Hi Du Hoa Tùng
Loại cảm giác này đối với Mộ Dung Bác mà nói thật là bình sinh hãn hữu(trongđời khó gặp).
Trường kiếm trong tay hắn theo bản năng xoay ngang che trước ngực, bởi vì kiếmthế của Lưu Phong thực sự quá nhanh, nhanh đến mức hắn căn bản không kịp suynghĩ.
Cũng may hắn kinh nghiệm lâm địch phong phú, cuối cùng cũng kịp thời ngăn cản,miễn cưỡng đỡ được một kiếm thế như tia chớp của Lưu Phong.
Chỉ là tuy miễn cưỡng đỡ được công kích của Lưu Phong nhưng hắn cũng khôngthấy tốt chút nào, kiếm thế của Lưu Phong kinh người, mặc dù bị ngăn đỡ. Nhưngsát khí vô hình này vẫn như trước đánh hắn bị nội thương. Giờ phút này máutrong cơ thể hắn chảy loạn lên, chỉ thấy cổ họng ngòn ngọt một chút, cơ hồphun huyết tại chỗ.
“Lưu Phong, là ngươi, chúng ta vốn nước sông không phạm nước giếng, ngươi vìsao phá hỏng chuyện tốt của ta.” Mộ Dung Bác tim trùng xuống, hắn biết nếu LưuPhong ra tay, hết thảy hy vọng của mình sợ rằng đều sẽ tiêu tan.
Nói nhảm, Mộ Dung Thiên tốt xấu gì cũng là nhạc trượng(bố vợ) của ta, ta cóthể nhìn hắn chết sao?
Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: ” Mộ Dung Bác, ngươi lão thất phu này, thậtsự ngay cả súc sinh cũng không bằng, chỉ vì lợi ích cá nhân, dẫn sói vào nhà,ý đồ muốn hủy diệt cả gia tộc.”
“Nói cho ngươi biết, nhi tử ngươi là do ta giết, có bản lãnh thì tới mà giếtta báo thù đi?” Lưu Phong khó chịu nói: ” Thằng con là phế vật, thằng cha cũngkhông phải là loại tốt.”
“Ngươi...”
Kẻ thù giết con ở ngay trước mắt, Mộ Dung Bác giận dữ quát lên một tiếng, cũngkhông để ý tới thương thế của mình. Thét lên mấy tiếng kỳ lạ rồi vọt tới.
Lưu Phong cười khinh miệt, không quan tâm một chút nào. Chờ đến lúc Mộ DungBác chỉ còn cách người hắn một trượng hắn mới vung nhẹ nhuyễn kiếm trong tayđâm ra một kiếm.
“Oanh long!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, kết thúc cuộc giao tranh không có lo âu của haingười, Mộ Dung Bác bị Lưu Phong đánh bay ra ngoài, khóe miệng rỉ máu khôngngừng, sắc mặt tái nhợt, sau đó té trên mặt đất, thân thể co giật không ngừng.
Lưu Phong xuống tay là cực kỳ có phân lượng, hắn không có xuống tay độc ác,cho nên Mộ Dung Bác giờ phút này chỉ chết khiếp thôi.
Ngay lúc Lưu Phong đang chậm rãi tiến đến gần Mộ Dung Bác đang chết khiếp,trong hư không đột nhiên truyền ra một đạo thanh âm: ” Ngươi chính là LưuPhong, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.”
Lưu Phong hơi kinh hãi, ngay lúc này, hẳn cảm giác được một cỗ sát khí rấtmạnh, cỗ sát khí này thậm chí không thua kém gì so với của kẻ đã bị hắn giếtVô Cực Thần Quân.
Mẹ nó, lúc nào mà thế gian lại xuất hiện ra nhiều cao thủ như vậy.
Có còn cho người ta sống không đó.
Lưu Phong nói thầm một tiếng, lập tức ao giọng hô: ” Các hạ, nếu đã tới saokhông hiện thân.”
“Ha ha. dĩ nhiên là phải ra gặp rồi.”
Đang nói thì trước mắt lưu hiện lên một đạo nhân ảnh, một người trẻ tuổi tuấnmỹ, đẹp đến nỗi không giống nam nhân xuất hiện trước mặt hắn.
Quai quai, nam nhân cũng có thể xinh đẹp như thế sao? Yêu dị vậy sao?
Người này là nam nhân sao?
Vốn, dung mạo của Lưu Phong trong nam nhân đã gần như hoàn mĩ, nhưng nam nhântrước mắt này so với Lưu Phong còn muốn đẹp hơn một phần.
Đương nhiên, Lưu Phong nghĩ rằng vẻ đẹp của mình là vẻ đẹp mạnh mẽ.
Mà nam nhân trước mắt này lại có một vẻ đẹp gần như là quái dị một cách bấtthường.
“Huyết tộc?” Cẩn thận cảm ứng một chút khí tức của đối phương, Lưu Phong trướctiên xác định hắn không phải là người, bởi vì trên người hắn hoàn toàn khôngcó một chút hơi người. Tiếp theo, Lưu Phong phát hiện khí tức trên người hắncùng huyết tộc mình từng gặp phải giống nhau.
“Nếu ta không đoán sai, các hạ hẳn là huyết tộc?” Lưu Phong dò hỏi.
Nam tử yêu dị hơi kinh hãi. Mặt lộ vẻ kỳ lạ, tựa hồ hắn rất ngạc nhiên. LưuPhong cư nhiên liếc mắt một cái đã nhìn ra lại lịch của hắn.
“Rất tôt, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng. Có thể liếc một cái đãnhìn ra thân phận ta, chứng minh thực lực ngươi cũng không thấp hơn ta... nhưvậy mới thú vị...” Nam nhân yêu dị tựa hồ có vẻ rất hưng phấn.
Ngu ngốc, đần độn, Lưu Phong nghĩ thấy người này chẳng những có vấn đề, ngaycả đầu óc cũng có chuyện.
“Ta rất muốn biết một vấn đề. Ngươi tu vi là nguyên anh kỳ. Ngươi đến tột cùnglàm cách nào mà giết được Vô Cực Thần Quân?” Nam tử yêu dị cẩn thận đánh giáLưu Phong vài lần rồi đột nhiên hỏi.
Bởi vì lão tử có ba nguyên anh.
Đương nhiên, đây là bí mật. Lưu Phong tuyệt đối sẽ không nói cho ngoại nhân.
“Ngươi muốn biết?” Lưu Phong mỉm cười. Rất lịch thiệp trả lời: ” Đương nhiêntại lúc ngươi sắp chết, ta sẽ nói cho ngươi.”
Nam tử yêu dị nghe vậy không hề tức giận, cũng mỉm cười: ” Hầu gia quả nhiênrất hài hước, bất quá, ta phải nói cho ngươi, hôm nay người phải chết sẽ chínhlà ngươi.”
Ngừng lại một chút, nam tử yêu dị thản nhiên nói: ” Nói thiệt cho ngươi biết,ta đã đạt tới cảnh giới thân vương huyết tộc. Với tu vi của ngươi, tuyệt đốikhông phải là đối thủ của ta. Đúng rồi, thiếu chút quên nữa nói cho ngươi.Ngươi là ngươi đầu tiên đối chiến với ta sau khi ta khôi phục thực lực, dùngươi có chết, cũng sẽ cảm thấy vinh hạnh vô cùng, bởi vì ngươi là chết ởtrong tay thân vương huyết tộc ta...”
“Đến đây đi. cho ta xem ngươi dựa vào năng lực gì mà giết chết Vô Cực ThầnQuân...” Nam tử yêu dị ánh mắt trầm xuống, lạnh giọng nói.
Lưu Phong không chút úy kị nào, ánh mắt can đảm nghênh tiếp.
Ngay tại sát na ánh mắt hai người gặp nhau. Lưu Phong trong lòng chấn động,người này sức mạnh cũng không dưới Vô Cực Thần Quân. Chỉ sợ hôm nay lại có mộthồi ác chiến rồi.
“Đến tột cùng là dạng tổ chức gì, tự nhiên lại có cao thủ cường đại nhưvậy...” Lưu Phong cơ bản có thể kết luận, Vô Cực Thần Quân cùng thuộc một tổchức thần bí. Chỉ là tổ chức này là thần thánh phương nào thì hắn lại thủychung không biết.
Nhân thời cơ Lưu Phong ngẩn ngơ, thân hình hắn vút lên, hình thành một đạo khíxoáy kinh người, cuốn tới Lưu Phong.
Xoay tròn tốc độ cao làm cho không khí xung quan trở nên vặn vẹo. trong phútchốc, thân thể nam tử yêu dị đã hình thành một lốc xoáy khiến người khác sợhãi.
Tâm cảnh Lưu Phong lúc này có vẻ vô cùng tỉnh táo.
Mà điểm này hiển nhiên khiến cho nam tử yêu dị hơi giật mình.
Cười lạnh một tiếng, Lưu Phong rút Hạo Thiên kiếm chém hết sức một kích, khiếncho phong vân biến sắc.
Kiếm quang màu vàng nhạt giống như thực chất, lấy thế như sấm sét, vọt tới lốcxoáy.
“Oanh long!”
Theo một tiếng nổ mạnh, kiếm quan của Lưu Phong đột phá thành công lốc xoáy.
Nam tử yêu dị đột nhiên biến sắc, hắn đột nhiên hiểu được Lưu Phong có thểđánh chết Vô Cực Thần Quân tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Chỉ bằng cỗ kiếmthế này, hắn thừa có năng lực kia.
Nam tử yêu dị vội vàng ngăn trở lốc xoáy, khôi phục lại thân thể, lập tức xoaymạnh. Đột nhiên xuất hiện trước mặt Lưu Phong.
Lưu Phong không khỏi cả kinh, phải biết rằng lúc trước hai người cách nhau ítnhất hơn mười trượng, nhưng hắn chỉ trong nháy mắt phóng qua. Tốc độ như vậythật hiếm thấy. Ngay cả Lưu Phong cũng hoài nghi mình liệu có thể đạt tới tốcđộ như vậy không.
Huyết tộc am hiểu nhất chính là tốc độ, đối với nam tử yêu dị cấp bậc thânvương này mà đạt tới tốc độ như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Nam tử yêu dị tưởng rằng mình dùng chiêu này, đã trấn trụ(đì) được Lưu Phong,khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, thế chưởng như kiếm, phá không chém về LưuPhong.
Công kích đơn giản, nhưng vì có huyết năng cường đại cùng tốc độ siêu cường,nên có lực lượng vô song.
Tiếng rít phá không, có thể nghe được rõ ràng.
Trong phút chốc, cả người Lưu Phong đã bị thế một kích này hoàn toàn bao phủ.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lưu Phong rống một tiếng to, kiếm thế bao phủmột vùng, tạo nên một đạo kiếm cương kinh thiên. Đánh về phía nam tử yêu dị.
Một kiếm chém ra, thiên địa biến sắc.
“Oanh!”
Lực lượng song phương vừa mới ***ng nhau, kình khí mạnh mẽ vô cùng nhất thờitràn điên cuồng ra bốn phương tám hương. Va chạm dữ dội với từng tấc khônggian.
Trong kình khí cuồng dã vô cùng, không gian tựa hồ như đã biến thành méo mó.Nhà cửa, cây cối, hoa cỏ chung quanh toàn bộ chỉ tronh nháy mắt hóa thành bụiphấn.
Thân hình Mộ Dung Thiên và Mộ Dung Bác bị luồng khí cường đại đánh vào. Bắnlên cao, thuận theo hướng của kình khí mà bị bắn ra ngoài hơn mười trượng.
Lưu Phong tinh mắt, vội vàng xuất ra một đạo kình khí, đón lấy thân thể MộDung Thiên, để cho hạ từ từ xuống.
Mà Mộ Dung Bác lại không vận khí tốt như vậy, lúc hắn rơi xuống, đập phải mộttảng đá, xương sườn gãy hết, đau đớn kịch liệt thiếu chút nữa là hôn mê tạichỗ.
“Ti chủ đại nhân. Đối phương tới tất nhiều cao thủ, tình thế đối với chúng tarất bất lợi. Xin hãy tạm thời rút lui... Ngay khi Lưu Phong cùng nam tử yêu dịmới nhảy ra từ vòng chiên, một hắc y nhân chạy tới rất nhanh, nói với nam tửyêu dị.
Nam tử yêu dị thoáng do dự một chút, nói: ” Mang theo Mộ Dung phu nhân đitrước đi, ta sẽ theo sau...”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Quai quai, không ổn rồi, nghe mồm chúng nói, trượng mẫu nương(mẹ vợ) tựa hồ bịbắt...”
“Hầu gia, ngươi đích xác rất mạnh, mặc dù ta không biết vì sao tu vi nguyênanh kỳ của ngươi đến tột cùng thì như thế nào mà có thể phát ra chiến đấu lựcnhư vậy, nhưng ta không thể không thừa nhận. Ngươi thực sự rất mạnh. Hôm naychúng ta xem như kỳ cổ tương đương(hai bên ngang nhau). Thuộc hạ của ngươinhiều quá, ta đành phải rút lui trước... Sau này gặp lại.” Nam tử yêu dị mỉmcười. Muốn quay người bỏ chạy.
“Đứng lại, để lại Mộ Dung phu nhân, không thì đừng hòng ta để cho ngươi đi.”Lưu Phong vội vàng quát một tiếng.
Nam tử yêu dị chậm rãi xoay người lại, nhìn thoáng qua Mộ Dung Thiên nằm trênmặt đất cách đó không xa, nói: ” Hầu gia, nếu ngươi không muốn hắn chết, thìđừng nên ngăn cản ta. Nếu không, ngươi mặc dù có thể ngăn ta lại được, ta cũngnắm chắc có thể đánh chết hắn?”
Lưu Phong nghe vậy, hơi nhíu mày.
Không thể không thừa nhận, lời của nam nhân yêu dị đối với hắn rất có lực uyhiếp.
Mặc du hắn cũng không e ngại nam tử yêu dị này, nhưng là theo như lời hắn nói,hắn hoàn toàn nắm chắc trong khi Lưu Phong không có chuẩn bị mà giết chết MộDung Thiên đang trọng thương.
Suy nghĩ đi cân nhắc lại, Lưu Phong quyết định sẽ tha cho hắn.
“Ngươi đi đi, bất quá ta cảnh cáo ngươi. Nếu ngươi dám làm tổn thương một sợitóc của phu nhân. Ta sẽ bắt các ngươi phải trả giá.” Lưu Phong hung ác nói.
Nam tử yêu dị mỉm cười, nói: ” Hầu gia yên tâm. Chúng ta mang phu nhân đi, bấtquá chỉ qua vài ngày thôi, mời ngươi đến gặp một lần, ngươi yên tâm, ta sẽkhông để cho bất cứ kẻ nào thương tổn đến Mộ Dung phu nhân. Tương lai, đợingươi tới phó ước, ta sẽ trả lại ngươi một Mộ Dung phu nhân hoàn chỉnh.” Nói,nam tử yêu dị kia liền biến mất.
“Hầu gia, chờ tin tức của ta, đợi lúc thích hợp, ta sẽ thông tri cho ngươi,cho ngươi biết địa phương đến đón Mộ Dung phu nhân...”
“Hầu gia, mau đi xem một chút tình hình phu nhân ta cùng tộc nhân. Ta...”Trước khoảng cách xa như vậy, mà Mộ Dung Thiên thân lại thụ trọng thương, chonên hắn cũng không nghe được đoạn đối thoại giữa Lưu Phong cùng nam tử yêu dị,hắn bây giờ còn chưa biết Mộ Dung phu nhân đã bị người khác bắt đi.
“Xin lỗi, phu nhân đã bị bọn họ bắt đi rồi...” Lưu phong vội vàng đem đoạn đốithoại lúc trước giữa mình và nam tử yêu dị nói cho hắn nghe.
Mộ Dung Thiên thở dài một tiếng. Nói: ” Hầu gia, ngươi không nên để hắn chạya, ta sớm muộn cũng sẽ là người phải chết...”
“Yên tâm, có ta ở đây. ta sẽ không để ngươi chết đâu.” Lưu Phong cũng khôngbiết tình huống thật sự của Mộ Dung Thiên.
“Cứu ta, cứu ta...” Mộ Dung Bác kêu lên thống khổ.
Lưu Phong đi tới, chân để lên ngực hắn đạp mấy đạp: ” Ta kháo, ngươi lão thấtphu này, đầu tiên là hãm hại Tuyết nhi của ta, bây giờ cư nhiên ngay cả giatộc cũng không tha. Ngươi lại súc sinh này, thật là có chết cũng không đền hếttội... lão tử sẽ không cho ngươi chết dễ dàng đâu... ta muốn ngươi sống khôngbằng chết...” Lưu Phong thống hận nhất loại phản đồ như Mộ Dung Bác, đối vớikẻ phản bội, hắn cho tới bây giờ cũng không có lương tay.
Mộ Dung Thiên thấy thảm trạng của Mộ Dung Bác, trong lòng có chút không đànhlòng, mở miệng ra muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.
Bởi vì sự thiện lương và nhu nhược của hắn, mới gây nên tai nạn lần này cho MộDung thế gia.
Hắn tuyệt đối không thể tiếp tục phạm sai lầm.
“Lão nhị, ngươi đây là tự gây họa cho mình, không thể sống a...” Mộ Dung Thiênsắc mặt buồn bã, hắn đến giờ vẫn không rõ, thân huynh đệ vì sao lại trở nênnhư vậy.
“Nuốt vào viên đan dược này, ta sẽ không để cho người chết...” Lưu Phong đỡ MộDung Thiên dậy, đưa ra một viên đan dược.
