Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 590



Đúng lúc khần yếu thì vang lên tiếng huýt gió, xung quanh đột nhiên xuất hiệnvô số đạo hắc khí. Chỉ lát sau đã xuất hiện vô số lệ quỷ bao quanh bốn phía,trong tay đều cầm đao kiếm, mặt mũi dữ tợn trông rất đáng sợ.

“Lưu Phong, để xem ngươi làm the?” Thanh Long thấy mình được giúp đỡ thì tronglòng thấy mừng rỡ, khôi phục lại lòng tin, chuẩn bị đại chiến thêm hồi nữa.

Bạch hổ còn chưa kịp kêu tốt, đột nhiên sắc mặt biến đổi, hắn cảm ứng một cỗthần tức cường đại đang hướng phía này kéo tới.

“Lũ tiểu quỷ các ngươi còn không có cút ngay.” Một tiếng quát uy nghiêm nhấtthời vang lên ngay bên người Thanh long, Bạch hổ và các quỷ tướng.

Bị lực lượng tuyệt đối áp chế (ép), Thanh Long, Bạch Hổ cùng lũ quỷ tướngchung quanh trong đầu căn bản không hề có ý niệm phản kháng.

“Hài tử, ngươi đến rồi sao?”sau khi Thanh Long, Bạch Hổ lui ra, trong điệntruyền ra một tiếng gọi thân thiết.

Lưu Phong có chút động tâm, hắn đoán rằng, đây là người cha tiện nghi đang gọimình, hơi do dự một chút rồi vội nói: “Phụ thân, là người sao?”

“Hài tử, thật sự là ngươi?” Lập tức trong điện hiện lên một đạo quang ảnh. Saukhi ánh sáng rực rỡ tan hết thì hiện ra một nhân ảnh.

Lưu Phong vẫn rất tò mò về cách làm người của thái tử (ý chỉ cách đối nhân xửthế), giờ thấy hắn hiện thân thì vội nhìn kỹ lại. Chỉ thấy một khuôn mặt tuấnmĩ, con ngươi trong suốt sáng ngời thâm thúy, mơ hồ có thể cảm nhận một khítức tĩnh lặng tự nhiên. Thân bào tử (áo dài, kiểu mấy thằng công tử TQ ngàyxưa nó hay mặc ấy) trắng muốt lộ vẻ nho nhã, quả nhiên là một mĩ nam tử hiếmgặp.

Lưu Phong vẫn tự hào với dung mạo kiếp này của mình, nhưng hôm nay thấy tháitử mới biết núi cao còn có núi cao hơn.

Bất quá cũng khó trách, có thể sinh ra con là Chu Phong tuấn tú như thế, thìdĩ nhiên người cha cũng phải là cực phẩm nam nhân.

Khi Lưu Phong đánh giá thái tử, thì thái tử cũng đánh giá lại Lưu Phong, nhìnhắn sắc mặt hồng nhuận, mi tước mục thâm (mày nhọn ánh mắt sâu xa). Khuôn mặttuấn tú, mơ hồ có thể nhìn ra được bóng dáng của hắn.

“Hài tử, ngươi đã vào hoàng lăng?” Thái tử gật đầu hài lòng. Trong giọng nóimang theo sự kinh ngạc: “Hài tử, ngươi đã tu thành tử hư chân long quyết sơgiai tam cấp (tầng thứ ba)? Thật không thể tin được, mới chỉ có vài ngày thôia, xem ra đây đều là ý trời à...”

“Nào, lại đây cho ta xem. Trong người ngươi tại sao lại có ba nguyên anh?”Thái tử tu vi cao thâm, tự nhiên liếc mắt một cái là nhìn thấu tu vi của LưuPhong, ánh mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

Lưu Phong cũng không giấu diếm, vội đem chuyện mình mang thái âm thất tinhquyết nói cho thái tử.

Thái tử nghe vậy thầm thán phục, trên đời lại có kỳ công như thế.

“Hài tử, lại đây cho ta nhìn thật kỹ...” Sau khi kinh ngạc giây lát, thái tửtrên mặt toát ra vẻ hiền từ của người cha.

Hắn vội nắm lấy tay Lưu Phong mà nhìn ngắm kỹ lại mấy lượt.

“Hài tử, ta không ngờ ngươi có thể đạt được thành tích như thế, xem ra Điềmnhi cũng không phụ lòng ta?” Lúc thái tử lâm chung. Từng nhờ thái tử phi chiếucố Chu Phong. Hắn thấy thành tích của Lưu Phong hôm nay, nghĩ đó là công laothái tử phi nên trong lòng cảm kích vạn phần.

Chuyện lúc trước, mặc dù thái tử phi có chút quá đáng, nhưng nghĩ kỹ lại, cũnglà do hắn thay lòng đổi dạ trước. mấy năm trôi qua thái tử cũng đã thấy thôngsuốt.

Điềm nhi? Người cha tiện nghi này đang nói thái tử phi sao?

Ngược đời, lão nhân gia ngươi thật sự là hồ đồ rồi. Mụ tiện nhân kia đối vớingươi như thế, lại đối xử với con mình như thế. Ngươi còn nói nàng ta khôngphụ lòng ngươi sao.

Không được. ta phải vạch trần tội ác của mụ đàn bà này.

Lưu Phong cẩn thận dò hỏi: “Phụ thân, Điềm nhi là ai?”

Thái tử nghe vậy thì cả kinh: “Sao lại vậy? Ngay cả nhũ danh của mẫu thânngươi mà ngươi cũng không biết sao?” Thái tử đột nhiên có chút hoài nghi, đâylà con mình sao? Sao ngay cả đến cả nhũ danh của mẫu thân nó mà nó cũng khôngbiết.

“Nàng là...” Thái tử cẩn thận nhìn Lưu Phong lại lần nữa, đây không phải conmình thì còn là ai? Mặc dù mấy chục năm không gặp, nhưng dù sao cũng là chacon, nhất là cái tướng mạo này...

“Đúng rồi, thất tinh đế vương ấn...”

“Hài tử, cởi quần ra...” Thái tử đột nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng...

Lưu Phong nghe vậy thì cảnh giác nhìn thái tử.

Quái thật, chẳng lẽ người cha tiện nghi này lại có ý đồ xấu với ta sao?

Trời ơi, đây là thân thể con ngươi đó, đừng có tính làm bậy nha.

“Tiểu tử thúi. Nghĩ đi đâu vậy? Còn không mau cởi quần ra, để ta xem thất tinhđế vương ấn...” Thái tử tựa hồ nhìn ra tâm tư của Lưu Phong, cười mắng.

Lưu Phong nghe vậy mới thở dài một hơi.

Mẹ nó, nhất thời nóng vội mà quên mất thất tinh đế vương ấn. Nó tượng trưngcho thân phận lão tử đấy, phỏng chừng đợi người cha tiện nghi này kiểm chứngxong thì sẽ hết hoài nghi.

Lưu Phong liền cởi quần. dù cởi quần trước mặt nam nhân, nhưng tốt xấu gì tháitử cũng là cha hắn nên cũng không hại gì.

Đợi Lưu Phong cởi quần ra, thái tử lập tức kháp khởi một đạo pháp quyết (bấmngón tay thực hiện pháp quyết), một đạo kim quang bắn tới, lập tức thất tinhđế vương ấn trên mông Lưu Phong hiện ra.

Thái tử nhìn kỹ, trong lòng nhất thời thấy mừng rỡ, đưa tay vỗ mông Lưu Phongđánh”tét” một cái, cười nói: “A a, quả nhiên là con ta...”

Lưu Phong cũng thầm tặc lưỡi, lúc trước Trương Thiên Sư vì để xem thất tinh đếvương ấn mà hộc cả máu, thái tử người ta lại lợi hại hơn, chỉ nhẹ nhàng thựchiện một cái pháp quyết là giải quyết được vấn đề.

Cuối cùng thì người ta cũng là người sắp thành tiên a.

Sau khi kéo quần lên, Lưu Phong cười nói: “Phụ thân đại nhân, người sắp thànhtiên sao? Có thể giúp ta chút chuyện được không?” Mục đích của Lưu Phong rấtđơn giản, hi vọng thái tử có thể ra tay giúp tiêu diệt lão tặc Vô Cực ThầnQuân.

“Hài tử, chuyện hỗ trợ trước tiên đừng nói vội, ta hỏi ngươi. Sao ngươi lạikhông biết nhũ danh mẫu thân ngươi.” Thái tử có chút kỳ quái hỏi.

Lưu Phong nghe vậy, cố ý giả bộ đau buồn, chua xót nói: “Cha. Ta không có mẫuthân...”

“Đồ hỗn trướng, ngươi thế nào lại không có mẫu thân?” Thái tử khi còn sống đọcnhiều kinh thư, rất xem trọng nghĩa liêm sỉ hiếu. Bây giờ nghe Lưu Phong nóivậy thì cực kỳ tức giận.

Lưu Phong ủy khuất nói: “Phụ thân đại nhân. Người khoan hãy trách ta, nghe tagiải thích đã.”

Ngừng lại một chút, Lưu Phong ngẩng đầu, nhìn thái tử hỏi: “Phụ thân, ngườinói con biết. Điềm nhi mà người nói có phải là thái tử phi không?”

“Đúng. Là nàng.” Thái tử càng cảm thấy kỳ quái, hài tử này sao lại gọi mẫuthân là thái tử phi. Năm đó hắn cùng thái tử phi có ước định. Nàng sẽ chiếu cốhài tử này, hơn nữa còn giấu diếm thân phận hắn. Để hắn tưởng rằng hắn là conruột nàng, nhưng xem tình hình hiện nay, hài tử này tựa hồ...

“Phụ thân. Người nghĩ thái tử phi là người thế nào?” Lưu Phong nhẹ giọng hỏi.

Thái tử nghe vậy khẽ cau mày, đưa tay sờ trán Lưu Phong: “Hài tử, ngươi khôngphải là bị bệnh chứ, sao lại nói nhảm như vậy. Thái tử phi là mẫu thân ngươi,cũng là thê tử ta, nàng một tay nuôi dưỡng ngươi thành người, lại có thànhtích như thế thật không dễ dàng gì...”

Sặc, người cha tiện nghi ơi, ngươi bị lừa rồi.

Lưu Phong vội nói: “Phụ thân đại nhân, người nhầm rồi... thái tử phi là một xàhạt độc phụ (người phụ nữ độc ác như rắn rết). Con không phải do nàng nuôilớn, mà trái lại còn thiếu chút nữa chết trên tay nàng.”

Lời này vừa nói ra, thái tử nhất thời kinh hãi, nếu không phải lúc trước nhìnthấy thất tinh đế vương ấn thì hắn còn tưởng Lưu Phong là”hàng giả” nữa.

“Hài tử, ngươi nói thật sao? Tới cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thái tử thấyLưu Phong vẻ mặt nghiêm trang không giống như đang nói dối thì vội hỏi nguyêndo.

Lưu Phong cố gắng rơi vài giọt nước mắt, khóc rống lên, vội đem mọi chuyện vềthái tử phi kể lại một lượt cho thái tử nghe.

Thái tử nghe vậy sắc mặt trầm xuống, trong mắt xuất hiện một đạo sát khí:“Tiện nhân, nàng dám đối với ngươi như vậy... Hài tử, là ta không tốt, khiếnngươi phải chịu khổ rồi.” Thái tử sau khi chết, vẫn đợi vài chục năm ở PhongLinh cung. Có vài thuộc hạ khô khan, ngoài Tiểu Thiến đã ra bên ngoài ra thìchưa từng đi khỏi nơi này. Đối với chuyện bên ngoài cũng chẳng biết. Cho đếnnay hắn vẫn tưởng lúc trước tha thứ cho thái tử phi thì nàng ta sẽ đội ơn màchiếu cố cho hài tử hắn. Nhưng ai mà ngờ được tiện nhân kia cư nhiên dám lạimang con hắn vứt trên Đại Tuyết Sơn. Nếu không phải ông trời chiếu cố, hài tửnày chỉ sợ đã chết rồi.

“Hài tử, ngươi nói là mấy vị tiên tử ở Vân Mộng trạch, Phiêu Hương cốc nuôilớn ngươi. Ngươi nói tên các nàng xem nào, không chừng ta biết các nàng đó?”Thái tử đột nhiên hỏi.

Lưu Phong vội đem tên bốn vị tôn sư nói ra một lần.

Thái tử nhất thời kinh hãi: “Ngươi nói đại sư tôn ngươi là Tần Thủy Dao, Tầntiên tử?”

Lưu Phong cũng thấy khó hiểu: “Phụ thân. Người biết đại sư tôn ta sao?”

Thái tử gật đầu nói: “Ân, Vài chục năm trước, ta và đại sư tôn ngươi từng códuyên gặp mặt, không nghĩ được, ngươi lại là môn hạ của nàng... Ân, tốt, rấttốt.”

“Hài tử có chuyện này ngươi phải đáp ứng với ta?” Thái tử đột nhiên trong mắthiện lên đạo sát ý: “Có cơ hội, giết thái tử phi giúp ta.” Năm đó chuyện nànghạ độc giết mình thái tử còn có thể tha thứ. Nhưng nàng đem con mình vứt trênĐại Tuyết Sơn, xà hạt độc phu đến mức này sao có thể tha thứ được.

Thái tử bây giờ hết sức hối hận, lúc đầu không nên mang con mình giao cho nàngnuôi dưỡng, nếu không có thượng thiên chiếu cố, sợ rằng kiếp này hai phụ tửkhông còn cơ hội gặp lại nữa.

Lưu Phong hơi kinh hãi, cũng có chút đau đầu. Thái tử cũng thật là, bảo conmình đi sát hại mẫu thân. Vốn việc này là Lưu Phong cũng có thể làm, nhưng hắnđã hứa với Chu Phong rồi.

“Phụ thân, thái tử phi dù sao cũng là mẫu thân con. Nàng bất nhân nhưng takhông thể bất nghĩa.” Lưu Phong tính đánh bài thoái thác...

Thái tử nghe vậy, thầm gật đầu, quả có phong phạm của một bậc hiền vương.

“Hài tử, ngươi nghe ta nói. Nàng không phải mẹ ruột của ngươi.” Chuyện đếnnước này thái tử cũng không muốn tiếp tục giấu diếm nữa, quyết định nói sựthật cho hắn.

Lưu Phong nghe vậy hơi kinh hãi: “Phụ thân, người nói gì? Người nói nàng khôngphải mẫu thân ta.”Lưu Phong nhất thời đầu to như đầu bò, như thế này là thếnào. Nói chuyện cả nửa ngày, đến cả mẫu thân cũng là giả.

Thái tử gật đầu: “Không sai, nàng không phải mẹ ruột của ngươi.”

Lưu Phong vội hỏi: “Phụ thân, rốt cục là có chuyện gì? Người có thể nói chocon được không?”

Thái tử hơi do dự một chút, đem chuyện năm đó nói đơn giản qua cho Lưu Phong.

Lưu Phong nghe vậy cảm thấy một trận buồn bực. Nói tới cùng vẫn là do phonglưu mà gây họa. Bất quá cũng phải nói, lòng đố kị của thái tử phi cũng quá lớnđi. Người ta tốt xấu gì cũng là thái tử, tam thê tứ thiếp thì có gì là khôngđúng.

Mẹ nó, gặp phải loại đàn bà như vậy thật là quá xui xẻo mà. Lòng thù hận cũngquá lớn.

Lưu Phong vẻ đồng tình với người cha tiện nghi này, nhìn thái tử mà ánh mắthơi kích động: “Phụ thân, vậy người có thể nói cho ta biết mẹ ruột ta là aiđược không?” Nếu thái tử phi không phải, thì mẹ ruột của Chu Phong là ai?

Thái tử nghe vậy, mặt đổi sắc mấy lần, vẻ do dự hiện ra rõ ràng: “Xin lỗi hàitử, tạm thời ta không thể nói cho ngươi.”

Lưu Phong tha thiết hỏi: “Phụ thân tại sao vậy? Chẳng lẽ ta ngay cả mẫu thânmình cũng không có quyền được biết sao?”

Thái tử áy náy nói với Lưu Phong: “Xin lỗi hài tử, có một số việc không đơngiản như ngươi tưởng tượng đâu. Ít nhất bây giờ ta chưa thể nói cho ngươiđược.”

“Phụ thân, người đối với ta như vậy có công bằng không?” Lưu Phong có vẻ hơikích động: “Ta sau khi sinh đã không được hưởng tình thương của cha mẹ. Chẳnglẻ ta ngay cả quyền được biết cũng không có sao?”

Thái tử thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Hài tử, ta cũng không gạt ngươi nữa,mẫu thân ngươi đã chết rồi.”

“Đã chết?” Lưu Phong đầu ta ra gấp rưỡi nữa. Chu Phong ơi Chu Phong, ngươithật đáng thương a.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...