Hi Du Hoa Tùng
Lưu Phong mặc dù còn không biết bí mật phương pháp huấn luyện Phượng Vệ và HắcÁm võ sĩ, nhưng mà đây cũng không phải vấn đề trọng yếu nhất. Điều chủ chốt làcó thể nắm giữ được Tố Nương và Hắc Vân, làm cho cả hai toàn tâm toàn ý đitheo, trung thành cẩn cẩn với mình.
Hắn thậm chí nghĩ đến việc có nên hay không nhờ Tuyệt Tình nghiên cứu một chútgì đan dược gì đó để có thể nhanh chóng gia tăng thực lực của Hắc Ám võ sĩ vàPhượng Vệ. Nếu quả được như vậy, lực chiến đấu của Thần Thánh quân đoàn sẽ giatăng vượt bực.
Tình hình thế cục hiện nay còn chưa rõ ràng, Lưu Phong cũng không có cơ hội tỏrõ thân phận thật sự của mình cho lão hoàng đế biết được. Điều quan trọngtrong tình thế bây giờ là hắn phải nhanh nhanh phát triển để thực lực cườngđại hơn.
Yến Vương và Hoàng Thái Tôn cũng không phải tay vừa, chẳng những tài lực vậtlực hùng hậu, hơn nữa dưới tay còn có đại quân rất mạnh mẽ. Lưu Phong bây giờphải nhanh chóng xây dựng quân đội, chuẩn bị đầy đủ hết tất cả.
“Đây là cơ hội, ta nhất định phải nắm bắt lấy” Lưu Phong tự nhủ với bản thân.
Theo các hạng mục đã triển khai, nhưng mấy ngày nay Lưu Phong cũng chỉ lo tậptrung tu luyện, gia tăng thực lực bản thân, chưa có điều kiện đi giám sátđược. Ngay cả thời gian đi gặp Khuynh thành cũng không có.
Lúc này, các thế lực lớn cũng đứng ngồi không yên, ai cũng biết Lưu Phong nàykhông phải người bình thường, nhìn hành động của hắn thì có thể đoán, hắn tựahồ như muốn quăng một mẻ lưới, ổn định toàn bộ Phong thành.
Bọn họ rất rõ ràng với thế Lực của Lưu Phong mà muốn thực hiện việc này, chắcchắn bọn chúng sẽ không còn đường sống. Bọn chúng tại Phong Thành này có thểkiêu căng, ngạo mạn, sống lâu như vậy rồi, ai cũng không muốn bị Lưu Phongtrục xuất ra ngoài.
Một số ít cường đạo đoàn nhị lưu đã cùng nhau cấu kết, hợp tác lại, chuẩn bịthời điểm thích hợp sẽ gây khó dễ cho Lưu Phong. Bọn chúng đoán phỏng chừngnếu có thể tập hợp lại khoảng năm hay tám vạn binh lực, đối phó với Lưu Phonghẳn sẽ không có vấn đề gì.
Ăn tối xong, Lưu Phong dẫn Khuynh Thành về phòng của mình.
Lưu Phong cởi áo ngoài ra, tắm rữa một phen rồi nằm trên giường, ngụ ý bảoKhuynh Thành đấm bóp cho hắn. Tốt xấu gì nàng cũng là người hầu, cũng nên thựchiện đúng vai trò của mình đi nha.
Khuynh Thành cố tình lấy lòng Lưu Phong, liếc nhìn hắn một cách vũ mị rồi cườicười, thậm chí chủ động cởi bỏ áo ngoài, chỉ đề lại cái yếm và khố tam giác ởtrong, nhu thuận gì gối trên lưng Lưu Phong, khẽ nhếch cái mông đầy đặn củamình ngồi lên người hắn, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp hai vai hắn.
Xoa bóp một hồi, Lưu Phong đột nhiên quay lại đổi thế, siết chặt lấy KhuynhThành, làm cho bộ ngực nàng và hắn ma sát với nhau một trận, hưởng thụ cảmgiác êm ái, đang muốn hành động thêm một bước, lại thấy Khuynh Thành đột nhiênxuất thủy thủ sắc bén đầy hàn quang cầm trong tay, thì hết hồn vội vàng ngừnglại.
“Lưu Phong ca ca, người ta nói ngươi rồi mà, sờ thì có thể sờ nhưng không đượcăn a...” Khuynh thành chu miệng nói với vẻ ủy khuất”người ta còn nhỏ nữa,không muốn còn nhỏ như vậy đã phải biến thành đàn bà. Ta muốn là cô bé vuisướng...”
Lưu Phong hừ lên một tiếng, đôi mắt gắt gao nhìn chủy thủ chằm chằm, có chútgiật mình, trực giác nói cho hắn biết thanh trủy thủ này không phải đơn giản.lần trước đâm hắn bị thương cũng chính là thanh trủy thủ này.
“Có điều cổ quái a...” Lưu Phong thậm chí hiểu được thanh trủy thủ này hìnhnhư có linh tính.
“ồ, Khuynh Thành, ta xem là nàng hiểu lầm rồi, ta không muốn cùng nàng làmchuyện đó... nàng biết mà, ta có phu nhân rồi, ta sẽ không tùy tiện dính vàochuyện đó...” Cảm giác hạ thể đầy lạnh lẽo, Lưu Phong vội vàng lộ vẻ tươicười”Khuynh thành, thu trủy thủ lại, cẩn thận kẻo không khéo lại làm ta bịthương”
Khuynh Thành mờ ám cười cười, nắm trủy thủ hoa hoa trước hạ thể Lưu Phong nói:“Lưu Phong ca ca, ngươi yên tâm, ta sẽ không thất thủ đâu. Bất quá ta phải nóicho ngươi biết, nếu ngươi dám giả dối với ta, dám chắc trủy thủ trong tay củata sẽ không tha đâu...”
Tặc nương bì này, đã biết ngươi không có hảo tâm mà, tìm cách tiếp cận ta, dámchắc có cái gì đó bí mật không thể nói ra mà. Lưu Phong vỗ vỗ ngực cười nói:“Ngươi yên tâm, ta là người đứng đắn, nghiêm chỉnh mà. Ngươi quên rồi, lúctrước ngươi chủ động câu dẫn ta, ta cũng đều không có chơi qua ngươi, huốngchi bây giờ ta...”
Nhớ đến chuyện cũ, Khuynh Thành mặt mày ửng đỏ. Thật là sợ quá, bản thân mìnhđã tu luyện mị thuật của thánh giáo đến mức cao nhất rồi mà thiếu điều suýtchút nữa đã bị ác tặc này câu dẫn ngược lại.
“Chủ công, có chuyện xảy ra...”
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm đầy lo lắng của Diệp Văn Lý.
“Là Văn Lý sao. Ngươi vào đi...” Lưu Phong nghe được hắn nói có chuyện gấp,vội vàng kêu hắn tiến vào.
Diệp Văn Lý lập tức đẩy cửa vào, chứng kiến hai người chỉ đang mặc đồ lót, tưthế mờ ám, kỳ quái liền cảm thấy rất ngạc nhiên.
Lưu Phong vội vàng khoát lấy cái mền phủ người Khuynh Thành lại, rồi lập tứchỏi”Nhìn bộ dáng ngươi ắt hẳn đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“hồi bẩm chủ công, cách Lang Yết khoảng 100 dăm là Cẩm La trấn đã xảy ra bạoloạn. dân chúng địa phương đột nhiên nổi dậy, giết chết gần 100 người củachúng ta, và ra tay cướp đoạt tài sản, vật liệu.
“Cái gì?” Lưu Phong nghe thế liền biến hẳn sắc mặt”Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Hoa cô vừa đưa tin tức tìn báo đến” Diệp Văn Lý vội vàng nói.”Chủ công, ngườixem chuyện này nên giải quyết thế nào? Hoa Cô Tử nói, xung quanh của Cẩm Latrấn,
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng lập tức hỏi”Theo ngươi nên xử lý thế nào?”
Diệp văn Lý suy nghĩ một chút rồi nói: “Căn cứ vào kinh nghiệm trước đây,chúng ta nên dẹp loạn là chính, dù sao dân chúng cũng chỉ bị người ta lợidụng. Nếu xuống tay, chỉ sợ không tốt...”
Trấn an thì có tác dụng gì, Lưu Phong suy nghĩ một chút, căm hận nói: “Nghekỹ, ngươi nhanh chóng điều động binh lính, bằng mọi giá phải bình định bọn dânloạn này, đừng cho chúng tiếp tục nổi loạn.”
Diệp văn lý nao nao hỏi”Ý của chủ công là dùng máu để trấn áp bọn chúng phảikhông ạ? Bọn chúng hơn phân nữa là dân chúng a...”
“dân chúng?” Lưu Phong trong mắt nổi hàn mang, thần sắc hiện vẻ tàn khốc nói:“thời buổi loạn thế phải dùng biện pháp tàn bạo, ta mặc kệ bọn chúng là ai,tóm lại nếu nổi loạn sẽ bị trừng phạt. Mặt khác nên trấn an để chúng không tạophản. Ngươi bây giờ lập tức điều động đại quân đi làm đi. Ta sẽ phái Đan Hùngmang theo Thần Thánh quân đoàn hỗ trợ ngươi.”
Diệp Văn Lý nói: “Thủ bị quân sau sự bổ sung lần trước hiện đã có sáu vạn binhlực, lần này dân chúng tham gia bạo loạn có hơn 10 vạn người. Thuộc hạ dẫn 2vạn đại quân đi chắc hẳn là không có vấn đề gì. Thuộc hạ tự tin trong vòng bangày sẽ lập tức thái bình.”
Dừng một chút, Diệp Văn Lý lại nói một câu”Chủ công, chẳng lẽ chúng ta thật sựsẽ hạ sát thủ với đám dân tay không tất sắt này hay sao?”
Lưu Phong lạnh lùng”Giết thì sao, giết một cảnh cáo trăm, nói cho các huynh đệbiết, ngàn vạn lần không được mềm lòng”
“Mặt khác, ngươi nói cho Hoa Cô Tử, để cho nàng ta âm thầm truyền bá chuyệnnày lên. Nói rằng đại quân ta sẽ tắm máu những ai dám nổi loạn”
Diệp Văn Lý hơi kinh hãi và kỳ quái, đàn áp kiểu này cũng quá tàn nhẫn a...
Lưu Phong tựa hồ nhìn ra tâm ý của Diệp Văn Lý, có chút không hài lòng”Diệptướng quân, ngươi là quân nhân phải không?”
Diệp Văn Lý vội nói: “Chủ công, thuộc hạ hiểu ý người, người yên tâm, thuộc hạbiết nên làm thế nào”
Lưu Phong hài lòng gật gật đầu”Phòng Thành bị Hoa Hạ đế quốc bỏ hoang mấy nămrồi, dân chúng nơi này đã có thói quen vô chủ, lần này nổi loạn, là chuyện sớmmuộn mà thôi. Cho nên, chúng ta cần phải dùng thủ đoạn tàn bạo và như sét đánhngang tai, phải nhanh chóng cho dân chúng cả Phong Thành thấy được ta khôngđùa”
“Sau khi bình loạn, nói Hoa Cô Tử dùng mạng lưới tình báo điều tra xem ai làchủ sử đứng sau vụ này” Lưu Phong nói một câu.
Sau khi Diệp Văn Lý lĩnh mệnh rời khỏi, Khuynh Thành lấy tay bỏ mền ra nói:“Lưu Phong ca ca, vị tướng quân kia tựa hồ không nghe lời ngươi a? Không dámdùng biện pháp tàn bạo sao? Thật không bằng tổ chức Hắc Ám của Thánh Giáochúng ta a... Phải biết rằng chúng ta có tỏ chức Hắc Ám chuyên dùng thủ đoạnlăng trì, trừu cân, dịch cốt... chờ cho đến khớp xương nào cũng bị sai khớp,thì người bị hành hình mới có thể chết được...”
Lưu Phong hơi nhíu mày”Ngươi chỉ là một nữ hài nhi, sau này không nên nói đếnchuyện này”
“Ai mượn ngươi quản ta” Khuynh Thành liếc mắt nhìn Lưu Phong, bạo dạn gở áongực xuống, nâng bộ ngực lên trước mặt Lưu Phong, dán sát vào mắt hắn.
Diệp Văn Lý đem thủ bị quân và Thần Thành quân đoàn của Đan Hùng ngày đêm cấptốc hành quân. Trước bình minh đã đến Cẩm La Trấn.
Lúc này, một trường chiến đấu đẫm máu đã mở ra.
Dựa theo chỉ thị của Lưu Phong, hai đại quân đoàn sau khi đến điểm bạo loạn,trực tiếp triển khai hành động đồ sát tuyệt tình.
Trong vòng nữa ngày, Cẩm La Trấn đã có 5000 dân địa phương bị giết chết, hơnnữa giết chóc còn chưa chấm dứt.
Trận huyết chiến tàn khốc đã nhanh chóng thu được hiệu quả, sau khi huyết tẩycẩm La Trấn xong, dân chúng nổi loạn tại mấy thành phụ cận không đợi đại quâncủa Diệp Văn Lý và Đan Hùng đến đã lựa chọn đầu hàng rồi, chẳng những đemnhững vật tư đã cướp đến, lại còn hiến thêm một số tiền tài... rất lớn...
Đương nhiên, chuyện này đối với Lưu Phong mà nói không phải là chuyện tốt.
Huyết tẩy mặc dù trấn nhiếp được dân chúng, nhưng cũng làm cho dân chúng sinhhận đối với Lưu Phong.
Sau khi thấy thành quả, đại đa số dân chúng thập chí đã gán cho Lưu Phong biệtdanh “đồ phủ”.
Đối với ảnh hưởng tiêu cực này, Lưu Phong đã lường trước rồi. Bất quá dướitình huống này, hắn cũng không thụ nổi, với ảnh hưởng của lần này, nhanh chóngsẽ làm cho chính sách thân dân tan thành mây khói.
Trấn áp vừa qua đi, hoa cô tử đã sử dụng mạng lưới tình báo tìm ra những tênchủ sử đứng phía sau.
Đứng sau vụ bạo loạn này, đúng là những nhân vật, các thế lực bị Lưu Phong uyhiếp tại Phong Thành.
Lưu Phong âm thầm ghi nhớ ten6 của những bọn đó, chỉ chờ sau khi thế lực từngbước lớn mạnh, sẽ tiêu diệt sạch bọn chúng.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đạo mắt một cái, ước định của Lưu Phong và LãoHoàng đế đã đến. Mặc dù bản thân Lưu Phong không ở kinh đô, nhưng mà chuyệntiền bạc hắn đã sớm an bài xong cả.
Căn cứ vào thông kê tài vụ của Thiên Thượng Nhân Gian, sự thật là trong nữanăm này, thei6n Thượng Nhân Giang tại kinh đô tổng thu vào cũng không đạt đếncon số này. Cũng may, Lưu Phong đã sớm trù bị, điều động ngân lượng bổ sung từGiang Nam để bổ vào chổ còn thiếu.
Lão hoàng đế sau khi thu được ngân lượng trong lòng rất mừng rỡ, thầm cảm ơnLưu Phong, thậm chí từ trong quân đội hoàng thành lấy ra thêm một vạn tướng sĩbổ sung cho quân đội cho Phong Thành
Nghê Thường thấy thuộc hạ của Lưu Phong triển khai đồ sát, trong lòng có chútbất mãn, nhưng mà tĩnh tâm nghĩ kỹ lại, từ từ chuyển sao trạng thái lo lắng.Trong thời điểm loạn thế này, cũng không thể không làm thế được.
Bất quá, nhìn Lưu Phong biến thành như bây giờ trong lòng nàng cũng còn cóchút khó chịu
Ngẫm lại năm đó tàng từ Tuyết Sơn cứu sống Lưu Phong, chứng kiến hắn từ nhỏlớn lên, bệnh hoạn yếu đuối, hiền lạnh nhu thuận. Lúc ấy NGhê Thường thậm chísuy nghĩ để cho hắn giống như người bình thường, sống yên ổn cả đời. Ai có ngờđâu sau khi vượt qua cơn bệnh nặng, hắn đã thay đổi, biến thành con ngườithông minh, mạnh mẽ hẳnl ên.
Khi đó Nghê Thường hiểu rằng, tương lai đứa trẻ này không tầm thường.
Sự thật đã chứng minh, Lưu Phong quả thật là người phi thường, chỉ vài nămngắn ngủi như vậy đã phong sanh thủy khởi, chẳng những tu vi tiến triển cườngđại, hơn nữa năng lực tại các phương diện khác cũng ngày càng rõ ràng.
Nghê Thường không biết nên vì Lưu Phong mà cao hứng hay là...
Tóm lại, Nghê Thường càng lúc càng hiểu được trên người Lưu Phong ẩn chứa rấtnhiều bí mật.
Có đôi khi nàng muốn tìm Lưu Phong nói chuyện thân mật một chút, để tìm hiểubí mật của hắn.
Cứ tiến triển theo sự theo dõi sát sao của Nghê Thường đối với Lưu Phong, bấtgiác nàng đối với Lưu Phong sinh ra một loại tình cảm khác lúc nào không biết.Nghê Thường không biết nên nói là yêu hay không?
Đó là một loại cảm giác rất mâu thuẩn, mà lại rất rõ ràng.
“Phong nhi, ngươi nói ta hẳn phải làm sao đây?” Nghê Thường có chút thở dài,ngước đầu lên nhìn ánh trăng giữa bầu trời cao, trong lòng hỗn loạn.
“Lưu Phong ca ca, ngươi có khách đến thăm a...” Khuynh Thành hướng Lưu Phongđi đến, thanh âm rất ngọt ngào nói.
Khách ư? Lưu Phong ta tại Phong thành này còn chưa có bằng hữu nào a... ?
Lưu Phong thầm nhủ, đột nhiên nghĩ đến, có phải là Tam Sư Tôn đến hay không?
Đi đến phòng khách, Phó Lưu vân và mấy đại hán đang ngồi nói chuyện, thấy LưuPhong đến, mấy người đồng thời đứng dậy”Xin ra mắt chủ công”
“Hắc Vân, không nghĩ ngươi cũng tới rồi” Lưu Phong mừng rỡ quá nói: “Thậtkhông nghĩ các ngươi tới nhanh như vậy”
“Khuynh Thành, dặn bảo nhà bếp mang rượu và thức ăn ra đây” Lưu Phong mấy ngàynay đang trù tính nhanh chóng kiến thiết thần thánh quân đoàn, hắn nói Hoa côTử nhanh bảo Tố Nương, Hắc Vân và Thiên Đại nhanh chóng đến đây. Vốn tưởngrằng phải mất vài ngày thời gian, không nghĩ Hắc Vân và Thiên Đại đã đến trướcrồi.
Khuynh Thành liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, trong lòng căm hận thầm nghĩ, Xútiểu tử, ngươi tưởng ta là nha đầu của ngươi sao?
Oán giận thì oán giận, Khuynh Thành cuối cùng vẫn đi làm. Vì mục đích của bảnthân, Khuynh Thành phải đối với Lưu Phong trăm điều nhu thuận.
Ngày đó nàng hoa ngôn xảo ngữ với Lưu Phong, cũng có một chút là thật. Nếunàng không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ câu dẫn Lưu Phong, địa vị của nàngtại Thánh Sơn sẽ gặp nguy cơ a...
Cho nên, nàng vì tương lai bản thân, tiền đồ của mình, tất cả đều ra quyếtđịnh thủ quyết Lưu Phong.
“Nói nhanh lên, các ngươi lần này mang đến bao nhiêu Hắc Ám võ sĩ?” Lưu Phongvội vã hỏi. Đánh một trận tại Bàn Long trấn, Lưu Phong đã thấy được rõ ràng ưuthế của Hắc Ám Võ Sĩ và Phượng Vệ tại chiến trường. Cho nên hắn cực kỳ hy vọngcó thể tạo nên một đạo thần thánh quân đoàn với quy mô và cường độ lớn hơn thếnữa.
Năm trăm người vừa đến, mặc dù tác chiến tương đối cường hãn, nhưng mà nếu gặpphải trọng kỵ binh có quy củ, chính là cũng khó lòng thủ thắng.
Ít nhất đã mười lần gặp trọng kỵ binh đều có thể khiến cho 500 binh sĩ này gặpphải nguy hiểm.
Hắc Vân vội vã nói: “Chủ công, thuộc hạ đã triệu tập tất cả Hắc Ám Võ Sĩ tạikinh đô đến đây, tổng cộng có 500 binh lính. Nhưng bọn chúng trước mắt chỉ cóthực lực là sơ cấp mà thôi, sợ rằng không có dụng ích gì nhiều.”
“Không sao, không sao, đủ dùng rồi” Địch nhân bọn họ cũng chỉ là tướng sĩ bìnhthường, không phải tu chân, cho nên chỉ cần hắc ám võ sĩ sơ giai cũng đủ dùngrồi. Sự thật thì trong thời gian ngắn như thế cũng chỉ có thể huấn luyện rahắc ám võ sĩ sơ giai mà thôi.
“Năm trăm... không đủ...” Lưu Phong phỏng chừng khi Tố Nương đến, phỏng chừngcũng chỉ có thể dẫn theo 500 binh sĩ nữa mà thôi.
“Chủ công, bệ hạ trích từ quân đội bảo vệ hoàng thành ra một vạn tướng sĩ cấpcho Phong Thành chúng ta” Diệp Văn Lý hưng phấn nói: “Vương đại nhân đang đíchthân lựa chọn một vạn tinh nhuệ, hơn nữa được trang bị vũ khí thượng đẳng...”
Lưu Phong vui mừng, lão hoàng đế xem như cũng không tệ, không có qua cầu rútván. Bất quá ngẫm lại cũng đúng a, sáu trăm vạn lạng bạc, lợi ích cực khổ làmhơn nữa năm trời toàn bộ bị lão hoàng đế lấy đi.
Trong đêm mọi người cùng bàn luận, làm sao kiến thiết Phong Thành, mọi ngườiđều đề ra những ý kiến rất hay. Lưu Phong cho rằng có khả năng làm được, hạlệnh lập tức tiến hành.
Đặc biệt là việc huấn luyện thần thành quân đoàn, đó là trọng điểm nhấn mạnh.Thời điểm loạn lạc này, chỉ có thế lực cường đại mới có thể xưng vương xưng báđược.
Trước mắt chuyện lớn nhất của Phong Thành là vấn đề nhân khẩu. Diện tích PhongThành so với Giang Nam còn lớn hơn, nhưng mà dân số không bằng 1/10 Giang Nam.
Hơn nữa đất đai cũng nghèo nàn, các loại thực vật canh tác cho năng suất rấtthấp, đại bộ phận dân chúng cũng không có cách nào có thể giải quyết được. Tỉlệ tử vong ở đây cũng không phải thấp a...
Lưu Phong vốn muốn hạ lệnh cho dân chúng Phong Thành trồng các loại thổ đậu vàkhoai tây
Kinh nghiệm về kiến thức nông nghiệp ở kiếp trước cho hắn biết, các loại thổđậu và khoai tây vốn yêu cầu về thổ nhưỡng rất thấp, rất dễ trồng và thuhoạch, cho nên mới nghĩ đến cho dân chúng phát triển loại này.
Nhưng mà mất nửa ngày sau mới biết, thì ra thời đại bây giờ còn không có thổđậu và khoai tây hai loại nông phẩm này...
Bất đắc dĩ lắm, Lưu Phong không còn cách nào hơn là tổ chức từ kinh đô mangđến nhiều loại hạt giống, tích cực trồn thử, mặt khác tận lực cải thiện điềukiện thổ nhưỡng, khai khẩn đất hoang.
Đồng thời hắn cho Hoa Cô Tử truyền tin cho Vương Bảo Nhi, kêu hắn báo choAlice, Barbara hỏi xem nước Ái Nhĩ Lan của bọn họ có hay không có thổ đậu vàkhoai tây, hai loại nông phẩm này. Nếu có, nhất định phải nghĩ phương pháp muamột ít về đây.
Chỉ cần phần lớn diện tích Phong Thành được dân chúng trồng hai loại vật thựcnày, Lưu Phong tin tưởng tối thiểu sẽ đảm bảo vấn đề lương thực cho dân chúng.
Cùng lúc đó, Lưu Phong phát ra ý nghĩa thực tế của chính sách thân dân, tức làtất cả dân chúng ở tại Phong Thành, đều được binh lính Phong Thành, và thầnthánh quân đoàn bảo vệ. Hai đại quân đoàn này bằng mọi giá, phải dẹp hết bọncường đạo đoàn, đạo tặc đoàn, bảo vệ phạm vi lãnh thổ, vì dân chúng tạo ra mộtcuộc sống an cư, lạc nghiệp.
Lưu Phong hứa rằng, bắt đầu kể từ ngày hôm nay cho đến hai năm sau, dân chúngtrong Phong thành không cần phải nộp bất kỳ khoản thuế má nào.
Lệnh vừa phát ra, Lưu Phong lập tức hạ lệnh cho Hoa Cô Tử cho toàn bộ nhânviên tình báo truyền tin khắp Phong Thành.
Trong mười ngày sau đó, dân chúng trong Phong Thành chứng kiến Lưu Phong đíchthân tuyên bố chính sách thân dân. Đồng thời thần thánh quân đoàn và quân thủbị cũng bắt đầu kế hoạch diệt trừ tiểu phỉ.
Trong vòng mười ngày, liên tục tiêu diệt năm cường đạo đoàn, hơn nữa còn thuđược các tài sản, vàng bạc mà bọn chúng cướp bóc được từ dân chúng.
Lưu Phong nhân cơ hội cho nhân viên nằm vụng khắp Phong Thành tán tụng côngđức của Thần Thánh quân đoàn, tán tụng thiện tâm của chủ công Lưu Phong. Dầndần, dư luận đã đi theo hướng tích cực, ảnh hưởng từ trận đồ sát tại Cẩm LaTrấn đã ngày càng giảm bớt.
Sau đó vài ngày, Lưu Phong lại ban phát công cáo mới nhất.
Trong công cáo nói đến việc bắt đầu hôm nay sẽ tiến hành quản lý hộ tịch đốivới cư dân Phong Thành. Đối với dân cư sống trong Phong Thành phải đăng ký hộkhẩu, sau khi thông qua kiểm tra, sẽ phát một chứng từ để đại biểu cho thânphận. Có kiện chứng từ này, sẽ có quyền lợi hợp pháp tại Phong Thành.
Phàm dân chúng có được quyền lợi hợp pháp tại Phong Thành, đều được Tổng ĐốcPhủ cung cấp cho một nhóm giúp họ phát triển mọi thứ, từ đất đai đến tu sửanhà cửa, tất cả đều được trợ giúp và hỗ trợ.
Công cáo sau khi phát ra khiến cho Phong Thành có ảnh hưởng rất lớn, cơ hồ dânchúng tại bảyt hành nhất thời đều tung hô Lưu Phong là đấng bồ tát cứu thế.
Cuộc sống như vậy chính là điều mà dân chúng bây lâu nay từng chờ đợi, nhất làtại địa phương quan viên bất lực, cường đạo cướp bóc đầy rẫy như thế này, dânchúng càng lúc càng hoan hô. Một số người thậm chí còn còn tung hô Lưu Phongvạn tuế...
Cùng lúc đó, Lưu Phong cho tổ chức tình báo cũng loan báo tin tức tại cácthành thị phụ cận Phong Thành về chính sách thân dân và các công cáo hiện nay.
Một số lưu dân, nạn dân nghe được thông cáo này đều gia nhập Phong Thành.
Quan viên các địa phương đó vốn phát sầu về chuyện nạn dân và lưu dân, naythấy dân chúng chủ động bỏ đi, trong lòng rất là vui mừng. Một số ít quan viênthậm chí còn cấp cho nạn dân một chút lộ phí để họ đi khỏi địa phương mình,đến gia nhập Phong Thành.
Kể từ đó, dân chúng Phong Thành mỗi ngày gia tăng một nhiều.
Đối với các nạn dân và lưu dân đến từ các nơi, Lưu Phong cũng không có kỳ thịbọn họ, cũng y luật đăng ký kiểm tra, phàm thông qua kiểm tra, toàn bộ đềuđược cấp chứng minh thân phận, chính thức hưởng các đãi ngộ của cư dân PhongThành.
Đương nhiên, còn có ngoại lệ. Luật không thu nhận quỷ tử và bổng tử, cho dùngươi có thành tâm cỡ nào, có đáng thương, bi thảm cỡ nào, tóm lại đều khôngthu nhận.
Các đại thế lực tại Phong Thành thấy thực lực của Lưu Phong ngày càng lớnmạnh, trong lòng không phải không lo, nhưng mà ai cũng không dám tự đi tìmchết, ai dám mang binh trực tiếp tiến đánh Lang Yết chứ.
Ngay lúc bọn họ không thể nhẫn nại thêm nữa, chuẩn bị liên hiệp đứng lên làmkhó Lưu Phong, đột nhiên nhận được một bức thư đe dọa. Trong thư nói rõ nếubọn họ dám làm khó dễ Lưu Phong, chắc chắn tánh mạng khó giữ.
Mới đầu mọi người đối với phong thư này cũng không quan tâm, nhưng mà sau khiba cường đạo đoàn chết đi, đám còn lại mới biết được lá thư này không phải chỉcó hăm dọa suông.
Cứ như vậy, việc liên thủ của bọn thổ phỉ cứ như thế mà thất bại, chấm dứt.
Đương nhiên, chuyện còn chưa chấm dứt như vậy.
Phỉ thủ tuyệt đối sẽ không cho phép thế lực Lưu Phong ngày càng lớn mạnh, điềunày ảnh hưởng đến sự tồn tại của chúng. Bọn họ không hy vọng Phong Thành ngàycàng trật tự, cái bọn họ cần chính là sự hỗn loạn của Phong Thành.
Phù Tang cường đạo đoàn vốn đối với cái chết của Tiểu Thương Nhất Lang dự địnhsẽ triển khai hành động trả thù với quy mô lớn, nhưng đột nhiên thu được mệnhlệnh từ trong đế quốc, không được vọng động. Vì thế bọn chúng không thể làm gìkhác hơn là tạm thời án binh bất động chờ mệnh lệnh.
Không giống các thế lực khác, cường đạo đoàn Phù Tang cũng đều do vương quốcPhù Tang hậu thuẩn, trên thực tế cường đạo đoàn Phù Tang chính là quân độichính quy của vương quốc Phù Tang. Do đó thế lực của cường đạo đoàn này cũngmạnh mẽ vô cùng, chiến đấu lực vô cùng cường hãn.
Vũ quy và Lý Chân Ái hộ tống Cao Lệ tam vương tử trở về, vừa đúng lúc đi ngangqua Phong Thành truyền ra tin Tiểu Thương Nhất Lang đã bỏ mạng. Biết được chủcủa Phong Thành là Lưu Phong liền vội vàng thượng thư đề nghị thiên hoàng ướcthúc bọn cường đạo đoàn tại Phong Thành tạm thời không được vọng động, coithường Lưu Phong. Lưu Phong không phải là tay dễ đối phó.
Cứ thế, Phong Thành thu hút các nạn dân, lưu dân khắp các nơi, dân chong nhanhchóng gia tăng. Một ít thương gia ngửi được cơ hội mới, liền tiếp cận Tổng đốcPhong Thành, hy vọng có thể lấy quyền kinh doanh hợp pháp tại Phong Thành.
Tổng đốc phủ đối với những việc như vậy tất nhiên rất hoan nghênh, hơn nữa đãban hành chính sách khuyến khích việc phát triển kinh doanh tại Phong Thành.
Hết thảy mọi việc đều y theo dự tính của Lưu Phong mà tiến hành. Một PhongThành đầy tử khí ngày xưa đã dần phát ra sức sống. Chỉ trong thời gian ngắnngủi có 03 tháng, dân số đã gia tăng hơn 5 vạn, hơn nữa ngày càng nhiều thươngnhân, lưu dân, nạn dân thậm chí có một í nông dân mất đi đất đai đều đến gianhập...
Vì để cho những người này thuận lợi đi đến Phong Thành, Lưu Phong thậm chíphái ra một đội thủ bị quân một lần nữa dọn sạch sẽ đường đi, hơn nữa lạithiết lập các dịch trạm để có thể nắm được tình huống nhanh chóng và hy vọngcó thể trợ giúp dân chúng và cư dân Phong Thành.
Bất quá, có một việc vẫn còn tạo áp lực cho Lưu Phong.
Phạm vi cách đại đô thị thị Lang Yết khoảng hai mươi dặm, xung quanh vẫn cóquỷ hồn xuất hiện, hơn nữa số lượng rất đông đúc ngoài sự tưởng tượng của hắn.
Hắn dự định có thời gian thích hợp, dẫn Đan Hùng, hắc Vân, Thiên Đại, Tố Nươngcùng nhau đi xem một chút, để xem có biện pháp hữu hiệu nào giải quyết haykhông. Đám quỷ hồn này không trừ, Phong Thành vĩnh viễn cũng không thoát khỏicái tên Tử Thành.
Chỉ là Tố Nương còn chưa đến, còn phải đợi vài ngày nữa.
Vừa nhắc đến Tố Nương, Lưu Phong trong lòng có chút mong nhớ nàng. Thục phụ tuchân này, đã lâu không thưởng thức nàng ta rồi... Còn tiểu bì nương KhuynhThành kia, mấy ngày nay cũng đã làm cho hắn bốc lửa rồi...
“Tố Nương tỷ tỷ, nàng cần phải đến sớm một chút a... !”
Theo sự phát triển của Phong Thành, một loạt vấn đề cũng dần dần nảy sinh. Rõràng là do thuộc hạ của Lưu Phong còn quá ít.
Vấn đề chủ yếu là nhân tài...
Vì thế Lưu Phong sau khi cẩn thận suy xét, liền triển khai kế hoạch tuyển dụngnhân tài, phàn là cư dân hợp pháp của Phong Thành, tuổi dưới 50 đều có thể báodanh tham gia thi tuyển nhân tài do Tổng Đốc Phủ đích thân giám sát, kiểm tra.Sau khi thi đỗ kỳ sát hạch, sẽ được bồi dưỡng, tập huấn tại Tổng Đốc Phủ mộttháng. Sau khi tập huấn xong, căn cứ vào thực lực và ý nguyện sẽ phân phối đicác bộ phận quan viên khác nhau.
Lệnh vừa phát ra, sẽ thu hút được một lượng lớn nhân tài, nhưng mà vẫn cònchưa giải quyết được hoàn toàn nguy cơ. Đầu tiên, kỳ đề tuyển nhân tài nàykhông có kiểm nghiệm mức độ trung thành, cho nên cũng không thể ủy phái cươngvị trọng yếu. Tiếp theo, năng lực của những tài năng này cũng không phải quákiệt xuất.
Cuối cùng, theo như đề nghị của Diệp Văn Lý, Lưu Phong chuẩn bị thăm viếngnhững cao nhân đang ẩn cư tại Phong Thành.
Căn cứ theo lời Diệp Văn Lý, tin tức tình báo của Hoa Cô Tử cho biết các caonhân ẩn cư tại Phong Thành này số lượng cũng không ít. Những người này đềutừng một thời là nhân vật làm mưa làm gió tại Phong Thành, sau vì bất đắc chí,hoặc là có tài mà không được dụng, uất ức cả đời, buồn bả thối lui, ẩn cư tạiPhong Thành.
Hôm nay, Lưu Phong cũng mang theo một tiểu đội hai mươi khinh kỵ binh, chuẩnbị đến Thiên Bảo Trấn, mời một vị tiền bối rời núi.
Thiên Bảo Trấn nằm tại phía nam Lang Yết, phía đông giáp núi cao hình thành nêmột đại bình chướng, phía tây có một con sông lưu lượng nước không nhỏ chảyqua. Bên kia dòng sông, chính là hoang mạc hoang vu, nơi này cũng là nơi ph3iđạo và cường đạo thường xuyên lui tới.
Nơi này địa thể hiểm trở, dễ thủ khó công, thuộc lại trọng trấn quân sự. Trướcđó vài ngày, Diệp Văn Lý đã phái năm ngàn quân bộ binh ngày đêm cố thủ ở chổnày.
Không giống như cảnh đổ nát lúc trước tại Lang Yết, kiến thiết của Thiên BảoTrấn này coi như cũng không tệ, bốn phía đều có tường cao, trên tường thànhmỗi khoảng cách đều có lầu quan sát để cho thủ bị quân của Phong Thành có thểtrải ra khắp nơi, quan sát được tứ phía.
Lưu Phong trong lòng âm thầm than thở, phòng ngự của Thiên Bảo Trấn coi nhưkhông tệ...
Bất quá Lưu Phong cũng không có tâm tư quan sát nơi này nhiều lắm, sau khitiến vào trấn, lập tức thống lĩnh quân tình báo, mang nhân mã đi thẳng đến mộtcăn nhà mục nát...
Căn cứ vào tin tức tình báo, chủ nhân nơi này tên là Thái Vĩ bác, từng là TổngĐốc Phủ đầu tiên của Phong Thành do Hoa Hạ đế quốc cử đến. Phong Thành dướitay hắn, thậm chí có được thời gian huy hoàng tuy ngắn ngủi, chỉ là sau đó hắnbị triều đình bãi miễn, không cho hắn lãnh đạo nữa, Phong Thành cũng dần dầnđi xuống. Mà Thái Vĩ Lạc sau khi mất chức Tổng Đốc, cũng tâm tro ý lạnh, thậmchí không muốn quay về Hoa Hạ đế quốc, buồn bực không thôi, thành ra bộ dángnhư bây giờ, cùng với dân chúng hỗn loạn của Phong Thành ở chung một nơi.
Lưu Phong cẩn thận nghiên cứu tình huống Thái Vĩ Bác tiếp nhận Phong Thành lúcđó, so với bây giờ kỳ thật cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Cho nên hắn biếtđược người này quả thật có bản lãnh.
Đối với một nhân vật như vậy, Lưu Phong tự nhiên không buông tha.
“Các ngươi tìm ai?” Gõ cửa nữa ngày, cửa phòng rốt cuộc cũng mở, bên trong mộtlão đầu khoảng sáu mươi tuổi, vóc người rất cao, nhưng mà lại ốm dị thường,quần áo lam lũ, cả người toát ra một mùi thúi, mái tóc dài đóng bợn vì lâu quákhông tắm, chậm chạp bước ra. Bất quá ánh mắt người này hết sức lợi hại.
“Xin chào!”
“Ta là chủ công tân nhiệm của Phong thành, cũng là hầu tước đế quốc, ta đếntrước hết là thăm ngươi...” Lưu Phong cũng không hiềm xú khí trên người TháiVĩ Bác mà khinh thị hắn.
Thái Vĩ Bác tựa hồ biết lưu Phong, hắn ngước đầu lên cẩn thận nhìn Lưu Phongmột hồi, rồi mới mở miệng nói: “Đại chiến tại Bàn Long Trấn là do ngươi chỉhuy sao?”
Lưu Phong mỉm cười”Đúng vậy, chỉ là chuyện mọn mà thôi...”
“ngươi tìm ta có việc gì không?” Thái Vĩ Bác ra bộ dáng cự tuyệt người cầu từvạn dặm, ngôn ngữ đầy vẽ trào phúng”Hạng quý tộc như ngươi vậy làm sao lại ủykhuất đến chổ này gặp ta, chẳng lẽ ngươi không sợ mùi thúi trên người ta haysao?”
“To gan, ngươi không muốn sống sao?” Một tên tiểu đầu mục quát lên một tiếng.
Lưu Phong trừng mắt tức giận nhìn tiểu đầu mục quát”Không được vô lễ với Tháitiên sinh. Các ngươi lui ra sau, ta có lời muốn nói với Thái tiên sinh”
Thái Tiên Sinh thấy thế, bất giác trong lòng cũng đánh gia Lưu Phong cao hơnvài phần.
“Thái tiên sinh, Diệp Văn Lý và Phó Lưu vân hẳn là ngươi biết chúng, ta nơinày có một phong thư của hai người bọn chúng. Mời ngươi xem qua” Lưu Phong haitay cung kính dâng lên lá thư
