Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 616



“Không cần quan tâm ta là ai, tóm lại, hôm nay Mộ Dung gia tộc các ngươi sẽvĩnh viễn biến mất khỏi đế quốc...” Hắc y nhân(người mặc áo đen) lạnh giọngnói.

“Hừ, Mộ Dung thế gia ta truyền thừa mấy ngàn năm, đâu có thể bị tiêu diệt d�dàng như vậy.” Mộ Dung Thiên cắn môi nói: ” Có bản lãnh thì ngươi gọi vạnngười đến đây, để cho ta thấy tới cùng ngươi là thần thánh phương nào?”

“Bớt nói nhảm mà chịu chết đi!” Nhìn thoáng qua một cái, hắc y nhân phát ramột đạo kiếm khí cường đại, chỉ trong phút chốc, cả người hoàn toàn ẩn mìnhvào trong mảnh hào quang, mà phiến kiếm quang chói mắt khiến người không dámnhìn vào kia lại quét tới Mộ Dung Thiên.

Một cỗ kiếm khí xanh đậm trên kiếm Mộ Dung Thiên lộ ra.

Mộ Dung Thiên người nương theo kiếm, kiếm tùy theo tâm niệm. Người cùng kiếmđang hòa trong kiếm khí, kiếm quang màu xanh đậm như lốc xoáy quấn tới.

Hắc y nhân rõ ràng là hơi sửng sốt một chút, không nghĩ tới Mộ Dung Thiên lạiche dấu năng lực, kiếm thế của hắn đã đạt tới cảnh giới kinh người như thếthật không thể tưởng tượng nổi.

“Chẳng lẽ bị Mộ Dung Bác lừa?” Tin tình báo của hắc y nhân toàn bộ đều do MộDung Bác cung cấp.

Trên thực tế, hắn đã nghĩ sai rồi. Mộ Dung Bác hận đại ca chết còn không được,tự nhiên sẽ không giấu diếm điều gì.

Mộ Dung Thiên sỡ dĩ có thể phát ra kiếm khí không tương xứng với năng lực làcó nguyên nhân cả. Là bởi vì ngay từ ban đầu hắn đã phát động bí pháp của MộDung thế gia, lấy việc thiêu đốt huyết dịch là cái giá phải trả để khai mở ratiềm năng vô hạn của bản thân.

Nói cách khác, Mộ Dung Thiên ngay từ đầu đã chọn lối đánh liều mạng.

Kiếm khí cường đại chưa từng thấy nhất thời bao phủ lấy hắc y nhân, hắc y nhânrất nhanh đã cảm thấy khó thở, thân thể muốn cử động một chút cũng thấy khókhăn. Mồ hôi lạnh trên trán toát ra không ngừng, giờ phút này hắn chỉ có thểphát ra kiếm khí không ngừng mới có thể chống cự.

Nếu không, hắn có thể chỉ trong nháy mắt sẽ bị kiếm khí của Mộ Dung Thiên épchết.

Sự cường đại của Mộ Dung Thiên đã khiến cho hắc y nhân sinh ra một nỗi sợ hãikhó hiểu. Vốn căn cứ theo tình báo của Mộ Dung Bác cung cấp mà phân tích thìhắn hoàn toàn có năng lực chiến thắng Mộ Dung Thiên.

Chỉ là không ai nghĩ đến, chuyện lại tự nhiên tiến triển đến bước này.

Bất đắc dĩ, hắc y nhân không thể làm gì hơn là đem tu vi bản thân phát ra đếnmức cao nhất.

Mộ Dung Thiên khổ sở chống đỡ, không ngừng phát ra kiếm thế càng cường đạihơn, cố gắng đem hắc y nhân ra ép chết.

Không còn cách nào, hắc y nhân dưới sự bức bách của Mộ Dung Thiên cũng chỉ còncách liều mạng.

“Phanh!”

Hai cố lực lượng kinh thế hãi tục va chạm một chỗ, nhất thời sinh ra lực pháhoại cực lớn, kiếm khí sắc bén nhất thời tràn ra chung quanh. Đi đến đâu, nhàcửa, cây cối chung quanh trong nháy mắt hóa thành bụi phấn.

Một âm thanh trong trẻo vang lên, tiếp theo là tiếng kim thiết va chạm làmchấn động lòng người. Hắc y nhân dùng hết toàn lực rốt cục cũng đột phá đượckiếm thế của Mộ Dung Thiên.

Chỉ là Mộ Dung Thiên không cho hắn có thời gian để thở, một đạo kiếm khí sắcbén như tia chớp đã đánh úp về phía hậu tâm hắn.

“Oanh long!”

Một tiếng nổ mạnh vang lên, hắc y nhân không kịp tránh, bị một kích nặng nềđánh bay ra ngoài.

Mộ Dung Thiên vẫn đứng vững trên đất, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt, nhưngtrên miệng hắn vẫn tràn ngập nụ cười.

“Nói, là ai phái các ngươi tới?” Chậm rãi tiến tới gần hắc y nhân đang thoithóp, Mộ Dung Thiên giẫm một chân lên ngực hắn, giận dữ quát hỏi.

Hắc y nhân mở miệng, đang muốn nói chuyện, nhưng không ai nghĩ tới đột nhiênphát sinh dị biến. Một đạo hàn mang tựa như lưu tinh đánh trúng Mộ Dung Thiên.

“Ha ha, đại ca, đừng hỏi nữa, là ta... tất cả đều do ta làm...” Mộ Dung Bácchẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau Mộ Dung Thiên. Hắn cầm trong taymột thanh trường kiếm màu ngăm đen, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý.

Mộ Dung Thiên bưng miệng vết thương, xoay người lại. Vẻ mặt khó tin hỏi: ” Lãonhị. Sao lại như vậy? Tại sao lại muốn hủy diệt Mộ Dung thế gia...”

Mộ Dung Bác cười cười khinh thường: ” Ai nói ta muốn hủy diệt Mộ Dung thế gia.Ngươi yên tâm, ngoại trừ ngươi ra, người khác ta sẽ không giết... Chờ chongươi chết, ta sẽ tiếp nhận tất cả của ngươi, kể cả thê tử và nữ nhân củangươi. Ta muốn hai con tiện nhân đấy sống không bằng chết...”

Mộ Dung Thiên khẽ thở dài một tiếng, có chút khó thể tin tưởng nói: ” Lão nhị,ngươi như thế nào có thể như vậy? Ta là đại ca ngươi a...”

“A a. Đại ca?” Mộ Dung Bác giận dữ cười vặn lại: ” Ngươi bây giờ mới biếtngươi là đại ca ta sao. Tại sao Vũ nhi bị người ta giết ngươi lại mặc kệ?”

“Ích lợi gia tộc lớn hơn hết thảy, ngươi hẳn là hiểu được.” Mộ Dung Thiên vốnthi triển bí pháp đã hao phí rất nhiều huyết dịch, hơn nữa hiện giờ còn bị MộDung Bác đánh lén, sinh cơ đã không còn nhiều.

“Ích lợi gia tộc?” Mộ Dung Bác cười to vài tiếng nói: ” Ích lợi gia tộc cáirắm chó, ta chỉ có một đứa con trai là Vũ nhi, giờ hắn chết. Ta nhất định sẽvì hắn báo thù.”

“Chờ khi ngươi chết, ta sẽ chính là tộc trưởng của Mộ Dung gia tộc, ta sẽ dẫnnhững nam nhân nhiệt huyết của Mộ Dung gia báo thù cho Vũ nhi, sau đó chinhphục đế quốc... lúc ấy thì vinh quanh sẽ nhường nào a...” Mộ Dung Bác nói tựahồ có chút điên cuồng.

“Đại ca, người rất thống khổ phải không?” Mộ Dung Bác cười đắc ý: ” Ngươi chắcchắn là không nghĩ tới mình sẽ có ngày hôm nay, ta nói cho ngươi biết, tất cảmọi việc hôm nay đều là do ngươi ép ta, là ngươi ép ta...”

Mộ Dung Uyển Nhi ở gia tộc đi lấy nước, trong sát na vừa lúc uống xong mộtchén nước đã cảm thấy lực lượng đang dần biến mất, nàng vội vàng uống vào mộtviên linh dược thái tử tặng nàng.

Sau khi nuốt linh dược vào bụng thì tình hình tốt hơn nhiều, nhưng phần lớnlực lượng lại biến mất không còn dấu vết.

Mộ Dung Uyển Nhi cũng không hoảng hốt, nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, theobí đạo chạy ra ngoài, chuẩn bị tới cầu cứu Lưu Phong.

Lưu Phong sau khi thấy Mộ Dung Uyển Nhi cũng không nói nhiều lời, vội vàngphân phó Lăng Ba chăm sóc chu đáo Mộ Dung Uyển Nhi, còn mình thì mang theomười mấy tên hắc ám võ sĩ nhanh chóng chạy đi.

Từ rất xa, Lưu Phong đã thấy được Mộ Dung thế gia lửa cháy tận trời.

Lưu Phong vội vàng thi triển đồ đằng phong ấn đem thần điểu Phi nhi thả ra.

Sau khi Phi nhi đến, nhất thời biến thân, hóa thành một con chim to che trời,chỉ thấy miệng nó nhẹ nhàng hút một hơi, ngọn lửa ở Mộ Dung thế gia toàn bộ bịnó hút vào bụng.

Phải biết rằng Phi nhi chính là một chuyên gia chơi với lửa. Cho dù là tam vịchân hỏa của đạo gia đồi với nó mà nói cũng không tính là gì, càng huống chitrước mắt chỉ là ngọn lửa bình thường nhất của nhân gian.

Lưu Phong bên này sau khi thấy thảm trạng của Mộ Dung thế gia. Trong lòng cảmthấy tức giận, vội vàng ra lệnh cho hắc ám võ sĩ: ” Trừ tộc nhân của Mộ Dungthế gia ra, còn lại thì giết hết.”

Hắc ám võ sĩ sau khi nhận lệnh thì lấy ba người làm một tổ, vội vàng tản ra,đánh chết lũ người áo đen bịt mặt chung quanh.

“Đại ca, chấp nhận số phận đi, gia tộc bây giờ đã nằm trong tay ta. Hôm naykhông ai cứu được ngươi đâu!” Mộ Dung Bác tiến chậm lại gần Mộ Dung Thiên, vẻmặt rất là đắc ý.

Vị trí gia chủ từ trước tới này vẫn là ước mong của hắn.

Hôm nay, hắn rốt cục đã có cơ hội trở thành gia chủ hiệu lệnh tất cả.

Hôm nay, hắn chỉ cần động nhẹ một cái, vị đại ca vẫn đè đầu cưỡi cổ hắn sẽhoàn toàn bị tiêu diệt.

“Lão nhị, ngươi thật độc ác...” Mộ Dung Thiên trong lòng thở dài một tiếng.Thậm chí hắn có chút hối hận, sớm nên nghe lời thê tử đem giải quyết mối taihọa này đi.

Đáng tiếc a. Hắn lại là người mềm lòng.

Một bước sai lầm nghìn năm hận, quay đầu nhìn lại đã trăm năm.

Chuyện đã đến nước này, Mộ Dung Thiên dù có hối hận cũng không cứu vãn đượcnữa.

“Lão nhị, ngươi có thể giết chết ta, ta sẽ không trách ngươi, thế giới này vốnlà mạnh ăn thịt yếu, ngươi có thể giết ta, chứng minh là ngươi mạnh hơn ta.”Mộ Dung Thiên cầu khẩn: ” Ta chỉ huy vọng, ngươi có thể lãnh đạo gia tộc trởnên trở nên huy hoàng. Nhớ kĩ, bất cứ lúc nào cũng phải lấy ích lợi gia tộclàm trọng.”

“Còn có... Ta huy vọng ngươi có thể buông tha cho thê nữ(vợ và con gái) củata...” Mộ Dung Thiên cõi lòng đầy chờ mong nói: ” Đây là lần cuối lần cuốicùng người làm ca ca này cầu ngươi, được không?”

Mộ Dung Bác cười to vài tiếng nói: ” A a, ngươi cũng có lúc phải cầu ta, thậtsự là khoái quá a...” Từ nhỏ đến lớn, Mộ Dung Thiên làm chuyện gì cũng đều hơnhắn. Ở trước mặt Mộ Dung Thiên hắn luôn thấy rất tự tim nhưng hôm nay, Mộ DungThiên cao cao tại thương cư nhiên lại giống như một con chó đi cầu xin kẻkhác.

Thật lồn nguôi giận.

“A a, đại ca. Ngươi có thể cầu ta, ta thật cao hứng. Ngươi yên tâm, ta sẽkhông xử tệ với đại tẩu và Uyển Nhi đâu. Ngươi thế nào thì ta thế đó, chờ chongươi chết, ta sẽ tiếp nhận tất cả của ngươi, ta sẽ thương yêu đại tẩu giốngnhư ngươi vậy...” Nói xong, trong mắt Mộ Dung Bác hiện lên vài đạo dâm quang.

Mộ Dung Thiên tựa hồ hiểu ra cái gì, trong lòng quýnh lên, cấp hỏa công tâm,chỉ cảm thấy cổ họng khó chịu, há mồm phun ra một ngụm tiên huyết.

“Súc sinh, ngươi là đồ súc sinh, ta cho dù có thành quỷ cũng không buông thangươi...”

Mộ Dung Bác cười cười khinh thường: ” Ngu ngốc, ngươi nghĩ rằng ta sẽ chongươi cơ hội thành quỷ sao, ta Mộ Dung Bác làm việc luôn không để lạo hậuhoạn, ta sẽ đem linh hồn ngươi huỷ diệt luôn

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì hoàn toàn tuyệt vọng.

Hắn lần đầu tiên mới biết được con người có thể độc ác đến mức nào.

“Phu nhân, Uyển Nhi, ta xin lỗi các người a...”

Nói xong những lời này, Mộ Dung Thiên tâm tình dần bình tĩnh lại, hắn nhắm mắtlại bắt đầu chờ chết.

“Ha ha, Mộ Dung Thiên, mi đi chết đi!”

Mộ Dung Bác hét lớn một tiếng. Hai tay giơ kiếm, đâm mạnh về phía Mộ DungThiên.

“Phanh!”

Sau một tiếng kim thiết giao nhau, Mộ Dung Bác đột nhiên bị một cỗ cường lựcbức lui mấy bước, thiếu chút nữa là không đứng được.

“Kẻ nào? Dám phá hỏng chuyện tốt của ta...” Công kích bị ngăn đỡ, Mộ Dung Bácsắc mặt đại biến, vội vàng lớn tiếng mắng chửi.

Lúc này, Mộ Dung Thiên đang chờ chết cũng mở mắt, ngẩng đầu lên, hắn thấy đượcnữ tế(con rể) Lưu Phong cầm trong tay một thanh trường kiếm, uy phong lẫm lẫmđứng ngăn trước mặt mình, giống như một pho tượng chiến thần vậy.

“Hầu gia, cám ơn, cám ơn ngươi, không cần quan tâm đến ta. Nhanh đi cứu phunhân ta và Uyển Nhi...” Đối với thân thể của mình, Mộ Dung Thiên rất rõ ràng,cho dù Mộ Dung Bác không giết hắn, hắn cùng không cố được bao lâu nữa. Ngay từban đầu, hắn đã chuẩn bị liều mạng. Thiêu đốt huyết dịch, giải phóng tiềmnăng. Hơn nữa còn bị Mộ Dung Bác đánh lén, hắn chết là chắc chắn, bây giờ chỉcòn là vấn đề về thời gian thôi.

Một nam nhân thật tốt a.

Lưu Phong cũng không biết tình huống của Mộ Dung Thiên, chỉ thấy hắn lo lắngcho thê nữ thì hơi cảm động, đối với hắn không khỏi sinh ra vài phần khâmphục.

“Ngươi yên tâm, . Uyển Nhi đang ở chỗ của ta, ta dẫn theo rất nhiều người tới,phu nhân không có việc gì, chờ ta thu thập tên phản đồ này trước đã...”

Mộ Dung Bác đối với tu vi của Lưu Phong cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết làhắn tuổi còn trẻ, thì đoán là bản lãnh cũng không nhiều lắm, thấy hắn nóichuyện với Mộ Dung Thiên, Mộ Dung Bác quát lạnh một tiếng, hai tay cầm kiếm,dùng thế như sấm sét đánh úp về phía Lưu Phong.”

“Hầu gia hãy cẩn thận!” Mộ Dung Thiên giờ phút này vẫn không quên lo lắng choLưu Phong.

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, tiện tay chém nhuyễn kiếm trong tay ra, kiếmthế vẽ lên một hình cung kinh người, kịp thời ngăn chặn công kích của Mộ DungBác.

Chiêu thức ngắn gọn nhưng cực nhanh. Đã đạt được hiệu quả phát sau mà đếntrước.

“Phanh!” một tiếng, trường kiếm của Mộ Dung Bác và nhuyễn kiếm của Lưu Phonggiao nhau, một cỗ lực lượng cường đại lập tức từ trên nhuyễn kiếm của LưuPhong quét sang Mộ Dung Bác.

Mộ Dung bác trong lòng thấy kinh ngạc, hiển nhiên hắn đã đánh giá thấp thựclực của Lưu Phong.

Thân hình bay nhẹ lên, cánh tay trái chợt vung lên. Một đạo hàn tinh bắn vềphía cổ Lưu Phong, mà thân hình hắn thì mượn lực bay tà tà ra ngoài. Bởi vìkhinh địch, vừa mới ra tay, hắn đã rơi vào thế bị động, chiêu này cũng khôngmong đả thương được địch thủ, mà chỉ hy vọng có thể tranh thủ cho mình chútthời gian.

Lưu Phong tựa hồ đã sớm nhìn thấu ý đồ của hắn, trước tiên vung nhanh ra mộtkiếm.

Tu vi kiếm đạo đạt tới cảnh giới của Lưu Phong, trong lúc giơ nhấc chân đều làkiếm thế kinh thiên.

Một kiếm chém ra, không khí trong không gian vì ma sát kịch liệt mà phát ratiếng rít kình người, phảng phất như cả đều bị chém đứt vậy.

Mộ Dung Bác cơ hồ đồng thời phi thân lên, đã thấy kiếm quang của mình vỡ thànhnhững mảnh nhỏ, nhưng kiếm quang màu vàng nhạt của Lưu Phong uy thế lại khônggiảm chút nào.

Lập tức đâm tới những điểm yếu hại quanh thân hắn.

Kiếm thế tới gần, một nỗi sợ hãi khó hiểu dâng lên trong lòng hắn.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...