Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 529



Lưu Phong huýt sáo dài một tiếng, xuất kiếm thẳng tiến trực tiếp công kíchTiểu Thương Nhất Lang. Giết giặc phải giết tướng cầm đầu trước, Lưu Phong đãchuẩn bị bắt Tiểu Thương Nhất Lang trước, như vậy sĩ khí của cả cường đạo đoànsẽ biến mất. Đến lúc đó muốn giết đám Phù Tang võ sĩ này sẽ tốn bớt khí lựchơn. Mặc dù đám Phù Tang võ sĩ này đối với Lưu Phong không gây ra bất kỳ uyhiếp nào, nhưng mà khổ nổi nhân số bọn chúng quá đông đúc. Hắc Ám võ sĩ vàPhượng Vệ đã có người bị thương, nếu còn tiếp tục như vậy sớm muộn cũng cóngười tử vong.

Phải biết rằng năm trăm binh tinh nhuệ này chính là bảo bối trong tay LưuPhong, hắn thậm chí không hao tiếc nhiều khí lực, tại lực để bồi dưỡng bọn họ,trở thành vương bài trong tay hắn, vì cuộc chiến trong tương lai mà chuẩn bị.

Cho nên, Hắc Ám võ sĩ và Phượng Vệ một người cũng không thể xảy ra sự cố gìđược.

Vài tên tử sĩ của Tiểu Thương Nhất Lang thấy khí thế của Lưu Phong quá hunghăng, vội vàng ngăn cản trước mặt Tiểu Thương Nhất Lang, rống giận lên, vungtrường đao đâm thẳng vào Lưu Phong, muốn loạn đao giết hắn.

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nhuyễn kiếm trong tay không úy kỵ gì hết,nghênh tiếp tất cả, hàng loạt tiếng binh khí va chạm vang lên, những trườngđao này đều bị Lưu Phong chặt đức hết. sau đó kiếm quang trong tay Lưu Phonglại phát ra, chúng tử sĩ chỉ thấy trước mắt lóe lên, đầu và cổ đã không cònliền nhau nữa.

Lưu Phong không ngừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Thương Nhất Lang,thúc mã vọt đến, dọc đường hắn luôn giơ cao nhuyễn kiếm trong tay, chuẩn bịphát lạc đám Phù Tang võ sĩ liều mạng trước mặt hắn.

Đối mặt với tình cảnh như thế, Tiểu Thương Nhất Lang trong lòng cũng rất losợ, có cảm giác tuyệt vọng...

Vì sinh mạng trước mắt, Tiểu Thương Nhất Lang ngay cả tinh thần võ sĩ đạo cũngkhông màng đến, vội vàng bỏ thương mà chạy, nhưng mà Lưu Phong nào để hắn kịprời đi.

Để tiện việc đuổi theo, Lưu Phong dứt khóa rời khỏi hãn huyết bảo mã do VươngĐức Vọng tặng, thả người xuống thi triển thất tinh bộ, chỉ trong nháy mắt đãđứng trước mặt Tiểu Thương Nhất Lang.

Tiểu Thương Nhất Lang mặt xám như tro tàn, một cảm giác sợ hãi đang trào dângtrong tâm trí.

“Hầu gia, ta đầu hàng, người có thể buông tha cho ta không?” Tiểu Thương NhấtLang không muốn chết, cuộc sống tốt đẹp của hắn mới bắt đầu mà, cả nhà hắn còncó năm ngươi đàn bà đang chờ hắn nuôi sống...

Lưu Phong mỉm cười”người khác đầu hàng, ta sẽ cho hắn một mạng sống, nhưng màngươi thì không được”

Tiểu Thương Nhất Lang trán toát mồ hôi lạnh, giận dữ quát”Tại sao? Tại saovậy?”

“Bởi vì ngươi là quỷ tử” Giết tiêu quỷ tử phải cần lý do sao? Câu trả lời làkhông, đương nhiên là không cần.

“Tiểu quỷ tử?” Tiểu Thương Nhất Lang hiển nhiên đối với cách xưng hô mới lạnày hoàn toàn không hiểu, hắn thấy Lưu Phong nhất định phải giết chết mình...

Trước sau gì cũng chết, chi bằng liều mạng...

“Tất cả tiến lên... !” Tiểu Thương Nhất Lang giơ trường đao lên, hướng về LưuPhong xả tới.

Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, nhuyễn kiếm trong tay trong nháy mắt bắn ra mộtđạo kiếm quang trực tiếp nhắm đỉnh đầu Tiểu Thương Nhất Lang đánh xuống.

Một tiếng nổ vang lên, Tiểu Thương Nhất Lang bị phản chấn lui lại vài bước,khóe miệng chảy máu, cánh tay cầm đao tựa hồ như đã bị tàn phế, trở nên mềmnhũn.

Lúc này, vài tên Phù Tang võ sĩ lại lao đến một lần nữa, cử trường đao hướngthẳng Lưu Phong.

Lưu Phong huy vũ nhuyễn kiếm, đôi mắt toát đầy sát khí, nhanh chóng xuất kiếm,liền có vài tiếng kêu thảm thiết của bọn Phù Tang võ sĩ, xác người liền đổ gụcdưới chân hắn.

Tiểu Thương Nhất Lang nhân cơ hội nhảy lên chiến mã, vội vàng chạy trốn, lớntiến quát đám Phù Tang võ sĩ tiến lên vây hãm Lưu Phong. Lưu Phong nhướng mày,nhuyễn kiếm bắn ra vài đạo kiếm quang, đám Phù Tang võ sĩ ngăn cản xung quanhlập tức đổ gục, Lưu Phong tu người lên không truy đuổi Tiểu Thương Nhất Lang.

“Đi tìm chết sao?”

Lưu Phong thấy Tiểu Thương Nhất Lang sắp lao ra khỏi vòng chiến, khóe miệngkhẽ nở một tia cười lạnh lẽo, hai tay giơ nhuyễn kiếm lên, hung hăng trảm đến,chỉ thấy một đạo quang huy chói mắt phát ra trực tiếp hướng thẳng vào Tiểuthương Nhất Lang.

Tiểu Thương Nhất Lang vội thúc ngựa chạy đi, nguyên vốn tưởng rằng mình có cơhội đào tẩu, bỗng nghe phía sau truyền đến hàng loạt tiếng kêu ta thảm khốc,theo phản xạ hắn xoay đầu nhìn lại, đã thấy đạo quang mang đến cận kề rồi.Tiểu Thương Nhất Lang ngay cả người và ngựa đều bị đạo kiếm quang đó côngkích. Sau khi quang mang tiêu tan hết, Tiểu Thương Nhất Lang và chiến mã củahắn thật đáng thương, ngay cả một chút tro tàn cũng không còn sót lại.

“Tiểu Thương đã chết, các ngươi còn không đầu hàng”

Lưu Phong giơ nhuyễn kiếm hét lớn một tiếng, thanh âm như tiếng sấm vang trời.

Đại bộ phận Phù Tang võ sĩ thấy Tiểu Thương Nhất Lang đã bỏ mình, nhất thờivứt vũ khí trên mặt đất đầu hàng, nhưng mà vẫn có một bộ phận nhỏ tiếp thụtinh thần võ sĩ đạo sâu sắc, chết cũng không hàng, quyết vì Tiểu Thương báothù...

Lưu Phong cười lạnh một tiếng”Các ngươi là tiểu quỷ tử, vốn muốn cho các ngươimột con đường sống, nhưng mà các ngươi hết lần này đến lần khác lại khôngmuốn, vậy cũng đừng trách ta không khách khí”

Lập tức, Lưu Phong lại lao thẳng vào vòng chiến, hắn giống như một cổ máy sátnhân, đi đến đâu, đám võ sĩ Phù Tang rụng rơi đến đó. Vừa mới có mấy tên đầumục trập trung lại chuẩn bị chiến đấu, đã bị Lưu Phong làm cho náo loạn hết.

Hắc Ám võ sĩ và Phượng Vệ thấy Lưu Phong dũng mãnh như thế, ai nấy đều cổ vũ,ra tay hạ thủ ác độc, trong khoảng thời gian rất ngắn, tứ phía đều là thây mavà máu tươi...

Chiến đấu không đầu một canh giờ, đám Phù Tang cường đạo hoàn toàn thất bại.

Ngoại trừ đám đầu hàng, và đám bị giết, có một số nhanh chân chạy trốn. LưuPhong tự nhiên không thể buông tha cho bọn chúng, liền ra lệnh Đan Hùng dẫntheo trăm tên Hắc Ám võ sĩ gắt gao truy kích.

Mất nữa canh giờ truy kích, cuộc chiến đã chấm dứt.

Trận đại chiến Bàn Long Trấn này, Lưu Phong thống lĩnh Thần Thánh quân đoànđánh bại hoàn toàn Bát Kỳ cường đạo đoàn của Phù Tang, thu được chiến quả huyhoàng.

Tam sư tôn Nghe Thường một mực đứng từ xa nhìn đại chiến thảm trạng như thế,nàng nhìn bộ dáng giết người như rạ của Lưu Phong, trong lòng lo lắng, muốnhiện thân khuyên bảo Lưu Phong dừng tay, nhưng mà cuối cùng cũng kiềm chếđược. Lúc ở Vân Mộng Trạch, Tần Thủy Dao đã dặn dò nàng rất kỹ, nói rằng tươnglai Lưu Phong sẽ làm nên đại sự. Để thành đại sự, thì sát tâm tự nhiên phảilớn.

Cùng lúc đó, đám nữ tử đứng xa quan sát cử động của Lưu Phong.

Nữ tử cầm đầu thấy Lưu Phong không ngừng giết chóc, trong lòng không hiểu tạisao cũng dâng lên một cảm giác bất an.

“đúng là đại ma đầu... giết người trong nháy mắt...”

“Đại nhân, thánh mẫu đến” Ngay khi nữ tử còn đang bần thần, bất mãn nói thìmột nữ tử từ phía sau đã thông báo.

Nữ tử cầm đầu nghe thế, nhất thời hồi phục tinh thần, sắc mặt vui vẻ”Ngươi nóicái gì, sư tôn đã tới ư?”

“Vâng, thánh mẫu ở ngay phía trước, thánh mẫu dặn thuộc hạ đến gọi người đến”

Nữ tử cầm đầu vội vàng phi thân đến. Quả nhiên phía trước có một vị mỹ phụtrung niên đang đứng đó.

“Sư tôn, sao người lại đến đây, người không phải phải bế quan một năm sao?” Nữtử cầm đầu kinh hãi hỏi.

Trung niên mỹ phụ mỉm cười”ta nghe tin tức từ Thái Thượng Hộ Pháp nên muốn lạiđây trợ giúp ngươi một chút.

Do Lưu Phong bố trí sắp xếp, tin tức của trường đại chiến tại bàn Long trấn đãnhanh chóng truyền khắp Phong Thành.

Các thế lực lớn của Phong Thành thông qua trận đại chiến tại Bàn Long Trấn mớibiết được thế lực của Hầu gia, mới đến từ Hoa Hạ đế quốc.

Một ít tiểu tặc đoàn, ngay trong đêm đã lặng lẽ bỏ trốn khỏi Phong Thành,chuẩn bị tránh đi.

Mà đại bộ phận, các thế lực cường đại đạo tặc đoàn khác, lại lựa chọn thái độán binh bất động. Đương nhiên là vẫn còn một chút khinh thường thực lực củaLưu Phong.

Lưu Phong cho quân nghĩ ngơi tài Bàn Long Trấn vài ngày, để khôi phục tinhthần và thể lực, sau đó thống lĩnh tinh duệ kỵ binh và đám tù binh ngày đêmtiến thẳng về mục tiêu đầu tiên của Phong Thành là thành Lang Yển.

Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý đi trước Lưu Phong, đã nghe được tin tức từ trậnđại chiến tại Bàn Long Trấn, liền sớm dẫn người ra cửa thành Lang Yển đón tiếpnhóm người của Lưu Phong.

Ban đêm, Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý tiến hành nghi thức đại lễ hoan nghênh đóntiếp Lưu Phong.

Ngày tiếp theo, Phó Lưu vân và Diệp Văn Lý đề nghị Lưu Phong triệu tập phúthương cùng các thế lực lớn tại Lang Yển để nói chuyện. Nhưng mà Lưu Phongthấy không ổn. Hắn thực sự chưa chuẩn bị tốt, hơn nữa cũng chưa quen thuộc vớitình huống nơi này.

Khảo sát dân tình và phong tục nơi đây một ngày, Lưu Phong đại khái đã hiểu rõtình hình nơi này, so với mô tả của Hàn Long không khác lắm. Bất quá kinh tếcủa Lang Yển cũng không phồn hoa giống như hắn đã tưởng tượng lúc trước.

Ít nhất, ban đêm cuộc sống ban đêm tương đối náo nhiệt, đổ trường, võ đài,thanh lâu có thể tìm thấy khắp nơi, hơn nữa đều rực rỡ ánh hồng.

Lưu Phong lửng thửng đi vào một nơi gọi là”Hoan Hỉ Lâu”, chỉ thấy ở trung tâmlà một sân khấu lớn, mấy kỹ nữ xinh đẹp đang biểu diễn thoát y vũ câu dẫn namnhân.

Cô nương của Hoan Hỉ Lâu rất là chuyên nghiệp, từ khi Lưu Phong bước vào cửa,trước sau đã có ba kỹ nữ tiếp cận, nhưng đều bị Lưu Phong cự tuyệt.

Với nhãn quang của Lưu Phong hiện tại dĩ nhiên không xem nữ nhân dong chi tụcphấn ra gì rồi.

Sự khác thường của Lưu Phong nhanh chóng khiến cho lão bản Hoan hỉ Lâu là Hắcquả phụ chú ý.

Lão bản Hoan Hỉ Lâu là Hắc quả phụ, phỏng chừng cả phong thành rất ít ngườikhông biết, là một nữ tử khoảng ba mươi hai tuổi, là một quả phụ xinh đẹp đếnđộng lòng, mái tóc đen mượt để dài, y phục bó sát người làm toát ra vẽ vũ mịthục nữ. Nghe nói nữ nhân này giỏi nhất là câu dẫn nam nhân, nhưng chưa baogiờ nghe qua nàng cùng lên giường với ai cả.

Hắc quả phụ chậm rãi đi đến, từ xa dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Lưu Phong, dịudàng nói: “Vị đại gia này, cố nương chúng ta không làm người hài lòng haysao?”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...