Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 632



“Điềm nhi, kỳ thực trong thâm tâm ta, không hề bài xích ngươi. Ngay mấy ngàytrước, trẫm từng nghĩ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho thái tôn, nhưng chuyệnngươi gây ra làm cho trẫm thất vọng...”Lão hoàng đế hung tợn nói: “Trẫm thậtsự không nghĩ tới, ngươi lại có thể phái người tới giết trẫm... ngươi biếtkhông? Ngươi đã phạm vào tội không thể tha thứ...”

Thái tử phi lạnh lùng nhìn hắn, trên mặt cũng không có một chút sợ hãi: “Thắnglàm vua thua làm giặc, ông giết ta đi. Nhưng mà, ta đoán rằng tương lai củaông cũng không có kết cục tốt đẹp.”

“Ầm ầm!”

Giữa không trung lại vang lên một hồi sấm, mưa gió dường như cũng mạnh hơn,lão hoàng đế nhìn Thái tử phi, lạnh lùng nói: “Điềm nhi, ngươi cho là trẫmthật sự không dám giết ngươi sao?”

“Ông có gì là không dám đây? Thiên hạ đều là của ông cả mà.” Trong mắt Thái tửphi hiện lên một tia trào phúng, cười nói: “Giết sạch hết người trong thiênhạ, ông chính là quả nhân chân chính... Ha ha.”

“Ngươi muốn thách thức sự nhẫn nại của ta?” Ánh mắt lão hoàng đế chậm rãi trởnên âm trầm, sát ý trên mặt dày thêm.

Thái tử phi lạnh lùng nhìn vào mắt hắn, oán hận nói: “Ông giết đi, ta thật sựkhông hề gì. Cuối cùng ông giết luôn Triệt nhi đi, nếu không, nó sẽ báo thùcho ta.”

“Hoàng gia không nhân tình, quả nhiên là như vậy.” Thái tử phi oán hận nói.

Lão hoàng đế nghe được lời ấy. Trong lòng tựa hồ lại bị kích động, hắn chầmchậm hướng mắt lên, trầm mặc cả nửa ngày, nói rằng: “Có lẽ ngươi nói đúng,hoàng gia đúng là không có nhân tình, nếu không ngươi thế nào lại xuống tayvới ta. Điềm nhi, Mã hoàng hậu lúc còn sống rất thương yêu ngươi, năm đó tháitử cũng hết sức thích ngươi. Nói thật, nếu không phải tới nước này. Ta thật sựkhông muốn thương tổn ngươi. Thế nhưng ngươi nghĩ lại những chuyện ngươi làmmấy năm nay. Hộ bộ cùng với hoàng thương xảy ra chuyện gì, trong lòng ngươi sovới ngưòi khác đều rõ rang hơn. Đương nhiên, chuyện hộ bộ, hoàng thương trẫmsớm đã có ý định không truy cứu nữa. Nhưng ngươi ba lần bảy lượt phái người ámsát trẫm, ngươi nói xem trẫm còn có thể để cho ngươi càn quấy tiếp sao? Nếutrẫm không có đoán sai, lần trước hắc ám võ sĩ ám sát trẫm, chủ mưu đằng sauắt hẳn cũng là ngươi?”

Hắn mở trừng mắt, trong ánh mắt lần thứ hai hiện lên vài tia sát y: “Điềm nhi,không phải là trẫm không nghĩ tới nhân tình. Chỉ là ngươi hành động quá đángrồi.”

Thái tử phi lạnh lùng nói: “Ông cũng biết sao? Cũng tốt, đơn giản nói cho ôngđi. Nếu không phải có Lưu Phong, ta thật sự đã có thể thành công rồi.”

Lão hoàng đế hung hăng nhìn chằm chằm vào mắt Thái tử phi, tức giận nói:“Ngươi thật là người điên? Lúc đầu, ta dường như không có chỗ nào có lỗi vớingươi.”

“Ông già rồi. Ông nên sớm thoái vị đi, ta giết ông, chẳng qua là muốn giảithoát cho ông sớm một chút. Đem địa vị nhường cho người khác...” Thái tử phicười lạnh nói: “Đông cung suy sụp. Chưa chắc ngôi vị hoàng đế của ông đã vữngchắc.”

Chân trời lại vang lên một tiếng sấm, âm thanh vẫn vang vọng như vậy.

“Đây là chuyện của ta, ngươi không cần quan tâm.” Lão hoàng đế hung hăng nói.

Thái tử phi đột nhiên cười lả lơi: “Ta biết, ông dám chắc là đem Yến vươnggiết đi, giết đi, những kẻ đáng giết đều giết đi, địa vị của ông mới vữngchắc. Ông mới là lão già điên chìm đắm trong quyền lực...”

“Thật sự là đáng thương. Những lão nhân giống ông, hẳn là đang hưởng thụ giađình sum vầy.” Thái tử phi mỉa mai nói.

Dù sao đi nữa cũng chết, còn không bằng thoải mái tuôn ác khí trong lòng ra.

Thần kinh lão hoàng đế lại bị đau đớn, hắn đột nhiên gào lên: “Im miệng, chếttiệt, ngươi im miệng cho ta... Ta muốn giết ngươi, giết ngươi...”

Nói rồi lão đột nhiên vươn tay, nắm lấy cổ Thái tử phi.

Trong đôi mắt Thái tử phi hiện lên một vẻ trào phúng, không ngừng thở hổn hển:“Lão điên, ông là một lão điên đáng thương... Ông giết ta, bây giờ sẽ giếtta... nhưng mà, có chuyện ông vĩnh viễn cũng không có khả năng biết được.”

“Tiện nhân, ta sẽ không cho ngươi chết một cách thống khoái...” Lão hoàng đếvốn cơ trí, vẻ mặt thoáng biến sắc. Con ngươi vốn thâm tuý hiện lên vài đạo tàquang.

Lão hoàng đế nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng hỏi: “Chuyên gì? Ngươi cuối cùngcòn che dấu bì cái gì, nói cho ta biết, nếu không ta sẽ làm cho ngươi sốngkhông bằng chết.” lão hoàng đế cũng không có hoài nghi Thái tử phi trong lòngcó bí mật. Bởi vì, trong đôi mắt nàng không có một chút sợ hãi với cái chết,trái lại vẻ châm biếm chiếm rất nhiều.

Thái tử phi cười nói: “Bệ hạ, trong lòng ta có một cái bí mật động trời, vềchuyện năm đó thái tử chết, là chuyện về con trai tốt của ông.”

Dừng lại một chút, Thái tử phi lại thở hổn hển vài cái, nói: “Tin rằng, chẳngbao lâu nữa, ông sẽ chết trong tay con ông. Hắn đã nắm giữ không ít lực lượngcủa ông.”

Lão hoàng đế có chút biến đổi, buông lỏng tay ra, truy hỏi: “Là ai, nói chotrẫm biết, đến tột cùng là ai?”

Thái tử phi khẽ ho khan vài tiếng, lập tức cười lạnh lùng nói: “Năm đó thái tửchết. Kỳ thật chính là một âm mưu. Mà âm mưu lớn hơn thế còn đang không ngừngvận chuyển. ông cùng ta, kỳ thực đều là bị vây trong âm mưu.”

“Nói cho ta biết. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là ai?” không biếttại sao, nghe Thái tử phi nói xong, trong lòng lão hoàng đế tràn ngập lo lắng.

“Ta chỉ có thể nói cho ông. Hắn là con ông. Về phần là ai, ta sẽ không nói choông biết, ngay cả ông giết ta, hoặc là làm cho ta sống không bằng chết, tacũng sẽ không nói ra.” Thái tử phi đột nhiên cười nói trêu ngươi: “Ông khôngcho ta dễ chịu, ta cũng sẽ không cho ông thống khoái. Tất nhiên, ông có thểđem hơn mười con trai toàn bộ bắt lại giết chết, nói như vậy, có thể bảo trụđược ngôi vị hoàng đế của ông rồi.”

“Câm miệng, ngươi câm miệng cho ta. Ngươi thật là người điên...” Lão hoàng đếdường như có chút phát điên.

“Bệ hạ, kỳ thật, ông cùng ta đều là một loại người.” Trên ngọc dung Thái tửphi hiện lên vẻ cười khẩy. lạnh nhạt hỏi: “Nghĩ thông rồi sao? Chuẩn bị xử tríta thế nào?”

Sắc mặt lão hoàng đế biến đổi, đột nhiên cười âm hiểm: “Điểm nhi, ta có biệnpháp làm cho ngươi nói ra bí mật trong lòng ngươi?”

“Thật không?” Thái tử phi không cho là đúng: “Bệ hạ có đúng hay không có chúttự phụ.”

“Ngươi sẽ nói.” Lão hoàng đế bỗng nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt Thái tử phi,cười nói: “Hôm nay mới phát thiện, ngươi xinh đẹp như vậy.”

Trong mắt Thái tử phi hiện lên một tia bối rối: “Ông muốn làm cái gì?”

“Không làm gì cả.” Lão hoàng đế cười nói: “Trẫm gần đây luyện thải âm bổdương. Phải có một người làm lô đỉnh, trẫm nghĩ ngươi cũng không tồi.”

“Vô sỉ.” Thái tử phi sắc mặt giận dữ quát: “Ông đừng quên, ta là vợ của contrai ông.”

“Thì sao?” vẻ mặt lão hoàng đế tươi cười: “Ngươi không phải nói, trẫm là ngườiđiên sao? Nếu là người điên, luân thường đạo lý cũng tính là gì?”

“Nói thật cho ngươi biết, Điềm nhi, kỳ thật ban đầu trẫm đã nhìn trúng ngươi.Vỗn trẫm nghĩ thu ngươi làm phi tử, nhưng thái tử lại thích ngươi, cho nêntrẫm cũng thành toàn cho các ngươi. Bây giờ thái tử mất, ngươi cũng thủ tiếtnhiều năm như vậy, trẫm sẽ cho người được quyền làm đàn bà... đương nhiên, nếungươi nói cho trẫm biết bí mật trong lòng ngươi, có lẽ trẫm sẽ niệm tình tháitử. Cân nhắc không đem ngươi làm lô đỉnh...” Lão hoàng đế rõ ràng là đang uyhiếp.

Thái tử phi đầu tiên là sợ run một hồi, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười, nàng lớnmật vươn tay, khẽ vuốt mặt lão hoàng đế, mập mờ cười nói: “Nếu bệ hạ muốn ta.Ta đây há có thể chối từ. Ngẫm lại ta hầu hạ một đôi phụ tử, cũng rất là kíchthích...”

“Vô sỉ...” Lão hoàng đế vạn lần không nghĩ tới, Thái tử phi sẽ có phản ứng nhưthế này. Lão chặn tay Thái tử phi, phẫn nộ quát: “Con đàn bà này thật sự điênrồi, lại có thể không còn chút liêm sỹ nào.”

Thái tử phi dùng ánh mắt khiêu khích nhìn lão hoàng đế, khẽ thở dốc một tiếng,cười nói: “Nói như thế thì kẻ vô sỉ trước chính là ông...”

“Bệ hạ, nếu ông thật sự muốn ta, ta sẽ không cự tuyệt, không bằng bây giờđi...” Thái tử phi suồng sã sờ trên mặt lão hoàng đế mấy cái. Bộ dáng nọ, rõràng là đang đùa giỡn lão hoàng đế.

“Đồ đàn bà vô sĩ. Trẫm không phải như ngươi, đàn bà vô sĩ.” Ánh mắt lão hoàngđế bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.

“Bệ hạ, ông tốt nhất bây giờ nên giết ta, nếu không. Ta sẽ khiến ông phải trảgiá.” Thái tử phi đột nhiên hung hăng nói.

Lão hoàng đế khẽ cười một tiếng, nói: “Hết thảy của ngươi đều là do ta cho.Dứt bỏ ta, người không là gì cả, ngươi còn có thể sinh ra uy hiếp với ta sao?”

“Thật không?” Thái tử phi cười lạnh một tiếng nói: “Ông đừng quên, ta là đànbà, đàn bà có biện pháp của đàn bà.”

“Ngươi nói thân thể ngươi?” Lão hoàng đế cưòi khinh thường: “Không phải aicũng thích lão bà như ngươi. Huống hồ, thiên hạ này có thể uy hiếp ta cũngkhông có mấy người.”

“Nói chính xác một chút, toàn bộ đế quốc, ngoại trừ Lưu Phong ra, cho dù làYến vương. Trẫm cũng không để hắn vào mắt.” Lão hoàng đế chế nhạo nói: “Ngươisẽ không nói cho ta biết, ngươi sẽ câu dẫn Lưu Phong chứ? Trẫm biết. bên ngườihắn có rất nhiều đàn bà xuất sắc, ngươi căn bản không có lực hập dẫn đối vớihắn.”

Trên mặt Thái tử phi thoáng hiện một vẻ xám xịt, dường như bị những lời nàygây tổn thương nặng nề.

Có lẽ, nàng thật sự không có vốn để câu dẫn Lưu Phong.

Nhưng mà nàng có một thứ ngay cả thần tiên cũng có thể chuốc mê – Tuý tiênđậu, vậy là đủ rồi.

“Lưu Phong, ngươi là của ta!” Nghĩ tới đây, Thái tử phi đột nhiên nở nụ cười.

Lão hoàng đế bị nàng cuời nhạo, ù ù cạc cạc không hiểu gì. Trong đôi mắt thâmthuý ánh lên một tia tàn nhẫn: “Đồ đàn bà vô sĩ, ta sẽ đem ngươi nhốt vào lãnhcung, vĩnh viễn nhốt ở đó. Trong lúc ở đây, ta sẽ nghĩ biện pháp bắt ngươi mởmiệng.”

Thái tử phi dùng một loại ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm lão, một lúc lâu mớinói: “Hôm nay, ông không giết ta, ông sẽ phải hối hận.”

“Ha ha, ngươi uy hiếp trẫm.” Lão hoàng đế đột nhiên mỉm cười: “Chỉ mong ngươisẽ không khiến trẫm thất vọng.”

Thái tử phi bị nhốt vào lãnh cung. Có Chân Long vệ tự mình trông coi, nhưng màĐông cung cũng không có bị ảnh hưởng, Hoàng Thái Tôn như trước vẫn là HoàngThái Tôn. Có điều, Thái tử phi nói đúng, Đông cung nếu suy sụp. Yến vương sẽmột nhà độc chiếm. Cho nên, lão hoàng đế cũng không làm cho Đông cung sụp đổ.Lão cần Đông cung kiềm chế Yến vương. Mà sự tồn tại của Lưu Phong cùng Túcvương, lại là vì kiềm chế Đông cung cùng Yến vương phủ. Quan hệ này mặc dùnhìn phức tạp, nhưng trên thực tế không có chút phức tạp nào, mưu kế đế vương,kiềm chế quyền lực, đại khái là như vậy. Ít nhất trước khi chấm dứt viễnchính, Đông cung sẽ không sụp đổ được.

“Hoàng gia gia, nói cho cháu biết, tại sao như thế. Tại sao phải đối xử vớimẫu thân của cháu như vậy?” Hoàng Thái Tôn ra ngoài trở về, phát hiện Thái tửphi đã bị đày vào lãnh cung, trước tiên tìm đến lão hoàng đế.

Lão hoàng đế lạnh lùng nhìn Hoàng Thái Tôn, cũng không có nói chuyện.

“Hoàng gia gia, nói cho ta biết, đến tột cùng là tại sao? Mẫu thân rốt cuộc đãphạm vào tội gì...” Từ lúc sinh ra, lần đầu tiên Hoàng Thái Tôn dùng ngữ khíphẫn nộ nói chuyện cùng lão hoàng đế.

Lão hoàng đế chắp hai tay sau người, khẽ thờ dài một tiếng, nói: “Tôn nhi,trẫm giam giữ mẫu thân cháu, tự nhiên là có đạo lý, nhưng mà nguyên nhân trongđó, cháu cũng đừng hỏi.”

Dừng một chút, lão hoàng đế nghiêm mặt nói: “Bây giờ mẫu thân cháu vắng mặt.Đông cung phải dựa vào cháu, mong rằng cháu dốc sức vì nước, không nên làmgiảm uy phong của phụ thân cháu năm đó.”

“Cũng không còn sớm, cháu quay về đi, sau này, cháu không cần cầu xin cho mẫuthân cháu nữa...” Lão hoàng đế không nhịn được phảy phảy tay.

Hoàng Thái Tôn cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, nói: “Hoàng gia gia. Khôngtha mẫu thân cháu, cháu sẽ quỳ mãi ở đây...”

Lão hoàng đế nghe vậy, nao nao, trong trí nhớ của lão, Hoàng Thái Tôn luônluôn nhát gan nhu thuận. Nhưng mà hôm nay hắn lại...

Cặp mắt sâu thẳm của lão hoàng đế, nhìn chằm chằm Hoàng Thái Tôn một hồi, lạnhnhạt nói: “Tôn nhi, địa vị cháu là Hoàng Thái Tôn. Không thể mất thể thống.Biết không? Chuyện tình của mẫu thân cháu, trẫm đêu không thể nhượng bộ, bấtkể cháu có làm gì đi nữa. Trẫm giam giữ nàng, tự nhiên có đạo lý của trẫm.”

Hoàng Thái Tôn sợ hãi ngẩng đầu lên, liếc lão hoàng đế, cắn môi, một hồi lâukhông nói gì.

Lão hoàng đế thấy hắn không hề đáp lại, nhíu máy, lạnh lùng nói: “Thế nào?Chẳng lẽ cháu dám nghịch lại ý trẫm?”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...