Hi Du Hoa Tùng
“Chủ công, người yên tâm, trở về chúng ta sẽ chuẩn bị tốt tư liệu cho người.”
Sau khi chia tay, Lưu Phong cũng đi về cùng Vương Bảo Nhi thương nghị nhữngvấn đề liên quan.
Barbara và Alice được Lưu Phong an bài vào bộ phận Quan hệ công chúng củaThiên Thượng Nhân Gian, chuyên môn phụ trách huấn luyện nhân viên PR, với thủđoạn câu dẫn nam nhân của các nàng, huấn luyện nhân viên PR tự nhiên cũng sẽkhông kém.
Vốn Lưu Phong muốn tại Kinh Đô phát triển, nhưng là sau lần cấp đất này, LưuPhong cũng phải một lần nữa sửa lại kế hoạch của mình một chút.
Hiển nhiên, tốt hơn dưới chân cọp hàm rồng, Phong Thành thích hợp để pháttriển hơn.
Từ lời nói của Trương Tử Ngưu có thể thấy được. Phong Thành chính là một TiểuVương Quốc độc lập, chỉ cần chính mình có thể phát triển, Phong thành có thểtrở thành một thế lực thứ ba của Đế quốc.
Sự thật, Lưu Phong cuối cùng cũng làm được. Lão hoàng đế có mơ cũng không nghĩrằng, một vùng đất chết, dưới tay của Lưu Phong cũng trở thành một nơi phồnhoa không thua gì Giang Nam... Đương nhiên, đây là chuyện sau này, cũng khôngnên nói nhiều, chi tiết sau này sẽ rõ.
Trong lúc Lưu Phong lo lắng cho kế hoạch phát triển, Lão hoàng đế đang ở trongcung thầm vui, hắn vẫn nghĩ rằng Phong Thành cấp cho Lưu Phong là một quyếtđịnh chính xác.
Dựa theo pháp chế của Đế quốc, nhất đẳng Hầu tước, bắt buộc là phải được cấpđất, mặc dù diện tích không lớn, cũng phải cấp. Lão Hoàng Đế vốn vẫn rất buồn,đến tột cùng cấp mảnh đất nào cho Lưu Phong. Bởi vì, đối với một Hầu tước códã tâm, hắn thật sự lo lắng cấp cho hắn một mảnh đất tốt.
Dưới sự nhắc nhở của Hắc Ảnh, hắn mới nhớ tới vùng đất chết vốn đã gần như bịĐế quốc bỏ đi-Phong Thành.
“Ngươi nói, Lưu Phong bây giờ có phải đã biết tình huống của Phong Thành rồikhông?” Lão hoàng đế vẻ mặt nở nụ cười quay đầu hướng đến chỗ tối hỏi.
Thanh âm của Hắc Ảnh nhất thời vang lên: “Chân Long Vệ hồi báo, Trương Tử Ngưuđã nói cho Lưu Phong biết tình huống bên trong của Phong Thành.”
“Tốt, tốt lắm, đỡ phải giải thích với Lưu Phong.” Lão hoàng đế ánh mắt trầmxuống nói: “Ngươi nói, Lưu Phong có vào cung từ chức hay không?”
“Sẽ không đâu.” Hắc Ảnh lạnh nhạt nói: “Hắn là một người thông minh. Hầu Tướclà một phần thưởng rất lớn, cho dù hắn trong lòng có muốn, cũng tuyệt đối sẽkhông đến đây trả lại. Bất quá, ta có dự cảm, Phong Thành trong tay hắn có lẽsẽ trở thành một toà thành lớn vô song.”
“Thật không?” Lão hoàng đế không cho là đúng nói: “Có thể sao?”
“Đối với hắn mà nói, tựa hồ không có chuyện gì là không có khả năng.” Hắc Ảnhsuy nghĩ một chút, thành thật nói.
“Ta không tin.” Lão hoàng đế khinh thường nói: “Phong Thành mặc dù diện tíchrất lớn, nhưng đất đai cằn cỗi, dân cư rất thưa thớt, hơn nữa còn có Man Tộcvà Phù Tang cướp bóc, căn bản là không cách nào phát triển. Nếu không ta cũngkhông buông tha cho một mảnh đất lớn như vậy.”
“Người không sợ như vậy sẽ chọc giận Lưu Phong sao? Người không phải còn chờhắn cung cấp quân hướng sao?” Hắc Ảnh đột nhiên hỏi.
Lão Hoàng Đế cười lạnh một tiếng nói: “Chọc giận? Hắn rõ ràng là do hành độngcủa mình mà gây nên, nếu là người khác. Ta đã hạ lệnh xét nhà. Đối với hắn, tacò không có truy cứu, còn ban cho tước vị, đã là một đại ân rồi. Tin tưởngchuyện này hắn chính mình cũng hiểu được.”
“Còn có hai tháng.” Lão hoàng đế lạnh nhạt cười: “Chỉ còn lại hai tháng, kỳhạn nửa năm của chúng ta sẽ tới, chỉ cần một khi quân hưởng đến, sẽ mang đạiquân viễn chinh Phù Tang, Cao Lệ.” Mỗi lần nói đến viễn chinh, tâm tình lãohoàng đế đều rất kích động.
Túc Vương sau khi biết được Lưu Phong bị cấp cho Phong Thành, mơ hồ cảm thấylão hoàng đế đã biết được dã tâm của Lưu Phong.
Cấp Phong Thành cho hắn, không thể nghi ngờ là muốn cản trở bước tiến của LưuPhong.
Vấn đề này, Phong Thành thật sự có thể cản trở bước tiến của Lưu Phong sao?”
Phong Thành là một tử địa, ai cũng biết điều này. Nhưng là Túc Vương tronglòng lại có chút hiểu được, tử địa trong tay Lưu Phong cũng sẽ phát ra ánh hàoquang.
Lưu Phong đúng là một người thần kỳ.
Túc Vương đối với hắn hiểu rõ, càng ngày Lưu Phong càng phát triển bất phàm.
Trong khoảng thời gian này hắn thường thường cùng Túc Vương Phi ở cùng nhau,đồng thời thảo luận về Lưu Phong, hai người đều nhất trí cho rằng Lưu Phongkhông tầm thường.
“Vương gia, nếu Phong Thành trong tay Lưu Phong có thể quật khởi, ta khuyênngười hay là cũng nên buông tha việc tranh giành đi.” Túc Vương Phi thực sựnói.
“Hừ.” Túc Vương trên mặt đột nhiên xuất hiện lộ ra một tia giận dữ nói: “PhongThành quật khởi cũng không đơn giản như tưởng tượng, thật sự mà nói, cho dùLưu Phong thật sự có thể biến đổi Phong Thành, ta cũng sẽ không lùi bước. Sosánh với hắn, ít nhất ta vẫn có ưu thế rất lớn. Nói thế nào đi nữa, ta cũng làHoàng Tử. Bại dưới tay Hoàng Thái Tôn hay Lão Tứ ta cũng không quan tâm, nhưnglà không thể bại dưới tay Lưu Phong.”
“Tại sao?” Túc Vương Phi thở dài một hơi, nhìn hắn nói: “Người không phải vẫnnói Lưu Phong sẽ phát triển rất mạnh sao?”
Túc Vương cười lạnh nói: “Chính xác, ta rất coi trọng Lưu Phong. Vốn ta muốncùng hắn liên thủ, nhưng là hắn lại không đồng ý. Bổn Vương tuyệt đối sẽ khôngthua hắn.”
Dừng một chút, Túc Vương cười nói: “Thái Tử Phi ngày hôm qua phái người lạiđây, muốn cùng ta kết đồng minh, nàng nghĩ như thế nào?”
Túc Vương Phi có chút nhíu mày, nói ngay: “Ta và Điềm Nhi từ nhỏ đến lớn cùngnhau lớn lên. Bất quá, nàng hôm nay thay đổi rất nhiều, trực giác của nữ nhânnói cho ta biết, nàng ta đã điên rồi. Ít nhất, tâm trí nàng cũng đã hoàn toànđiên cuồng. Nàng là một nữ nhân nguy hiểm, ta khuyên người, đừng nên thân cậnquá.”
“Đông Cung cố ý tỏ ra tốt, nàng nghĩ ta có khả năng cự tuyệt sao?” Túc Vươnglạnh nhạt nói: “Cũng không biết phụ hoàng định tới lúc nào cho ta quyền lực vàbinh lực. Bây giờ, dưới tình huống này, Đông Cung chủ động đối tốt với ta, tathật sự không có lý do cự tuyệt. Huống hồ, Yến Vương phủ đã đưa ra cảnh cáovới ta. Bây giờ, phải cùng Đông Cung đứng chung một chỗ.”
“Thái Tử Phi tại sao lại tìm người?” Túc Vương Phi mang một tia cười cợt nói:“Nàng bất quá là muốn lợi dụng người, bắt người trở thành pháo hôi.”
“Được rồi, đừng nói nữa, ta cũng biết được.” Túc Vương thần sắc bất mãn, quátkhẽ một tiếng, nhíu mày nói: “Ta biết nàng ta muốn lợi dụng ta, nhưng là tatạm thời cũng không phải là lợi dụng nàng ta sao?”
Túc Vương Phi hừ lạnh nói: “Người và Đông Cung thân cận như vậy, chẳng lẽkhông sợ Bệ Hạ biết được tâm tư sao?”
“Bây giờ ta bất chấp nhiều.” Túc Vương cúi đầu chậm rãi nói: “Bây giờ Tứ hoànghuynh muốn tiêu diệt ta, nếu ta bất hoà, không cùng đứng một chỗ với Thái TửPhi, ta căn bản một chút cơ hội cũng không có.”
“Còn cha ta thì sao? Chẳng lẽ người để ta tham gia cùng một chỗ với Thái TửPhi sao?” Túc Vương Phi nổi giận: “Người đừng quên, cha ta và Thái Tử Phi làcó cừu địch. Bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không đứng cùng một chỗ với TháiTử Phi.”
Ngừng một chút, Túc Vương Phi tựa hồ thấy được lời nói của mình có hơi quá,thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Người không thể vì cha ta mà nghĩ lại sao?”
“Tại sao nàng không nghĩ cho ta?” Túc Vương không hờn giận hỏi.
“Người đang làm một chuyện ngu xuẩn, người không biết sao?” Túc Vương Phikhông chút yếu thế nhìn mắt hắn nói: “Yến Vương không dám động tới người,người đợi thêm một lúc, bệ hạ chắc sẽ giao cho người lực lượng.”
Túc Vương thở dài một tiếng, sâu kín nói: “Phụ Hoàng tính tình thay đổi, khôngai biết trong lòng người nghĩ gì, nàng cam đoan hắn thật sự sẽ cho ta lựclượng sao?”
Túc Vương Phi trầm mặc.
Sự thật nàng cũng quả thật không cách nào cam đoan.
Túc Vương nhắm mắt lại, vẻ mặt có chút thống khổ, nhẹ giọng nói: “Tình huốngbây giờ, chúng ta bị lôi vào chuyện này, cũng không có đường lui rồi, nàngbiết không?”
Túc Vương Phi nao nao, nói ngay: “Ta sẽ cùng cha nói chuyện, về phần có thànhcông hay không, ta cũng không cam đoan.”
Túc Vương chậm rãi mở hai mắt, nhìn Túc Vương Phi, từng câu từng chữ nói: “Cámơn nàng, nàng nghĩ được như vậy ta an tâm. Được rồi, nàng nói cho Nhạc phụ đạinhân, nếu tương lai ta thật sự có thể ngồi trên chiếc ghế này, ta nhất định vìngười báo thù.”
“Người trong lòng vẫn còn mơ tưởng tới cái ghế đó” Túc Vương Phi có chút thởdài, thất vọng nói: “Người vẫn còn mơ tưởng.”
“Còn không sao? Nhưng là ta cũng do bị người khác bức...” Túc Vương thản nhiênnói.
Sau một khoảng thời gian, Lưu Phong vài lần song tu, hút nhiều nguyên âm củanữ tử, đêm nay hắn chuẩn bị dừng lại, ngồi xuống tu luyện, hảo hảo củng cố mộtchút tu vi.
Đan Hùng như trước âm thầm hộ vệ Lưu Phong, trong lòng cũng là phi thường hâmmộ Lưu Phong song tu.
Thời gian không lâu, Lưu Phong cũng tiến vào trạng thái nhập định.
Bên trong đan điền chứa đựng nguyên âm của nữ nhân theo tâm huyền vận chuyển,chậm rãi vận hành trong cơ thể hắn, đi qua ba mươi sáu huyệt đạo, cuối cùngchậm rãi tiến vào trong Nguyên Anh.
Tiểu Nguyên Anh sau khi hấp thu lực lượng này, chung quanh thân thể quang mangmàu vàng so với lúc trước càng nồng đậm hơn. Thậm chí con mắt nửa kín nửa hởcũng mở ra thêm một chút.
Lực lượng này trong cơ thể Nguyên Anh vận chuyển qua ba mươi sáu huyệt đạo,dưới sự khống chế của Nguyên Anh, lực lượng dư thừa chậm rãi phóng thích đến,trong nháy mắt tiến đến gân mạch Lưu Phong, giúp hắn tu luyện gân mạch và cơnhục.
Sau khi Nguyên Anh hoàn toàn tiêu hóa xong nguyên âm của nữ nhân, Lưu Phongbắt đầu vận chuyển Thái Âm Thất Tinh Quyết, rất nhanh, một cỗ khí lực thiênnhiên từ trên trời đánh xuống
