Hi Du Hoa Tùng
“Đa tạ công tử khai ân!”
Cũng không biết ai bày đầu, chỉ thấy hai mươi mấy nữ tử trên tràng luyện đềuquỳ trên mặt đất hướng Lưu Phong hành lễ.
Lưu Phong hiểu được các nàng có chút tôn sùng mình, bất quá mình chỉ thuậnmiệng đề nghị một chút, thật không cần phải hành đại lễ như vậy. Hắn là ngườihiện đại, chịu không nổi nhìn người khác dập đầu trước mắt.
“Tất cả mọi người đứng lên đi, chỉ là chút chuyện nhỏ không cần phải hành đạilễ” Lưu Phong bay giờ còn không cách nào quen với hành vi cổ nhân quỳ xuốngdập đầu.
“Công tử gia, chuyện này đối với người chỉ là chuyện nhỏ, nhưng là đối với tỷmuội chúng ta mà nói, ân sánh như tái sanh... Xin người để cho chúng ta váilạy”
Lưu Phong sợ run một chút, lập tức nghĩ các nữ tử này, người nào cũng nguyện ýtự nguyện cho việc kinh doanh thân thể. Có lẽ tại kiếp trước của Lưu Phong,cũng có một số nữ tử biến thái vì theo đuổi kích thích và tình dục, chủ độngđầu thân vào sự nghiệp hoàng kim này. Nhưng là tại đây tư tưởng còn chút phongkiến, nữ tử tiếp khách cũng là bị bức ép, bất đắc dĩ. Xem ra hôm nay trong lúcvô ý, đã làm nên một việc thiện.
“Tất cả mọi người đứng lên đi, từ hôm nay trở đi các ngươi không hề là kỹ nữ,các ngươi là diễn viên biểu diễn nghệ thuật” Lưu Phong nghiêm nghị, chính sắc,thanh âm rất lớn, tất cả mọi người trong luyện trường đều nghe rõ.
“Diễn viên biểu diễn nghệ thuật” Cơ hồ mỗi cô nương đều cao hứng lẩm nhẩm,cái... đó... là đại biểu cho thân phận mới của họ...
Vương Bảo Nhi rất buồn bực, hắn không cách nào giải thích được... cái...kia... liền hỏi”Lão đại, ngươi có thể giải thích... diễn viên biểu diễn nghệthuật ý nghĩa là gì không?”
Lưu Phong nhìn bốn phía, thấy ánh mắt mọi người nghi hoặc, biết các nàng vàVương Bảo Nhi tâm tư đều giống nhau, cũng đều muốn biết rõ diễn viên biểu diễnnghệ thuật là cái gì.
Lưu Phong cúi đầu suy nghĩ, ý nghĩa là ý nghĩa, nhưng là cần ngôn ngữ để diễnđạt, cũng có chút khó khăn.
“người biểu diễn nghệ thuật chính là người diễn xướng, diễn tấu dùng động tácthân thể, nét mặt tạo hình tượng, nhắn nhủ tâm tư, tình cảm để diễn đạt cuộcsống đó chính là một môn nghệ thuật... Tóm lại, các ngươi bây giờ chỉ cần nhớcác ngươi chính là người có một nghề nghiệp quang vinh, vĩ đại là được” LưuPhong dựa vào trí nhớ, diễn đạt hàm ý của biểu diễn nghệ thuật, giải thích mộtchút. Nhưng hắn biết giải thích như vậy, đối với nguời cổ đại bọn họ phân nửasẽ không hiểu. Cho nên, cuối cùng thêm vài từ xúc động vào để nói...
Quả nhiên, các cô nương này đối với thân phận mới rất hài lòng. Thu Cúc cùngmấy nữ tử cao hứng quá, thậm chí bật khóc.
Lưu Phong mang theo Vương Bảo Nhi lặng lẽ lui ra, lúc gần đi dặn tú bà theodõi luyện tập chặt chẽ vài ngày, ba ngày sau chính thức ra ngoài biểu diễn.Đến lúc đó kêu tú bà mời luôn Bạch Thiên Hành đến tham dự.
Trên đường, Vương Bảo Nhi do dự nửa ngày, cuối cùng cũng thu hết dũng khí nói:“Lão đại, ngươi thật sự là thiên tài trong những thiên tài, ta có việc hy vọngngươi có thể đáp ứng ta?”
Xú tiểu tử ngưoi về điểm này thì lừa được ai, ai lại không biết hơn phân nửalà ngươi muốn cùng ta liên thủ hợp tác kinh doanh, Lưu Phong hừ một tiếng rồinói: “Có chuyện cứ nói, ấp a ấp úng trước mặt ta làm gì?”
Quả nhiên, Vương Bảo Nhi nói: “Lão đại, ngươi có nghĩ rằng ngươi đã mở ra mộtcon đường kinh doanh mới không? Ta hơn nhiều năm lăn lộn chốn phong nguyệt,dám chắc biểu diễn 3 ngày sau sẽ tạo thành chấn động không nhỏ, ta dám khẳngđịnh lúc đó Túy Xuân Lâu trở thành Giang Nam đệ nhất kỹ viện...”
Lưu Phong không nhẫn nại được nói: “Nói vào trọng điểm đi, ngươi nói vòng vomất thời gian quá”
Vương Bảo Nhi nghe vậy càng khâm phục, nhanh chóng nói: “Lão đại, kỳ thật tamuốn cùng ngươi hợp tác làm ăn”
Lưu Phong chính là đợi hắn nói những lời này.
Kỳ thật, từ sau ngày gặp Vương Bảo Nhi, Lưu Phong cũng đã có một chút ý nghĩnày.
Hắn đối với ai cũng đều biết rõ, chỉ cần mặc nội y hiện đại, vũ thoát y, múacột thép... đem những phương thức kinh doanh biểu diễn kích tình tại kiếptrước ứng dụng ở đây chắc sẽ chấn động thương trường, thu được hiệu quả rấtlớn.
Phượng viên mặc dù gia nghiệp cực lớn, nhưng nó cuối cùng cũng không thuộc vềLưu Phong. Từ tình huống bây giờ mà nghĩ, không chừng một ngày nào đó, hắn cóthể cùng Trương Mỹ Nhân mặt đối mặt, Lưu Phong phải chuẩn bị cho mình một conđường rút lui. Là một người hiện đại, Lưu Phong tự nhiên không muốn cuộc sốngcủa mình cứ bình bình, thong dong cả đời.
Tiền, mỹ nữ, quyền lực, ... tất cả đều không thể thiếu...
Đương nhiên, bây giờ nói quyền thế thì còn có chút sớm, nhưng bây giờ hắn đangcó cơ hội rất lớn để sở hữu hai thứ này. Hắn một tay thực hiện biểu diễn nhảymúa, hiện đại, với những nội y kiểu mới, chắc sẽ hốt bạc. Hắn bây giờ cần làmột người, hơn nữa phải là có thế lực kinh tế cường đại để hợp tác.
Hiện tại, không còn nghi ngờ gì nữa, Vương Bảo Nhi chính là người phù hợpnhất. Đầu tiên, Vương gia tại Giang Nam kinh doanh hơn 10 năm, gia nghiệp rấtlớn, thực lực kinh tế mặc dù không bằng Phượng viên, nhưng cũng có thể xem nhưlà Giang Nam cự phú. Hơn nữa Vương Bảo Nhi trải qua một thời gian đi theo hắnhọc hỏi cũng đã biết ngoan ngoãn nghe lời, cùng hắn hợp tác quả là lựa chọnsáng suốt.
Ngoài ra, Lưu Phong cũng nghĩ Bạch Thiên Hành cũng là một đối tượng tốt. Mặcdù bây giờ còn chưa rõ thân phận của hắn, nhưng Lưu Phong suy đoán, hắn cùngGiang Nam Bạch gia ắt hẳn là có liên quan. Điểm này từ thái độ của tú bà TúyXuân Lâu là hắn có thể đoán biết.
Đương nhiên, việc cùng Bạch Thiên Hành có thể hợp tác hay không, hắn còn muốnquan sát một thời gian nữa, tối thiểu phải biết thân phận thật của Bạch ThiênHành...
“Ngươi muốn cùng ta hợp tác?” Lưu Phong lạnh nhạt nói.
Vương Bảo Nhi thấy Lưu Phong không nhiệt tình lắm, vội vã nói: “Đại ca, ngươikhông phải chê thế lực Vương gia chúng ta không bằng Phượng viên các ngươichứ. Tiểu đệ không nghĩ sẽ cùng Phượng viên hợp tác, ta chỉ nghĩ cùng ngươihợp tác mà thôi, phát triển thanh lâu sự nghiệp”.
“Vậy ngươi muốn hợp tác như thế nào?” Lưu Phong không đổi sắc, nói.
“Không dối gạt đại ca, trong đầu ta chỉ có vài bước sơ lược thôi, nói bây giờcòn chưa thích hợp lắm. Ngươi cho ta hai ngày thời gian, ta trở về suy nghĩ kỹmột chút” Vương Bảo Nhi có sao nói vậy, không dám nói loạn ứng phó với LưuPhong.
“Được rồi, ngươi trở về suy nghĩ và viết một bản báo cáo kế hoạch hợp tác. Vềphần có thể hợp tác hay không, ta xem xong sẽ quyết định?”
“Đại ca, cái gì là báo cáo kế hoạch?” Vương Bảo Nhi ngạc nhiên tròn mắt nhìnLưu Phong.
Cùng cổ nhân giao tiếp thực khó khăn, Lưu Phong sau đó thay đổi cách nói để cóthể diễn đạt ý tứ của mình.
Vương Bảo Nhi lúc này xem như hiểu được ý tứ của Lưu Phong. Tóm lại, ý nghĩathật của nó là, làm thế nào để kiếm thật nhiều tiền...
“Đại ca, ngươi yên tâm, ba ngày sau, ta nhất định sẽ có báo cáo kế hoạch hợptác rất khả thi cho ngươi” Vương Bảo Nhi tựa hồ nhìn thấy vàng bạc đầy trời,hướng hắn mà tới.
“Chờ một chút, báo cáo phải nói về việc kinh doanh giải trí, không được dùngtừ thanh lâu, nó rất... thô tục... Ngươi hãy thay ta vấn an muội muội củangươi.
