Hi Du Hoa Tùng
Hoàng thái tôn không cho là đúng: “Mẫu thân đại nhân, ngươi tưởng rằng dựa vàogiao tình lúc ba bốn tuổi là có thể lôi kéo Mộ Dung thế gia sao?”.
“Nói thật cho ngươi biết. Kỳ thật ta cũng không nắm chắc cho lắm, chỉ là còncó chút hi vọng, chúng ta cần phải nỗ lực gấp trăm lần”. Thái tử phi nói thậtlòng.
“Được rồi mẫu thân, ngươi nói Mộ Dung Uyển Nhi rất xinh đẹp đúng không?” Hoàngthái tôn đột nhiên nhớ ra hỏi.
Thái tử phi gật gật đầu: “Đương nhiên xinh đẹp, ta nghe nói nàng trong Mộ Dungthế gia là người xinh đẹp nhất, xuất sắc nhất hiện nay, hơn nữa cha nàng cònlà gia chủ... tóm lại ngươi nhất định phải tranh thủ sự trợ giúp của nàng”.
“A a, xinh đẹp là tốt rồi, xinh đẹp là tốt rồi”. Hoàng thái tôn tràn đầy tựtin nói: “Mẫu thân đại nhân, người yên tâm, nếu thị xinh đẹp, ta đây nhất địnhcố gắng. Cho dù nàng quên cảm tình năm đó, ta cũng khiến nàng tới tay, choĐông cung chúng ta sử dụng...”.
Thấy khóe miệng nhi tử hiện lên tia dâm tiếu, Thái tử phi tựa hồ hiểu được tâmtư hắn, vội vàng nhắc nhở: “Triệt nhi, ta nói cho ngươi biết, nữ nhân Mộ Dungthế gia không phải dễ khi dễ đâu, ngươi tốt nhất hãy bỏ đi tâm tư này. Nếu MộDung Uyển Nhi đã quên giao tình năm đó, ngươi nhất định dùng thủ đoạn theođuổi nàng, ngàn vạn lần không thể dùng sức mạnh, nếu không chỉ có thể tạo rathất bại mà thôi, biết không?”.
Hoàng thái tôn thấy mẫu thân nói rất chăm chú nghiêm túc, không dám chậm tr�vội nói: “Mẫu thân yên tâm, con hiểu được quan hệ lợi hại trong đó, ngươi yêntâm, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng”.
Thái tử phi hài lòng gật đầu: “Ngươi biết là tốt rồi”.
“Mẫu thân, nếu ta thật sự chiếm được Mộ Dung Uyển Nhi tới tay, tương lai cóphải lập nàng làm hoàng hậu?”. Hoàng thái tôn hơi không vui: “Hoàng hậu phảilà nữ tử mà ta thiệt tình thích”.
Thái tử phi nghe vậy, thiếu chút nữa hộc máu, cái gì đều cũng có phân lượng a.Bát tự còn chưa có biết, cư nhiên đã lo lắng tới chuyện này. (Bát tự là ngàytháng năm sinh, con gái quyết định gả đi thì mới giao cho bà mối-theo ta biếtlà thế ^^)
Bất quá, nói đi nói lại, việc chọn hoàng hậu sau này, Mộ Dung Uyển Nhi tuyệtđối thích hợp nhất. Chỉ là đại sự có thể thành công hay không bây giờ còn chưabiết.
Chuyện phát triển từng bước đến bước này, Thái tử phi lo lắng nhất là LưuPhong.
Biểu hiện của Lưu Phong tại Phong Thành thật sự làm cho người ta sợ hãi. Hơnmười năm tử địa của đế quốc, vào trong tay hắn, cư nhiên biến thành một mảnhđất phì nhiêu.
Không thể không nói, năng lực như vậy thật sự thích hợp với hoàng vị. Đángtiếc, hắn không phải nhi tử của chính mình. Người không vì mình, trời tru đấtdiệt. Thái tử phi vô luận thế nào cũng muốn cho Hoàng thái tôn ngồi lên chiếcghế kia, mặc kệ trả thù thái tử cũng được, hay vì tương lai chính mình cũngđược. Nàng phải trợ giúp nhi tử chính mình ngồi lên vị trí hoàng đế.
Chỉ là nhi tử này thật sự có chút bất thành khí (vô dụng), nếu hắn có thể cómột nửa như Lưu Phong, hoặc một phần ba thôi, ta có thể kê cao gối mà ngủ.
“Triệt nhi, ngươi phải nhớ kĩ cho ta, việc tranh thủ Mộ Dung thế gia với chúngta mà nói, đây là chuyện vô cùng trọng đại, ngươi phải chăm chú mà làm”. Tháitử phi cuối cùng dặn dò một câu.
Hoàng thái tôn vội vàng nghiêm chỉnh đáp ứng.
Dừng một chút hắn đột nhiên hỏi: “Nghe nói nữ nhân của tiểu tử Lưu Phong nọ ởtại tẩm cung của Ân quí phi, ta nghĩ...”.
Thái tử phi nghe vậy nhất thời biến sắc, đưa tay tát Hoàng thái tôn một cái:“Súc sinh, nếu ngươi không muốn chết, tốt nhất không nên động vào đàn bà củahắn”. Thái tử phi rất rõ ràng cảm tình của Lưu Phong với đàn bà của mình. Nàngchỉ từng tiếp xúc một chút, Lưu Phong đã biểu hiện phẫn nộ. Nếu hắn hành độngkhông biết sống chết thì thật sự sẽ có một số chuyện không thể lường trướcđược xuất hiện. Nàng dám khẳng định Lưu Phong nhất định không tiếc hết thảygiết chết hắn, đem Đông cung hủy diệt.
“Tại sao? Tại sao?”. Hoàng thái tôn không nghĩ mẫu thân chính mình lại đối đãivới mình như vậy, hắn phẫn nộ quát: “Tại sao ngươi luôn che chở cho xú tiểu tửkia...”
Thái tử phi lại đưa tay tát hắn một cái: “Súc sanh, ta căn bản muốn tốt chongươi, ngươi căn bản không biết Lưu Phong đáng sợ cỡ nào”.
“Ta là Hoàng thái tôn. Ta sợ ai? Ta là đế vương tương lai, thiên hạ này là củata, ta không sợ... ta không sợ”. Hoàng thái tôn tựa hồ cũng bị chọc giận.
Trong mắt Thái tử phi hiện lên một tia tức giận, âm thanh lạnh lùng nói: “Súcsanh, ngươi không biết chết sống, ngươi câm miệng cho ta, lời này cũng có thểnói ra sao?”.
“Ngươi nghe ta cho rõ, nếu ngươi dám động vào đàn bà của Lưu Phong, ta làngười đầu tiên sẽ không tha ngươi, ta sẽ tận tay giết ngươi... ngươi là nhi tửcủa ta, tánh mạng của ngươi là do ta cho, nếu để người khác giết chết, khôngbằng ta trước hết giết ngươi...” Thái tử phi hung hăng cảnh báo.
Cảm nhận được sát ý trên người của mẫu thân, Hoàng thái tôn sợ hãi một trận.
“Xin lỗi mẫu thân. ta sai rồi...”. Do sợ hãi, hắn đã trở nên thanh tỉnh hơnnhiều, trong lòng không khỏi nhớ tới lời Hắc phượng hoàng ngày đó. Đông cungchính là Thái tử phi, nếu không có Thái tử phi, hắn cũng không phải Hoàng tháitôn. Cùng với mẫu thân của chính mình sinh chuyện, chính là đã hoàn toàn cảntrở tiền đồ tương lai của mình.
Nghĩ vậy, hoàng thái tôn, vội vàng quì xuống dập đầu nhận lỗi: “Mẫu thân đíchthân giáo huấn, nhi tử biết sai rồi”.
Chứng kiến Hoàng thái tôn nhận lỗi, sắc mặt Thái tử phi hòa hoãn đi rất nhiều,tay nàng đỡ hắn đứng dậy, ôn nhu nói: “Triệt nhi, ngươi biết sai là tốt rồi,không phải mẫu thân chửi mắng ngươi, chính là ngươi có chút không biết nôngsâu. Lưu Phong thực lực quá mạnh mẽ, chọc giận hắn là lựa chọn không nên nhất.Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, đế vị của ngươi trong tương lai, trởngại lớn nhất có thể là Lưu Phong. Phong Thành biến hóa cùng phát triển nhưthế nào chắc ngươi cũng biết.”
Hoàng thái tôn hơi kinh hãi vội hỏi: “Chúng ta làm sao bây giờ?”
“Chuyện này ngươi không cần phải xen vào, tự ta sẽ xử lý”. Thái tử phi thở dàimột hơi sâu kín nói: “Ngươi cũng không còn nhỏ. Hẳn là hiểu chuyện. Sau nàykhông nên nghĩ đến hỗn trướng sự này nữa. Ta sẽ an bài sư phụ dạy ngươi đạotrị quốc của quân vương”.
Với lời nói dối lúc trước, Thái tử phi tưởng rằng chính mình có bảy thành nắmchắc khả năng khống chế Lưu Phong.
Đương nhiên, nàng cũng không biết, Chu Phong này cũng không phải là Chu Phong.
Phong Thành, Lang Yết.
Thuộc hạ Hoa Cô Tử gần Phong Thành cảnh nội phát hiện rất nhiều người có hànhđộng khả nghi. Hơn nữa, hiện tại đã có chứng cớ chứng minh, những người nàyđều là nhân viên tổ chức tình báo thần bí.
Sau khi báo lên Lưu Phong, Hoa Cô Tử suất lĩnh nhân viên tình báo dưới taytriển khai bí mật điều tra.
Kết quả điều tra khiến cho Lưu Phong rất là giật mình, không ngờ nhân viênthần bí tổ chức tình báo kia đã hỗn tiến vào ban lãnh đạo của Phong Thành:Tổng đốc phủ, Thủ bị phủ, Các đại thành trấn, thậm chí cả quân đội cũng cóngười của chúng.
Lúc này Lưu Phong mới nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Vì phòng ngừa tình hình từng bước mở rộng, luc này Lưu Phong đã hạ lệnh Hoa CôTử triển khai điều tra toàn diện, những kẻ ẩn giấu ở Phong Thành dám chắc làdo những kẻ có ý đối địch đến để tìm hiểu.
Nửa tháng sau, tổ chức tình báo Hoa Cô Tử cùng Thần Thánh quân đoàn đã bí mậtxử lý hơn hai trăm người đặc vụ cùng những quan viên hủ thực.
Hôm nay chỉ còn lại mấy người phản đồ có vị trí cao. Lưu Phong quyết định xửtrí bọn họ công khai, nhằm mục đích giết một cảnh cáo trăm.
Hôm nay Lưu Phong triệu tập văn vũ quan viên Phong Thành, cả mới lẫn cũ, tạiTổng đốc phủ triển khai hội nghị.
Sau khi nhận được lệnh, quan viên các nơi Phong Thành lục tục tới, trước giữatrưa, hội nghị đại sảnh tại Tổng đốc phủ đã đầy kín người. Chúng quan viên tụtập thành nhóm năm ba người nhỏ giọng bàn luận, có điểm cùng đồng liêu đàmluận chuyện về địa phương của chính mình, có nơi đàm luận về uy danh ThầnThánh quân đoàn... rất náo nhiệt.
“Chủ công đến!”.
Theo một tiếng xướng, Lưu Phong tại Phong Thành, Tổng đốc Phó Lưu Vân và Thủbị ti lệnh Diệp Văn Lý cùng đi vào đại sảnh, nghe hào khí bên trong khiến hắnrất vừa lòng.
Sau khi kiến lễ, lúc này Lưu Phong tuyên bố bổ nhiệm một nhóm lớn quan viên.Quan viên này được bổ nhiệm, đều là để đảm bảo trong khoảng thời gian này saukhi đại thanh tẩy sẽ không khuyết chức vị.
Sự bổ nhiệm bất ngờ của Lưu Phong nhất thời khiến chúng quan viên xúc động.Rất nhiều quan viên địa phương đã phát hiện, chính bên trong địa phương củamình một loạt quan viên đã bị chuyển đi.
Bất quá, cá biệt có một ít quan viên cũng không có giật mình. Bởi vì trước khiđi, bọn họ đã phát hiện trong địa phương của mình có một ít quan viên thần bíbiến mất. Vốn bọn họ còn muốn nhân cơ hội này hướng chủ công hồi báo, sau khinghe được lệnh này, nhất thời hiểu được chuyện gì xảy ra. Rất hiển nhiên,những quan viên này mất tích, chủ công rất rõ ràng, hay có thể nói, bọn họ mấttích vốn do một tay chủ công làm ra.
Sau khi tuyên đọc toàn bộ tuyên bố, Lưu Phong ánh mắt trầm xuống nói: “Chắccác vị hiểu được sự bổ nhiệm hôm nay có chút ngoài ý muốn”.
Mọi người nghye vậy, đều thì thầm, hiển nhiên chứng thật lời Lưu Phong nói.
Lưu Phong đi một vòng nói: “Mọi người có nghi vấn, hãy để Tổng đốc đại nhângiải thích đi”.
Phó Lưu Vân nghe vậy, tiến lên, cất cao giọng nói: “Các vị, về về sự bổ nhiệmcó qui mô lớn lần này, nguyên nhân chủ yếu là một số quan viên đã thông đồngvới địch, biển thủ công quỹ, chiếm đoạt đất công, tham ô, nhận hối lộ... Sựphát triển của Phong Thành vừa mới bắt bước, chúng ta không thể cho phép lũsâu bọ tiếp tục tồn tại ở Phong Thành, quấy nhiễu đại kế phát triển của chúngta. Chuyện lần này do có tình báo bộ cùng Thần Thánh quân đoàn trực tiếp lãnhđạo, nếu ai có dị nghị, bây giờ có thể đưa ra?”. Phó Lưu Vân cũng không có nóichân tướng trong đó, mà là biên tạo các tội danh. Nếu thật sự để cho mọi ngườibiết chân tướng rất dễ khủng hoảng dù sao đại qui mô như vậy, thật khiến ngườita sợ hãi.
Kỳ thật việc này cũng là Lưu Phong không lo lắng chu toàn. Giúp đỡ lưu nhân,nhưng lại chưa từng lo lắng, Phong Thành của hắn đã bị rất nhiều người có tâmnhằm tới.
Cũng may Hoa Cô Tử lãnh đạo tình báo nhân viên đều là nữ nhân tinh anh, mớiphát hiện vấn đề kịp thời, tránh cho tình hình mở rộng.
Qua việc này, Lưu Phong cùng mọi người đã thương nghị ra biện pháp phòng ngừahữu hiệu, nhất là đối với việc miễn bãi quan viên, phát triển hệ thống chế độhợp lý hữu hiệu.
Phó Lưu Vân vừa dứt lời, một vị gần bốn mươi năm ở Phong Thành đứng lên, khomngười hành lễ: “Hạ quan bái kiến chủ công cùng tổng đốc đại nhân!”.
Phó Lưu Vân mỉm cười: “Hàn đại nhân không cần đa lễ a, không cần đa lễ”.
“Tổng đốc đại nhân, địa phương của hạ quan bị triệt hoán quan viên nhiều nhất.Hạ quan cảm thấy sợ hãi, đối với việc này cũng có trách nhiệm nhất định, vìthế ta nghĩ muốn từ quan, mong đền bù sai lầm của ta”
Mục quang lợi hại của Lưu Phong trong nháy mắt chuyển hướng Hàn Tuấn, khóemiệng lộ ra nụ cười: “Hàn đại nhân, ngươi đúng là quản lí Bạch Mã quận, vốn tacòn tưởng hảo hảo bồi dưỡng ngươi một phen, lại không nghĩ rằng ngươi cư nhiênmuốn từ quan, có phải là trong lòng có oán hận đối với ta?”
Hàn Tuấn cấp tốc vội nói: “Chủ công hiểu lầm thần tử, hạ quan vốn thân thểkhông khỏe, hơn nữa tài năng có hạn, lần này địa phương hạ quan là Bạch Mãquận xuất hiện nhiều sâu mọt như vậy, hạ quan thật sự cảm thấy xấu hổ. Khôngbằng để cho người tài năng hơn, có lẽ Bạch Mã sẽ có sự phát triển tốt hơn...”Hàn Tuấn ngữ khí bình tĩnh, lên tiếng nói không hề có ý phản đối.
Lưu Phong cười lớn một tiếng nói: “Hàn đại nhân, trong lòng ngươi quả thật cótư tưởng này?”
Hàn Tuấn đang muốn nói chuyện, nhưng lại không nghĩ Phó Lưu Vân có chút thởdài nói: “Hàn Tuấn, ngươi là người ta quen biết đã lâu, ngươi đi theo ta cũngđã nhiều năm. Vốn ta kỳ vọng với ngươi rất cao, chính là không nghĩ tới ngươilại... Hàn Tuấn, cho tới bây giờ, ngươi cũng có biệt tài đóng kịch. Quan viênBạch Mã quận xảy ra chuyện gì, ngươi so với mọi người còn rõ ràng hơn.
“Tổng đốc đại nhân, Bạch Mã quận nhiều quan viên phạm sự, quả thật hạ quan đốcsát bất lực, lỗi này ta cũng không phủ nhận, cho nên ta hôm nay từ quan”
“Hàn Tuấn, ngươi còn muốn diễn nữa ư? Chúng ta đã nắm giữ mọi chuyện củangươi, tại vì ngươi là quan viên cũ của ta, ta cho ngươi một cơ hội nói thật”Phó Lưu Vân sắc mặt lạnh lùng, thanh âm lạnh nhạt nói.
Phó Lưu Vân nói làm tim Hàn Tuấn như co lại, bất quá hắn vẫn còn không chịuthừa nhận. Hắn tưởng rằng, Tổng đốc phủ cũng không có chứng cớ trực tiếp.
Nghĩ vậy, Hàn Tuấn tiếp tục nói: “Tổng đốc đại nhân, hạ quan không rõ ý tứ củangươi. Hạ quan mặc dù tài sơ học thiển, nhưng cũng tự hào từ trước đến nay đềutẫn trung chức thủ. Mặc dù thuộc hạ phạm sự, nhưng ta cũng trong sạch. Nhữnglời hạ quan nói là thật, xin tổng đốc đại nhân minh giám”
