Hi Du Hoa Tùng
Lưu Phong lúc này mới thở dài một hơi, không tiếp tục dò xét nữa, cùng BạchThiên Hành đồng thời tiến vào.
Ngoài cửa, khách ra vào không ngớt, bên trong đại sảnh đèn đuốc huy hoàng,từng dải lụa đủ mọi màu sắc giăng mắc ngang dọc khắp nơi, đây đó vang lên yếnngữ oanh ca, thật là một cảnh tượng diễm lệ.
Bạch Thiên Hành dường như là khách quen của kĩ viện này, hắn vừa vào cửa, đãcó một nữ tử bước đến nghênh đón, hồ mị gọi: “Ai da, Bạch công tử cuối cùng đãtới, Tiểu Liên tỉ tỉ nhớ ngươi chết đi được.”
Bạch Thiên Hành cười hắc hắc, nắn nhẹ một cái vào mông của nàng, nói: “Ta đâykhông phải đã tới rồi sao, hơn nữa hôm nay còn mang khách quý đến đây, mau gọima ma các ngươi tới đây, ta có việc phân phó”.
Cô gái này mị nhãn liếc qua Lưu Phong, bất giác trở nên si dại, một vị anhtuấn công tử như thế này thì không cần tiền, nàng cũng nguyện hầu hạ từ tốitới sáng.
“Vị công tử này, thật là anh tuấn!” Nữ tử cười rồi dựa vào lòng Lưu Phong, LưuPhong cũng không cự tuyệt, một tay sờ vào mông, nhào nặn một chút hạ thể củanàng, một tay đặt lên ngực nàng.
“Công tử, ngươi thật là xấu a, nô gia không phải là người tuỳ tiện đâu.” Côgái cười một tiếng, cảm giác cả người nhũn ra, vội vàng chạy vào trong.
“Phì, ngươi tưởng tiểu gia ta là người tuỳ tiện sao, nếu không phải ngươi cũnghơi xinh xắn thì tiểu gia ta có hứng thú sờ mông, vuốt ngực ngươi sao?” Đã cókinh nghiệm lần trước, Lưu Phong biết bình thường những cô gái đứng ở cửa vàđại sảnh đều là những cô gái còn trong sạch, chỉ phụ trách mời gọi khách nhưngkhông tiếp khách. Như cô gái mà hắn vừa khinh bạc, đừng xem bên ngoài nàngbiểu hiện như một đãng phụ, kỳ thật hơn phân nửa vẫn còn là xử nữ chưa được‘bóc tem’.
Bạch Thiên hành âm thầm bật cười, vị Lưu huynh đệ này quả nhiên là phong lưucao thủ, mình mời hắn đến đây thật là đúng chỗ rồi.
“Bạch công tử, ngài đến thật là đúng lúc, hôm nay vừa lúc có cuộc biểu diễn vũnhạc của dị tộc phong tình nữ tử, ta đã bố trí cho ngài một gian phòng thanhnhã trên lầu, mời ngài cùng vị công tử này theo ta đi thôi.” Không lâu sau,một lão bảo (tú bà) ăn mặc hoa hòe hoa sói đã đi tới, nhiệt tình nghênh đónhai người bước lên lầu.
Lưu Phong liếc mắt nhìn một cái, không thèm nhìn cái thứ hai, nghĩ thầm thờiđại này sao mà tú bà xấu thế? Quản lý thanh lâu mà xấu như vậy, thật là làmmất hết hứng thú của khác nhân.
Cũng may lão bảo cũng không có ở lại lâu, đợi hai người yên vị, lão bảo để lạihai cô nương duyên dáng, sau đó lập tức rời khỏi.
“Lưu huynh, đợi một lát sẽ có cái hay để xem” Bạch Thiên Hành lập tức giớithiệu.
Lưu Phong giương mắt nhìn xuống, chỉ thấy đại sảnh dưới lầu, chỗ chính giữa đãcó một cái bục biểu diễn khá lớn, chung quanh có rất nhiều người đứng xem.
Mẹ nó, đây chả phải là biểu diễn âm nhạc hiện đại sao, y như mấy cái nightclub, làm một cái bục biểu diễn, kiếm mấy cô gái bán hoa, nhảy thoát y vớicột. Cũng không thể nào ngờ Xuân Lâu lão bản lại có thể nghĩ ra một cái phươngthức kinh doanh tuyệt diệu đến thế này.
Không lâu sau, dưới đài đã ồn ào hẳn lên, nguyên lai là đã đến giờ, biểu diễnca múa sắp bắt đầu.
Quả nhiên từ phía sau tấm màn đi ra vài dị tộc nữ tử mặc áo hở rốn, mặt đeomạng che, cùng với tiếng nhạc hoà tấu du dương vang lên, dị tộc nữ tử bắt đầumàn biểu diễn khêu gợi. Nhất thời dưới đài tiếng kêu la vang lên không ngớt.Bất quá trong mắt Lưu Phong lại thấy có chút thất vọng, vũ tuy có ưu mỹ nhưngđộ ‘hot’ lại không đủ, so với sự tưởng tượng lúc đầu của hắn thì thật là thấtvọng. Những bộ phận có thể gây hưng phấn cho người xem như mông, ngực bị chequá kỹ, quần áo thì quá nhiều, không đủ hở hang. Phải nói thật là trong cả mànbiểu diễn cũng không hề có chút ý cởi quần áo.
“Xem ra những người ở thời đại này vẫn còn có chút bảo thủ, sáng kiến hay nhưvậy, mà lại thiếu đi yếu tố kích thích cho người xem hưng phấn, cũng là mất đikhông ít màu sắc.”
Khác với Lưu Phong, Bạch Thiên Hành nhìn điệu Nghê Thường của nữ tử, thân tưmạn diệu, lả lướt trong tiếng nhạc, dáng điệu ưu mỹ phiêu dật, như say nhưtuý, mượn hơi men cũng theo mọi người lớn tiếng hò hét.
“Quá thiển cận.”
Lưu Phong liếc mắt nhìn Bạch Thiên Hành một cái, cũng không thèm xem màn múachán phèo của nữ tử dị tộc nữa, mà chuyên tâm đùa giỡn với nữ tử đang ngồi bêncạnh.
Nữ tử nọ kỳ thật cũng là xử nữ là Tuý Xuân lâu nuôi dưỡng để chuyên môn phụcvụ khách quý, hôm nay cũng là lần đầu tiên tiếp khách, mặc dù ngày thường lýluận tri thức cực kỳ phong phú, nhưng kinh nghiệm thực tiễn lại là lần đầu. Bịdâm khách như Lưu Phong trêu chọc, nhất thời hơi thở cuống quýt, vặn vẹo khôngthôi, toàn thân nóng bừng, thân thể như nai con mới xa mẹ rung lên bần bật.
Bạch Thiên Hành thấy Lưu Phong không có hứng thú với tiết mục phía dưới, vộivàng hỏi: “Như thế nào? Lưu huynh không hài lòng với tiết mục này sao?”
Lưu Phong lúc này mới buông nữ tử đã sắp... , lạnh nhạt nói: “Bạch huynh,không phải tại hạ không nể mặt huynh, chỉ là này... , các nàng nhảy thật khôngcó hứng. Nơi này là kỹ viện, chả phải là ca múa kịch viện gì, ngươi nhìn cácnàng ăn mặc nhiều như vậy, da thịt lộ ra quá ít, đã thế còn che mặt, nhảy chậmchà chậm chạp, lấy đâu ra kích tình chứ.”
Bạch Thiên Hành nao nao, vội vàng hỏi: “Vậy theo ý Lưu huynh, biểu diễn phảinhư thế nào mới khiến ngươi hài lòng?” Bạch Thiên Hành hôm nay nghĩ đáp ơn cứumạng một tháng trước, cho nên nói như thế nào cũng phải để Lưu Phong hài lòngmới được.
Lưu Phong suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Vũ thoát y, múa cột thép.”
“Vũ thoát y, múa cột thép?” Vũ thoát y thì Bạch Thiên Hành còn hiểu chứ cònmúa cột là cái gì thì hắn không thể hiểu được.
“Hả, thời đại này còn kỹ thuật luyện thép còn chưa phát triển sao? Nghĩ vậyLưu Phong liền đổi cột thép thành cột gỗ, đồng thời mang toàn bộ chuyện nàytại kiếp trước giải thích cho hắn nghe. Bạch Thiên Hành mặc dù chỉ là lần đầutiên nghe được thế nhưng trong lòng cũng rất hưng phấn, vội bảo thiếu nữ bêncạnh gọi lão bảo tới cho hắn.
Lão bảo từ thiếu nữ đó mà biết được Bach Thiên hành đối với buổi biểu diễn hômnay không hài lòng, vội vàng đích thân đến thỉnh tội: “Bạch công tử, Lưu côngtử, thật xin lỗi hai vị, nếu tiết mục này không làm hài lòng thì để tiểu nhânthay bằng tiết mục mới.”
Bạch Thiên Hành không nhịn được liền ngắt lời lão bảo: “Được rồi, ngươi đầutiên đừng vội thỉnh tội. Ta có lời muốn nói với ngưoi”. Nói xong hắn liền mangnhững đề nghị của Lưu Phong nói cho lão bảo một lần.
Lão bảo đã lăn lộn trong chốn Phong nguyệt cả nửa đời người, cũng là ngườihiểu biết, nghe xong những lời của Bạch Thiên Hành, cẩn thận suy nghĩ lại vềtiết mục của Tuý Xuân lâu.
Quả thật có chút bảo thủ. Bất quá, nói đi nói lại, những thứ quần tam giác,quần chữ Đinh, còn có áo ngực gì gì đó, chẳng biết là đi tìm từ nơi nào tới...
“Hai vị công tử, đề nghị của hai người quả thật là rất hay, nhưng thứ lỗi chota nói thẳng, múa thoát y cùng cột gỗ bên trong dùng cái gì quần tam giác,quần chữ đinh, còn có áo ngực, ta không biết kiếm ở đâu ra cả.” Lão bảo nói ranỗi băn khoăn trong lòng.
