Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 58



Lưu Phong cố ý ho khan một tiếng, cười mắng: “Đây là việc của ngươi”

Nữ tử nọ thấy Lưu Phong có chút tức giận, vội vàng đẩy Vương Bảo Nhi ra, cấptốc bỏ đi.

Vương Bảo Nhi giơ ngón cái lên, vẻ mặt vô cùng bội phục nói: “Đại ca, ngươiquả thật quá tài tình mới có thể nghĩ ra thủ đoạn cao minh như vậy.”

Tú bà vội vàng lại nghênh đón, cười lả nói: “Công tử gia đến, ta gọi các nànglại, mời ngươi chỉ dạy.”

“Không cần” Lưu Phong cười nói. Vài ngày không đến đây, các ngươi luyện tậpthực sự là có hiệu quả. Các ngươi cứ tiếp tục, ta đây đứng xem là được rồi.

Một nhóm cô gái trẻ đẹp mặc đồ nội y cực kỳ hấp dẫn, khiêu gợi đang khôngngừng diễn tập những động tác để câu dẫn khách nhân, thỉnh thoảng lại liếc mắtđưa tình với những nữ nhân xung quanh thực hiện một số động tác, cử chỉ khiêudâm, cá biệt, có người còn phóng tứ, đặt tay lên những vị trí mẫn cảm của mìnhmà uốn éo thân thể.

“Mẹ nó, tại sao người kia không phải là ta?” Vương Bảo Nhi ghen ghét chửi...

“Đại ca. Ta...” Vương Bảo Nhi nhãn thần cầu khẩn nhìn Lưu Phong, như muốn nóiđiều gì đó.

Lưu Phong liếc mắt nhìn Vương Bảo Nhi một cái, bình thản nói: “Hãy đi đi, tảhữu hai bên cũng là bài luyện tập, khách nhân không đủ, ngươi cũng lên đóng 1vai đi”.

“Lão đại, ngươi đối với ta thật tốt qua, sanh ta ra là cha mẹ, hiểu ta chỉ cólão đại. Không... không... người chính là cha mẹ tái sanh của ta...” Nếu LưuPhong mà cho phép, Vương Bảo Nhi dám ôm lấy và hôn hắn một cái để tỏ lòng biếtơn quá...

“Được rồi, hãy đi nhanh lên, ta không muốn nghe lời xằng bậy của ngươi” LưuPhong không nhịn được phất tay...

Vương Bảo Nhi thường ngày lăn lộn tại các chốn phong lưu, hiện các cô nương ởđây hơn phân nửa đều biết hắn. Có mấy nàng quen biết hắn, thấy hắn xuống, vộivàng xông tới, người khoe mông, người khoe vú... khiến hắn nhất thời choángđầu, hoa mắt. Một cô nương còn lớn mật, nhân cơ hội liền nắm lấy tiểu huynh đệcủa hắn, xoa miết.

Vương Bảo Nhi ngày thường đã từng hưởng thụ qua những loại kích thích lợi hại,nhưng lúc này chỉ vài chiêu đã không chịu nổi, trong tiếng cười của cô nươngđó lập tức xuất tinh.

Vương Bảo Nhi thầm mắng bản thân vô dụng, ngày thường có thể một mình đạichiến với tam nữ, hôm nay như thế nào chưa hề lên giường mà đã xuất tinh, tốcđộ quá nhanh. Tuy nhiên, cảm giác này quả thật ngày thường chưa từng đượcthưởng thức qua.

“Lão đại, thật sự thiên tài... Quả là cực phẩm thiên tài sắc quỷ” Vương BảoNhi thầm nghĩ.

“Vương công tử, ngươi xem ta xinh đẹp không?”

Một thanh âm trong trẻo vang lên, làm tinh thần của Vương Bảo Nhi đột nhiênđại chấn, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ vóc người cao thon đi tới.Một thân nội y màu đen, hoàn mỹ, bao quanh thân hình thon dài uốn lượn vớinhững đường cong hấp dẫn hình chữ S. Da thịt trắng muốt phát ra quang mangchói mắt, một cặp nhũ hoa bạo mãn, như không cam lòng bị nén buộc, rung lênrung lên từng hồi, phảng phất như muốn mời gọi Vương Bảo Nhi.

Dần dần, ánh mắt Vương Bảo Nhi có điểm mập mờ, trong lòng càng thêm kích động,hạ thể lại phun ra một cỗ xúc động...

“Không được dùng chiêu đó”

Lưu Phong cố nén khinh miệt trong lòng, kêu tú bà lôi Vương Bảo Nhi lại. Thờiđiểm này Vương Bảo Nhi còn rất nhiều giá trị lợi dụng, ngàn vạn lần không thểđể cho hắn chết vì cạn kiệt tinh lực.

“Lão đại, ngươi đúng là thiên tài” Uống một chén trà thanh dục, dục vọng tronglòng Vương Bảo Nhi lúc này giảm bớt không ít, bất quá, đôi mắt hắn vẫn khôngrời khỏi nữ tử, khóe miệng thậm chí còn chảy nước miếng.

Lưu Phong đi vào giữa sân, cẩn thận nhìn thấy những động tác của các cô nương,thuận tiện chỉ điểm một chút để cho động tác các nàng đạt hiệu quả cao nhất.

“Lớn tiếng một chút... đúng cứ như vậy... động tác này phải thân mật mộtchút...”

“Ngươi, cái mông vặn vẹo nhiều một chút, còn ngươi lả lơi cho khách thấy nhữngđường cong hấp dẫn nhiều hơn...”

“... cô kia... xảy ra chuyện gì? Hình như có chút không ổn? chính là ngươi...bạo dạn một chút... không đúng... động tác không đúng...” Đại bộ phận cô nươngđều có thể đạt yêu cầu của Lưu Phong, nhưng chỉ có cá biệt vài người làm choLưu Phong cảm thấy không hài lòng. Tỷ như nữ tử trước mắt này, động tác khôngnhững không tự nhiên mà vẻ mặt còn có vẻ rất ngại ngùng.

Lưu Phong tiến lên, ôm eo thon nhỏ của nàng, nói nàng buông lỏng tâm tình, tậnlực vuốt ve thân thể...

Đột nhiên, cô nương nọ kêu lên một tiếng, đứng thẳng không xong, thân hình uốnéo, nghiêng ngả, tựa hẳn vào lòng ngực Lưu Phong. Lưu Phong không thể làm gìkhác hơn là ôm lấy, xúc giác cảm thấy thân hình mềm mại, mùi hương quyến rũ.Trong lòng ngực thấy cô nương này mặt ngọc mày ngài, dung mạo ngây thơ, hai mácó chút đỏ hồng, nhắm hai mắt lại không dám nhìn hắn. Trước ngực thở gấp, yếmlót màu hồng buộc quanh làm nổi bật lên một khe núi sâu thẳm.

Ôm nữ tử, Lưu Phong mỉm cười nói: “Đừng nên khẩn trương, nàng nên thả lỏng tâmtình, trong lòng không nên vướng bận gì cả...”

Tú bà thấy tình huống này, vội vàng chạy lại, trừng mắt nhìn nữ tữ một cái,rồi lập tức quay qua giải thích với Lưu Phong: “Công tử gia, vị cô nương nàytên là Thu Cúc, trước đó vài ngày mới tới, còn chưa có tiếp khách, có chútthẹn thùng, nếu người không hài lòng, ta lập tức đổi người khác, để nàng ta đitiếp khách”

Nữ tử Thu Cúc nghe vậy, nhất thời kinh hãi thất sắc, liền quỳ xuống mặt đất,nắm lấy chân Lưu Phong, khóc nói: “Công tử gia, ta không muốn... không muốn...tiếp khách... , ta sẽ cố gắng tốt...” Thu Cúc vốn thị cô nương trong sạch, từnhỏ đến giờ mắt ngọc mày ngài, chỉ là gần đây cả nhà gặp nạn, mẫu thân bệnhchết, cha cũng vì vậy mà lâm trọng bệnh. Vì bệnh tình của cha, nàng mới phảibán thân vào thanh lâu. Coi như nàng vận khí tốt, tú bà muốn an bài nàng tiếpkhách, nhưng vì vóc dáng nàng xinh đẹp nên được tuyển vào đội biểu diễn, vìvậy được miễn phải tiếp khách. Trải qua mấy ngày tập luyện, nàng cơ bản đã rõchức trách của đội biểu diễn, bất quá chỉ là khiêu khích một chút, cũng khôngmất trinh tiết. Bây giờ nghe tú bà nói cho nàng tiếp khách, nàng nhất thờikinh hãi không thôi.

Đã có kinh nghiệm lần trước, tú bà không dám tự tiện lên tiếng, Lưu Phong thấyvậy, kéo nữ tữ nọ đứng lên, nhẹ giọng an ủi”Không muốn tiếp khách thì không aiép buộc ngươi. Yên tâm đi, ta đáp ứng ngươi ở lại đội biểu diễn. Kỳ thật ngươivóc dáng rất tốt, khỏe khoắn, chỉ cần ngươi có thể thả lỏng một chút... biểudiễn, hiệu quả sẽ không tệ.”

Quay đầu, Lưu Phong đối với tú bà nói: “Các cô nương trong đội biểu diễn nếukhông muốn tiếp khách, tuyệt không được miễn cưỡng. Nhớ kỹ, chức trách của cácnàng ấy là biểu diễn, hấp dẫn nhiều khách nhân.”

Tú Bà nhớ tới lời Bạch Thiên Hành dặn dò đáp: “Công tử yên tâm, lời ngài nóilão nô đều ghi nhớ, ta sẽ đem ý tứ của ngài nói cho các cô nương nghe” Mặc dùcùng Lưu Phong mới tiếp xúc có vài ngay, nhưng tú bà đối với Lưu Phong cụ thểcũng chẳng biết. Ban đầu là Bạch Thiên Hành cung kính, kính trọng, sau đó thấyGiang Nam tuần phủ Vương công tử, hỗn thế tiểu ma vương đi theo bên người, tựanhư chó theo chủ. Chỉ bằng hai điểm này, đã thấy thân phận hắn không phú thìquý. Không, phải nói là thân phận phú quý mới đúng.

Tú bà vội chuyển đạt ý tứ của Lưu Phong, các cô nương trong trường luyện nhấtthời hoan hô một tiếng, mặc kệ trước kia đã từng tiếp khách hay chưa, mỗingười đều là hoan hỉ, vui vẻ không thôi. Nếu như không được gia nhập vào độibiểu diễn thì e là các nàng cũng có ngày gặp phải sắc lang mà bị chà đạp, dàyvò thôi...

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...