Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 580



Mộ Dung Uyển Nhi nao nao, lập tức cười nói: “Uyển nhi nguyện ý rửa tai lằngnghe.”

Lưu Phong suy nghĩ một chút nói: “Chúng ta sang bên kia, ta chỉ kể chuyện xưacho một mình nàng nghe”

Nói xong Lưu Phong dẫn Mộ Dung Uyển Nhi đến dưới tán cây hòe.

Cây đại thụ này, cành lá rậm rạp đến nổi ánh trăng đang treo giữa trời kiacũng không cách nào xuyên xuống được, nhưng hai người họ cũng không phải ngườithường, ánh sáng không hề ảnh hưởng đến thị lực bọn họ.

Chỉ là Mộ Dung Uyển Nhi có chút bối rối, trời mới biết Lưu Phong muốn dẫn nàngvô chỗ tối để làm gì.

“Uyển Nhi muội muội hình như nàng rất khẩn trương.”Lưu Phong khẽ cười mộttiếng nói: “Nàng yên tâm, ta là người đứng đắn và thành thật, mặc dù ở đâytrăng khuya gió lạnh, nhưng ta cũng không làm gì đâu. Kỳ thật ta chỉ muốn kểchuyện xưa”

Mộ Dung Uyển Nhi sắc mặt hơi đỏ bừng, nhẹ giọng nói: “Lưu đại ca, cuối cùng làchuyện gì, ngươi có thể kể ta nghe được không?”

Lưu Phong lúc này mới kể lại chuyện ngày xưa Chu Phong cùng Uyển Nhi hôn nhau.

Mộ Dung Uyển Nhi nghe vậy, liền ngây ngốc, nàng rõ ràng hơn ai hết, đây là bímật của nàng và thái tôn khi còn bé. Lúc đó, nàng thường xuyên hôn thái tôn(bé này từ nhỏ đã dê rồi), rất nhiều người đều thấy. nhưng nói về thời gianxảy ra chuyển này, đích xác là chỉ có hai người bọn họ biết.

Ngày đó tại Đông cung, Mộ Dung Uyển Nhi kỳ thực đã muốn hỏi về chuyện này.Nhưng lại làm nàng thất vọng chính là hoàng thái tôn cư nhiên lạikhông còn nhớgì cả. Vốn nàng nghĩ thời gian đã qua quá lâu, người ta không để trong lòng,quên đi cũng là bình thường. Nhưng không ngờ hôm nay lại được nghe Lưu Phongkể lại chuyện này

Mộ Dung Uyển Nhi hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, nàng cẩn thận đánh giáLưu Phong, vẻ mặt có chút kích động, nếu không nghĩ đến thân phận Lưu Phong,nàng thâm chí nghĩ rằng nam nhân trước mặt là thái tôn mà nàng ngày đêm tưởngnhớ.

“Lưu đại ca, ngươi nghe lại chuyện này từ đâu vậy...” Mộ Dung Uyển Nhi có chútkích động, tiến lên nắm tay Lưu Phong hỏi tới.

Lưu Phong lạnh nhạt cười nói: “Nếu ta nói chuyện này ta vẫn nhớ như in trongđầu, nàng có tin không?”

Mộ Dung Uyển Nhi gật đầu, lại lắc đầu: “Không có khả năng. Ngươi nhất địnhnghe người khác kể lại...”

Đúng vậy, ta đích thật là nghe người khác nói lại. Vấn đề là, người khác đóhiện tại lại chính là ta.

Lưu Phong nghiêm túc nói: “Uyển Nhi muội muội, mặc dù ta không biết tại saonàng nghe chuyện này lại kích động như vậy, nhưng ta đã nói với nàng. Đã mườimấy năm rồi, chuyện này vẫn khắc sâu trong tâm trí ta. Hơn nữa hôm nay cũngkhông biết vì sao, ta lại nhịn không được muốn kể cho nàng”

“Đúng rồi, chẳng lẽ Uyển Nhi muội muội cũng biết chuyện này sao?”Lưu Phongtrầm tĩnh hỏi lại

Mộ Dung Uyển Nhi hơi do dự một chút, xong lại nói ngay: “Ta cũng là nghe ngườita nói thôi”

“Lưu đại ca, ngươi nói ta biết, những lời ngươi nói đều là thật phải không?”Mộ Dung Uyển Nhi suy nghĩ một chút, nàng xác định bí mật này chỉ thuộc về BảoBảo Bối Bối. Người khác tuyệt đối không thể biết.

“Lưu đại ca, chuyện xưa này ngươi có phải nghe thái tôn kể lại?”Mộ Dung UyểnNhi suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Phong nghiêm túc hỏi

Lưu Phong lắc đầu, cười nói: “Uyển Nhi muội muội nói đùa rồi, ta và thái tôn ởthế như nước với lửa, hắn như thế nào có thể kể ta nghe chuyện xưa. Bất kểngươi tin hay không chuyện này vẫn luôn khắc sâu trong đầu ta. Trực giác chota biết. chuyện này đã xảy ra khi ta còn bé.”

“Có thật không?”Mộ Dung Uyển Nhi lại kích động: “Lưu đại ca, Ngươi có thể nhớlại sự tình khi còn bé sao? Ví dụ người nhà ngươi. Hay cha mẹ ngươi. ?”

Lưu Phong suy nghĩ một chút, vẻ mặt trở nên thống khổ nói: “Ta nhớ mình đượcmấy vị sư tôn nuôi lớn lên. Còn chuyện khác... ngoại trừ chuyện ta vừa kể vớinàng, cái gì ta đều không nhớ.”

“Vậy ngươi có còn nhớ Tiểu Uyển không?” Mộ Dung Uyển Nhi cõi lòng đầy chờ monghỏi.

A a. Cá đã cắn câu. Xem ra Mộ Dung Uyển Nhi này vẫn quan tâm đến đoạn cảm tìnhkhi còn bé.

Lưu Phong lắc đầu: “Không nhớ. Bất quá trong mộng ta thường xuyên thấy mộttiên tử xinh đẹp, có lần nàng còn nói rằng, nàng gọi là tiểu uyển... hình dángnàng khiến ta rất quen thuộc nhưng lại không nghĩ ra... đúng rồi, ba vị sư tôncho ta biết, ta có thể là bị mất trí. Nên ngay cả cha mẹ, người nhà của mìnhcũng không biết...”

Mộ Dung Uyển Nhi nghe vậy, ngẩn người, lại hỏi: “Lưu đại ca, vậy ngươi khônghỏi các vị sư tôn làm thế nào tìm được ngươi sao.”

Lưu Phong khẽ thở dài một tiếng. Sắc mặt trầm xuống: “Nghe nói ta bị bỏ rơitrên ngọn tuyết sơn, thời điểm sư tôn phát hiện ra ta, là lúc ta đã gần chếtrồi.”

Mộ Dung Uyển Nhi kêu lên một tiếng: “Sao có thể như vậy...”

“Uyển Nhi muội muội, nàng còn chưa nói cho ta biết, nàng tại sao lại kích độngnhư vậy?”Lưu Phong cố ý hỏi.

“Không có gì...” Nghe xong chuyện xưa. Cùng với lời hắn nói bây giờ, Mộ DungUyển Nhi trong lòng không yên. Trực giác của nữ nhân cho nàng biết, nam tửtrước mắt nàng có thể chính là nam hài trong câu chuyện ngày xưa. Nhưng lúcnày thân phận lại không giống. cho nên trong khoảng thời gian ngắn, Mộ DungUyển Nhi cũng hơi lúng túng. Không biết phải làm sao bây giờ?

“Uyển Nhi muội muội, không còn sớm nữa, ta về trước đây.” Lưu Phong thấy MộDung Uyển Nhi ngẩn người thầm nghĩ mục đích mình đã được rồi.

“Lưu đại ca, vài ngày nữa ta lại tìm ngươi” Mộ Dung Uyển Nhi rõ ràng trong lờinói có ý.

“Ân, hoan nghênh nàng tùy thời tới tìm ta” Lưu Phong xoay người đi, cười mậpmờ: “Uyển Nhi, lần tới nàng đến tìm ta, ta sẽ tặng nàng các mẫu nội y mớinhất.”

...

...

Nhìn Lưu Phong biến mất, Mộ Dung Uyển Nhi trong lòng hỗn tạp, thực không rõ làtư vị gì. Một câu chuyện xưa nho nhỏ đã dậy lên con sóng lớn trong lòng nàng

Nàng bây giờ cơ hồ có thể khẳng định, Lưu Phong chính là nam hài kia. Nếukhông người ngoài không thể biết câu chuyện này.

Mộ Dung Uyển Nhi cho tới bây giờ cũng chưa hề nói cho ai nghe, mà thái tôntrong cung thì đã quên. Rất hiển nhiên, sự tình trong này tuyệt đối sẽ khôngđơn giãn như vậy.

Mộ Dung Uyển Nhi trong lòng xuất hiện một phỏng đoán lớn mật: “Nếu như phánđoán của mình chính xác, vậy Lưu Phong có thể là thái tôn. Nhưng đến đây lạicó vấn đề, Lưu Phong là thái tôn, vậy vị hoàng thái tôn trong cung kia là ai,chuyện gì đã xảy ra?”

Mang theo nghi vấn, Mộ Dung Uyển Nhi tìm mẫu thân mình. Đem tất cả mọi chuyệnkể lại cho bà.

Nghe nữa nhi nói xong, Mộ Dung phu nhân kinh hãi, hỏi tới: “Uyển Nhi, lờingươi nói tất cả đều thật? Ngươi dám khẳng định chứ?”

“Mẫu thân. Lời Uyển Nhi nói từng câu từng chữ đều là thật.” Mộ Dung Uyển Nhinghiêm mặt nói.

Mộ Dung phu nhân cau mày. Lập tức cúi đầu ngẫm nghĩ, phân tích lại một lượt.

Thời gian không lâu, bà ngẩng đầu chăm chú nhìn Mộ Dung Uyển Nhi, nói: “Nữnhi, nếu những lời ngươi nói là thật. vậy Lưu Phong khẳng định là thái tônchơi đùa cùng ngươi năm đó.”

Mộ Dung Uyển Nhi có chút kích động: “Mẫu thân, vì sao người khẳng định khẳngđịnh như vậy?”

Mộ Dung phu nhân suy nghĩ một chút nói: “Uyển nhi, ta nghĩ Lưu Phong không nóithật với ngươi. Hắn khẳng định biết thân phận thật của mình... Hơn nữa. Tanghĩ trong lòng hắn vẫn nhớ ngươi. Nếu không hắn tuyệt đối sẽ không cố ý kểchuyện xưa để ám chỉ ngươi.”

“Chỉ là hắn vì sao muốn gạt con? Còn nữa hắn là thái tôn, vậy thái tôn kiatrong cung là như thế nào?” Mộ Dung Uyển Nhi còn có chút khó hiểu.

Mộ Dung phu nhân trầm giọng nói: “Hắn không phải cố ý lừa ngươi. Nếu ta đoánkhông lầm, hắn là có nỗi khổ, về phần vị thái tôn trong cung kia... Uyển Nhi,ngươi có thể trong lúc vô ý đã phát hiện ra một âm mưu động trời a.”

Mộ Dung Uyển Nhi thân thể run mạnh: “Mẫu thân, người nói, người trong cung làgiả...”

“Được rồi, có nhiều chuyện trong lòng biết là được rồi, ngàn vạn lần không nênnói ra” Mộ Dung phu nhân sắc mặt trầm trọng nói.

Mộ Dung Uyển Nhi có chút không rõ ràng: “Mẫu thân, người thế nào xác định LưuPhong chính là...”

“Tử trước tới nay, ta và cha ngươi luôn suy nghĩ. Lưu Phong đến tột cùng vìcái gì mà có dã tâm lớn vậy. Hôm nay xem như đã rõ.” Mộ Dung phu nhân thấpgiọng: “Ta nghĩ Lưu Phong biết thân phận mình, cho nên mới sinh dã tâm nhưthế. Chỉ là âm mưu phức tạp trong đó ta không đoán ra...”

“Mẫu thân, chúng ta làm gì bây giờ?” Mộ Dung Uyển Nhi tâm tình rất kích động,theo như phân tích của mẫu thân cho thất. Lưu Phong chính là bạn ấu thơ củanàng. là Bảo Bảo ngốc kia.

“Đúng rồi, Uyển Nhi, ngươi nói là Lưu Phong kể với ngươi. Hắn bị người bỏ rơitrên đỉnh tuyết sơn, sau đó được sư tôn thu đưỡng phải không?” Mộ Dung phunhân đột nhiên hỏi.

“Âm, là hắn nói vậy.” Mộ Dung Uyển Nhi nhớ lại có chút cảm thương: “Tại saolại như vậy, chẳng lẽ thái tử phi...”

“Hổ dữ còn không ăn thịt con, nữ nhân này thủ đoạn thật độc ác, xem ra về sautiếp xúc với nàng ta, chúng ta phải cẩn thận một chút.” Mộ Dung phu nhân cóchút cảm khái.

“Uyển Nhi. Ngươi cùng Lưu Phong tiếp xúc, xem thủ có thể thăm dò sự thật. nếuthật sự hắn là thái tôn. Chùng ta Mộ Dung thế gia sẽ toàn lực giúp hắn lênngôi.” Mộ Dung phu nhân chăm chú nói: “Chuyện này không nên nói với bất cứ ai,ta sẽ cùng cha ngươi cẩn thận thương nghị.”

“Mẫu thân, vậy nữ nhi vẫn phải gả sao?”

“Gả, đương nhiên gả.” Mộ Dung phu nhân cười: “Uyển Nhi, ngươi còn phản đốisao? Ta nhìn ra được ngươi vẫn chưa quên tiểu tử kia.”

“Chỉ là hắn đã có thê tử?”Mộ Dung Uyển Nhi cắn môi nói.

“Con gái Mộ Dung gia không chịu thua bất cứ nữ nhân nào, không phải sao? UyểnNhi ngươi phải tin vào chính mình chứ.”

...

...

Lưu Phong trở về thiên thượng nhân gian cũng là nửa đêm.

Lăng Ba, Kim Vận, Thanh Liên, Vương Đông Đông, Bạch Vũ đã sớm đứng ở cửa đónhắn về.

Sau khi mọi người gặp nhau, trước tiên là hàn huyên một hồi, sau đó chính làmột màn kích tình tiểu biệt thắng tân hôn.

Đương nhiên màn kích tình tiểu biệt thắng tân hôn này bạch vũ không có thamdự. dù sao bây giờ nàng chỉ là nghĩa muội Lưu Phong. Dù thân phận này chỉ lànói dối, cũng không dám lộn xộn.

Hơn nữa, hai người đã lâu không gặp, cảm tình cũng không có tiến triển gìthêm. Ngoài ra Bạch Vũ bây giờ còn chưa hạ quyết tâm theo Lưu Phong nữa. Aibiểu hắn hoa tâm vậy.

Lăng Ba. Kim Vận. Thanh Liên. Vương Đông Đông tứ nữ, nhất là nữ quỷ Lăng Baphong tao, hoàn toàn không cảm thấy xa lạ. Mặc dù nàng cùng Kim Vận, ThanhLiên, Vương Đông Đông tam nữ chỉ là lần đầu gặp mặt, nhưng một chút cũng khôngúy kị, vừa vào phòng đã cởi áo lộ ra nửa người làm Kim Vận, Thanh Liên, VươngĐông Đông tam nữ ngượng ngùng đỏ cả mặt.

“Lăng Ba, ngươi chú ý một chút, nếu ngươi còn tiếp tục khiêu khích ta, ta sẽthu thập ngươi...” Lưu Phong đầu to như cái đấu. Tên nào dám nói nữ quỷ khôngcó tính dâm đây.

Lưu Phong hiện tại xem như đã lãnh giáo sự dâm đãng của Lăng Ba.

Lăng Ba không cho là đúng, tình tứ nói: “Nhân gia là đang chờ người đến”chơiđùa” ta đấy?”

Lưu Phong ha ha cười nói: “Ngươi quỷ nha đầu này, quả nhiên dâm đãng.”

“A a, chủ công không phải rất thích ta vậy sao?” Lăng Ba đẩy mạnh Lưu Phonglên giường, vén váy lên ngồi trên mặt hắn.

Hai người lập tức bắt đầu màn dâm loạn.

Kim Vận tam nữ thấy tình cảnh hoan ái dâm mỹ của hai người. Một cổ cảm giáckhác thường như điện chạy toàn thân, làm cho các nàng toàn thân nóng lên.

Lăng ba quay đầu lại đi tới, thấy Kim Vận tam nữ đều đỏ mặt kiều diễm ướt át,ánh mắt mê ly, dâm đãng nói: “Các vị muội muội, lại đây, mọi người cùngnhau”chơi đùa” nha...”

Tam nữ không chịu nổi ánh mắt dâm tà của nàng, thẹn thùng không dám nhìn lại,bất quá trong lòng cũng hiện lên ý niệm mấy người cùng nhau hoan ái trong đầu.

Lăng Ba cùng Lưu Phong tựa hồ như cố ý khiêu khích Kim Vận tam nữ, thỉnhthoảng biến ảo ra các động tác dâm tà vô cùng, hơn nữa Lăng Ba còn cố ý rên rỉlớn tiếng.

Nhìn tràng cảnh kích tình trước mắt, dục vọng chạy như dòng điện, phút chốclan tỏa toàn thân các nàng, làm toàn thân nóng bừng lên.

Lăng ba sướng khoái đến cực điểm, tiếng rên rỉ dâm đảng của nàng làm ba ngườixuân tâm nhộn nhạo, hạ thân ướt át...

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...