Hi Du Hoa Tùng
Hoàng hôn buông xuống, những đám mây màu hồng làm đỏ rực cả một góc trời, mangtheo vẻ diễm lệ của nắng chiều... Lưu Phong hôm nay có chút uể oải, đã sớmquay trở về Di Hồng viện
Liễu Thanh Nghi đang chuẩn bị bữa tối cho Lưu Phong, Tiểu Linh Nhi nhu thuậngiúp mẹ nhặt rau, thấy Lưu Phong quay vê ̀, lập tức buông tay, nhao nhao đòiLưu Phong kể chuyện cổ tích.
Liễu Thanh Nghi thấy Lưu Phong sắc mặt uể oải, vội vàng giữ Linh nhi lại:“Linh nhi lại đây giúp mẹ nhặt rau, công tử gia hôm nay mệt mỏi, con đừng quấyrầy người nữa”
Tiểu Linh Nhi liếc mắt nhìn mẫu thân nó, miệng dẩu ra, tỏ vẻ không muốn buôngLưu Phong ra, cuối cùng đành làm ra vẻ ủy khuất, đi giúp mẹ nhặt rau tiếp...
Lưu Phong mỉm cười, quay lại cùng nhặt rau với Tiểu Linh Nhi nói: “Linh nhitức giận sao? Cười một cái đi nào, hôm nay ta sẽ kể cho ngươi nghe câu chuyệnvịt con xấu xí nhé”
Tiểu Linh nhi nghe thấy vậy lập tức mặt mày hớn hở: “Được... được... ca ca nóilời nhất định phải giữ lấy lời nhé, ta rất muốn được nghe câu chuyện vịt conxấu xí.”
Lưu Phong khẽ ho lên một tiếng, hồi tưởng lại nội dung một chút rồi bắt đầukể: “Một buổi chiều mùa mùa hè kia, năm con vịt con vừa mới được sinh ra,trong đó có bốn con vịt con màu vàng còn con thứ năm thì có một nhúm lôngnhung màu trắng trên đầu, không giống với lông trên đầu của bốn con vịt vàngkia. Hơn nữa, tiếng kêu của nó cũng không giống đồng bọn. Mấy con vịt nhỏ liềnvây quanh, la hét, nói nó và chúng không giống nhau, nó thật là xấu xí... Sauđó bọn bốn con vịt kia cùng vịt mẹ lên đường, bỏ rơi con vịt con xấu xí lại.Đáng thương con vịt con xấu xí không hiểu rõ tại sao ai cũng đều không thíchnó, nó chạy trốn vào trong rừng sâu, ẩn núp ở đó... Một con thiên nga xinh đẹpđi ngang qua, nó sử dụng đôi cánh trắng khẽ vuốt ve vịt con, giải thích rằngcon không phải là con vịt xấu xí con là một tiểu thiên nga... Sẽ có một ngàycon sẽ trở thành chủ nhân của dòng sông này...
Tiểu Linh nhi nghe xong, khẽ ngước đầu lên vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi LưuPhong: “Đại ca ca, người nói xem Linh nhi là vịt con xấu xí hay tiểu thiên ngaxinh đẹp?”
Lưu Phong mỉm cười”Linh nhi của chúng ta đương nhiên là tiểu thiên nga xinhđẹp rồi”
“Hì... ta cũng nghĩ là như vậy” Tiểu Linh nhi ngẩng đầu tự hào, giả làm mặtquỷ dọa mẹ nói: “Mẹ, người nghe thấy đại ca ca nói chưa? Đại ca ca nói rằngLinh nhi là tiểu thiên nga xinh đẹp... sau này không cho người gọi Linh nhi làtiểu mao nữa”
Liễu Thanh Nghi khóc dở khóc dỏ cười, liền cười hướng về phía Lưu Phong nói:“Công tử gia, Linh nhi còn nhỏ, người không thể chiều nó quá được”
“À, được rồi, Linh nhi vốn rất thông minh, nó sẽ phân biệt được thế nào làtốt, thế nào là xấu mà” Lưu Phong hai tay xoa quanh đầu nó, giống như lần đầuthấy tiểu hài xinh xắn này. Nếu như ở xã hội hiện đại gặp được Linh nhi thôngminh và thiên phú như vậy, Lưu Phong nghĩ việc bồi dưỡng nó trở thành thiêntài thần đồng là hoàn toàn khả thi. Ba bốn tuổi chính là giai đoạn lý tưởng đểtiếp nhận nền giáo dục, qua mấy ngày này Lưu Phong định chờ một thời gian sẽvì Linh nhi mà định ra một kế hoạch học tập. Tuy nhiên tại thời đại này thì nữtử chỉ được dạy đức hạnh. Lưu Phong thì không nghĩ như vậy. Hắn định dạy LinhNhi kiến thức xã hội hiện đại như là tri thức, tự nhiên, toán học, khoa học...(ngoại trừ ngoại ngữ và chính trị) ̣là những thứ mà khóa đầu tiên của một hàitử ở kiếp trước cũng không hề thiếu.
Sau bữa tối, Lưu Phong tỏ ý với Liễu Thanh Nghi là mau mau cho Linh nhi ngủ, ýnói là có quà tặng cho nàng. Liễu Thanh Nghi mặc dù không biết trong đầu củacông tử gia đang nghĩ gì, nhưng vẫn theo lời hắn, dỗ tiểu Linh nhi ngủ.
Đi vào phòng, Lưu Phong tay cầm một bộ nội y của thời kỳ hiện đại, hắn thấyLiễu Thanh Nghi đi đến, vội vàng bắt chuyện nói: “Thanh Nghi, nàng đến rồi à,ta đã chuẩn bị quà cho nàng rồi đây, nàng xem đi?”
Liễu Thanh Nghi chầm chậm đi tới, cặp mông tròn trịa khẽ lắc lư, nhận lấy mónquà, mở ra xem, khuôn mặt bỗng lập tức hồng lựng lên. Trong hộp quà đúng làmột kiểu nội y mới do công tử gia mấy ngày nay thiết kế, Liễu Thanh Nghi tưởngrằng Lưu Phong chỉ nhất thời hưng phấn, không ngờ là mới có vài ngày ngắnngủi, hắn đã làm xong rồi...
“Công tử gia, đây chính là kiểu đồ lót mới mà mấy ngày nay người đã thiết kếsao?” Liễu Thanh Nghi đỏ mặt hỏi.
Lưu Phong cười hắc hắc”Đúng vậy, nàng thấy thế nào? tốt chứ?” Lưu Phong vốncòn muốn nhắc nhở một chút là Liễu Thanh Nghi ngày đó đã đáp ứng cho hắn mộtchuyện. Nhưng lời nói gió bay nên nghĩ rằng để chính nàng tự nhớ tới thì tốthơn...
“Công tử gia, người nghĩ là...” Liễu Thanh Nghi thấy cái đồ lót mới, lại tựnhiên nghĩ đến chuyện đã đáp ứng cho Lưu Phong ngày trước.
“Thanh Nghi, trước tiên nàng hãy mặc thử vào xem sao? Ta làm kiểu này không cóđo đạc, ta chỉ ước lượng vóc người của nàng, nghĩ bên trong mặc vào nhất địnhsẽ rất đẹp mắt, nên đã giữ lại cho nàng” Lưu Phong nghiêm trang nói.
“Người tốt quá” Liễu Thanh nghi thấy Lưu Phong cao thượng như vậy, muốn mặc bộđồ lót gợi cảm này đứng trước Lưu Phong, một nam nhân tốt như vậy thì cái gìcũng đều có thể cho hắn, không có gì là đáng tiếc cả.
“Công tử, ta đi thử trước đây, đợi lát sẽ hầu hạ người xoa bóp chân”
Đưa mắt nhìn Liễu Thanh Nghi đi vào trong nhà, Lưu Phong trong lòng rúng động,nghĩ thầm muốn lén xem Liễu Thanhh Nghi thay quần áo. Vị thiếu phụ thành thụcnày phong vận và vóc dáng thật mê người, tâm tư của Lưu Phong cũng đã một vàilần muốn nhìn lén rồi, những loại y phục bình thường thì không có gì thích hợpđể nhìn, nhưng hôm nay phong cảnh như thế này, kết hợp với kiểu đồ lót lạihiện đại, Lưu Phong đoán chắc ràng sẽ hấp dẫn vô cùng...
“Công tử gia... ?”
Ngay khi Lưu Phong quyết định nhìn lén, Liễu Thanh Nghi đã đi ra với vẻ mặt đỏlựng. Nhìn thấy thế, phỏng chừng đã đoán ngay ra nguyên nhân, hơn nữa LưuPhong có đôi chút hoài nghi, với kiểu đồ như thế này, không biết nàng ta cóbiết cách mặc hay không nhỉ...
Có cơ hội rồi, Lưu Phong liền cười hắc hắc nói: “Thanh Nghi, ngươi thật sựkhông biết mặc cái kia sao? Đúng không? Cởi áo ngoài ra đi, ta sẽ chỉ ngươicách mặt. Nàng có thể yên tâm ta hoàn toàn không có ý xấu, ta hoàn toàn trongsáng, ý ta là ta chỉ muốn hướng dẫn nàng một chút thôi” Lưu Phong hai mắt chằmchặp nhìn chăm chú vào bộ ngực Liễu Thanh Nghi, phảng phất như muốn xuyên quaquần áo để nhìn thấu vào bên trong, bất chợt hắn thấy được ngực Thanh Nghiphập phồng...
“Công tử gia... ngươi làm sao vậy? Thanh Nghi có thể tự làm được mà, ta mặcvào thấy thoải mái lắm...” Liễu Thanh Nghi thấy Lưu Phong không rời mắt khỏibộ ngực của mình, tim đập liên hồi, trống ngực vỗ mãi không thôi, nhịn khôngđược kêu lên một tiếng...
Lưu Phong lúc này mới quay đầu lại, cười hắc hắc nói”Thanh Nghi, mấy ngày quađúng là nàng đã lo nghĩ quá sức, xem nàng mấy hôm nay khuôn mặt xanh xao quá,người cũng gầy đi rất nhiều”
Liễu Thanh Nghi cúi đầu, hé miệng cười trộm nghĩ, công tử gia trợn tròn mắtnói dối, bản lĩnh thật sự càng ngày càng lợi hại, hắn rõ ràng chính là nhìnngực người ta, mà còn cố ý nói này nói nọ...
