Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 525



Lưu Phong chỉ vào bản đồ nói: “Đại thành lớn nhất của Phong Thành đã nhiều nămkhông sửa chữa, đã mục nát không chịu nổi rồi. Hơn nữa từ bản đồ có thể thấy,nơi đó nằm tại hung vị, tử khí rất nhiều. Bây giờ nếu ta là chủ nhân của PhongThành, tự nhiên phải lựa chọn một nơi tốt trước. Ta thấy nơi này, lại đúng làcửu long chi vị, địa thế rất tốt, núi non xung quanh đích thị là linh huyệtchi nhãn. Ở chỗ này thành lập tân thành mới hợp vương đạo, nơi này tương lainhất định là một tòa thành phồn hoa náo nhiệt không dưới kinh đô đâu...”

Hàn Long hơi kinh hãi, lá gan chủ công quả thật quá lớn. Muốn so đo phồn hoa,hưng thịnh với kinh đô? Có thể sao? Hơn nữa địa phương Phong Thành này ngay cảchim chóc còn không có, một mảnh đất cằn cỗi như vậy, làm sao phát triển được.Cho dù chủ công có núi tiền đi nữa, chỉ như đổ vào chổ trũng mà thôi, làm saođổ cho đầy? Cho dù có thể đổ được, thì có thể đổ trong bao lâu đây?

Hàn Long nghi hoặc hỏi: “Chủ công, Phong Thành là một nơi cằn cỗi, bất kể làtài nguyên thiên nhiên hay các phương diện khác đều thập phần khó khăn, cho dùngười có vận tài lực của Thiên Thượng Nhân Gian để xây dựng một tòa đại thànhđi, người nghĩ có nên không. Đợi khi Tân Thành được thành lập, người làm saophát triển được nó, Thiên Thượng Nhân Gian có thể nuôi dưỡng nó không?”

Nhìn Hàn Long, Lưu Phong cười: “Vấn đề ngươi hỏi đúng lắm. Nhưng ta không đồngý. Ngươi nói Phong Thành không có tài nguyên thiên nhiên ư? Ngươi xem nhữngngọn núi xung quanh xem, những dòng sông xung quanh xem, chúng không phải tàinguyên sao? Cây cối, sông nước, đều là chí bảo vô giá... Hơn nữa nơi này núilớn nhiều như vậy, ắt hẳn là ẩn chứa nhiều quáng mạch. Ta xem xung quanh PhongThành này ắt hẳn có nhiều bảo tàng...”

“Cho dù chủ công nói đúng, nhưng mà người của Phong Thành ít quá. Hơn nữa đềulà người già yếu. Cho dù là đi khái thác tài nguyên, cũng không có bao nhiêungười?” Hàn Long chính là vẫn còn chưa có lạc quan lắm.

“Người không phải là vấn đề chính” Lưu Phong cười nói: “Chờ ta ổn định xong,sẽ ra chính sách để thu hút lưu dân khắp nơi”.

“Cuộc sống dân chúng cổ đại rất khổ sở, rất nhiều người đều bởi vì chiến loạnmà gia đình tan nát, mà những người này triều đình cũng không thể nào quảnđược. Bất đắc dĩ lắm, bọn họ không thể làm khác là di chuyển hết nơi này đếnnơi khác, hy vọng có thể tìm được một chổ để an cư lạc nghiệp. Người từ Hoa Hạđế quốc, hoặc từ các nước láng giềng xung quanh cũng không ít. Lưu Phong chủ ýchính là như vậy, đợi khi Phong Thành ổn định rồi, lúc đó sẽ thông tri tin tứcđến các vùng xung quanh để thu hút dân di cư.”

“Chủ công, những lưu dân này đều không phải người tốt... Người như thế nào cóthể...” Hàn Long thấy có chút bất ổn.

Lưu Phong cười lạnh nói: “Được rồi, ngươi chỉ phụ trách chỉ đường thôi, chuyệnkhác ngươi không cần phải xen vào” Những lời này của Hàn Long thật là theo chủnghĩa quan liêu, lưu dân thì sao? Lưu dân không phải là người sao? Lưu dâncuối cùng cũng là dân chúng thôi, còn không phải là do vua quan bức ép sao?

Hàn Long bị Lưu Phong trừng mắt, vội vàng ngậm miệng lại, cũng không dám lêntiếng.

“Chủ công, phía trước sơn cốc có một đội đạo tặc” Hoàng hôn đã xuống, đội dòđường Hắc Ám Võ Sĩ đã mang đến một tin tức mới.

Lưu Phong lạnh nhạt hỏi: “Có bao nhiêu nhân mã, trang bị thế nào? Nơi đó cótài sản gì quý gia không?”

Hắc Ám Võ Sĩ dò đường vội nói: “Hồi bẩm chủ công, nhân số ước chừng khoảng1000, đều là khinh kỵ binh, đã tra xét cẩn thận, hỏa tặc đạo này hình như làđóng tại bàn gia, tài sản ở đó hết sức phong phú, có hoàng kim, châu báu, còncó ngân mạch...”

Nghe Hắc Ám võ sĩ hồi báo, Lưu Phong mỉm cười: “Ha... ha... thật là tốt quá...Đan Hùng, truyền lệnh xuống, chuẩn bị cướp bóc...”

Hàn Long kinh hoảng, vội hỏi: “Chủ công, người không phải nói giỡn đó chứ?Người ta có 1000 người, chúng ta chỉ có 500. Huống hồ chúng ta là quân chínhquy của đế quốc, đi cướp là bất hảo... ?”

Nếu không phải còn cần Hàn Long dẫn đường, Lưu Phong đã tát một cái cho hắnchết cho rồi. Đừng nói 1000, cho dù 5000 tặc đạo đi chăng nữa, Lưu Phong vànhững thuộc hạ cũng có thể tiêu diệt chúng dễ dàng.

“Ta nói Hàn Long ngươi đầu óc toàn bã đậu, Phong Thành bây giờ đều là của lãotử ta, ta tiêu diệt tặc đạo thì làm sao không phải nào? Cút qua một bên, từgiờ trở đi, ngoại trừ việc dẫn đường, ngươi nói ít một chút” Lưu Phong khóchịu nói.

“Chủ công, thuộc hạ vừa dò xét một phen, bọn hỏa tặc này được gọi là Tật Phongtặc đạo, vừa mới cướp bóc một tòa thôn trang dưới chân núi xong, nghe nóichuẩn bị quay về Phong Thành” Vừa mới bẩm báo lúc nãy, Hắc Ám võ sĩ lại vừa dòxét thêm một số tin tức.

Lưu Phong nghe vậy hai mắt tỏa sáng, trong lòng như nở hoa, ánh mắt lộ ra thầnsắc tham lam.

“Chuẩn bị động thủ!”

Lưu Phong quay đầu hỏi Hàn Long: “Phong Thành có nhiều nhóm tặc đạo như thếnày không?”

Hàn Long bị Lưu Phong mắng vài lần, tất nhiên không dám chậm trễ, vội nói:“Hồi bẩm chủ công, Phong Thành cũng không nhiều tặc đoàn lắm, nhưng mỗi tặcđoàn đều rất lớn. Không tính những đạo tặc đoàn của Phù Tang thì những đạo tặcđoàn của Hoa Hạ đế quốc khoảng trên dưới trăm cái.”

“Ha... ha... tốt lắm... lão tử muốn cho chúng biết mặt...” Lưu Phong nghiêmmặt nói: “Bọn cường đạo này, dám cướp đoạt tiền tài của cư dân ta, ta thân làchủ nhân của bọn họ, nhất định sẽ báo thù cho chúng...”

Hàn Long hỏi một câu: “Chủ công, ý người là đem những tài sản này trả cho dânchúng sao?”

Mẹ kiếp, ngươi ngu như heo. Lão tử đích thân động thủ là vì cái gì, tại saolại trả cho bọn chúng.

“Xuất phát!”

Theo mệnh lệnh của Lưu Phong, 500 khinh kỵ binh và toàn bộ tinh anh đã chuẩnbị xong, có thể động thủ bất cứ lúc nào.

Bọn Tật Phong đạo tặc đoàn tựa hồ không cảm thấy nguy hiểm đã gần kề. Bọn họđang vây quanh lão đại náo nhiệt, ồn ào trong việc phân phối tài sản, đànbà...

Ngay lúc bọn chúng còn đang gân cổ bàn bạc, bỗng nhiên nghe được tiếng vó ngựatruyền đến.

Tật Phong đạo tặc đoàn liền vội vàng quay đầu nhìn lại, đã thấy một đám trangbị tinh tất, một nhóm khinh kỵ binh đã được huấn luyện vọt lại, trực giác nóicho hắn biết đám người này có mục đích không tốt.

“Tất cả câm miệng cho ta... nhanh cầm vũ khí... chuẩn bị tác chiến...” Mãnh tửhét lớn một tiếng, nhảy lên lưng ngựa quá lớn một tiếng.

“Này, bọn cường đạo các ngươi cũng thính tai lắm. Ta là Lưu Phong, là tân chủnhân của Phong Thành này, ta hoài nghi các ngươi hoạt động cướp bóc phi pháptại lãnh địa của ta. Bây giờ ta ra lệnh cho các ngươi buông vũ khí đầu hàng,nếu không sẽ giết không tha” Lưu Phong dẫn 500 nhân mã nhanh chóng bao vây bọnđạo tặc, nhắm thẳng vào bọn Tật Phong mà hét lớn.

Mãnh Tử nghe thế, âm thầm nhíu mày, Phong Thành địa phương này chẳng phải HoaHạ đế quốc đã không quản đến rồi hay sao. Sao mà bây giờ lại có một đội quânxuất hiện. Bất quá tên tiểu bạch kiểm này cũng tỏ vẻ kiêu ngạo ghê, chỉ có 500quân nho nhỏ như thế mà cũng dám to mồm ư?

“Tiểu bạch kiểm, đầu óc ngươi có bệnh sao? Chỉ có 500 quân mà dám động thủ vớichúng ta sao? Thật chẳng biết trời cao đất rộng. Phong Thành là chỗ vô chủ, aibiết ngươi là cái thá gì, ngươi biết lão tử là ai không?” Một gã tiểu đầu mụcđang được phân chia đàn bà quá ít, hắn đang căm tức. Liền quát thẳng vào mặtLưu Phong, như muốn trút giận vậy.

Một gã tiểu đầu mục khác trong lòng cũng không vui, mắng mỏ: “Tiểu bạch kiểm,nhìn ngươi cũng đẹp trai đấy, bất quá đại gia ta cũng thích ngươi đấy, chibằng ngươi xuống ngựa quỳ lạy đại gia ta, ta cam đoan không giết ngươi”.

Lời này vừa dứt, hiện trường đám Tật Phong đạo tặc cười lên rầm rầm, đầy vẻkhinh thường.

Chủ nhân chưa lên tiếng, chó đã sủa rồi...

Lưu Phong hừ lạnh gằn từng tiếng: “Giết, một tên cũng không tha”.

Mệnh lệnh vừa dứt, năm trăm khinh kỵ binh dưới tay nhất thời ra tay chém giết.

Một cỗ sát khí từ 500 người này phát ra, Tật Phong đạo tặc đoàn ai nấy đều cảmthấy lạnh cả sống lưng, một cảm giác bất an từ đáy lòng trào lên. Bọn họ khôngkhỏi siết chặt vũ khí vào tay.

“Sát khí thật nhiều...” Mãnh Tử lúc này mới ý thức được 500 khinh kỵ binh nàyđều là tinh duệ trong tinh duệ... Nhìn thấy khí thế tràn dâng của bọn chúng,không phải đạo tặc đoàn của mình có thể làm được.

“Sát... !”

Một tiếng”Sát” vang lên, 500 tên đều hống lên một tiếng”sát” thấu trận trờicao, ngay cả đám mây đen giữa không trung cũng bị thanh âm đánh cho tan nát...

Đám cường đạo của Tật Phong đạo tặc đoàn bị thanh âm này làm cho rúng động,vốn đã có chút sợ hãi, giờ đây tâm trạng càng thêm dao động.

Mãnh Tử trong lòng sợ hãi, nhìn bộ dáng này hôm nay chắc mình gặp phải phiềntoái lớn rồi.

“Sát”

Mãnh Tử đột nhiên trong thời khắc mấu chốt liền quát to một tiếng. Quân tâmphải ổn định, ngàn vạn lần không được khiếp sợn.

Mãnh Tử thét to lên một tiếng, một lát sau đám cường đạo trẻ tuổi của TậtPhong đạo tặc đoàn mới tỉnh ngộ lại, cao giọng hưởng ứng. Nhưng mà tiếng hôkhí thế hơi yếu. Bất quá cũng đủ làm cho đám Tật Phong đạo tặc này ít nhất tạmthời quên đi nỗi sợ hãi.

Đan Hùng giữ chặt dây cương, quay lại nói với Lưu Phong: “Bất quá chỉ vài conkiến hôi mà thôi” Trong mắt người tu chân mà nói, đám đạo tặc đoàn này giốngnhư lũ kiến hôi, bất quá Đan Hùng cũng không dám một mình giết hại hơn 1000đạo tặc này. Nếu hắn giết chết những người đó, thiên kiếp cũng không buông thacho hắn, như vậy có khác nào tự sát.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...