Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 566



“La Sát, ngươi chết chắc rồi!” Lưu Phong lạnh lùng cười nói, tiến lên từngbước, trong lòng sát ý lại dâng lên.

La Sát nghe vậy hung hăng nói: “Cho dù có chết, ta cũng phải kéo ngươi theo.”

Lưu Phong cười nhạt nói: “Không thể không nói cho ngươi. Ngươi không có cáibản sự ấy đâu.”

La Sát trong lòng phát lạnh, biết Lưu Phong nói không sai, hắn đúng thật làcửu tử nhất sinh. Chẳng qua hắn vẫn cứng đầu như trước quát: “Hừ. Tiểu bạchkiểm ngươi thật sự là đối thủ mạnh nhất ta từng gặp, chẳng qua ngươi muốn giếtta, chỉ sợ chưa chắc được dễ dàng, hãy bớt nói nhảm mà động thủ đi.”

Nói xong, La Sát hai tay kháp động (bấm ngón tay) ấn quyết, há mồm phun ra mộtngụm tử khí.

Khí lưu loạn dũng (dòng khí chạy hỗn loạn), hướng bốn phía tản ra, cây cốichung quanh, thậm chí ngay cả đá núi cũng mất đi vẻ sáng bóng ngày xưa, biếnhết thành màu xám. Một cỗ sát khí hủy thiên diệt địa hướng Lưu Phong ụp tới.

Lí Hương Quân vội vã: “Cẩn thận, La Sát muốn tự bạo.”

Lưu Phong tuy kinh bất loạn (gặp hiểm nguy nhưng không hoảng loạn), vội vàngtoàn lực thúc dục nguyên anh lực, Hạo Thiên kiếm lập tức rời tay ra, nhắmchuẩn xác vào La Sát trong tử khí.

Không ai có thể hình dung tốc độ một kiếm này. Ngay cả bản thân Lưu Phong cũngkhông thấy rõ quỹ tích chuyển động của Hạo Thiên kiếm. Trong mắt chỉ còn làmột mảnh hào quang.

La Sát thời điểm thấy một kiếm này, hoàn toàn sợ đến ngây người.

Hắn không dám tưởng tượng, một kiếm này rốt cục có uy lực lớn đến mức nào.

Trực giác nói cho hắn, một kiếm này không thể kháng cự. Kiếm quang màu trắngkia, thanh sắc hỏa diễm kia đều là thứ hắn sợ.

Hắn không dám không lui bước. Nhưng không nghĩ tới một kiếm này tốc độ côngkích cực nhanh. Kiếm thế cường đại, căn bản là không có khả năng có thể nétránh.

Hắn chỉ cảm thấy ngực lạnh một cái, sau đó là ngửi được một mùi huyết tinhtanh hôi. Đúng vậy, Hạo Thiên kiếm đã cắm chuẩn xác ở ngực hắn.

“Về vỏ!”

Lưu Phong quát nhẹ một tiếng, Hạo Thiên kiếm đã chui vào vỏ. Ngực La Sát giờchỉ còn máu đen chảy như suối.

La Sát cười chua xót, đã không thể nói thêm gì, cũng không thể mở miệng. Tử Vilinh hỏa bám trên Hạo Thiên kiếm đã hoàn toàn đoạn tuyệt sinh cơ hắn.

“Ta không cam tâm... Vì cái gì ta lại bại bởi tiểu bạch kiểm này...” La Sátgào thét trong lòng, đáng tiếc là lại không thể mở miệng.

Lưu Phong tựa hồ hiểu được tâm tư của hắn, cười lạnh một tiếng nói: ““Ngườivùng vẫy trong giang hồ, sao có thể không bị thương. Bản thân thế giới nàychính là lớn ăn thịt nhỏ. Kẻ thích nghi được mới có thể sinh tồn. Duy chỉ cócường giả, mới có tư cách sống sót. Ngươi chết, bởi vì ngươi là kẻ yếu. Sựtình chỉ đơn giản như vậy”

La Sát, Tu La, mười ba môn đồ chết, Ác Quỷ cùng Tử Hồn cũng đã chết, tòa ánhắc ám lần này dốc hết sức ra, lại toàn bộ đều bỏ mạng tại Phong thành.

Đó chính là vận mệnh của chúng.

Dù sao cũng là đồng môn ngày xưa. Lí Hương Quân khẽ thở dài một tiếng, đi tớiđỡ Lưu Phong đang hư nhược. Xoay người ly khai.

Tuy nhiên, nàng lại không có lấy tay giúp Lưu Phong thoải mái.

Bởi vì, Lưu Phong giờ phút này đã hơi kiệt sức. Tại tình huống như vậy nếu hắncòn muốn thoải mái, cứ chờ xem hắn hết tinh lực mà chết.

...

...

“Mỹ nhân tỷ tỷ, lần này miễn trước vậy, nhưng là phải nhớ kĩ a. Chờ ta khôiphục lực lượng, nàng phải giúp ta”thoải mái”...” Lưu Phong quả thật hơi hưnhược. Đòn công kích lúc trước, đừng thấy chỉ là một kiếm, nhưng lại hao phícủa hắn bảy thành lực lượng. Đương nhiên. Hắn tự mình đứng vốn không phải vấnđề, Chỉ là vì ăn đậu hũ nữ nhân, liền giả vờ bộ dạng hư nhược không chịu nổi.Một tay, quang minh chính đại đặt trên mông nữ nhân. Biện bạch hành độngnày”Là vì mượn lực a.”

Lí Hương Quân tuy biết biết Lưu phong đang ăn đậu hũ mình, nhưng cũng khôngtrách mắng được gì, nói đến cùng người ta là vì mình mà liều mạng a.

“Mỹ nhân tỷ tỷ, sao không nói gì?” Lưu Phong cười ám muội: “Nếu không, nàngtrước tiên lấy tay sờ một chút, chỉ một chút thôi...”

“Đại sắc lang...” Sau khi Lí Hương Quân nghe được yêu cầu của Lưu Phong, tronglòng không ngăn được như hươu con chạy loạn. Hôm nay sau khi chính mắt chứngkiếm thần uy của Lưu Phong, phương tâm nàng đột nhiên dậy sóng, hiện giờ cùngLưu Phong tiếp xúc gần thế này, dâng lên vài phần ý loạn tình mê.

Hơn nữa là sau khi Lưu Phong đề xuất cái yêu cầu kia, trong lòng nàng thậm chícó một loại xao động khó hiểu, trên mặt chậm rãi đỏ ửng lên.

“Không được, ta là mẹ vợ ngươi...” Lí Hương Quân cắn môi nói.

“Nàng không phải đã đáp ứng ta sao chứ?” Lưu Phong một trận buồn bực, ma nữnày cũng không chịu giữ lời gì cả.

Lí Hương Quân khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, giận dữ nói: “Ngươi hiện tại thân thểđã thành như vậy, vạn nhất... Hôm khác đi, ta nhất định giúp ngươi hảohảo”thoải mái”, nhất định khiến ngươi sướng khoái.” Một hơi nói nhiều lời xấuhổ như vậty, Lí Hương Quân có chút thẹn thùng, điệu bộ giống như là một thiếunữ hoài xuân.

Lưu Phong một trận mê muội, chỉ cảm thấy mị lực của đại ma nữ hơn nhiều tiểuma nữ.

“Không ổn, là khí tức của Thái Thượng hộ pháp.” Đột nhiên, trên mặt Lí HươngQuân bỗng hiện lên vẻ kinh ngạc, trong đôi mắt hiện lên một nỗi sợ hãi khóhiểu.

Lưu Phong cũng lập tức cảm nhận được phía sau một đạo sát khí ép tới. Thế rấtnhanh, mạnh, khiến người khác hoảng sợ.

“Không sao. Có ta ở đây.” Lưu Phong tuy kinh bất loạn, hắn vội vàng đem thảthần điểu trong Hạo Thiên kiếm ra.

Phi nhi kêu to một tiếng. Thân hình nhất thời hóa lớn, chỉ thấy đôi cánh kiavẫy đập. một cỗ thanh sắc hỏa diễm đã bao phủ Lưu Phong và Lí Hương Quân vàotrong. Cỗ sát khí kia nhất thời đã bị ngăn cản.

“Mỹ nhân tỷ tỷ. Yên tâm, có ta ở đây, nàng sẽ không có việc gì.” Lưu Phonglạnh nhạt nói.

Lí Hương Quân nghe vậy, trong lòng khẽ run lên, ngữ khí của Lưu Phong dù rấtnhạt, nhưng là vào tai nàng, nó cũng là lời hứa của nam nhân với nữ nhân.

Trong mắt Lí Hương Quân phảng phất có một màn hơi nước, vài câu lơ đễnh củaLưu Phong, đột nhiên đã đánh vỡ được cánh cửa trái tim đã bị phong bế từ lâu.

Nàng tiếp xúc với nam nhân rất ít, hơn nữa lại trải qua một mối tình đau thấutim gan. Vốn, nàng đã tưởng nàng cả đời này rốt cục sẽ không động tình với namnhân nữa.

Nhưng hôm nay, cánh cửa bị phong bế trong tim nàng cư nhiên bị câu nói của namnhân trước mắt đánh vỡ ra.

Tâm tình bình tĩnh cẩn thận suy nghĩ lại, Lưu Phong quả thật là một nam nhânrất xuất sắc. Ngoại trừ có chút phong lưu, nhưng phương diện khác, đều có thểnói là xuất sắc.

Quan trọng hơn chính là, hắn có một trái tim thiện lương.

Một nam tử như vậy, bảo sao tâm nàng không sinh ái mộ đây?

Nhưng, hắn cũng chính là nữ tế của mình.

Nghĩ vậy, Lí Hương Quân sắc mặt có chút ảm đạm.

Lưu Phong thừa dịp lúc Lí Hương Quân thất thần, tay đặt lại bộ ngực nàng màngắt o vài cái, cười nói: “Mỹ nhân tỷ tỷ, thật đàn hồi a...”

Lí Hương Quân kêu nhỏ một tiếng. Mặt đẹp đỏ lên, cúi đầu xuống, dùng một loạithanh âm nhỏ như muỗi kêu nói: “Nếu ngươi thích, hôm nay ta cho ngươi sờ hết.”

Lí Hương Quân lời này vừa nói ra, ngay cả một đại sắc lang như Lưu Phong tronglòng cũng rung động, hắn thậm chí hoài nghĩ có phải là mình nghe lầm không.

“Mỹ nhân tỷ tỷ. Ngươi vừa nói cái gì?” Lưu Phong hỏi một câu.

“Nếu ngươi thích, hôm nay ta cho ngươi sờ hết.” Lí Hương Quân đem câu nói lúctrước lặp lại một lần. Nàng biết mình kiếp này cùng Lưu Phong vô duyên. Khôngbằng thừa dịp hôm không khí trong lành, cứ phóng túng một lần đi.

Đương nhiên. Phóng túng trong lòng Lí Hương Quân, chỉ hạn chế ở mức sờ sờ mộtchút mà thôi.

“Lí Hương Quân. Lưu Phong, ta muốn giết lũ tiện nhân các ngươi...” Ở thời điểmLưu Phong chuẩn bị thỏa mãn lòng ham muốn, giữa không trung truyền đến mộtthanh âm hiểm độc.

Phi nhi kêu to một tiếng. Ngọn lửa quanh thân lại tăng mạnh lên nhiều, cố gắngngăn cản sát khí giữa không trung đánh úp đến.

“Khí thế thật bá đạo quá!” Lưu Phong trong lòng kinh hô. Đem Hạo Thiên kiếmnắm chặt trong tay.

“Là tiếng của Thái Thượng hộ pháp.” Sau khi Lí Hương Quân nghe được thanh âmkia, trong lòng lại sợ hãi thêm vài phần, không khỏi ôm chặt lấy Lưu Phong.

Lưu Phong chầm chậm xoay ngươi. Đem Phi nhi triệu hồi về, lạnh nhạt cười:“Chẳng qua chỉ là nguyên thần của hắn mà thôi.” Tuy nói thế, nhưng Lưu Phongcũng kinh ngạc không thôi. Có thể phóng nguyên thần ra ngàn dặm, tu vi ngườinày ít nhất cũng đến nguyên thần hậu kỳ.

Trong mắt Lí Hương Quân. Thân thể hư nhược của Lưu Phong thật là cao lớn, cócảm giác an toàn. Ôm eo Lưu Phong, trong lòng nàng dâng lên một cỗ ôn tìnhnhàn nhạt.

“Ngươi chẳng qua là nguyên thần hiện thân, muốn mạng của chúng ta còn sớmlắm.” Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói.

“Xú tiểu tử, sớm muộn ngươi cũng sẽ phải chết dưới tay ta.” Sau khi TháiThượng hộ pháp bị nhìn thấu, để lại một câu độc ác rồi đi mất.

...

...

Sau khi trở về, Lưu Phong không ngừng cùng nữ quỷ Lăng Ba song tu, rốt cục nửatháng sau, khôi phục lại thời điểm lực lượng cường thịnh.

Để một lần giải quyết luôn phiền toái, Lưu Phong chuẩn bị dẫn Thần Thánh quânđoàn xuất phát đến Thánh sơn, giải quyết hoàn toàn uy hiếp của Thánh sơn đốivới hắn.

Mặt khác, có thể để Thánh sơn trở lại tay Khuynh Thành cùng Lí Hương Quân. Đốivới hắn mà nói cũng là một sự lựa chọn không tồi.

Sau khi mọi người thương nghị, quyết định sau khi Tuyệt Tình đuổi tới Phongthành. Sẽ cùng nhau bắt đầu hành trình.

Lần trước vì tiêu diệt mười ba môn đồ của tòa án hắc ám. Thần Thánh quân đoànchết trăm người. Cũng may lúc cuối Phượng vệ của Tố Nương cùng Hắc ám võ sĩcủa Hắc Vân bổ sung thêm năm trăm người. Cho nên về tổng thể mà nói, chiến đấulực của Thần Thánh quân đoàn đã tăng cường.

...

...

Dưới cố gắng của Thái tử phi, Hoàng thái tôn cùng Mộ Dung Uyển Nhi rốt cụccũng gặp mặt.

Hai người chia tay từ lúc còn nhỏ, đã mười mấy năm chưa gặp mặt lại.

Chẳng biết vì cái gì, mỗi lần nghĩ đến người bạn thời nhỏ kia. Trái tim nànglại đập rộn lên.

Hôm nay, nàng cẩn thận trang điểm một phen sau đó mới đi vào Đông cung.

“Bảo bảo!”

“Bối Bối!”

Sau khi gặp mặt, hai người không thể kìm hãm được gọi to ngoại hiệu năm đó.Đôi mắt gắt gao nhìn đối phương.

Hoàng Thái Tôn lần đầu tiên thấy được Mộ Dung Uyển Nhi. Lúc trước còn lo lắngnàng không xinh đẹp. Hiện tại vừa thấy tâm hoa nộ phóng (cực kì hân hoan). MộDung Uyển Nhi trước mắt tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ.

Một thân váy dài màu trắng, phụ trợ một cách hoàn mỹ cho dáng người lả lướtcủa nàng. Trong con mắt xinh đẹp dập dờn làm cho người khác bị ôn nhu làm chosay lòng, khuôn mặt như ngọc xinh đẹp tuyệt trần. Chiếc mũi cao, cái miệng nhỏkhẽ nhếch, đẹp một cách rung động lòng người.

Hoàng Thái Tôn nhìn thấy chút ngây người, trước một Mộ Dung Uyển Nhi xinh đẹp,hắn hoàn toàn say mê.

Cùng lúc đó, Mộ Dung Uyển Nhi cũng chăm chú nhìn Hoàng Thái Tôn. Chỉ thấy ánhmắt hắn đối với mình thật cuồng nhiệt như vậy, tràn ngập tình yêu mến, trànngập ấm áp...

Đã mười mấy năm qua, tiểu bảo bảo năm đó đã lớn lên. Gương mặt thanh tú, đôimày kiếm dài đến hai mai tóc, hai con mắt sáng như sao tỏa ra tất cả tình yêu.

“Mấy năm nay ngươi tốt chứ?” Hoàng Thái Tôn đối với Mộ Dung Uyển Nhi thấy cóchút hồi hộp. Lên tiếng trước phá vỡ sự trầm mặc, đi lên trước nhẹ giọng hỏi.

Mộ Dung Uyển Nhi lúc này mới hồi phục lại tinh thần, lạnh nhạt nói: “Tốt lắm.Còn ngươi?”

“Rất tốt.” Hoàng Thái Tôn cũng cười nhàn nhạt: “Chỉ là trong lòng mỗi ngày đềunhớ ngươi.”

“Ta...” Mộ Dung Uyển Nhi rất muốn nói ta cũng vậy. Nhưng dù sao nàng cũng lànữ nhân, cũng ngượng ngùng không thể nói ra.

Chẳng qua ý tứ nàng. Hoàng Thái Tôn đã nhìn ra. Trong lòng không khỏi cảm thấyvui mừng, không nghĩ tới ta lại lợi hại như vậy, người yêu từ thời nhỏ cưnhiên là người như một thiên tiên như vậy.

“Bối Bối, mấy năm nay, ta chính là nhớ ngươi muốn chết. Ta đã nghĩ đến chúngta đời này không còn được gặp lại nhau nữa, không nghĩ ông trời có mắt, cuốicùng cũng để chúng ta gặp lại.” Hoàng Thái Tôn một bên bày tỏ tâm tình, mộtbên đi đến, giơ hai tay lên, chuẩn bị ôm Mộ Dung Uyển Nhi vào lòng, hảo hảovuốt ve một trận.

Ai tưởng được, Mộ Dung Uyển Nhi mày khẽ nhíu, thân mình linh xảo né tránhHoàng Thái Tôn, ngược lại ngồi vào ghế ở đại sảnh, lãnh đạm nhìn hắn.

Hoàng Thái Tôn nao nao, lập tức vội cười một tiếng, sắc mặt có chút xấu hổ:“Bối Bối, ngươi so với trước kia càng thêm ranh mãnh đấy.”

Mộ Dung Uyển Nhi mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng vậy.”

Ta kháo, lão tử đây không gọi là ranh mãnh, ta là sắc. (sắc trong sắc langđây. )

Hoàng Thái Tôn không ôm được Mộ Dung Uyển Nhi trong lòng có chút bất cam, bướcnhanh tới, ngồi đối diện với nàng, duỗi tay cầm lấy bàn tay trắng nõn, nhẹnhàng vuốt ve: “Bối Bối, ngươi đẹp quá a.”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...