Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 524



Tĩnh Vương khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Xem ra ngươi vẫn không tín nhiệm ta?”

“Vương gia, người hiểu lầm rồi, cũng không phải ta không tín nhiệm ngươi, màchỉ là ta thật sự không biết chuyện này” Lưu Phong suy nghĩ một chút nói:“Thiếu chút nữa đã quên, lão Thiên Sư trước khi chết, giao cho ta một phongthư, để ta chuyển lại cho Tu Duyên” Nói xong, Lưu Phong lấy từ trong ngực ramột phong thư.

Tĩnh Vương tiếp nhận lá thư, nhìn kỹ vài lần, cuối cùng xác định đúng là thủbút của Trương Thiên Sư.

Sau khi trả cho Lưu Phong, Tĩnh Vương gia nói: “Đích thật là thủ bút của ThiênSư, ngươi hẳn là nên sớm giao cho Tu Duyên...”

Lưu Phong cảm thấy hối tiếc nói: “Ta quên mất...”

Lời này quả thật không sai, Lưu Phong đích xác là đã quên mất. Hôm nay nếukhông phải cùng Tĩnh Vương gia nói chuyện, phỏng chừng hắn cũng không nhớ ra.

“Tiểu hầu gia, nếu thật sự có người chống lưng cho ngươi, ta hy vọng ngươi cóthể dẫn ta đi gặp người đó” Tĩnh Vương gia nghiêm túc nói: “Mặc dù ta là ngườihoàng gia, nhưng ta cũng không hy vọng giang sơn này rơi vào tay người ngoài.Phải là người có huyết thống vương thất của Hoa Hạ Đế quốc mới được”.

Lưu Phong liếc mắt đầy thâm ý nhìn Tĩnh Vương gia, cũng không nói thêm gì.

Tiệc thọ của Tĩnh vương gia cũng trôi qua, thế cục kinh đô tạm thời cũng đã ổnđịnh, hiển nhiên ai cũng không muốn cùng mãnh hổ, tham lang quân đoàn gâychuyện.

Lưu Phong một mực cứ suy nghĩ về ý tứ của Tĩnh Vương gia trong buổi nói chuyệnhôm ấy, nhưng thủy chung vẫn nghĩ không ra.

Bất quá về lá thư này, Lưu Phong thật muốn nhanh chóng giao cho Tu Duyên ThiênSư.

Từ phía bên kia, Diệp Văn Lý đã truyền tin tức từ Phong Thành đến, bọn họ cơbản đã chiếm lĩnh Phong Thành rồi, nhưng mà trong khoảng thời gian gần đây,đạo tặc vùng phụ cận, cùng các thế lực khắp nơi thường xuyên quấy nhiễu, khiếncho bọn chúng có chút luống cuống.

Lưu Phong bảo Vương Bảo Nhi thông tri cho các hắc đạo xã đoàn biết, để cho bọnhọ chịu trách nhiệm chuẩn bị bố trí sắp xếp cho đội quân từ kinh thành đến,lấy đó làm nóng cốt trung tâm, chuẩn bị kiến lập đại quân.

Bước đầu đã được sắp đặt. Trong khoảng thời gian này, các xã đoàn hắc đạo cơhồ đã phát triển đến mấy vạn thành viên.

Đương nhiên, trước mắt tại phụ cận kinh đô chỉ có thể tập kết được 500 màthôi.

Tuy chỉ có năm trăm, nhưng mà năm trăm người ngoài phụ cận kinh đô này cũngtoàn là tinh anh, bên trong còn có Hắc Vân, Thiên Đại phụ trách phát triển đámhắc ám vũ sĩ, còn có Phượng Vệ nữa. Mặc dù Hắc Vân so với Tố Nương còn có chútchênh lệch, nhưng mà thế lực cũng đã khá tốt rồi.

Lưu Phong nghiêm lệnh cho Vương Bảo Nhi ba ngày sau, tập hợp các thành viênhắc đạo lại tại ngoại vi kinh đô, thành lập đại đội khinh kỵ binh, cùng hắn đivề Phong Thành.

Vấn đề trang bị, tất nhiên đã có Vương Đức Vọng giải quyết. Thân là phó suấtbinh mã hoàng thành, giải quyết trang bị cho 500 khinh kỵ binh cũng không phảichuyện to tát gì.

Mặt khác, các thành viên còn lại của Hắc Đạo cũng được thông báo, nên cũng lục***c chạy đến tập kết tại Phong Thành.

Nói về thế lực tại Phong Thành, Lưu Phong phải tận dụng nhân mã tại đây càngnhanh càng tốt. Nếu không sẽ không đủ binh lực.

Đồng thời, Lưu Phong cũng chuẩn bị một ít vật tư và ngân lượng, chuẩn bị mangđến Phong Thành.

Vốn Lưu Phong định chờ đến ngày cuối cùng mới cưỡi Phi nhi đi Phong Thành,nhưng mà từ tình thế bây giờ cho thấy, hắn phải nhanh đi Phong Thành, nếukhông Phó Lưu vân và Diệp Văn Lý mang theo mấy ngàn tướng sĩ đi Phong Thành sẽkiên trì không được lâu.

Barbara và Alice đã truyền đến tin tức mới nhất, nói rằng thuyền của Robert bangày sau sẽ chính thức tiến vào hải vực của Hoa Hạ đế quốc, nhưng mà Lưu Phonglại không có thời gian để chờ đợi.

Hắn kêu người gọi Vương Bảo Nhi đến, cẩn thận dặn dò một hồi, hơn nữa lại dặnBarbara và Aclice nhất định phải hỗ trợ giúp đỡ Vương Bảo Nhi phát triển việckinh doanh nước hoa này.

Hai nàng được Lưu Phong phục vụ rất sảng khoái, bởi vì tác dụng của luồng khítức Dục Ma, cho nên trong lòng đã toàn tâm, toàn ý đối với Lưu Phong, dĩ nhiênvới lời dặn của Lưu Phong, sẽ cố gắng hoàn thành.

Hết thảy đều đã lo đâu vào đấy, khoảng cách do hoàng đế quy định đến HoàngThành còn khoảng 10 ngày. Với tốc độ hành quân này mà nói, thời gian cũng khásung túc. Hơn nữa cho dù chậm vài ngày đi chăng nữa, thì có quỷ mới biết được.

Chuyến đi Phong thành lần này đối với Lưu Phong rất trọng yếu, hắn cũng khôngcho đàn bà cùng đi với mình. Kế hoạch của hắn là đợi sau khi hoàn toàn nắmđược Phong Thành, sẽ đem cả Di Hồng Viện dời vào.

Bất quá Lưu Phong cũng không biết rằng, Tam sư tôn Nghê Thường đang lo lắngcho hắn, đã lẻn vào đại quân của hắn, âm thầm bảo vệ an nguy cho hắn. Đình Nhicuối cùng cũng đành phải theo Ngưng Nguyệt đại sư trở về Huyền tâm chánh tông.Nhưng mà chuyện tình cảm của nàng và Lưu Phong, nếu thật sự bắt nàng phải chọnlựa, nàng sẽ không do dự mà chọn Lưu Phong. Lần này sở dĩ trở về Huyền Tâmchánh tông, kỳ thật mục đích của Đình nhi rất đơn giản, muốn xem quả thật sưmôn sẽ dụng thủ đoạn gì với mình. Nếu quả thật sư môn giở thủ đoạn bức ép,nàng sẽ không chút do dự mà phản bội Huyền Tâm chánh tông để đi Phong Thànhvới Lưu Phong. Bây giờ Đình Nhi không còn giống Đình Nhi trước kia nữa, trênngười nàng có hai linh hồn, hai ký ức khác nhau. Hai linh hồn cùng dung hợptrong một thể xác, trong lòng nàng lúc này địa vị của Lưu Phong là trọng yếunhất.

Phong Thành diện tích rất lớn, còn cụ thể lớn bao nhiêu thì chưa ai thống kêqua, cũng không biết có bao nhiêu ngọn núi vô danh bao vây Phong Thành vàogiữa, phảng phất tựa như một thế giới độc lập, lẻ loi vậy, chỉ là đất đai khókhăn, giao thông bất tiện mà thôi, phỉ tặc hơi nhiều, hợp lại tạo thành miềnđất chết này...

Đương nhiên, có có một nguyên nhân khác, nơi này từng là một cỗ chiến trường,đã có hơn mười vạn binh lính bại trận và dân chúng bị chôn sống nơi này.

Những binh lính và dân chúng đó, sau khi bị chôn sống, oán khí không tiêu,thường xuyên xuất hiện tại Phong Thành, cho nên người ta còn gọi đây là TửThành. Thật vậy, nhiều người đã tận mắt chứng kiến, mỗi khi trời gần tối, đíchxác có nhiều quỷ hồn xuất hiện tại Phong Thành.

Cho nên, phàm là người sống tại Phong Thành, chỉ cần mặt trời sắp lặn xuốngnúi, dám chắc không ai ra ngoài. Nhà ai nấy đều khóa chặt cửa, cầu khẩn thầnlinh phù hộ đừng cho ác quỷ tiến vào nhầ.

“Chủ công, vì sao người không kiếm một chút đạo sĩ khu quỷ trừ ma cùng điPhong Thành, những ác quỷ tại Phong Thành này, một ngày nào đó chưa trừ diệtthì không thể nào có an bình tại đây được?” Người nói có tên là Hàn Long.Người này vốn là thuộc hạ của Diệp Văn Lý, từng theo đại quân của Diệp Văn Lýtại đóng quân tại Phong Thành ba năm, đối với tình huống nơi đó tương đối rànhrẽ, nên lưu ý với Lưu Phong.

Đan Hùng khinh thường cười cười: “Không phải chỉ là mấy tên quỷ mị sao? Ngươichờ đấy, lão tử đi Phong Thành nhất định tiêu diệt hết bọn chúng” Đan Hùng làtu chân Kim đan hậu kỳ, đối phó với tiểu quỷ cũng dễ như trở bàn tay.

“Không phải mấy tên, mà là mấy vạn tên...” Hàn Long căng thẳng nói.

Lưu Phong cười nói: “Ngươi có nói quá không?”

“Không có” Hàn Long lắc đầu nói: “Dù sao tất cả đều do người quyết địnhvậy...”

Lưu Phong cùng Đan Hùng cười cười, không lo lắng gì cả. Quỷ là cái thứ gìchứ...

Lưu Phong cũng không biết tiểu nha đầu Tiểu Thiến đã không còn ở trong tamkhỏa Quy Nguyên Đan nữa rồi. Nàng sau khi đả tọa xong, không thấy Bạch Khiếtđâu, cho nên nhân cơ hội Lưu Phong không chú ý liền lẻn bỏ trốn.

Với nàng mà nói, hiện nàng đang đảm trách một nhiệm vụ rất trọng yếu, đó làphải nhanh chóng tìm ra thuộc hạ của Thái tử năm đó, là Lãnh Nguyệt tiên sinh.Hơn nữa phải nói cho hắn nghe tin tức về chuyện Thái tử bị hại năm đó. Đồngthời Tiểu Thiến cũng muốn tìm hiểu Thiếu chủ công mà Thái tử năm đó lưu lạihiện nay đã thế nào rồi...

Trải qua ba ngày hành quân cấp tốc, 500 Hắc Ám võ sĩ và đội quân tinh anh củaPhượng Vệ rốt cuộc đã bắt đầu tiến vào lãnh địa Phong Thành. Đã thấy qua thôngđạo duy nhất tiến vào Phong Thành.

Phóng mắt nhìn quang cảnh xung quanh mình, tâm tình Lưu Phong rất khó nói. Đấtđai tuy có chút cằn cỗi, người thì thưa thớt nhưng mà rất rộng lớn...

Một mảnh đất đai rộng lớn như vậy, nếu tại các thời đại trước thì không biếtlà bán được mấy ngàn ức...

Trong lòng Lưu Phong náo nức: “Ta cũng có lãnh địa của chính mình rồi, ta muốnbiến nơi này trở thành Hoa Hạ đế quốc... không... đây phải là thành thị phồnhoa nhất... Đến lúc đó cái tên Phong Thành này sẽ phải thay đổi... cái tênkhông may mắn như thế thật là giết chết phong cảnh...”

Nhảy từ hãn huyết bảo mã xuống, Lưu Phong tìm Hàn Long, nói hắn xuất bản đồ ravà nói: “Nơi này hẳn là một chỗ đất đai bằng phẳng, xung quanh có hai con sônglớn, ngoài mười dặm còn có hai ngọn núi cao, thật sự là nơi tối thích hợp đểxây dựng một tòa thành trì” Lưu Phong không kìm chế được hưng phấn.

Nghe Lưu Phong nói xong, Hàn Long cười khổ: “Chủ công, muốn thành lập tânthành, sợ rằng không phải chuyện đơn giản, việc này cần phải có một nguồn nhânlực, vật lực và tài lực khổng lồ. Đương nhiên, bạc đối với người mà nói khôngphải là vấn đề, nhưng mà chuyện nhân lực, vật lực thì rất khó khăn...”

Lưu Phong cười nói: “Có tiền là có tất cả. Ta có tiền còn sợ gì nữa. Về phầnvật liệu xây dựng, xung quanh Phong Thành đều là đại sơn nham thạch, chắc chắnvật liệu không thể ít được” Lưu Phong thấy quá tốt rồi, chủ định khi đó sẽkiếm một ngọn núi lớn, xuất Hạo Thiên Kiếm ra khỏi vỏ, trảm một kiếm xuốngngọn núi nham thạch, rồi kêu bọn man tử lao động mang vật liệu về. Việc kiếntạo tân thành tựa hồ chẳng có gì khó khăn cả.

Khẽ vỗ một cái vào bản đồ, Lưu Phong cười nói: “Hàn Long, ngươi chờ mà xem,kiến lập một tòa tân thành, kỳ thật không khó khăn như ngươi nghĩ đâu.”

“Lão đại, ngươi vì sao lại muốn kiến lập tân thành?” Đan Hùng có chút khó hiểu

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...