Hi Du Hoa Tùng
Lưu Phong nhìn thục nữ phong tao vũ mị này, cảm thấy rất hứng thú, liền cườihắc hắc, nhanh chóng đi lại cũng không đáp lời nào cả, trực tiếp đưa tay khẽđặt lên cái eo nhỏ nhắn của nàng.
Hắc quả phụ sắc mặt lạnh lùng, gương mặt không đổi, khẽ né khỏi bàn tay củaLưu Phong, lui lại một bước, nhưng mà thân thể vẫn bị Lưu Phong ôm lấy...
“Xú tiểu tử này thật là to gan, dám dửng dưng chiếm lấy tiện nghi của ta, bấtquá nàng tại đây bị nam nhân chiếm chút tiện nghi cũng không thể làm gìđược...” Khoảnh khắc này, Hắc quả phụ đột nhiên khuôn mặt thay đổi thành vẻmặt đầy vui vẻ...
Lưu Phong cười hắc hắc, vuốt ve bộ ngực đầy đặn của nàng, cười nói: “nàngchính là lão bản của nơi này hay sao?”
Hắc quả phụ cười cười mờ ám, trở tay ôm lấy Lưu Phong, kiều mỵ cười nói: “Vịcông tử gia này, ta đúng là lão bản của Hoan Hỉ Lâu đây, nhìn diện mạo củangười, hình như lần đầu tiên đến Hoan Hỉ Lâu này phải không. Ngươi yên tâm,Hoan Hỉ Lâu chúng ta tại Phong thành này là số một số hai. Ngươi thích dạng nữtử nào, ta cam đoan làm cho ngươi hài lòng” Hắc quả phụ thân thể mềm mại dánsát vào lòng ngực Lưu Phong, miệng tỏa ra mùi thơm ngát, khẽ thổi vào trongtai Lưu Phong một luồng nhiệt khí, khiến hắn trong lòng không ngừng chấn động.
Trong đại sảnh có một ít nam tử chứng kiến hắc quả phụ đối xử ân cần với gãtiểu bạch kiểm này, nhất thời hâm mộ không thôi. Nhất là thấy bàn tay của LưuPhong đang vuốt ve cặp mông to lớn của nàng, đôi mắt liền hiện ra vẻ ganh tị.Khách đến hoan hỉ lâu này, có nam nhân nào mà không có ý đồ dâm tà với hắc quảphụ này, nàng chính là cực phẩm trong cực phẩm a...
Đừng xem Hắc quả phụ phong tao như vậy nhưng mà cho tới nay không có nam nhânnào sờ qua thân thể nàng. Hôm nay mọi người được đại khai nhãn giới...
“con mẹ này rốt cuộc không trụ được rồi...” Ăn không được thì ghen tức, cổ đạilà thế.
“Lão bản, nàng đừng có quá chút tâm đến công tử nhà ta chứ, có hay không có mỹnữ đây, cũng giới thiệu cho hai người chúng ta đi chứ?” Lúc này, Phó Lưu Vânvà Diệp Văn Lý cũng chạy đến, bọn chúng hiểu rõ bản lãnh của lưu phong, nhưnglo lắng nơi này đông người phức tạp, sẽ uy hiếp sự an toàn của Lưu Phong, nênbọn chúng chạy đến. Đồng thời cũng có ít nhất hai mươi người mặc quân phục đãtiến vào.
Hắc quả phụ cũng không biết Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý, cũng không biết haingười bọn họ là quan lớn nhất vùng này, nàng liếc đôi mắt xinh đẹp nhìn haingười, rồi cười duyên một cái rồi bỏ đi...
“Hắc quả phụ quả nhiên phong tao” Diệp Văn lý nhìn theo bóng lưng của nàng,đổi mắt nhìn chằm chằm vào cặp mông lúc lắc của nàng...
“Các ngươi sao cũng đến đây?” Lưu Phong hơi nhíu mày.
Phó Lưu Vân vội nói: “Chủ công, nơi này luôn rất hỗn loạn, chúng thuộc hạ lolắng sự an nguy của người”
Lưu Phong mỉm cười”Không có gì đáng ngại cả, cho huynh đệ các ngươi rút đi”
Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý đối với Lưu Phong luôn luôn vâng lời. Nghe hắn nóivậy, cũng không dám phản bác, vội vàng ra ám hiệu cho đám binh lính vừa mớitiến vào lui hết ra ngoài.
Hoan Hỉ Lâu không hổ là thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành, khách nhân và cônương phục vụ cũng khá nhiều, Lưu Phong và hai người tùy tiện tìm một chỗ ngồixuống, nhìn lên trên sân khấu đang biểu diễn thoát y vũ.
Nói thật, thoát y vũ của nơi này so với Thiên Thượng Nhân Gian còn chênh lệchrất xa. Nhất là về phương diện trang phục, có chút nghèo nàng. Nếu đổi lại cácloại đồ lót kiểu mới do Lưu Phong chế tạo, hiệu quả sẽ cao hơn rất nhiều.
Xem ra, tin tức của Phong Thành xem ra cũng rất là bế tắc, gần đây đế quốccũng đã lưu hành rồi mà...
Hơn nữa, thoát y vũ quan trọng nhất là phần âm nhạc phối hợp. Loại biểu diễnnày, âm nhạc nhất định phải mang tính kích thích, nhưng mà âm nhạc của chúngthì cứ du dương liên tục, cái loại này không thích hợp để tạo cảm giác kíchthích chút nào.
Lưu Phong đang suy nghĩ, đợi khi Phong Thành ổn định, sẽ tìm nơi thích hợp đểxây dựng Thiên Thượng Nhân Gian.
Vốn hắn đang lo lắng Thiên Thượng Nhân Giang sẽ có chút vấn đề, bây giờ thấycảnh này, xem ra phát triển Thiên Thượng Nhân Gian ở nơi này quả thật thíchhợp.
Hắc quả phụ sau khi rời Lưu Phong liền đi vào hậu đường, trực tiếp tiến vàotrong sương phòng, bất mãn nói: “Khuynh Thành đồ nhi, vi sư lần này đã bịngươi hại rồi, ngươi kêu ta giả trang làm hắc quả phụ, lại bị tiểu tử nọ tựnhiên chiếm mất tiện nghi của ta...”
“Sư tôn, hắn làm gì người, con đi tìm hắn liều mạng...” Nữ tử được gọi làKhuynh Thành đúng là nữ tử đã theo đuôi Lưu Phong àm tới, chính là nữ tử thủlĩnh hôm đó, cũng là lão thục nhân Liên Nguyệt. Đương nhiên tên thật của nànggọi là Khuynh Thành.
Hắc quả phụ nắm chặt khuynh thành lại”ngươi đi tìm hắn liều mạng sao, cũngkhông được. Lão nhân gia chỉ là bị... sờ... mông... một tí...”
“Cái gì? Hắn sờ mông người... tên sắc lang đáng chết này, hắn làm sao làm nhưthế được, không đợc, con phải ra ngoài tìm hắn” Khuynh Thành nghe thế, tronglòng nhất thời nổi giận. Lưu Phong quả thật là đại sắc lang, ngay cả sư tôncủa mình cũng không buông ta a... Sư tôn cũng thiệt là, bị Lưu Phong chiếmtiện nghi mà còn cười hì... hì...
“Được rồi, không nên quá xúc động, ta đã nói rồi, không có việc gì mà...” Hắcquả phụ cười hắc hắc nói: “Ngươi chuẩn bị một chút, đợi lát nữa ta dẫn hắn tớiphòng ngươi. Chuyện sau này phải dựa vào bản thân ngươi rồi đó...”
Khuynh Thành tru cái miệng nhỏ nhắn”Sư tôn, người yên tâm, con sớm muộn cũnggiáo huấn đại sắc lang đó thay cho người”
Hiện trường thoát y vũ đã đến giai đoạn nóng bỏng, cơ hồ tất cả nam nhân đềuđứng dậy la lớn”Cởi... cởi...” Ngay cả Phó Lưu Vân và Diệp VănLy1 cũng trừngto con mắt nhìn, nếu không phải Lưu Phong đang ngồi một bên, phỏng chừng haitên đại thúc vô lương này sớm đã la hét lên rồi.
Lưu Phong hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Một đám ngốc tử, có gì đẹp mắt đâu màkích động như vậy?”
“Tiểu bạch kiểu, ngươi nói ai ngốc, tiểu tử ngươi có phải muốn ăn đập không?”Thanh âm của Lưu Phong mặc dù rất nhỏ, nhưng còn bị một bàn nghe thấy. Trongđó có một người thân hình cao lớn, râu mép rậm rạp, khí thế hung hăng, quá LưuPhong một tiếng.
Diệp Văn Lý nhất thời trợn mắt”Hỗn láo, ngươi là đồ hổn láo nào mà dám dọangười như vậy?”
“Ngươi biết ta là ai không? Phó đoàn trưởng của Phiên Vân đạo tặc đoàn Vân Báochính là ta. Ngươi có nghe thấy tại Phong Thành có ai không biết tên ta không?Các ngươi là cái thá gì?” Vân Báo khinh thường trợn trắng con mắt, căn bảnkhông xem ba người Lưu Phong vào đâu. Phiên Vân đạo tặc đoàn tại Phong Thànhcũng là thế lực thuộc hàng số một, số hai. Thu6o5c hạ có hơn hai vạn huynh đệ.Với thân phận Phó đoàn trưởng của hắn, tự nhiên có tư cách để kiêu ngạo. Đángtiếc hôm nay hắn đã ***ng phải thiết bản rồi.
Diệp Văn Lý và Phó Lưu Vân nhìn thoáng qua, chuẩn bị xông lên giáo huấn VânBáo. Mặc dù lỗi là do bọn họ, nhưng mà tất nhiên không thể để chủ công mất mặtđược.
Lưu Phong mỉm cười, đứng giữa ngăn hai người lại”Các ngươi lui ra, để ta xửlý” Lưu Phong đã sớm nhìn ra, lấy lực lượng mà nói thì Diệp Văn Lý và Phó LưuVân căn bản không phải đối thủ của Vân Báo.
Lưu Phong cười hì hì bước đến trước mặt Vân Báo, điềm nhiên hỏi”Tiểu tử ngươiquả thật là Phiên Vân đạo tặc đoàn sao, các ngươi nhanh chóng sẽ bị xóa sổkhỏi Phong Thành thôi” Nói xong một cổ khí tức nhàn nhàn từ quanh thân trànđến bao phủ Vân Báo.
Vân Báo nhất thời thân thể không sao nhúc nhích được, vẽ mặt hiện lên thần sắchoảng sợ.
“Tiểu tử, ngươi dùng yêu pháp gì?” Vài tên tùy tùng phía sau Vân Báo thấy giachủ bị người khác chế trụ vội vàng mắng lên, nhưng mà cũng không dám tiến lên.Bọn người đó bình thường đều là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
“Toàn là đám ngu xuẩn không dùng được” Lưu Phong kiêu ngạo quát lên một tiếng,một cước đá Vân Báo nằm dài trên mặt đất, hướng Diệp Văn Lý và Phó Lưu Vânnói: “Đánh hắn cho ta”
Diệp Văn Lý và Phó Lưu Vân thấy chủ công dễ dàng chế trụ Vân Báo, trong lòngmừng rỡ, không khỏi thán phục chủ công, lập tức tiến lên đánh đập Vân Báo.Đáng thương cho Vân Báo không cách nào nhúc nhích được, toàn thân bị đánh đauđớn nhưng vô lực phản kích. Nhất là lão tiểu tử Diệp Văn Lý này, đấm trên mặtVân Báo vài cái, đã đánh đầu hắn thành đầu heo.
Đám khách và cô nương thấy tên tiểu bạch kiểm này hung ác như vậy, nhất thờitrợn mắt há hốc mồm, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Thật là nhìn người thì không nênđánh giá qua bề ngoài a... Vốn còn có người định giáo huấn Lưu Phong một chút,trừng phạt hắn về cái tội dám vô lễ với Hắc quả phụ, nhưng mà bây giờ nhìntình huống này, ai cũng không dám. Vân Báo là người thế nào bọn họ hơn phânnữa đề rất rõ. Ngay cả tên Vân Báo này đều bị đánh thành đầu heo như vậy, bọnhọ còn dám làm cái gì.
“Được rồi, đừng đánh chết hắn.” Lưu Phong gọi Diệp Văn Lý và Phó Lưu Vân dừngtay, buông Vân Báo ra nói: “Trở về nói cho đoàn trưởng các ngươi biết, các thứcác ngươi đánh cướp được như tài sản, tiền tài, vũ khí, ... chuẩn bị lại, đưađến phủ hầu tước Phong Thành, nếu không các ngươi hãy chờ lão tử đến tiêu diệtcác ngươi đi nha?”
“Hai ngươi, từ ngày mai bắt đầu giết hết bọn cường đạo, đạo tặc xung quanh YếtLang cho ta...” Lưu Phong nói với Diệp Văn Lý và Phó Lưu Vân.
Trong lúc này, đám tùy tùng của Vân Báo đã sợ chết khiếp, bỏ chạy tán loạn,chỉ hận cha mẹ sinh ra không có được bốn chân để chạy cho mau mà thôi.
Người ở xung quanh nghe thấy Lưu Phong nói, nhất thời hiểu được thân phận củahắn, vội vàng ngậm miệng lại, quay đầu không ai lên tiếng nào. Chủ công củaPhong Thành còn ai dám nói gì nữa, những người này đều là dân cửu cư tại PhongThành, ai nấy đều có gốc từ kinh đô. Nhưng mà bất đồng a, người ta dùng nămtrăm người tiêu diệt sạch sẽ Bát Kỳ cường đạo đoàn, nghe nói ngày đó hắn mộtmình giết hơn một ngàn Phù Tang võ sĩ.
Bây giờ dân gian đã lưu truyền, Lưu Phong không phải là người, mà là ác ma...
“Công tử gia, làm ngươi phải đợi lâu. Ta vì ngươi đã chuẩn bị thật tốt rồi,mời theo ta lên lầu...” Chờ Vân Báo đi rồi, Hắc quả phụ tức thì xuất hiện.
