Hi Du Hoa Tùng
Ban đêm tại Khâm Thiên Giám, Tu Duyên xuất lĩnh đệ tử giết ba trăm tội phạm tửhình, dùng máu tươi và linh hồn chúng phụng hiến cho Hoa Hạ long đỉnh. TuDuyên muốn mượn lực lượng của Long đỉnh nhằm dò xét thiên cơ.
Sau đó, Tu Duyên cả người hư thoát, ngay cả đứng thẳng cũng có vẻ rất khókhăn. Nghe nói hắn phải nhờ vào đệ tử Khâm Thiên Giám dìu đi. Không biết đêmấy Tu Duyên và Hoàng đế nói gì nhưng người ta thấy Hoàng đế sau khi đi ra khỏiKhâm thiên giá sắc mặt cực kì khó coi.
“Thiên đạo vô thường” Lão Hoàng đế cơ hồ cả đêm không ngủ, mái tóc them vàiphần bạc lão, trán nhăn tít, bộ dạng vô cùng lo lắng,
“Hắc ảnh, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ? Nên đưa Hoàng thái tôn lên làm Tháitử chăng?” lão Hoàng đế suy nghĩ một lúc lấu, hướng tới góc tối nhất cung điệnhỏi một câu.
Trải qua một hồi trầm mặc, Hắc ảnh trả lời: “Theo ta biết về người, người nhấtđịnh không cam lòng làm thế.”
“Đúng thế, ta là cửu ngũ chí tôn, chân long thiên tử, ta sẽ không khuất phụcvận mệnh.” Lão Hoàng đế hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp”Ta sẽ vẫn cứ tại vị, đểxem lão trời già sẽ làm gì ta?”
“Bệ hạ, Tu duyên dùng long đỉnh đoán thiên cơ, dù hắn chỉ là đệ tử hàng thứhai của thiên sư đạo, nhưng có long đỉnh trợ giúp, lẽ nào ngươi không tintương lai sao?” Hắc ảnh thấp giọng nói.
Hoàng đế cười lạnh nói: “Thế thì sao! Trẫm là Hoàng đế, kháng mệnh trời thìsao?” dừng một chút, Hoàng đế khinh thị nói: “Vốn thọ mệnh ta đã tận, nhưngdùng thái âm bổ dương không phải vẫn đang sống khỏe mạnh sao?”
“Ta nắm giữ số mạng ta, không phải là ông trời” Hoàng đế quát lên”Cho tới khita chết, Hoa Hạ đế quốc chỉ có một Hoàng đế, đó là ta”
“Bệ hạ, vậy người đối phó với thái tôn như thế nào?” ha khẽ nói
Lão Hoàng đế nói ngay: “Bất kể kẻ nào muốn lấy mạng ta, ta đều không tha, bấtkể ai.”
“Ý bệ hạ là?”
“Đúng thế, dù hắn có là tôn nhi của ta, ta cũng sẽ không tha cho hắn.” ánh mắtlão Hoàng đế khi nói bắn ra từng đạo sát khí.
“Bệ hạ, người cũng không thể trực tiếp giết thái tôn, dù gì hắn cũng là cháungươi, nếu ngươi trực tiếp giết hắn, uy tín ngươi sẽ giảm mạnh, lúc đó Yếnvương được thế, có lẽ sẽ có phiền toái.” Hạ thấp giọng khuyên nhủ.
“Nói đúng lắm, nếu ngươi không nói ta còn quên mất có lão Tứ.” lão Hoàng đếcười nói: “Lão Tứ thế lực hiện tại mơ hồ đã trên Đông cung, quả thật không thểkhông đề phòng, thế thì cứ để chúng ba đấu ba đi, chỉ tiếc Túc vương cuối cùngkhông tránh khỏi kết quả bi thảm, ta cũng thật đau đầu nhức óc.”
“Bệ ha, ta thu được tin tức, Lưu Phong đã trở về kinh từ Ngạc thành” hắn nói:“Nghe nói Mộ Dung thế gia đã ngả theo Lưu Phong, ý đồ muốn kết minh cùng Ngạcthành, ta nghĩ bệ hạ có nên âm thầm trợ giúp Lưu Phong, giúp hắn thành một thếlực đối đầu với Yến vương và Đông cung?”
Lão Hoàng đế nghe thế, thoáng suy nghĩ một chút rồi nói: “Tốt, biện pháp rấttốt, so với Túc vương, Lưu Phong càng có thể khiến ta yên tâm, dù hắn quyềnthế ngập trời thì sao, cuối cùng cũng chỉ là người ngoài, lần này ngươi đãgiúp ta tìm ra chủ ý rất hay.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Phong tiếp chiếu thư của Hoàng đế, muốn hắn vàocung kiến giá. Lưu Phong tiến vào thư phòng thấy lão Hoàng đế hai mắt khép hờ,sắc mặt bình thản như hồ nước, đang tĩnh khí dưỡng thần phảng phất như khôngthấy hắn đến.
“Vi thần tham kiến bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Lưu Phongcung kính quỳ xuống hành lễ, mặc dù trong lòng hắn cực kì không tình nguyệnnhưng hắn cũng không dám rối loạn quy củ.
“Các ngươi xuống hết đi” một lúc sau lão Hoàng đế mở mắt, tùy ý nói một câu.
Thái giám và các cung nữ lập tức lui hết khỏi thư phòng, chỉ còn lại thư phòngtịch mịch hai người là Lưu Phong và lão Hoàng đế. Lão Hoàng đế nheo mắt trầmtư, vẻ mặt trắng bệch lẫn chút hồng sắc, thâm trầm nhìn Lưu Phong một cái, rồitrầm giọng nói: “Lưu ái khánh, sao ngươi tự tiện rời khỏi đất phong của mình,trẫm đâu có hạ chiếu kêu ngươi hồi kinh, lá gan ngươi càng ngày càng to à.”
Lưu Phong không cảm thấy gì, cười nói: “Vi thần nghe nói bệ hạ viễn chinh bấtlợi, mạo hiểm tiến vào kinh mong hiến chút kế mọn bình dịnh man di”
“To gan” lão Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, giận dữ nói: “Lưu Phong ý tứ ngươi làsao? Ngươi nghe ở đâu là ta viễn chinh bất lợi, ngươi dám nói thế trước mặt tasao? Ngươi không sợ ta chém đầu ngươi à?”
Lưu Phong nở nụ cười, không nhanh không chậm nói: “Bệ hạ nhân nghĩa đầy trời,là bậc minh quân hiếm có, sao lại có thể chém đầu trung thần.”
Lão Hoàng đế ánh mắt như điện, gắt gao nhìn thắng vào hắn: “Ngươi là trungthần?”
Lưu Phong thần sắc bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Chả lẽ bệ hạ không cho lời tanói là đúng?”
“Lưu Phong ngươi phải biết rằng hiện nay trong tay ta có không biết bao nhiêutấu chương tố cáo ngươi ý đồ mưu phản, ngươi biết tội chưa?” lão Hoàng đế vỗbàn, quát hỏi.
Lưu Phong vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước nói: “Bệ hạ, người tin sao?”
“Ta tin hay không à?” lão Hoàng đế cười lạnh nói: “Hôm nay quân số tam vệ củangươi, đã vượt qua lượng quân của các con trai trẫm. Bọn họ là thân vương, cònngươi chỉ là hầu tước mà thôi”
“Bệ hạ, thần làm như vậy cũng chỉ là vì tự bảo vệ mình mà thôi, tuyệt không cóý tứ gì” Lưu Phong bình tĩnh nói: “Bệ hạ, người cũng biết rằng có bao nhiêu kẻđang nhìn chằm chằm vào Thiên thượng nhân gian của ta, nếu không có chút lựclượng sợ rằng Thiên thương nhân gian đã trở thành vật của người khác, hơn nữangười cũng biết, Phong thành là nơi nào, ta không có lực lượng liệu có thể tồntại sao?”
Dừng một chút Lưu Phong lớn mật nói: “Bệ hạ, Hoa Hạ đế quốc ngày hôm nay tháibình thịnh trị, người thật sự nghĩ rằng một kẻ ngoại thần như ta cũng có ýnghĩ mưu phản sao?”
lão Hoàng đế nghe thế, sắc mặt hòa hoãn, cười ha hả nói: “Lưu khanh gia, ngươiquả nhiên lá gan không nhỏ, nhưng ngươi có thể nói thế chứng minh ngươi khôngcó tà tâm.”
Lưu Phong mỉm cười nói: “Bệ hạ, những gì ta nói đều là thật, nếu người muốntrị tội ta, ta cũng chấp nhận, nhưng ta cũng muốn nói một câu, nếu người đểtâm đề phòng ta, không bằng để mắt nhìn Yến vương cùng Đông cung có lẽ tốthơn.”
Lão Hoàng đế nghe thế đứng bật dậy, giận giữ chỉ vào mặt hắn mà quát lên: “LưuPhong, ngươi thật to gan, lời đại nghịch bất đạo như thế cũng dám nói ra.”
Lưu Phong như trước vẫn bình tĩnh nói: “Đại nghịch bất đạo nhưng chưa chắc làkhông đúng à.”
Lão Hoàng đế liếc nhìn Lưu Phong, đột nhiên cười nói: “Ngươi quả nhiên lớngan, bất quá ta biết lời ngươi nói là lời thật, ta không trách ngươi” sau đó,lão Hoàng đế tiến lại gần hắn, vỗ vỗ bả vai hắn thở dài nói: “Lưu khanh gia,ngươi nói thật cho trẫm biết, hoàng gia thật sự không có tình sao?”
Lưu Phong cũng học lão Hoàng đế, thở dài nói: “Bệ hạ, quyền lực làm mờ tâm trícon người, nhưng thiên hạ cũng không có mấy người từ bỏ được quyền lực chí caovô thượng” Lưu Phong lớn mật nói: “Kì thật bệ hạ người cũng biết, người nếuchọn quyền lực tối cao thì người cũng phải bỏ ra một thứ gì đó đổi lại... cáiđó có lẽ gọi là không có bữa ăn nào miễn phí”
“Hay, nói hay lắm” lão Hoàng đế cười dài nói: “Thiên hạ không có bữa ăn nàomiễn phí, ngươi nói đúng lắm.”
“Lưu khanh gia, ngươi quả nhiên hiểu ta... ta từ giờ ân chuẩn cho khanh khôngcần lúc nào cũng phải ở tại đất phong” lão Hoàng đế ngửa mặt cười dài, nói:“Ta hi vọng sau này ngươi có thể tiến cung, cùng ta nói chuyện.”
Lưu Phong vội vàng nói: “Bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định thường xuyên tiếncung hầu chuyện với người.”
“Bệ hạ, chuyện viễn chinh ta có vài ý kiến, có nên...”
Lão Hoàng đế nghe vậy vẻ mặt tái nhợt, nhanh chóng phẩy tay nói: “Thôi đi, tahiếm khi nào cao hứng như hôm nay, chuyện viễn chinh để khi khác đi.”
Lưu Phong nao nao thầm nghĩ: “Lão Hoàng đế phân nửa là không muốn mất mặt”
“Bệ hạ, viễn chinh bất lợi thực ra không phải tại người, chỉ là thời điểmkhông đúng mà thôi.” Lưu Phong lớn mật góp lời.
Hoàng đế ngửa mặt lên trời, thở dài buồn bã: “Lưu khanh gia, ta biết tâm tưcủa ngươi thế nào, ... ta cũng không phải là loại hôn quân ngu ngốc không biếtđạo lý, viễn chinh thất bại là do ta không lo lắng chu toàn, làm việc lớn thấtbại trong gang tấc, nhưng ta không cam lòng, nếu ta còn thời gian, ta sẽ cònxuất chinh”
“Hôm nay tạm thời không nói chuyện này nữa, ngươi biết Đông cung và Yến vươngphủ đều có tâm tư mưu phản, trẫm giờ phải làm thế nào?” lão Hoàng đế đột nhiênhỏi.
Lưu Phong nao nao nói: “Bệ hạ, họ dù sao cũng là tử tôn của người, ta xemra...”
Lão Hoàng đế đột nhiên hai mắt đỏ bừng, mím chặt môi, cười lạnh mà nói: “Ngươichẳng phải vừa nói hoàng gia không nói chuyện tình thân sao?”
“Bệ hạ, ý người là muốn diệt...” Lưu Phong cẩn thận dò hỏi.
“Hổ độc không ănn thịt con, ta sẽ không xuống ta với bọn chúng” lão Hoàng đếâm thầm lão luyện, sau khi nổi giận liền nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: “Lưuái khanh, ta biết ngươi, Yến vương và Đông cung không hợp nhau. Bọn chúng đềumuốn nuốt gọn Thiên thượng nhân gian của ngươi và muốn dồn ngươi vào chỗ chết,ta muốn ngươi kiềm chế Yến vương và Đông cung cho ta, ý ngươi thế nào?”
“Bệ hạ, thần nguyện cùng bệ hạ phân ưu, nhưng thần e rằng thế lực của mình tạiKinh thành... có muốn chắc cũng là khó khăn.” Lưu Phong vẻ mặt khó khăn nói.
“Ngươi yên tâm” lão Hoàng đế vỗ vai Lưu Phong nói: “Ta cho phép ngươi đem tưquân của mình từ Phong thành vào Kinh, nhưng ngươi phải không để ai biếtchuyện gì.”
“Được rồi, ta nghe nói Mộ Dung thế gia muốn cùng Phong thành ngươi kết minh, ýngươi thế nào” lão Hoàng đế đột nhiên chuyện đề tài, nói tới Mộ Dung thế gia.
“thần nguyện lắng nghe bệ hạ” Lưu Phong vội vã thốt lên.
Lão Hoàng đế cười nói: “chuyện Mộ Dung thế gia ngươi tự mình làm chủ đi, nhưngta cũng nhắc với ngươi rằng Mộ Dung thế gia với ta có cừu hận, nếu Mộ DungThiên dám làm chuyện gì bất lợi cho ta, ta sẽ tuyệt không tha, ta hy vọngngươi với ta vẫn một lòng trung thành”
“Bệ hạ yên tâm, thần tuyệt sẽ tâm trung cảnh cảnh, quyết không phụ lòng người”Lưu Phong nghiêm túc nói.
Lão Hoàng đế đột nhiên hừ lạnh một tiếng nói: “Ta cũng không sợ ngươi phản bộita, những gì ngươi có hôm nay đều là ta ban cho, ta có thể thu hồi bất cứ lúcnào.”
Lưu Phong nghe vậy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vội nói: “Vi thần lúc nào cũng sẽghi nhớ.”
Lão Hoàng đế thở dài, giọng nói thương tâm: “Lưu Phong ái khanh, khanh làngười lão thiên sư đã đề cử, hơn nữa cũng thực sự có bản lĩnh, ta hi vọngngươi sẽ không làm chuyện gì để sau này phải ân hận, ngươi yên tâm, đi theotrẫm ngươi chắc chắn sẽ không thiệt thòi gì.”
“Bệ hạ, việc kiềm chế Yến vương và Đông cung người thấy nên chăng để thần vàTúc vương hiệp trợ lẫn nhau.”
Lão Hoàng đế nghe thế suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, trẫm đáp ứng ngươi,nhưng Túc vương nếu có gì dị động, ngươi phải cấp báo ngay cho ta.”
“Nhất định là thế.” Lưu Phong vội lên tiếng.
Rời khỏi thượng thư phòng, Lưu Phong không khỏi cảm khái. Lão Hoàng đế nóithật hay, nhưng hắn cũng không thể nào hiểu nổi một người sống ngay cả thânnhân mình mà suốt ngày phải nghi ngờ, đề phòng. Vậy cuộc sống có ý nghĩa gì?Một thân quyền cao vạn trượng, nhưng lại không thể sống cuộc căn bản nhất củacon người, không thể hưởng thụ tình cảm chân chính, thực sự cuộc sống không cóý nghĩa gì.
Hắn hiện tại còn có lo lắng trong lòng. Mình có thật sự cần cái ngai vàng đókhông, nhìn lão Hoàng đế hiện tại hắn thấy do dự.
“Mẹ kiếp, không nghĩ nữa, cách mạng chưa thành, đồng chí vẫn phải cố gắng. Tớibước nào hay bước đấy.” Lưu Phong bản tính hào hiệp không cố nghĩ nửa, hắn rờithân qua tẩm cung Ân quý phi.
Lần này trở lại kinh đô, Lưu Phong vẫn chưa gặp Ân Tố Tố và Ân Quý phi, nhâncơ hội này lại thăm họ một chút. Lưu Phong thậm chí đang suy nghĩ, có nên haykhông nhân cơ hội này dắt theo Ân Quý phi xuất cung tới Phong thành. Hắn thấylão Hoàng đế thay đổi rất nhiều, rõ ràng lão Hoàng đế hiện giờ không như xưa,ánh mắt luôn tràn ngập sát khí, có trời mới biết hắn ngày nào động thủ với thêtử của mình
