc đầu: “Bệ hạ, vi thần cũng là cơ duyên hảo hợp, xem qua được điểntích ngày xưa có ghi, Thượng cổ đại đế từng trước đây có xin sống lâu thêm.Chỉ là trong đó có khó khăn không nhỏ... hơn nữa nghi thức tế thiên sớm đãthất truyền...”-Lưu Phong vừa tạo cho Lão hoàng đế một hy vọng, thi triển việccầu xin ông trời gia tăng tuổi thọ, lại vừa vội nói bậy để cắt đứt hy vọng củaLão hoàng đế.
Lão hoàng đế nhắm mắt lại. Lão buồn rầu nói: “Trẫm biết, quá trình nghịchthiên sẽ không đơn giản như vậy. Ái khanh, kỳ thật trẫm cũng không phải sợchết, chỉ là trẫm muốn hoàn thành sự nghiệp thiên cổ vĩ đại nhất này còn cầnmột ít thời gian.”
Dối trá.
Lưu Phong đối với lời Lão hoàng đế cũng hề không tin tưởng, rõ ràng là muốnchiếm giữ ngôi vị hoàng đế, không muốn buông bỏ ra đây mà.
Điều này thì không có gì phải nghi ngờ, từ thái độ của lão đối với Hoàng TháiTôn cùng Yến vương có thể nhìn ra.
Lưu Phong hạ giọng nói: “Bệ hạ, vi thần biết tâm tư của người...”-Chính làquyến luyến hồng trần, không muốn chết.
“Trẫm muốn hoàng thành sự nghiệp lưu danh thiên cổ. Trẫm muốn cho người trongthiên hạ biết trẫm là một hoàng đế tốt. Trẫm muốn làm một vị hoàng đế vĩ đạinhất!”-Sau khi cười to vài tiếng. Tâm tình Lão hoàng đế bình tĩnh hơn, lãonói: “Ái khanh, ta hy vọng khanh sẽ là thiên cổ đệ nhất thần tử.”
Lão hoàng đế đột nhiên nở nụ cười nói: “Ta cho rằng ái khanh sẽ không cựtuyệt?”
Lưu Phong vội nói: “Vi thần tạ ơn bệ hạ...”-Ngoài miệng mặc dù rất cung kính,nhưng trong lòng Lưu Phong lại thầm nói: “Xin lỗi, lão tử tương lai sẽ làmhoàng đế. Thiên hạ đệ nhất thần tử, ta không có hứng.”
Mặt trời xuống núi, bóng của Lão hoàng đế và Lưu Phong cũng đang mờ ảo rồibiến mất hẳn.
“Ái khanh, giờ cũng không còn sớm, cũng nên trở về rồi.”-Tâm tình của Lãohoàng đế trở nên thoải mái hơn, lão cười nói: “Hôm nay, trẫm cùng ngươi nóichuyện khiến cho trong lòng ta rất thoải mái, tâm tình rất vui vẻ. Chẳng biếttại sao, trẫm đột nhiên nghĩ cùng khanh một chỗ có cảm giác rất thân thuộc.”
Thân thể của lão tử chính là của cháu ngươi, có thể không thân thuộc sao.
“Bệ hạ hậu ái!”-Lưu Phong làm bộ kinh hãi.
Lão hoàng đế khẽ cười một tiếng, nói: “Không cần đa lễ như vậy, sau này trướcmặt trẫm ngươi cứ tùy ý một chút.”
Lưu Phong vội vàng gật đầu lia lịa.
Lão hoàng đế quay trở về cung, khi đi ra đến cửa đột nhiên dừng lại kêu hắnlại, lão thật tâm nói: “Ái khanh. Điềm nhi có thủ đoạn mê hoặc nam nhân, khanhtiếp cận nàng, ta phải nhắc khanh một câu, không nên bị nàng lừa. Trẫm khônghy vọng đệ nhất thiên cổ thần tử lại xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.”
Lưu Phong thầm kinh hãi, chẳng lẽ Lão hoàng đế cho rằng mình và Thái tử phi cótư tình gì.
“Bệ hạ dạy bảo rất đúng, vi thần xin ghi lòng tạc dạ.”
“Ân. Khanh là người thông minh, hẳn là nên biết làm như thế nào. Khanh đi đi,bây giờ phải đi truyền dụ chỉ của trẫm miễn tội cho Thái tử phi. Chớ quên lờicảnh cáo của ta, đây là cơ hội duy nhất và cũng là cơ hội cuối cùng của nàng,nếu còn nữa, trẫm sẽ lăng trì nàng...”-Một cổ sát khí dày đặc toát ra, ngay cảLưu Phong cũng cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Khi Lưu Phong rời đi, Lão hoàng đế cười lạnh một tiếng. Tự nói một mình: “LưuPhong ơi là Lưu Phong, ngươi có thật nghĩ trên đời này không có biện pháptrường sanh. Chỉ cần trẫm luyện thành trường sanh bất lão đan, phối hợp cùngphương pháp thái bổ, trẫm nhất định có thể trường sanh...”
“Bệ hạ, thuộc hạ không hiểu. Vì sao người lại hứa sẽ phong Vương gia cho LưuPhong, người cho rằng hắn xứng đáng sao?”-Người vừa nói chính là Xích Long.Sau khi Hắc Ảnh chết, hắn đã đảm nhận việc bảo vệ chức trách bảo vệ cho Lãohoàng đế. Xích Long vốn là thủ lĩnh Chân Long Vệ, từ một khía cạnh nào đó mànói, hắn trung thành nhiều hơn so với Hắc Ảnh.
Chính xác mà nói thì Chân Long Vệ tuyệt đối trung thành với hoàng đế.
Xích Long biết tất cả về Lưu Phon, cũng biết tâm tư của Lão hoàng đế. Chỉ làhắn không rõ, Lão hoàng đế rât muốn tước đoạt thế lực của Lưu Phong. Nhưng lạivừa hứa phong cho hắn tước vị rất cao là Vương gia. Hình như có chút mâuthuẫn.
Sắc mặt Lão hoàng đế bình tĩnh. Cười lạnh một tiếng, nói: “Lưu Phong nói đúng,cho đi thì mới nhận lại. Chiến thắng của cuộc viễn chinh lần này mấu chốtchính là Thần Thánh Quân Đoàn của Lưu Phong. Lúc này nếu ta không cho hắn chỗtốt, hắn làm sao dốc toàn lực được chứ...”-Lão hoàng đế mặc dù đã già, nhưngvẫn không hề ngu ngốc, muốn con ngựa chạy, bạn phải cho nó ăn cỏ. Về phầnphong cho một người làm Vương gia, so với sự nghiệp vĩ đại của hắn như thế nàomà so sánh được.
“Bệ hạ anh minh!”-Xích Long tựa hồ đã hiểu được điều gì.
“Xích Long, trường sanh bất lão đan luyện chế đến đâu rồi?”-Trong lòng lãohoàng đế tràn đầy hy vọng hỏi.
Xích Long vội nói: “Thuộc hạ trong mấy ngày qua đã quan sát, đệ tử Thiên SưĐạo đang khẩn trương chế luyện, chỉ là máu huyết của trinh nữ không cung ứngđủ.”
“Chẳng lẽ bọn cung nữ kia cũng không đủ dừng sao?”-Lão hoàng đế bất mãn nói:“Bất kể như thế nào, cũng không thể chậm trễ chế luyện trường sanh bất lãođan.”
“Bệ hạ, trong khoảng thời gian này số lượng cung nữ đã giảm đến một phần ba,thuộc hạ lo rằng số lượng cung nữ ngay càng ít đi sẽ khiến người ta pháthiện.”-Xích Long đề nghị: ”Nếu không, ta phái người ra ngoài dân gian bắt đimột ít...”
Lão hoàng đế suy nghĩ một chút, nói: “Ân. Trãm đồng ý. Bất quá phải cẩn thậnmột chút, ngàn vạn lần không thể để người ta phát hiện.”
“Ai... vì muốn được trường sinh, bất đắc dĩ phải làm cho con dân chịu khổ,trong lòng trẫm rất khó chịu...” –Lão hoàng đế giả vờ thở dài một tiếng, lạilập tức nói: “Đợi trẫm công hạ được Phù Tang, Cao Lệ, đến lúc đó con dân củatrẫm sẽ không phải khổ cực nữa...”
“Bệ hạ nhân từ!”
“Ân. Ngươi nhanh đi làm đi!”-Lão hoàng đế phất tay, lạnh nhạt nói: “Bảo tổngquản thái giám cho hai xử nữ đến đây. Trẫm tới thời gian thái bổ rồi...”
...
Sau khi Lưu Phong rời đi khỏi nơi nói chuyện với Lão hoàng đế, hắn trực tiếphướng đến lãnh cung nhốt Thái tử phi.
“Hài tử, ngươi đã đến, Ta còn tưởng sẽ không gặp ngươi nữa...”-Thái tử phi cóhơi kích động. Thấy Lưu Phong đến, vội vã đứng lên ôm lấy hắn.
Lưu Phong cũng giả vờ chống cự. Thuận thế ăn ít đậu hũ.
“Ta đến để nói cho ngươi...”
“Khoan, ngươi đừng nói, để cho ta đoán...”-Thái tử phi dường như biết điều LưuPhong định nói, vội vàng dùng tay che miệng hắn.
“Bệ hạ đã đáp ứng phải không?”-Thái tử phi hình như qua vẻ mặt Lưu Phong d�dàng thấy được đáp án, vui vẻ hỏi.
Lưu Phong gật đầu: “Không sai, bệ hạ đã đáp ứng miễn tội cho ngươi, cho ngươimột lần nữa chấp chưởng Đông Cung, bất quá người bảo ta chuyển cáo đến nàng,đây là cơ hội duy nhất của nàng. Nếu còn tái diễn, hắn tuyệt không bỏ qua.”
Thái tử phi nghe vậy thân thể khẽ run rẩymột chút. Trong lòng thầm cười lạnh,lần sau nhất định ta sẽ không thất thủ nữa.
Đáng tiếc là Lưu Phong không biết Độc Tâm Thuật, nếu không chắc chắn hắn sẽtoát mồ hôi hột.
Không thể không nói, người đàn bà này thật sự quá điên cuồng.
“Hài tử, lần này thật sự cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta dám chắc sẽkhông có cơ hội...”-Nói đến đây, Thái tử phi có chút động tâm: “Hài tử, ngươigiúp ta thật quá nhiều, ngươi muốn ta báo đáp ngươi như thế nào... Chỉ cầnngươi nói ra, ta đáp ứng toàn bộ...”-Nói xong, Thái tử phi đi tới gần LưuPhong, trên trán Lưu Phong, hôn nhẹ một cái.
Người đàn bà này không phải đang muốn dùng sắc dụ lão tử sao.
Thế nhưng thân phận nàng bây giờ là mẫu thân của ta.
Quả là người điên. Chuyện này cũng dám làm sao?
Sự thật là Thái tử phi đang muốn dùng sắc đẹp dụ Lưu Phong. Nàng biết được vớithân phận của mình hiện giờ không thể đi quá xa. Nếu không sẽ khiến Lưu Phongnghi ngờ.
Ý định của Thái tử phi rất đơn giản, nàng hy vọng trong tương lai có thể dùngsắc đẹp của mình để biến Lưu Phong thành tù binh.
