Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 47



“Ban ngày ban mặt mà ngươi dám buông lời đại nghịch bất đạo như thế, trong mắtngươi còn có Vương pháp hay không?” thiếu nữ trợn mắt nhìn, trong lòng khôngkhỏi cảm thấy buồn phiền, chẳng lẽ tại vùng đất Giang Nam thịnh vượng này lạikhông có ai chủ trì công đạo hay sao?

Bạch Thiên Kiệt cười tít mắt nói:

-Vương pháp? Lão tử chính là vương pháp đây. Ngươi chưa nghe đến Tiểu Bạch Long ta hay sao? Được ta để mắt đến còn là phúc khí của ngươi đấy.

“Lưu manh... cút ngay.”

Thiếu nữ không còn nhịn được nữa.

Bạch Thiên Kiệt cười lạnh, đưa tay lắm lấy bàn tay của thiếu nữ, thô bạo kéonàng ra khỏi tửu lâu.

Thiếu nữ lập tức chống trả quyết liệt nhưng đáng tiếc, Bạch Thiên Kiệt quảcũng có chút bản lãnh, ngay cả nam nhân bị hắn kìm chế còn không thoát được,huống chi đây chỉ là một thiếu nữ yếu đuối.

Thiếu nữ trong lòng hoảng hốt, mắt nhìn bốn phía cầu cứu nhưng chỉ thấy ngườingười giương mắt đứng nhìn, không ai dám ra tay trượng nghĩa.

Tên kia thật to gan dám trước mặt ta mà bỡn cợt nữ nhân. Lưu Phong cuối cùngcũng ăn xong miếng thịt gà cuối cùng, hắn đứng lên quát một tiếng:

-Cuồng đồ lớn mật, còn không mau ngừng tay.

Thiếu nữ nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, cuối cùng cũng vẫn còn có người tốt,bất quá khi nhìn kỹ thì nàng lại chùng xuống, cứ ngỡ kẻ vừa lên tiếng là ai,thì ra chỉ là một vị thư sinh công tử, mặc dù phong lưu anh tuấn tuy nhiêndáng vẻ thư sinh như thế làm sao có thể cứu thoát nàng khỏi tay của tên vô lạinày.

Bạch Thiên Kiệt cười lạnh, nghĩ thầm. Hôm nay lại có kẻ không sợ chết. Nhìntên thư sinh kia xem ra cũng đồng dạng như ả tiểu nương tử này, yếu đuối nhưnhau, Không nghĩ ra lại muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân. Thật là quá sứcbuồn cười.

“Ta hôm nay chính là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đây.” Lưu Phong tựa hồ nhưhiểu được ý nghĩ trong đầu của Bạch Thiên Kiệt, ánh mắt thân thiện hướng vềthiếu nữ mỉm cười.

“Lão nhị, không phải ngươi rất thích ‘thỏ con’ hay sao? Tiểu tử này... khôngsai, bắt hắn về đêm nay hầu hạ cho ngươi xem ra rất tốt đây.” Bạch Thiên Kiệtkhóe miệng lộ ra một nụ cười mập mờ, quay lại nói với một người hán tử saulưng hắn.

Hán tử kia lúc mới bước vào tửu lâu đã chú ý đến Lưu Phong, bây giờ thấy lãoĐại lên tiếng thì cao hứng lắm:

-Lão Đại, ngươi cứ yên tâm đối phó với tiểu nương tử, con ‘thỏ nhỏ’ này để ta thu thập.

Hảo, con thỏ nhỏ này phải là của ta.

Lưu Phong thấy vậy không khỏi thấy buồn phiền, không nghĩ ra tại thời cổ đạinày, đẹp trai cũng bị làm phiền như thế giới trước kia của hắn.

Bạch Thiên Kiệt căn bản không thèm để ý Lưu Phong vào mắt, hừ một tiếng, matrảo không hề thương tiếc đặt lên thân thể ngọc ngà của thiếu nữ lôi đi.

Thiếu nữ kinh hãi kêu lên, hai tay ôm khư khư lấy bộ ngực sữa của mình, haimắt thể hiện sự tuyệt vọng đến cùng cực.

Lúc này, một tiếng hét thảm thiết vang lên, chỉ thấy Bạch Thiên Kiệt đã ngãlăn ra đất. thiếu nữ kinh ngạc phát hiện ra mình đang nằm trong vòng tay củavị công tử xinh đẹp từ lúc nào không biết.

Bạch Thiên Kiệt lăn lộn mấy vòng rồi đứng lên, quay về đám đồng bọn rống lên:

-Các ngươi... con mẹ nó, chết hết rồi à? Mau đánh chúng nó cho ta, cả hai đứa cẩu nam nữ này đều phải trừng trị.

Bạch Thiên Kiệt hoành hành tại Giang Nam đã từ lâu, chưa bao giờ bị thê thảmnhư ngày hôm nay, tự nhiên xuất hiện một tên mặt trắng đánh ngã lăn ra đất.Hắn đã thực sự nổi giận, ngay cả nữ tử kia cũng không còn tâm tư thưởng thứcnữa.

Trong khi đám lưu manh hùng hổ xông vào thì Lưu Phong vẫn bình thản quay sangnhìn thiếu nữ, nở nụ cười đặc trưng của hắn.

Ây da... nụ cười đó thực là hấp dẫn, thiếu nữ kia thẹn thùng, trống ngực đậpliên hồi, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.

Thiếu nữ đỏ mặt, cúi đầu xuống, cũng quên mất là mình và vị công tử đang ômnhau.

“Chát, chát...”

Vài âm thanh vang lên, mấy tên lưu manh lần lượt bị Lưu Phong thuận tay tátmột cái, thuận chân đá một cái, cứ như đồ chơi bay ra ngoài.

Trong tửu lâu mọi người nhất thời ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không hiểu LưuPhong đã động thủ như thế nào nữa.

“Một đám rác rưởi, bản lãnh như vậy mà cũng dám trêu hoa ghẹo nguyệt, hoànhhành bá đạo.” Đối mặt với đám lưu manh, Lưu Phong thu hồi lại nụ cười củamình, chuyển sang vẻ mặt đằng đằng sát khí, lạnh lẽo như băng.

“Tiểu thỏ tử, ngươi quả là không muốn sống nữa. Ngươi có biết sau lưng ta làai hay không?” Bạch Thiên Kiệt mặc dù vô lại, thế nhưng cũng không phải kẻngu, thấy Lưu Phong ra tay như vậy, ắt không phải là nhân vật tầm thường, hắncũng đang tò mò, không biết người này lai lịch ra sao.

Mẹ kiếp ngay cả huynh đệ của ngươi là Vương Bảo Nhi ta còn không xem là gì,huống chi loại cầm kê dê ngỗng như ngươi. Lưu Phong chửi trong lòng như vậy,đoạn lạnh lùng nói:

-Để ngươi nhớ đời, trừ phi hôm nay ngươi có hoàng đế lão tử đứng ra can thiệp, còn không thì ta nhất định sẽ biến ngươi thành thái giám.

Lưu Phong ánh mắt lúc này săm soi nhìn vào vùng không gian giữa hai chân củaBạch Thiên Kiệt.

Bạch Thiên Kiệt cảm giác được ánh mắt người kia quét đến đâu, hàn khí lập tứcđi theo đến đấy, hắn cảm nhận được một loại khí tức lạnh lẽo từ từ nổi nên lênở đũng quần của mình, hai tay tức thì bịt chặt hạ bộ nói:

-Ngươi... đừng có động thủ, công tử của Tuần phủ đại nhân chính là huynh đệ của ta, ngươi... ngươi nếu... nếu làm ẩu, huynh đệ ta sẽ không buông tha cho ngươi.

Lưu Phong buồn cười nói:

-Ta nói tiếng người mà ngươi không hiểu sao? Trừ phi là ngươi có hoàng đế chống lưng, bằng không hôm nay sẽ là ngày ngươi trở thành thái giám.

Bạch Thiên Kiệt tưởng tượng đến lúc mình trở thành thái giám, không khỏi kinhhãi, cất tiếng kêu gào:

-Ngăn hắn cho ta, mỗi một người ta sẽ thưởng 100 lạng bạc.

Trọng thưởng tất sẽ có dũng phu. Đám lưu manh vẫn còn đau đớn dưới đất, nghenói có cơ hội kiếm được 100 lạng bạc, tức thì dựng đứng lên, lao về phía LưuPhong.

“Một đám chẳng còn thiết sống nữa rồi.”

Lưu Phong hừ một tiếng, tung ra một chưởng, chỉ thấy tiếng kêu la vang lên, kẻngã trái, người đổ phải la liệt nằm dưới mặt đất.

“Các ngươi mặc dù là đi theo giúp sức cho ác bá tuy nhiên cũng chưa đến mứcphải chết.” Lưu Phong dù sao cũng mang theo ý thức của người hiện đại. Tùy ýgiết người không phải là việc mà hắn ưa thích.

Tiền bạc đương nhiên là quan trọng, tuy nhiên mạng sống còn quan trọng hơn.Đám hạ nhân dưới tay Bạch Thiên Kiệt lúc này kêu khóc đồng loạt chạy mất dạng.Không còn ai có đủ dũng khí tiếp thêm một chưởng của hắn nữa.

Lưu Phong chắp tay sau lưng, nhìn đám vô lại chạy đi, quay về nhìn thiếu nữmỉm cười an ủi nàng.

Mỹ nữ ái anh hùng, đây chính là chân lý từ ngàn xưa truyền lại.

Thiếu nữ này cũng không ngoại lệ, lúc này qua thật là như rớt vào lưới tình.

“Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp.” Thiếu nữ ấp a ấp úng cả nửa ngày, cuốicùng mới nói ra được câu nói này.

Lưu Phong nghiêm mặt nói:

-Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ vốn là việc làm bình thường của người quân tử. Tiểu thư không cần khách khí.” Cảm tạ Bạch Thiên Kiệt, cảm tạ đám lưu manh, các ngươi lần này đã ban cho ta cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Thật là người tốt, nam nhân như vậy mới chính là nam nhân. Thiếu nữ trong lònglại càng tôn sùng hắn. Đang muốn nói tiếp thì thấy hắn đã đi đến trước mặtBạch Thiên Kiệt.”Ban ngày ban mặt mà ngươi dám buông lời đại nghịch bất đạonhư thế, trong mắt ngươi còn có Vương pháp hay không?” thiếu nữ trợn mắt nhìn,trong lòng không khỏi cảm thấy buồn phiền, chẳng lẽ tại vùng đất Giang Namthịnh vượng này lại không có ai chủ trì công đạo hay sao?

Bạch Thiên Kiệt cười tít mắt nói:

-Vương pháp? Lão tử chính là vương pháp đây. Ngươi chưa nghe đến Tiểu Bạch Long ta hay sao? Được ta để mắt đến còn là phúc khí của ngươi đấy.

“Lưu manh... cút ngay.”

Thiếu nữ không còn nhịn được nữa.

Bạch Thiên Kiệt cười lạnh, đưa tay lắm lấy bàn tay của thiếu nữ, thô bạo kéonàng ra khỏi tửu lâu.

Thiếu nữ lập tức chống trả quyết liệt nhưng đáng tiếc, Bạch Thiên Kiệt quảcũng có chút bản lãnh, ngay cả nam nhân bị hắn kìm chế còn không thoát được,huống chi đây chỉ là một thiếu nữ yếu đuối.

Thiếu nữ trong lòng hoảng hốt, mắt nhìn bốn phía cầu cứu nhưng chỉ thấy ngườingười giương mắt đứng nhìn, không ai dám ra tay trượng nghĩa.

Tên kia thật to gan dám trước mặt ta mà bỡn cợt nữ nhân. Lưu Phong cuối cùngcũng ăn xong miếng thịt gà cuối cùng, hắn đứng lên quát một tiếng:

-Cuồng đồ lớn mật, còn không mau ngừng tay.

Thiếu nữ nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, cuối cùng cũng vẫn còn có người tốt,bất quá khi nhìn kỹ thì nàng lại chùng xuống, cứ ngỡ kẻ vừa lên tiếng là ai,thì ra chỉ là một vị thư sinh công tử, mặc dù phong lưu anh tuấn tuy nhiêndáng vẻ thư sinh như thế làm sao có thể cứu thoát nàng khỏi tay của tên vô lạinày.

Bạch Thiên Kiệt cười lạnh, nghĩ thầm. Hôm nay lại có kẻ không sợ chết. Nhìntên thư sinh kia xem ra cũng đồng dạng như ả tiểu nương tử này, yếu đuối nhưnhau, Không nghĩ ra lại muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân. Thật là quá sứcbuồn cười.

“Ta hôm nay chính là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đây.” Lưu Phong tựa hồ nhưhiểu được ý nghĩ trong đầu của Bạch Thiên Kiệt, ánh mắt thân thiện hướng vềthiếu nữ mỉm cười.

“Lão nhị, không phải ngươi rất thích ‘thỏ con’ hay sao? Tiểu tử này... khôngsai, bắt hắn về đêm nay hầu hạ cho ngươi xem ra rất tốt đây.” Bạch Thiên Kiệtkhóe miệng lộ ra một nụ cười mập mờ, quay lại nói với một người hán tử saulưng hắn.

Hán tử kia lúc mới bước vào tửu lâu đã chú ý đến Lưu Phong, bây giờ thấy lãoĐại lên tiếng thì cao hứng lắm:

-Lão Đại, ngươi cứ yên tâm đối phó với tiểu nương tử, con ‘thỏ nhỏ’ này để ta thu thập.

Hảo, con thỏ nhỏ này phải là của ta.

Lưu Phong thấy vậy không khỏi thấy buồn phiền, không nghĩ ra tại thời cổ đạinày, đẹp trai cũng bị làm phiền như thế giới trước kia của hắn.

Bạch Thiên Kiệt căn bản không thèm để ý Lưu Phong vào mắt, hừ một tiếng, matrảo không hề thương tiếc đặt lên thân thể ngọc ngà của thiếu nữ lôi đi.

Thiếu nữ kinh hãi kêu lên, hai tay ôm khư khư lấy bộ ngực sữa của mình, haimắt thể hiện sự tuyệt vọng đến cùng cực.

Lúc này, một tiếng hét thảm thiết vang lên, chỉ thấy Bạch Thiên Kiệt đã ngãlăn ra đất. thiếu nữ kinh ngạc phát hiện ra mình đang nằm trong vòng tay củavị công tử xinh đẹp từ lúc nào không biết.

Bạch Thiên Kiệt lăn lộn mấy vòng rồi đứng lên, quay về đám đồng bọn rống lên:

-Các ngươi... con mẹ nó, chết hết rồi à? Mau đánh chúng nó cho ta, cả hai đứa cẩu nam nữ này đều phải trừng trị.

Bạch Thiên Kiệt hoành hành tại Giang Nam đã từ lâu, chưa bao giờ bị thê thảmnhư ngày hôm nay, tự nhiên xuất hiện một tên mặt trắng đánh ngã lăn ra đất.Hắn đã thực sự nổi giận, ngay cả nữ tử kia cũng không còn tâm tư thưởng thứcnữa.

Trong khi đám lưu manh hùng hổ xông vào thì Lưu Phong vẫn bình thản quay sangnhìn thiếu nữ, nở nụ cười đặc trưng của hắn.

Ây da... nụ cười đó thực là hấp dẫn, thiếu nữ kia thẹn thùng, trống ngực đậpliên hồi, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.

Thiếu nữ đỏ mặt, cúi đầu xuống, cũng quên mất là mình và vị công tử đang ômnhau.

“Chát, chát...”

Vài âm thanh vang lên, mấy tên lưu manh lần lượt bị Lưu Phong thuận tay tátmột cái, thuận chân đá một cái, cứ như đồ chơi bay ra ngoài.

Trong tửu lâu mọi người nhất thời ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không hiểu LưuPhong đã động thủ như thế nào nữa.

“Một đám rác rưởi, bản lãnh như vậy mà cũng dám trêu hoa ghẹo nguyệt, hoànhhành bá đạo.” Đối mặt với đám lưu manh, Lưu Phong thu hồi lại nụ cười củamình, chuyển sang vẻ mặt đằng đằng sát khí, lạnh lẽo như băng.

“Tiểu thỏ tử, ngươi quả là không muốn sống nữa. Ngươi có biết sau lưng ta làai hay không?” Bạch Thiên Kiệt mặc dù vô lại, thế nhưng cũng không phải kẻngu, thấy Lưu Phong ra tay như vậy, ắt không phải là nhân vật tầm thường, hắncũng đang tò mò, không biết người này lai lịch ra sao.

Mẹ kiếp ngay cả huynh đệ của ngươi là Vương Bảo Nhi ta còn không xem là gì,huống chi loại cầm kê dê ngỗng như ngươi. Lưu Phong chửi trong lòng như vậy,đoạn lạnh lùng nói:

-Để ngươi nhớ đời, trừ phi hôm nay ngươi có hoàng đế lão tử đứng ra can thiệp, còn không thì ta nhất định sẽ biến ngươi thành thái giám.

Lưu Phong ánh mắt lúc này săm soi nhìn vào vùng không gian giữa hai chân củaBạch Thiên Kiệt.

Bạch Thiên Kiệt cảm giác được ánh mắt người kia quét đến đâu, hàn khí lập tứcđi theo đến đấy, hắn cảm nhận được một loại khí tức lạnh lẽo từ từ nổi nên lênở đũng quần của mình, hai tay tức thì bịt chặt hạ bộ nói:

-Ngươi... đừng có động thủ, công tử của Tuần phủ đại nhân chính là huynh đệ của ta, ngươi... ngươi nếu... nếu làm ẩu, huynh đệ ta sẽ không buông tha cho ngươi.

Lưu Phong buồn cười nói:

-Ta nói tiếng người mà ngươi không hiểu sao? Trừ phi là ngươi có hoàng đế chống lưng, bằng không hôm nay sẽ là ngày ngươi trở thành thái giám.

Bạch Thiên Kiệt tưởng tượng đến lúc mình trở thành thái giám, không khỏi kinhhãi, cất tiếng kêu gào:

-Ngăn hắn cho ta, mỗi một người ta sẽ thưởng 100 lạng bạc.

Trọng thưởng tất sẽ có dũng phu. Đám lưu manh vẫn còn đau đớn dưới đất, nghenói có cơ hội kiếm được 100 lạng bạc, tức thì dựng đứng lên, lao về phía LưuPhong.

“Một đám chẳng còn thiết sống nữa rồi.”

Lưu Phong hừ một tiếng, tung ra một chưởng, chỉ thấy tiếng kêu la vang lên, kẻngã trái, người đổ phải la liệt nằm dưới mặt đất.

“Các ngươi mặc dù là đi theo giúp sức cho ác bá tuy nhiên cũng chưa đến mứcphải chết.” Lưu Phong dù sao cũng mang theo ý thức của người hiện đại. Tùy ýgiết người không phải là việc mà hắn ưa thích.

Tiền bạc đương nhiên là quan trọng, tuy nhiên mạng sống còn quan trọng hơn.Đám hạ nhân dưới tay Bạch Thiên Kiệt lúc này kêu khóc đồng loạt chạy mất dạng.Không còn ai có đủ dũng khí tiếp thêm một chưởng của hắn nữa.

Lưu Phong chắp tay sau lưng, nhìn đám vô lại chạy đi, quay về nhìn thiếu nữmỉm cười an ủi nàng.

Mỹ nữ ái anh hùng, đây chính là chân lý từ ngàn xưa truyền lại.

Thiếu nữ này cũng không ngoại lệ, lúc này qua thật là như rớt vào lưới tình.

“Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp.” Thiếu nữ ấp a ấp úng cả nửa ngày, cuốicùng mới nói ra được câu nói này.

Lưu Phong nghiêm mặt nói:

-Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ vốn là việc làm bình thường của người quân tử. Tiểu thư không cần khách khí.” Cảm tạ Bạch Thiên Kiệt, cảm tạ đám lưu manh, các ngươi lần này đã ban cho ta cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Thật là người tốt, nam nhân như vậy mới chính là nam nhân. Thiếu nữ trong lònglại càng tôn sùng hắn. Đang muốn nói tiếp thì thấy hắn đã đi đến trước mặtBạch Thiên Kiệt.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...