Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 490



Khi pháp quyết của Thôn Chánh hoàn thành, đoàn hắc khí không ngừng khuyếchtán, làm cho người ta nhìn không ra hắn rốt cuộc ẩn thân nơi nào.

Từ từ, theo sự khuyếch tán của đoàn hắc khí, một cái đầu khô lâu chầm chậmngưng tụ mà thành, bộ đầu khô lâu lơ lửng ở giữa thân ảnh của Thôn Chánh.

Hắc Ảnh âm thầm cả kinh: “Thôn Chánh đang muốn cùng yêu đao hợp thành nhấtthể”

Lưu Phong trong mắt tinh quang đại thịnh, tựa hồ cũng nhìn ra tình trạng, bởivì thấy trong nháy mắt, lực chiến đấu của Thôn Chánh gia tăng mãnh liệt lêngấp mấy lần.

Không dám chậm trễ, Lưu Phong huy động kiếm quyết, thi triển thần thông KiếmCương, trong nháy mắt sinh ra một cổ kiếm quang cường phách vô cùng mạnh mẽ.

Một kiếm đánh xuống, bốn phía không khí tựa hồ như ngừng lại.

Lấy Lưu Phong làm trung tâm, một đạo quang hoa chói mắt tràn ngập lan ra tứphía, một đạo kiếm quang giống như ánh dương quang, mang theo khí thế lôiđình, nhằm thẳng Thôn Chánh hướng đến.

Thôn Chánh trong nháy mắt kinh hãi vô cùng, hét lớn một tiếng, liên tiếp xuấtra pháp quyết quỷ dị kia, một khoả hắc sắc đầu khô lâu cường đại phát ra.

“Kiệt... kiệt... !”

Tiếp sau đó, bộ đầu khô lâu và thân thể Thôn Chánh dần dần dung hợp làm một,trong miệng hắn phát ra một âm thanh không giống như âm thanh của loài người.

Vũ Quy vừa mừng vừa sợ, sợ chính là Thôn Chánh đại nhân điềm nhiên ngay cảchiêu tối hậu cũng đã dùng đến, vạn nhất bị thức thần cắn trả thì thật làkhông ổn. Mừng là chiêu này thi triển ra, Lưu Phong tất bại không thể nghi ngờgì nữa.

“Oanh... long... oanh... long...”

Bộ đại đầu khô lâu miệng phun ra những luồng xú khí, va chạm với luồng kiếmquang của Lưu Phong, tứ phía không ngừng phát ra những thanh âm va chạm kịchliệt.

Sau khi va chạm, hai cỗ lực lượng triệt tiêu lẫn nhau.

Thời gian không lâu, hiện trường đột nhiên truyền ra một âm thanh thảm thiết,một đạo thân ảnh hắc sắc trong nháy mắt thối lui liên tục mấy bước, bộ đại đầukhô lâu dưới sự uy hiếp của luồng kiếm quang của Lưu Phong, quay lại đánh mạnhvào thân thể Thôn Chánh.

Sắc mặt của Thôn Chánh nhất thời vặn vẹo, bộ dáng tựa hồ rất đau đớn, mộtthanh âm thảm thiết vang la mọi người đều nghe được.

Chuyện Vũ Quy lo lắng cuối cùng đã xảy ra, Thôn Chánh đang bị thức thần cắntrả. Một ma vương sắp sửa đản sanh.

“Chạy a... chạy...” Vũ Quy hét lớn một tiếng ý bảo mọi người ở đây nhanh chânchạy trối chết đi. Vũ Quy rất rõ ràng với tu vi của Thôn Chánh nếu thật sự bịthức thần cắn ngược trở lại tất lớn chuyện, người ở xung quanh tất chết chắc.Hắn vốn phụng mệnh đến để dẫn độ Cao Lệ tam vương tử về, cũng không phải đếnđể ám sát Hoa hạ hoàng đế.

Cho nên, hắn vội vàng hét lớn, hy vọng mọi người nhanh chân chạy thoát. Có thểthoát được hay không thì không nói, nhưng tối thiểu có ý thức chạy trước đã.

Theo tiếng hét của hắn, đám võ sĩ Phù Tang tựa hồ cũng đã hiểu ra chuyện gìxảy ra, đồng dạng la to, ý bảo mọi người nhanh chạy.

“Điên hết rồi à... ?” Lão hoàng đế chứng kiến hành vi của đám sứ giả Ô Quy,trong đầu nhất thời hiện ra hai chữ”điên khùng”

“Thật đáng thương, thất bại là thất bại thôi, đâu cần phải kích thích đến điênkhùng như vậy...” Trương Tử Ngưu có chút thông cảm cho hành vi của Vũ Quy vàthuộc hạ hắn.

Thật sự là một đám người đáng thương a...

Vũ Quy chứng kiến các quan viên của Hoa Hạ đế quốc nhìn hắn giống như là quáivật. Trong ánh mắt một ít người còn thể hiện sự thương hại, thông cảm, làm hắnnhất thời ngây dại: “Này, các ngươi sợ đến ngốc trệ hết rồi hả...”

“Hầu gia, nhanh chạy đi, ngươi không phải đã bị sợ đến ngu ngốc luôn rồichứ... ?” Bất đắc dĩ, Vũ Quy chỉ đành hướng đến người gần nhất là Lưu Phong.

Lưu Phong liếc mắt nhìn Vũ Quy một cái, tức giận nói: “Ngu ngốc??? Ngươi mớingu ngốc??? Cả nhà ngươi mới ngu ngốc... ?”

Vũ Quy trong lòng bực mình, bản thân mình có lòng tốt muốn khuyên hắn chạytrốn nhưng lại bị hắn nhục mạ. Hơn nữa người nhà hắn tựa hồ không có đắc tộivới vị Hầu gia này mà...

“Nhanh lên, chạy đi, Thôn Chánh đại nhân hiện đang bị thức thần cắn trả ngượclại, sẽ nhập ma đó... Không nhanh chạy... mọi người tất chết...” Vũ Quy anhhùng tựa hồ hiểu được, quần thần Hoa Hạ đế quốc tựa hồ không hiểu chuyện gìxảy ra. Cho nên hắn dùng cách trực tiếp nhất, đơn giản nhất là nói ra chântướng.

Đúng lúc đó, Hắc Ảnh và Chân Long vệ cũng cảm thấy được sự biến hóa trên thânthể của Thôn Chánh, lực lượng trên cơ thể hắn không ngừng tăng trưởng với tốcđộc cực kỳ mãnh liệt, điều bất ổn nữa là sát khí xung quanh người hắn cũngkhông ngừng bốc lên.

“Bệ hạ, không ổn rồi, có nguy hiểm...” Hắc Ảnh có chút nhíu mày, vội vàng đemphát hiện của bản thân báo cáo với lão hoàng đế.

Lão hoàng đế thân thể run rẫy mãnh liệt, lúc này mới ý thức được vấn đề quảthật nghiêm trọng.

“Chạy mau...”

Những lời này phát xuất từ miệng lão hoàng đế truyền ra...

Quan viên đế quốc đầu tiên là ngẫng người ra, lập tức mọi người đều chuẩn bịchạy trốn...

Đúng lúc Chân Long vệ và vài tên cao thủ Thiên Sư Đạo chạy đến bao vây ThônChánh vào giữa...

“Mọi người không cần chạy, không có việc gì đâu...”

Những lời này phát ra từ miệng Lưu Phong. Mặc dù thanh âm không lớn, nhưngtrong đó ẩn chứa Nguyên Anh lực, cho nên mặc dù hiện tại rất hổn loạn, nhưngmọi người đều nghe rất rõ ràng.

Lão hoàng đế vừa đứng dậy, đang chuẩn bị chạy, đột nhiên nghe Lưu Phong nói,lại nhìn khoảng cách giữa hắn và Thôn Chánh gần nhất, nhưng vẻ mặt vẫn trấntĩnh như trước, trong lòng thở nhẹ một hơn...

“Lưu ái khanh, ngươi nói không có việc gì sao???” Lão hoàng đế cẩn thận hỏi.

Lưu Phong mỉm cười, nhìn thoáng qua Thôn Chánh đang bị ma hóa, vẻ mặt lộ vẻkhinh bỉ nói: “Đương nhiên không có việc gì, với tu vi đạo hạnh của hắn, mặcdù thành ma, cũng không có sát thương lực nhiều lắm. Bệ hạ và các vị đồng liêukhông cần bối rối, hãy xem ta thu thập hắn như thế nào đây...”

“Hắc Ảnh, hắn làm được không?”

Lão hoàng đế trong lòng không yên, thấp giọng hỏi nhỏ một câu.

“Có lẽ được...” Sự thật thì Hắc Ảnh cũng không biết, dù sao Thôn Chánh cũng đãcó biểu hiện ma hóa, lực chiến đấu có thể tăng lên đến Nguyên Anh trung kỳ,trời mới biết Lưu Phong có thể đối phó hay không. Dù sao thì bản thân hắn cũngđối phó không được, huynh đệ của hắn cũng không, đối phó được chỉ có lão bấttử sư tôn của hắn mà thôi... Nhưng đáng tiếc là nước xa không cứu được lửagần, ai biết lão bất tử giờ đang ở địa phương nào...

“Xin bệ hạ yên tâm, người cứ quan sát xem ta thu thập nghiệt súc này như thếnào đây...” Lưu Phong tự tin chầm chậm nói.

Lão hoàng đế thoáng do dự một chút, cuối cùng chọn lựa tin tưởng Lưu Phong, dùsao tiểu tử này luôn luôn thần bí, có lẽ hắn có khả năng thật sự tạo nên kỳtích đây.

“Mọi người không nên hoảng sợ, chỉ là một ma vật Phù Tang nho nhỏ mà thôi,ngày thường quốc gia chúng ta chúng ta gặp biết bao sóng to gió lớn rồi...”Lão hoàng đế tự mình trấn định, hướng mọi người lên tiếng.

“Vốn rất nhiều đại thần chuẩn bị chạy trốn, nghe Hoa Hạ đại đế nói như vậy,vội vàng đình chỉ cước bộ. Dùng ánh mắt hồ nghi nhìn lão hoàng đế, nghĩ thầm,bệ hạ trong thời khắc mấu chốt này có khi nào si ngốc, phạm phải sai lầmkhông???

“Nhìn cái gì, nói các ngươi ở lại mà, Lại bộ thượng thư, còn có Binh bộ thịlang, các ngươi quay lại, quay lại hết cho ta... Chỉ là một ma vật man di nhonhỏ mà các ngươi đã sợ hãi như vậy rồi. Các ngươi xem, người ta Lưu ái khanhcó xem ma vật này ra gì đâu” Quát lên một tràng đề tỉnh mọi người, lão hoàngđế không quên khích lệ Lưu Phong vài câu, đặt lòng tin vào Lưu Phong.

Lão hoàng đế vừa nói ra như vậy, cho dù quần thần lo lắng như thế nào đi chăngnữa, sợ hãi như thế nào đi chăng nữa thì cũng không dám không trở lại. Tất cảmọi người đều chuyển ánh mắt về phía Lưu Phong, nhìn hắn làm sao đại triểnthần uy, tiêu diệt ma vật.

“Hừ... hừ...” Lưu Phong nhìn xung quanh tứ phía, âm thầm cười lạnh: “Một đámtiểu quỷ nhát gan”

Ngay lúc này, Thôn Chánh đã hoàn toàn bị thức thần trong yêu đao thôn hoá, trởthành một bộ xương khô hắc sắc, trong miệng không ngừng gào rít. Quanh thânphát tán sát khí làm cho chúng đại thần ai nấy đổ mồ hôi lạnh, mấy tên tiểunhân bị dọa đến ngất xỉu.

Lão hoàng đế trong lòng cũng rất lo sợ, ngoài miệng nói không sao, nhưng tronglòng lo lắng, sớm biết như vậy tựu không nên tin vào Lưu Phong. Nhưng mà bâygiờ không còn kịp nữa rồi???

Đúng lúc này, bên tai lão Hoàng đế vang đến thanh âm truyền âm của Lưu Phong:“Bệ hạ, không cần lo lắng, vi thần sẽ chém chết yêu ma Thôn Chánh đây”

Hắc Ảnh cũng tin vào trực giác của mình, vội vàng nói với Hoa hạ đại đế: “Bệhạ, không có việc gì đâu, có Hầu gia ở đây, không có chuyện gì bất ổn đâu”

Đến lúc này, lão hoàng đế mới từ từ bình tâm trở lại.

“Không nên hoảng sợ. Tất cả đứng lại cho ta, nhìn Lưu ái khanh tiêu diệt quáivật kìa...” Lão hoàng đế trong lòng nhiều ít cũng có oai lực, hét lớn mộttiếng phát ra oai nghiêm của bậc đế vương.

Nhất thời hiện trường lại yên tĩnh trở lại.

Mọi người lại hướng ánh mắt về Lưu Phong, nhiệt liệt mong chờ...

“Tiểu quỷ...” Lưu Phong cười dài một tiếng, xuất ra Hạo Thiên Kiếm, lực lượngtrong cơ thể nhanh chóng trào lên, toàn lực phát ra một kiếm không lưu tình,một kiếm với kiếm quang có thể tranh phong với ánh dương quan, hướng đến ThônChánh đang bị ma hóa.

“Oanh... long... !”

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, đồng thời một cổ năng lượng bắn lên đến tậntrời cao, Hạo Thiên Kiếm trong tay Lưu Phong lúc này đột nhiên rời tay, bắnvào giữa cơn lốc năng lượng. Đồng thời, ngay cả Lưu Phong cũng hết sức kinhngạc, cơn lốc năng lượng cực đại đó nhanh chóng bị Hạo Thiên kiếm hấp thu vớitốc độ cực nhanh.

Cả quá trình xảy ra rất nhanh mà mắt phàm nhân căn bản không thấy được chuyệngì xảy ra.

Từ khi nguy cơ hiển hiện, Lưu Phong ra tay để trấn áp, chỉ trong nháy mắt đãdẹp loạn nguy hiểm rồi.

Vũ Quy và đám tùy tùng của hắn trợn mắt há mõm nhìn Lưu Phong, đây là conngười sao? Ít nhất lực lượng của hắn không phải là của con người rồi. Bị thứcthần cắn nuốt sinh ra ma vật mà trong nháy mắt hắn cũng có thể tiêu diệt được.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...